Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 124.1. Anh còn sống, ác mộng của cô vẫn còn

Edit: Hạ Phong

# Hnay mới edit đc bấy nhiêu :v post cho các bạn khỏi mong :v mai edit xong sẽ post nốt :3

Đầu bên kia không có tiếng đáp, nhưng quả thật là kết nối được, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.

Dung Ân nắm chặt di động, sau một hồi, mới nghe được câu nói tiếp theo của chính mình: "Là ai?"

Yên lặng đến quỷ dị, từng tiếng thở đều truyền đến tai Dung Ân. Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt trở nên trấn tĩnh: "Nam Dạ Tước, là anh phải không, có phải không?"

Cô lớn mật đoán, chiếc nhẫn kia là đồ bên người anh, chiếc điện thoại này cũng chỉ có anh biết số, "Anh không chết phải không?"

Trong đêm tối, người đàn ông nhếch môi, khóe miệng có chút lạnh lùng châm biếm, anh không chết, cô nhất định là vô cùng thất vọng đi?

Bên kia Dung Ân không nói lời nào, cũng không ngắt điện thoại, con ngươi ảm đạm cũng giống như ngọn lửa đang nhen nhóm, tràn đầy hi vọng phức tạp, cô liên tục hỏi: "Người hôm đó Dạ Dạ nhìn thấy là anh, tai nạn xe của tôi cũng do anh, Nam Dạ Tước..."

"Ân Ân," mẹ Dung nghe thấy tiếng động liền đứng dậy: "Đã muỗn thế này, là ai?"

Dung Ân bỏ điện thoại bên tai xuống, làm bộ chui vào trong chăn: "mẹ, không có gì, Hủy về đến nhà, gọi điện cho con báo một tiếng."

"Ừ, vậy con ngủ sớm một chút."

"Vâng."

Dung Ân chờ mẹ đi về phòng rồi mới đưa điện thoại lên tai nghe, đúng là đối phương không đợi cô, đã dập máy.

Cô nắm chặt di động, tim không ngừng đập loạn, đặt gối ở sau lưng, ngồi tựa vào. Ngoài Nam Dạ Tước ra, cô không thể nghĩ tới còn có ai biết được chuyện lúc đó của bọn họ, trước đây, thi thể anh cũng không tìm được, cảnh sát chỉ nói anh mất tích, cũng không xác minh là đã chết.

Dung Ân gập đầu gối, dựa vào tính khí Nam Dạ Tước, chắn chắn sẽ ăn miếng trả miếng, cô bán đứng anh, bây giờ...chắc hẳn anh đang trăm phương nghìn kế để đối phó cô.

Đi vòng vòng, dường như lại trở lại điểm xuất phát.

Tính mạng của Dung Ân kể từ khi gặp phải Nam Dạ Tước trở đi, đã định trước sẽ đầy thăng trầm, cô nhớ đến thông thường, người khác có thể hi vọng, nhưng cô thì không thể.

Nam Dạ Tước nắm chặt điện thoại, đặt nó lại mặt bàn trong phòng khách. Người đàn ông gác chân lên, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn một nửa, anh lại chưa từng hút đến một hơi, tàn thuốc rơi xuống thảm trải mềm mại đắt tiền, anh liếc mắt một cái, liền đứng dậy dập điếu thuốc vào trong gạt tàn.

Nam Dạ Tước không rõ tại sao lúc này mình lại muốn gọi điện cho Dung Ân, nếu chỉ là để dọa cô, từ sớm đã nên gọi rồi.

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như trước đây, khi gọi tên anh, người đàn ông có thể cảm thấy rõ sự kích động kia trong lòng mình. Khi trở lại, anh ấp ủ sẽ một lần nữa giam cầm cô bên mình, hủy hoại, thậm chí là thà rằng ngược đãi đến chết cũng không nghĩ tới để cô thoát được. Hai tay Nam Dạ Tước đặt trên đầu gối, chỉ là...lông mày của người đàn ông nhíu lại, nếu như anh thật sự có thể làm vậy, sẽ không ở lúc A Nguyên vừa định lấy đi tính mạng của cô, hung hăng cho hắn một cái tát, sự tàn nhẫn của người phụ nữ này anh đã thấy trướ đó. Lúc lấy đi chiếc CD không có chút do dự, chỉ là đổi lại là anh, lại không hề có sự hận thù cùng tận như trên người Dung Ân.

Lồng ngực Nam Dạ Tước nhất thời đầy buồn bực, bắt đầu tức giận, anh thuận tay vớ lấy chìa khóa xe trên bàn, cầm áo khoác rời khỏi phòng khách.

Mãi đến sau khi anh lái xe rời đi, Dung Yêu mới xõa mái tóc dài đi vào phòng khách, cô ta ngồi lên sô pha chỗ lúc trước Nam Dạ Tước ngồi, hai chân mảnh mai duyên dáng gác lên, cầm lấy điện thoại Nam Dạ Tước đặt trên bàn.

Vừa rồi, vẻ mặt của anh cô ta thấy rõ ràng, cuộc điện thoại này mặc dù từ đầu đến cuối anh cũng không nói một câu, nhưng Dung Yêu không phải kẻ ngốc, cô ta mơ hồ cảm thấy lo lắng, sau khi ấn nút gọi lại, liên đặt điện thoại ở bên tai.

Dung Ân cũng không hề ngủ, khi tiếng chuông vang lên, cô bỗng cảm thấy giật mình, lần này không hề do dự, mà vội vàng ấn nút nghe.

"A lô?"

Đầu bên kia như trước không có ai nói chuyện, cô sợ mẹ Dung nghe thấy, liền thấp giọng: "Nam Dạ Tước, là anh phải không?"

Hai chân trắng nõn của Dung Yêu xếp chồng lên nhau, mái tóc xoăn lọn to xõa ra sau, móng tay vẽ họa tiết tinh xảo nắm chặt lại, theo phản ứng vừa rồi của Nam Dạ Tước, cô ta đoán đối phương chính là người phụ nữ ở đây tối hôm qua. Dung Yêu vốn định sẽ tìm sẽ hội tiêm thuốc vào bình truyền của Dung Ân, mà buổi sáng khi cô ta thức dậy mới phát hiện Dung Ân đã được đưa đi.

"Nam Dạ Tước, tôi biết là anh," lúc này Dung Ân nói một cách chắc chắn: "Anh không cần phải trốn trong bóng tối."

Dưới ánh đèn pha lê chiếu xuống, Dung Yêu lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ, phát ra vẻ mờ mịt khiến người khác phải cảm thấy run rẩy. Tuy rằng cô ta mới chỉ 20 tuồi, nhưng dục vọng độc chiếm còn mạnh mẽ hơn bất cứ ai, hơn nữa chuyện giữa cô ta và Nam Dạ Tước cũng là Sở Mộ bày mưu tính kế, cô ta đã sớm cho rằng bản thân mình chính là mợ chủ tương lai của Nam gia, "Tôi không phải Nam Dạ Tước."

Giọng nói của cô ta không có chút cảm xúc, đều đều như nước nguội.

Dung Ân không ngờ đối phương lại mở miệng, lại có thể là một cô gái, cô không bắt kịp: "Cái đó, cô là..."

"Tước đã chết rồi, chẳng lẽ cô không biết sao?"

Dung Ân mở miệng, giọng nói hơi nghẹn lại: "Tôi biết."

"Cô có biết là anh ấy chết như thế nào không?" mặt Dung Yêu không chút thay đổi, ngữ khí lạnh lùng.

"Cô rốt cuộc là ai, số điện thoại này, cô tìm được ở đâu?"

"Đây là khi còn sống Tước từng gọi, cô là Dung Ân? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, có rất nhiều người muôn mạng của cô."

Dung Ân vừa muốn buông điện thoại xuống, chợt nghe thấy đầu bên kia: "Đừng ôm hi vọng anh ấy còn sống, lúc trước khi cô hại chết anh ấy, thi thể anh ấy ở bến tàu đã sớm bị mang đi, ngực trúng đạn, một đòn trí mạng, món nợ này, cô cứ từ từ trả lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro