Chương 125.1. Không trốn thoát được bàn tay của ác ma
Edit: Hạ Phong
# Cũng muốn edit nhanh cho m.n đọc lắm nhưng dạo này nhiều việc quá T.T các bạn thông cảm nhé :'( chỗ này vẫn chưa được nửa non đâu, nhưng post cho các bạn khỏi mong :< mình lướt lướt qua thì đoạn sau có vẻ hot *,* mai edit tiếp sẽ post nốt nhé :*
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Từng cảnh vật ở chỗ này, cô đều không nhận ra, thậm chí đều chưa từng nhìn thấy.
Bài trí xa lạ, bầu không khí xa lạ, cảm giác xa lạ không chút an toàn.
Dung Ân sợ hãi ngồi dậy, hai cánh tay chống xuống đều đang run rẩy, hòn đảo tư này, từ khi cô bước vào đã cảm thấy sự bức bách luôn hiện hữu, hiện giờ, thật khó chịu giống như bị người ta bóp chặt vào cổ, xung quanh, không khí thật loãng.
Tấm màn dày bị kéo ra từ bên ngoài, bên trong căn phòng mang phong cách châu Âu, một loạt đèn chùm pha lê được bật lên, ước chứng phải một nghìn chiếc bóng đèn thủy tinh màu sắc sáng loáng, sáng rộ đến mức như đem từng góc nhỏ đều soi rõ.
Dung Ân mặc áo ngủ trượt xuống giường, cô cúi đầu nhìn, đây cũng không phải bộ quần áo hôm qua cô mặc khi ngủ, tơ lụa cao cấp màu đỏ thẫm, chỉ cần một chút khí thổi tới, sẽ thích thú lả lướt mà dán chặt lên cơ thể của cô, làm lộ ra những đường cong gợi cảm. Nhưng mà, Dung Ân không thích màu sắc này, đỏ sậm, giống như máu tươi sau khi khô lại.
Cô chân trần đứng trên tấm thảm lông, mái tóc mèm mại dài ngang lưng, loại cảm giác này, giống như quay lại khoảng thời gian khi cô bị nhốt ở Ngự Cảnh Uyển, chính là tối tăm ngột ngạt như thế này.
Dung Ân không cam lòng, cô bước vội tới trước cửa sổ, vén tấm rèm ra, bỗng nhiên phát hiện bên ngoài còn có một tấm rèm nữa dày hơn nhiều, không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Khi Dung Ân quay trở lại, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, cô đi tới cửa, kéo vài lần, phát hiện ra cánh cửa điêu khắc hình cá heo này bị khóa trái, cô ra sức đập vài cái: "Có ai không? Có ai không? Thả tôi ra..."
Gào thét nửa ngày nhưng trước sau đều không có ai trả lời.
Dung Ân trở lại bên giường, không tìm thấy di động của mình, phòng này cũng không có điện thoại, cô vội vã vào phòng tắm, nhưng vẫn không có kết quả, căn bản là không có khả năng cho cô thoát ra ngoài.
Cô lùi lại bên giường, chân đụng phải mép giường, Dung Ân thất thần ngồi xuống.
Buổi sáng tỉnh dậy Lí Hủy không thấy Dung Ân đâu, nhưng lúc đó cũng chưa cảm thấy có gì không đúng, mãi đến lúc mặc xong quần áo mới phát giác toàn bộ đồ của Dung Ân đều không thấy đâu.
Cô thử gọi vào di dộng của Dung Ân, nhưng không thể kết nối được.
Lí Hủy vội vàng cầm áo khoác đi ra ngoài, tìm một lượt khắp các phòng ở tầng hai, các đồng nghiệp cũng mới thức dậy, ai nấy đều nói không thấy Dung Ân. "Cậu, bây giờ phải làm sao?"
"Cô ấy có phải là đã về nhà không? Có lẽ vội quá, không kịp nói cho cháu."
"Không có khả năng," Lí Hủy không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Cô ấy nếu thực sự có việc gấp nhất định sẽ nói cho cháu, làm sao có thể để chúng ta phải lo lắng chứ?"
"Nếu không thì thế này, cháu thử gọi điện thoại về nhà Dung Ân xem..."
Lí Hủy suy nghĩ một lát, đành thử xem.
Điện thoại vừa bắt đầu kết nối, kêu vài tiếng mẹ Dung mới nhấc máy.
"Alô, cô ạ, cháu là Hủy," Lí Hủy thuận miệng chào hỏi, "Cô, chúng cháu đang chơi ngoài đảo, vâng, đúng, rất tốt, Ân Ân ý ạ...Ân Ân cũng ở đây, cậu ấy đi ăn sáng rồi, dặn cháu gọi điện thoại cho cô nhắc cô hôm nay đừng quên đên bệnh viện kiểm tra lại huyết áp, vâng đúng..."
Sắc mặt Lí Hủy sa sẩm, khi hạ điện thoại xuống, gần như sắp khóc đến nơi: "Cô ấy không về nhà."
Ông chủ cũng cảm thấy có gì đó lạ, "Đừng khóc, mọi người mau chia nhau ra tìm, tôi đi hỏi đầu bếp ở đây xem có thấy không, các cô cậu tìm trong nhà, đừng đi xa, biết chưa?"
"Vâng."
Phòng trên tầng hai, Lí Hủy lúc trước tìm gần như là hết rồi.
Dung Ân ngồi trên giường, đèn chùm pha lê chiếu xuống đổ bóng cô thật dài, chạm đến tủ quần áo, một nửa khúc xạ lên mặt tủ.
"Phòng ở đây đều khóa, không vào được..."
Yên tĩnh đến mức chỉ làm rơi một chiếc kim cũng có thể nghe thấy, đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện thật rõ ràng, sau đó là tiếng bước chân đi tới: "Đều khóa sao? Gọi thử xem sao..."
Đó là tiếng của Lí Hủy, nỗi sợ hãi của Dung Ân nhất thời được thay thế bằng hi vọng, cô mừng đến phát khóc, vội vàng chạy ra cửa: "Hủy, tớ ở đây, tớ ở đây..."
Bên ngoài cửa bị gõ vang, chỉ nghe thấy Lí Hủy nói: "Bên này cũng bị khóa, xem ra chúng ta không vào được."
"Hủy ——" Hai tay Dung Ân bắt đầu đập cửa: "Tớ ở trong này, Hủy ——"
Lí Hủy buồn bực, hai mắt đỏ bừng, giọng lo lắng: "Làm sao bây giờ, không tìm thấy, mọi người nói xem Ân Ân sẽ đi đâu?"
Vẻ mặt Dung Ân kinh ngạc, bọn họ rõ ràng cách nhau một cánh cửa, cô tại ra tiếng động lớn như vậy, sao Lí Hủy không nghe thấy?
"Lí Hủy, cô đừng sốt ruột, nghĩ đi nghĩ lại, hôm qua không phải hai người ngủ chung sao?" Bên cạnh, đồng nghiệp bảo cô thứ nhớ lại.
"Đúng vậy, lúc đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng khi tỉnh dậy tôi lại không thấy cô ấy đâu, ngay cả hành lý cũng không, mọi người nói xem, sao lại như thế?"
"Hủy, tớ ở đây, Hủy..." Hai bàn tay Dung Ân đập cửa đến đỏ ửng, cho dù nghe vào tai cô, am thanh thật lớn, nhưng bên ngoài vẫn như trước không thấy chút tiếng động, những lời của bọn họ, mỗi câu đều có thể truyền đến tai Dung Ân, thật rõ ràng.
"Thế nào, tìm được không?" Tiếng của ông chủ cũng truyền tới.
"Cậu, không tìm thấy, cậu bên đó thì sao?"
"Mấy đầu bếp kia đều nói không thấy, có lẽ đã rời đi..."
"Không có khả năng," Lí Hủy vẫn như trước kiên trì, "Ân Ân cho dù là có việc gấp, cô ấy cũng sẽ không đến mức một tin nhắn cũng không để lại, cô ấy nhận định đã xảy ra chuyện."
Nước mắt Dung Ân chảy ròng ròng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, cô quay lại giường, cầm chiếc đèn bàn hình người cá ném vào tường.
"Phịch ——"
Thủy tinh văng khắp nơi, một tiếng tan vỡ kia, cũng đủ làm vang cả căn phòng.
Dung Ân chân trần bước tới, những mảnh thủy tinh ẩn dưới thảm lông đâm vào lòng bàn chân cô, máu tươi trào ra theo từng cử động của cô, từng dấu chân cô độc hiện ra.
"Chúng ta trước tiên trở lại đã, về thành phố Bạch Sa tìm xem, thử liên hệ với bạn bè thân thiết của Dung Ân xem sao..."
"Cháu không đi," Lí Hủy cứng đầu, "Ân Ân bị mất tích ở đây, chúng ta hẳn là nên báo cảnh sát."
Động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại không nghe thấy.
Dung Ân tuyệt vọng gào khóc: "Tôi ở đây, thả tôi ra..." "Mới không thấy Dung Ân có mấy tiếng, cho dù cháu đi bảo cảnh sát, họ cũng sẽ không lập án." Sắc mặt ông chủ cũng lo lắng, "Biện pháp duy nhất lúc này chỉ có trở về thành phố Bạch Sa."
"Nhưng nhỡ Ân Ân vẫn còn trên đảo này, cô ấy không tìm thấy chúng ta, sẽ sợ hãi."
"Lí Hủy, Dung Ân không có khả năng còn ở trên đảo này," có người đồng nghiệp phân tích, "Hành lí cô ấy cũng mang đi, hơn nữa chúng ta tìm lâu như vậy, nếu cô ấy còn ở đây, nghe thấy tiếng của chúng ta thì đã sơm đi ra, cho nên nhất định là đã rời đi rồi."
Dung Ân sớm đã ngừng gào thét, trong lòng, một chút hi vọng lúc đầu đã dần dần tan biến.
"Tôi không đi..."
"Lí Hủy," ông chủ tiến lại giữ chặt cánh tay cô, "Không tìm thấy Dung Ân, chúng ta cũng lo, đừng làm loạn, cháu thân nhất với cô ấy, mau về thôi, đến những nơi cô ấy thường đến để tìm xem, thật sự nếu vẫn không thấy lúc ấy báo cảnh sát vẫn còn kịp, cháu ở lại đây cũng vô dụng, lãng phí thời gian."
Lí Hủy dường như đã bị thuyết phục, rất lâu cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro