Chương 124.2. Anh còn sống, ác mộng của cô vẫn còn
Edit: Hạ Phong
# Lại vài câu dài dòng ~~ Trình độ tiếng Trung của mình còn quèn lắm nên tất nhiên là chưa thể dịch đc nhiều :v vì thế có QT hỗ trợ :3 nhưng quả thực thì nó giúp nhiều trong việc giải thích từ thôi ~~ mà ng Trung Quốc lại có 1 đặc điểm là sử dụng những cụm từ 4 chữ rất nhiều và vì trình độ hạn hẹp nên những chỗ k biết mình sẽ dịch sát nghĩa :) nói chung là truyện vừa dịch vừa edit nên có những chỗ sẽ k chính xác hoàn toàn nhé :< nhưng đã là cố gắng hết sức ^v^ truyện này là edit do bản tính k chờ đợi đc của mình và tác động của con em, tương lai chắc sẽ có tác phẩm của riêng mình và lúc ấy mong rằng nó sẽ hoàn hảo hơn :d k liên quan nhưng mai học môn đọc hiểu 囧 chính là môn hỗ trợ học dịch sau này đấy :(((( và nó thực sự rất đáng sợ ~~ 1 bài học 10 mặt giấy chỉ toàn chữ tung của oimeoi ._.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Sự lạnh lẽo trong mắt của Dung Ân bị đánh tan, trước đây Bùi Lang cũng nói là ngực anh trúng một đạn trí mạng. Thi thể tuy rằng không tìm được, nhưng chí ít cũng không thể sống sót. Dung Ân co hai chân lại, rõ ràng đã là sự thật, cô lại cứ nghi ngờ.
Lúc trước khi cô đưa chiếc đĩa CD ra, không phải là muốn nhìn thấy kết quả như thế này sao?
Chuyện tới bây giờ, tại sao lại luôn lựa chọn lừa mình dối người?
Dung Ân nghe thấy đầu bên kia đã không còn tiếng động, khóe miệng mím chặt lúc này mới buông ra, cô bỏ điện thoại xuống, sau khi dập máy liền thả lên mặt bàn.
Hai tay Dung Ân ôm lấy gối, đầu vùi xuống, gối lên giữa khuỷu tay.
Khi điện thoại vừa kết nối, rõ ràng cô nghe thấy tiếng hô hấp quen thuộc ấy, chẳng lẽ cô đã cảm giác sai rồi sao?
Dung Ân thở dài, ánh sáng trong mắt dường như tối lại trở thành một hồ sâu không đáy. Khi Nam Dạ Tước còn sống, ngày ngày bọn họ đều ngủ cùng nhau, gần gũi nhau như vậy, cô chưa từng để ý hô hấp của anh như thế nào, bây giờ, lại nói cảm thấy quen thuộc?
Dung Ân tự nhếch miệng chế giễu, có lẽ, cô là một người suy nghĩ quá nhiều.
Lí Hủy giúp cô xin nghỉ phép, Dung Ân nghỉ ngơi không quá mười ngày đã trở lại làm việc.
Trên đầu cô có mấy mũi khâu, thật may là nó ẩn sau tóc mái dày nên không thể nhìn thấy.
Theo những lời Lí Hủy nói, gần đây công ty nhận được rất nhiều hợp đồng, nhờ có tập đoàn Tước Thức và Viễn Thiệp, hai công ty đó che chở.
Ý đồ của Trần Kiều rất rõ ràng, từ sau chuyện lần trước, Dung Ân luôn cô ý trốn tránh anh ta, cô nghĩ những lời nói hôm đó của anh ta chỉ là nói thôi, lại không ngờ tới anh ta sẽ thay đổi hành động.
Phòng họp, ông chủ đã vào đấy hơn một tiếng đồng hồ, trong văn phòng mọi người thảo luận dăm ba câu, tập đoàn Viễn Thiệp là một công ty lớn như vậy, vị tổng giám đốc này lại hạ mình đến nơi này.
"Aiz, Ân Ân, Trần Kiều này không phải trước đây theo đuổi cậu rất kinh sao?" Lí Hủy ngồi xuống cạnh cô, "Không ngờ được đã đính hôn mà còn trêu trọc cậu..."
Không lâu sau, ông chủ đi ra, vẻ mặt khó coi gọi Dung Ân tới.
Cô theo sau vào phòng ông chủ, còn chưa kịp đứng lại, đối phương đã nổi bão: "Dung Ân, tôi bảo cô mang bản thiết kế đến Viễn Thiệp, tại sao cô không đi?"
Dung Ân vốn biết sẽ là chuyện này, "Ông chủ, chỉ là một chân lon ton thôi mà, tôi nhờ Hủy đem đi, có gì không ổn sao?"
"Nhưng Trần tổng người ta chỉ đích danh cô mang tới."
Dung Ân cười lạnh: "Ông chủ, chúng tôi đều là nhân viên của ngài, nhưng không phải là kí khế ước bán mình cho ông, tôi tự thấy chưa từng làm chậm trễ công việc, nếu như chỉ vì muốn nhìn sắc mặt người ta, tôi tình nguyện từ chức."
Tính Dung Ân nói được là làm được, ông chủ đứng bên cửa sổ, vẻ mặt cũng dần dịu lại, "Dung Ân, tôi không phải có ý này, cô cũng biết tôi mở công ty này không dễ dàng gì, bây giờ tập đoàn Viễn Thiệp lại gây áp lực, mọi thiết kế đều bị trả lại. Tôi cũng hiểu đối phương có ý đồ gì, đơn giản là muốn cô mang thiết kế đến, haiz..."
"Ông chủ, ngài đừng nói nữa," Dung Ân biết mọi người khó xử, "Tôi đi gặp anh ta."
Dung Ân đẩy cửa phòng đi vào, Trần Kiều đang ngồi ở ghế của ông chủ, cái loại nụ cười đoán chắc cô chắc chắn sẽ vào này khiến Dung Ân không khỏi chán ghét. Ngày xưa là bạn thật tốt, bây giờ lại phải lấy cách này để gặp nhau.
"Ân Ân, cuối cùng em cũng chịu gặp anh."
Cô đứng ở cửa, vẫn chưa đi vào, "Trần Kiều, anh làm vậy là có ý gì?"
"Ân Ân, anh đã nói rồi, anh sẽ không buông tha cho em."
"Cho nên, anh dùng cách này?" Dung Ân bỗng cảm thấy đau lòng, "Lúc trước, tôi bị ép ở lại Cám Dỗ, sau đó lại gặp Nam Dạ Tước, từ trước đến nay không phải đối với loại thủ đoạn này anh ghét đến tận xương tủy sao?"
Vì sao đến bây giờ, anh ta lại dùng thủ đoạn mà người khác đã từng dùng để làm tổn thương cô?
"Nếu chỉ có làm như vậy mới có thể khiến em chịu khuất phục, anh nguyện làm thử," Ý tứ của Trần Kiều rất đơn giản, "Trước đây Nam Dạ Tước chính là làm như vậy mới có được em, cho nên, anh không để ý."
"Nhưng mà tôi để ý," Dung Ân tiến lên vài bước, hai mắt nhìn thẳng vào anh ta: "Khi tôi ở cùng Nam Dạ Tước, bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào khác, anh có thể sao?"
"Anh có thể."
Dung Ân gật đầu, lại nói: "Khi tôi ở cùng anh ấy, anh ấy nói muốn lấy tôi, Trần Kiều, anh có thể sao?"
Người đàn ông bị so sánh, ánh mắt liền mở to, hắn á khẩu không trả lời được. Mãi đến khi ngẩng đầu, Dung Ân mới nhìn thấy sự âm u được che giấu trong mắt anh ta, "Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước, Ân Ân, trong mỗi lời nói của em vì sao đều là hắn, người em yêu không phải là Diêm Việt sao?"
Dung Ân há miệng, một lát sau mới tìm cho bản thân một lý do: "Bởi vì Việt, anh ấy chưa từng ép buộc tôi."
"Anh đồng ý với em, sẽ có một ngày anh lấy em," Trần Kiều đứng lên, thân thể cao lớn che đi anh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, "Chỉ cần sau khi anh làm cho tập đoàn Viễn Thiệp đi vào quỹ đạo, anh nhất định sẽ lấy em."
"Nói cách khác, anh muốn tôi chờ."
"Ân Ân, anh sẽ không để em phải chờ lâu đâu."
"Vậy vị hôn thê của anh thì sao? Có lẽ anh sẽ cưới cô ấy, sau đó đợi công ty mình ổn định sẽ một cước đá văng, phải không?" Dung Ân trợn tròn hai mắt, Trần Kiều trước đây, rốt cục cô còn bao nhiêu vẫn chưa nhìn rõ?
Người đàn ông không trả lời trực tiếp: "Ân Ân, người anh yêu là em."
"Trần Kiều," Dung Ân xoay người, không chút lưu luyến: "Chỉ là, tôi không yêu anh, nếu thật sự anh muốn ép tôi tới đường cùng, tùy ý anh..."
Cô mở cửa ra, mấy năm, hoàn toàn không thay đổi chỉ có Diêm Việt, anh sống trong thế giới của chính mình, thực ra, đó không phải là một loại hạnh phúc sao? Sự thực thật tàn nhẫn, nó buộc người ta phải mở to mắt, nhìn những người bên cạnh từng người bị một loại áp lực bức bách làm cho trở nên hung ác, bạn không muốn nhìn cũng chẳng còn cách nào khác.
Mấy cây bạch quả kia ở trường học hẳn là vẫn còn, bọn họ khi đó, sẽ đem theo sách ngồi chơi dưới gốc cây, đôi khi còn có thể lén đánh tú lơ-khơ.
Mà bọn họ bây giờ, có cái là âm dương cách xa, có cái là trở ngại còn xa hơn, lòng người xa cách.
Khi Dung Ân đi ra ngoài, ánh mắt của đám đồng nghiệp đều rất kỳ lạ, ngẫm lại thì quả thật cô liên quan đến nhiều người quá, Duật Tôn của Tước Thức, cộng thêm Trần Kiều bây giờ.
Quay lại trước bàn làm việc, Lí Hủy lo lắng lại gần: "Ân Ân, không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì." Dung Ân cầm lấy tài liệu trên bàn, Trần Kiều theo sau bước ra khỏi phòng họp, ông chủ đi theo tiễn chân, nhưng người đàn ông sắc mặt xanh mét, dường như không quan tâm liền rời đi.
Dung Ân nhớ rõ hôm nay là ngày gì, cô không nói với ai. Tan tầm Lí Hủy muốn mời cô đi ăn, nhưng Dung Ân từ chối nói mình có việc, phải nhanh về nhà.
Khi ra khỏi công ty, bầu trời mờ mịt, gió lạnh cuồn cuộn thổi bay lá cây trên mặt đất, cuộn bay rất mạnh.
Cô đứng bên đường bắt xe, cũng hướng về phía nhà mà đi.
Hai tay Dung Ân đặt trên đầu gối, đầu nghiêng dựa vào kính xe. Bên ngoài gió lạnh rì rào, khi đứng ở ngã tư, có thể nhìn thấy lá rùng ven đường một tầng dày.
Rẽ qua mấy ngã đường, cô cũng không phát hiện, phía sau có chiếc xe thể thao màu đen từ đầu đến cuối đi theo.
Đi tới nghĩa trang, Dung Ân xuống xe đi vào, cô mua hai bó hoa, xuôi theo thềm đã đi tới trước mộ Diêm Việt.
Nam Dạ Tước cũng không cùng đi theo, anh đứng sau một cây tùng tươi tốt, sau cặp kính râm màu trà là đôi mắt đầy tàn nhẫn và nham hiểm, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Cô tới đây là để thăm mộ Diêm Việt, hôm nay là ngày gì, cô tại sao có thể nhớ rõ?
Chỉ cần là về Nam Dạ Tước, tất cả cô đều không ghi tạc trong lòng.
Nam Dạ Tước hiểu rõ.
Mặc dù sớm biết như vậy, nhưng sự thất vọng vẫn trào ra, tay phải của Nam Dạ Tước buông bên người, chiếc nhẫn đeo ở ngón út lóe sáng, kích cỡ vừa vặn.
Dung Ân đứng trước mộ Diêm Việt thật lâu, Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, dưới ánh sang đan xen với bóng cây, quay lưng rời đi.
Dung Ân đem một bó hoa đặt trước mộ Diêm Việt, hôm này là ngày gì, cô nhớ rõ ràng, là sinh nhật của Nam Dạ Tước. (ờ hờ :v đúng là ngược nhau mà :s Tước ở thêm chút nữa chắc DÂ sẽ move qua cái m,ộ nhỏ mà chị ý tự đắp cho anh =)))))
Hoa bách hợp trên tay đua nhau nở rộ, hương thơm ngào ngạt, cô dựa vào trí nhớ đi tới trước gò đất kia, chỗ đó sớm đã bởi nước mưa gột rửa mà trở nên bằng phẳng, cô dừng bước, đem hoa đặt dưới mặt đất.
Ngày này một năm trước, cô lần đầu tiên tặng quà cho Nam Dạ Tước, là một chiếc ví da nam, người đàn ông rất thích, còn nhét ảnh cô vào bên trong.
Hai tay Dung Ân nhét vào túi, yên lặng đứng ở đó.
Qua rất lâu sau cô mới rời đi, ngày hôm sau khi đi làm đã định là một vòng tối đen. Lí Hủy không nói rằng cô đã khóc, tinh thần nhìn qua rất uể oải.
Trong phòng họp bài trí thay đổi hoàn toàn, bởi vì tổng giám đốc Tước Thức sẽ đến đây.
Dung Ân thực nghi ngờ công ty nhỏ này thực sự trở thành miếng bánh hấp dẫn.
Duật Tôn đến đây thật sự là vì công việc, khi họp có qui mô có hình thức. Dung Ân và Lí Hủy lần lượt ngồi vào vị trí, ông chủ đang giới thiệu lại phương án kì này của bọn họ, chiếc bút giữa những ngón tay thon dài của người đàn ông đang chuyển động viết, ánh mắt không hề chớp dừng lại trên mặt Dung Ấn.
Ngày hôm qua, nhất định là cô đã làm cho Nam Dạ Tước không vui, nếu không anh cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy trong ngày sinh nhật của mình. Duật Tôn nhìn khuôn mặt nghiêng của Dung Ân, nhắc đến người phụ nữ này, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng chung quy không phải khẩu vị của anh ta, anh ta chỉ là không nghỉ ra được Nam Dạ Tước coi trọng điểm nào của cô.
Đối với phụ nữ anh ta đều chỉ chơi đùa, nhưng việc gì phải say đắm một người đã tận tay đẩy mình vào chỗ chết?
Dung Ân nhíu mày, thật sự ghi chép lại gì đó, cô đột nhiên nhìn lên, tầm mắt liền nhìn thẳng vào cặp mắt sâu xa kia của người đàn ông, ánh mắt càng trở nên mạnh mẽ hơn, mở to mắt, thần sắc dường như mang theo sự khinh thường.
Cũng vậy, trong mắt cô, Duật Tôn với Nam Dạ Tước lúc đầu không có gì khác nhau, xấu xa, thích chơi những trò của kẻ có tiền.
Cuộc họp sắp kết thúc, Duật tổng liền tổng kết vài câu, lúc này mới tuyên bố tan họp.
Dung Ân thu dọn lại đò, đứng dậy định rời đi.
"Khoan đã," người đàn ông gõ mặt bàn, "Có chuyện tôi quên chưa nói, Tước Thức tiếp nhận một nơi ở gần thành phố Bạch Sa, là một hòn đảo tư nhân, mà phong cách kiến trúc ở đó so với thiết kế trước mắt của các vị có sự chênh lệch rất lớn, nếu chúng ta muốn tiếp tục hợp tác lâu dài, tôi đề nghị, công ty có thể tổ chức ra ngoài tham quan, coi như đi du lịch.
"Oa --"
Các đồng nghiệp òa lên, trên mặt rõ ràng đang hớn hở, Lí Hủy tự nhiên cũng vui vẻ, lôi kéo tay áo Dung Ân, ánh mắt vui mừng.
"Tất nhiên, được Duật tổng để mắt tới, chúng tôi tất nhiên là muốn hợp tác lâu dài."
"Tốt lắm, vậy định vào cuối tuần này, kinh phí Tước Thức bỏ."
Ra khỏi phong họp mọi người bắt đầu thảo luận: "Oa, đảo tư nhân, người chủ kia nhất định là một lão già lắm tiền..."
"Ân Ân," Lí Hủy ngồi xuống cạnh cô, "Từ sau khi rời khỏi Tước Thức, mình thật sự chưa từng ra ngoài chơi, thật sớm đã chết nghẹn."
Dung Ân cười: "Đây là đi tham quan, cũng không phải chỉ đơn thuần là đi chơi, nếu khi trở lại không có hiệu quả, xem sau này ai cho cậu đi chơi."
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến cuối tuần.
Đoàn người xuất phát, là đi ca-nô, nước biển mang theo hương vị mằn mặn quật tới, khi đến hòn đảo tư nhân kia, đến Dung Ân cũng không khỏi khâm phục.
Kiến trúc như vậy, cô mới chỉ nhìn thấy trên TV, đi qua bãi cát nhân tạo, đưa mắt nhìn, căn nhà phong cách châu Âu cách đó không xa có điểm giống như một tòa thành cổ, hơn nữa hòn đảo này rất lớn, đứng ở cửa lớn, không thể nhìn thấy điểm đầu là ở chỗ nào.
Dung Ân có chút mơ màng, đi qua sân lớn, loại cảm giác này, giống như lúc trước khi cô đứng ngoài của Nữ Sắc, cánh của mở rộng, giống như miệng một con dã thú đang há ra.
Thiết kế xung quanh căn nhà sáng tỏ thông suốt, bể bơi nhân tạo rất lớn, vườn hoa, vườn cây, trường đua xe, tóm lại những thứ bạn nghĩ đến, cần cái gì liền có cái đó.
"Mau vào thôi, thật đẹp a, thật muốn nhìn xem bên trong như thế nào..." Lí Hủy vội vã kéo Dung Ân đi vào, vừa vào cửa, gió lạnh đập vào mặt, lạnh thấu xương.
Căn nhà này có mấy tầng, Duật Tôn đã nói qua, bọn họ buổi tối có thể nghỉ ở tầng hai, bên trong có đủ phòng cho bọn họ.
Dung Ân và Lí Hủy ở cùng một phòng, chủ yếu là thấy bên trong âm u, nghĩ rằng hai người cùng ở, đến tối sẽ không sợ hãi.
Duật Tôn chuẩn bị thật chu đáo, ở đây còn có đầu bếp chuyên nghiệp để nấu nướng, hương vị tuyệt vời, mỗi người đều thấy không uổng lần này, cảm thấy giống như được đi tới châu Âu.
Buổi chiều đi tham tham quan một vòng, khi trở về liền mệt lừ, Dung Ân nhìn xung quanh, chung quy cảm thấy không giống như lời Duật Tôn, từ cách bố trí và đặt những bức tranh cổ, nơi này như thế nào cũng không nhìn ra được đã từng có người sống.
"Ây da, mệt chết --" Lí Hủy tháo giày, dang rộng tay chân nằm trên giường, "Nơi này nếu là nhà của mình thì tốt rồi, mình đây sẽ cả đời không phải làm việc, hưởng thu cuộc sống được kẻ hầu người hạ."
"Cậu ý à --" Dung Ân sau khi tắm xong nằm xuống cạnh Lí Hủy, "Nơi trống rỗng này có gì tốt? Tớ cảm thấy còn có loại cảm giác u ám kinh khủng."
Dung Ân quay sang, đã thấy Lí Hủy ngủ mất. Cô kéo chăn lên đắp cho cô ấy, hôm nay quả thật là mệt mỏi, cô trở mình, không lâu sau cũng thiếp đi.
Cửa phòng vốn là khóa trái, tới nửa đem, lại bị người bên ngoài mở ra.
Bên trong tối như mực, giơ lên cũng không thấy rõ năm ngón tay. Người đàn ông đi vào lại có vẻ rất quen thuộc với nơi này, anh xuyên qua sô pha đi tới trước giường, khẽ kéo màn ra, ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên khuôn mặt đang ngủ yên của Dung Ân.
Anh không định sẽ trốn trong tối, anh sẽ để Dung Ân biết anh còn sống, ác mộng của cô vẫn còn.
Nam Dạ Tước quỳ gối xuống bên giường, ngón tay thon dài vuốt ve hai má mịn màng của Dung Ân, xúc giác quen thuộc lưu luyến ở bàn tay. Vì lần gặp mặt này, Nam Dạ Tước tốn không ít tâm tư, chính là muốn cho Dung Ân một sự "kinh hỉ" (kinh ngạc và vui mừng :v ), khiến cô cả đời này cũng không quên được.
Có lẽ, cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh rồi.
Nam Dạ Tước không khỏi tò mò, đến lúc đó Dung Ân sẽ có cảm xúc như thế nào, kinh ngạc? Sợ hãi? Chỉ sợ...thứ duy nhất không có, nhất định là vui mừng.
Dung Ân ngủ thực sâu, cô trở mình, cánh tay tự nhiên mà mở ra, cô sờ sờ bên cạnh, chỗ bên cạnh lạnh băng, Dung Ân không mở mắt, chỉ lẩm bẩm nói: "Hủy?"
Không có ai trả lời.
Dung An vươn tay phải, dò xét, xác định không có ai.
Cô thầm làu bàu, đi đâu?
Dung Ân vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra, cô nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đưa tay lên dụi dụi, ánh mắt từ mới tỉnh ngủ chuyển sang kinh ngạc, tầm mắt cô lập tức hướng nhìn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro