Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123.2. Không xứng đáng để lại mang đứa con của anh

Edit: Hạ Phong

Ngoài cửa phòng, mặt Dung Yêu cứng ngắc, vẻ mặt rất khó coi, cho dù trang điểm khéo léo, cũng không thể che đi vẻ chật vật trên mặt.

Hai người về sĩ đưa mắt nhìn nhau, buộc lòng phải nhìn vể phía trước, bên trong tiếng động lớn như vậy, ai cũng biết nhất định là một màn vận động kịch liệt.

Nam Dạ Tước đem chăn đắp lại lên người Dung Ân, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi quay lại, trên tay cầm theo một chiếc khăn bông ướt, anh cẩn thân lau đi vệt bẩn trên bụng Dung Ân. Người phụ nữ này, đến giờ anh vẫn không buông, cô muốn sống bình thường giản dị sao? Nhưng Nam Dạ Tước đã từng nói, đã leo lên giường anh thì sẽ không dễ dàng xuống như vậy, cô muốn, anh sẽ cố tình không để cô đạt được.

Nếu đến lúc đó, Nam Dạ Tước vẫn sẽ đem cô buộc chặt bên mình, không để cho cô được cưng chiều, không để cho cô vui vẻ, không cho cô quyền được cười, cũng không để cô trong lúc đó có thể có thai.

Cho dù là chiếm đoạt một bức tượng gỗ bên mình cũng tốt rồi.

Tâm trạng như vậy, thật sự đã là tuyệt vọng đến hoang vu, giống như một sa mạc trăm năm khô cằn, một nhành cây cỏ cũng khó sống.

Sau khi tắm xong Nam Dạ Tước ngủ bên cạnh Dung Ân, mãi đến gần sáng mới bị tiếng điện thoại đánh thức. Khi anh đi ra khỏi phòng thần sắc vội vàng, dặn vệ sĩ trừ Từ Khiêm, ai cũng không được phép vào phòng này.

Tiếng khởi động xe rất lớn, Dung Yêu từ trên giường ngồi dậy, khoác áo ngủ đi ra ngoài.

A Nguyên vẫn còn quỳ bên ngoài, Nam Dạ Tước bảo hắn quỳ một đêm, hắn liền thật sự không nhúc nhích.

Khi Dung Yêu đi tới cửa, thấy trên đầu vai A Nguyên tuyết đã tích lại rất nhiều, người đàn ông thẳng lưng, hai đầu gối đã run lên.

"A Nguyên," Dung Yêu mặc rất ít, lạnh quá giậm giậm chân: "Tước đã đi ra ngoài, anh đứng lên đi."

Người đàn ông đang nhắm mắt, khi mở ra mất rất nhiều sức, mí mắt dường như đông lại thành một khối, "Dung tiểu thư, cô không cần xen vào việc của tôi."

"Anh thật ngốc, sao não lại không có nếp nhăn như vậy." toàn thân Dung Yêu run run, cô ta ngồi xổm xuống, tiếng nói hạ thấp xuống: "Anh nói người phụ nữ kia đang nằm trong phòng Tước, quả nhiên là hồ ly, vừa rồi giống như đã tỉnh, còn quyến rũ anh ấy, động tĩnh lớn như vậy, làm cho tôi ngủ cũng không yên."

"Lão đại..." Ánh mắt A Nguyên phức tạp, cúi đầu thở dài.

"Dù sao anh ấy cũng di ra ngoài rồi, chúng ta nhân cơ hội xử lý cô ta được chứ?" Giữ lại về sau sẽ gây ra họa." Dung Yêu nói chuyện nhanh mà lưu loát, không hề kéo dài, anh mắt nhu mì hiện lên vẻ ngoan độc, không hổ là học được từ Sở Mộ.

"Không được," A Nguyên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Nếu như lão đại biết, anh ấy thật sự sẽ giết cô."

"Ngày hôm qua không phải anh cũng muốn làm vâyj sao?" Dung Yêu đè thấp giọng nói, ghé đến bên tai A Nguyên, "Tôi có cách làm cô ta chết đột ngột, anh ấy tuyệt đối sẽ không nghi ngờ đến chúng ta, bây giờ bên ngoài phòng có vệ sĩ canh gác, anh dụ bọn họ đi, tôi ra tay."

"Dung tiểu thư." trong ánh mắt A Nguyên lộ ra sự giật mình, không nghĩ tới Dung Yêu sẽ nói ra những lời như vậy.

"Anh muốn thấy mạng của Tước lại bị cô ta nắm ở trong tay sao?"

A Nguyên bắt đầu dao động, quả thật, từ khi nhìn thấy Dung Ân, hắn bắt đầu có cảm giác bất an.

"Tôi sẽ không để người khác phát hiện, yên tâm đi."

Đôi mắt đang rủ xuống của A Nguyên liền nâng lên, dường như rất khó khăn để quyết định: "Được."

Dung Yêu đỡ anh ta lên, chính mình cũng đang lạnh cứng, cô ta trở lại phòng, bắt tay chuẩn bị.

Không tới một phút, ngoài phòng liền truyền đến tiếng thét của A Nguyên, giống như nói rằng có người nào đó xông vào, hắn vọt vào trong phòng khách hướng tới phía vệ sĩ đang canh trước phòng Dung Ân, hai người không hề nghi ngờ hắn, đi nhanh theo ra ngoài.

Dung Yêu rón ra rón rén mở cửa ra, xuyên qua hành lang, đi tới trước cửa phòng Nam Dạ Tước nhanh chóng chui vào phòng, cũng đem cửa đóng lại.

Bên trong còn mở đèn tường, trong phòng ngủ bài trí đầy đủ mọi thứ, chính giữa là chiếc giường tròn lớn, vẻ xa hoa như vậy, lại càng làm nổi bật lên dáng người gầy yếu của Dung Ân. Cô cuộn mình lại, những sợi tóc đen nhánh rủ xuống, cả người bị chăn bông che kín, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Dung Yêu đến gần nhìn kĩ, cô vẫn đang ngủ, mày hơi nhíu, giống như ngủ không được an ổn.

Không thể nghi ngờ, đó là một cô gái xinh đẹp, khó trách Nam Dạ Tước động lòng.

Khóe miệng Dung Yêu nhếch lên khinh thường, nhưng diện mạo của cô ta cũng chẳng bằng cô, lại nói người phụ nữ này nhìn qua bộ dạng yếu đuối, sắc mặt tái nhợt, Nam Dạ Tước thiếu gì ngưoif, tại sao lại nhìn đến cô ta?

Đến gần nhìn kỹ, lại cảm thấy có chỗ không đúng, khuôn mặt này dường như có cảm giác quen thuộc.

Dung Yêu thấy cô ngủ sâu như vậy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Cô ta đứng thẳng lại, rút ra một chiếc kim tiêm từ trong túi áo ngủ, dùng ngón trỏ ấn xilanh, chất lỏng bên trong bị bơm ra một ít, chân đang đi dép lê di chuyển đến trước bình truyền dịch, một tay cô ta giữ bình truyền dịch, một tay đâm kim tiêm vào bình, chuẩn bị bơm thuốc vào.

Lúc này, cửa lại cạch mở ra.

Cô ta hoảng sợ, cất ống tiêm vào trong túi áo, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một thân ảnh to lớn đã đi tới trước mặt.

"Cô đang làm gì?"

"Anh Tôn, thì ra là anh a." Sự tàn độc trong mắt Dung Yêu tan đi, trong lời nói ra, mang theo vài phần nũng nịu.

"Dung Yêu," ánh mắt liếc qua bình truyền mà cô ta động vào đang không ngừng lay động, bọn họ tiếp xúc không phải ngày một ngày hai, anh tất nhiên hiểu được tính tình cô ta, "Tính khí Tước như thế nào cô rất rõ, tôi khuyên cô đừng có mạo hiểm đi vuốt râu hùm."

"Anh Tôn," sắc mặt Dung Yêu khẽ biến, tay đang đút trong túi áo dùng sức nắm chặt ống tiêm, "Anh nói gì vậy?"

Khóe miệng Duật Tôn lạnh nhạt nhếch lên, từ trước đến nay anh đối với người không thuận mắt rất lười nói chuyện, "Không có gì, cô đi ra ngoài đi, nơi này đã có tôi để ý."

"Cái gì, anh?" Dung Yêu nhìn về phía Dung Ân đang nằm trên giường, "Anh là một tên đàn ông, phù hợp sao?"

Duật Tôn hướng tới ghế sô pha, cầm lấy bản ghi chép trên bàn, "Đi ra ngoài đi, nếu không khi vệ sĩ trở lại nhìn thấy, cô nghĩ sẽ phải giải thích với Tước như thế nào?"

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu, ngữ khí chắc nịch.

Dung Yêu mím môi lại, lướt qua giường lớn đi ra cửa.

Vệ sĩ không tất nhiên không tìm thấy cái gọi là người xâm nhập vào, không dám ở ngoài lâu, đúng lúc quay lại.

Dung Ân ngủ thực sâu, hoàn toàn không biết chính mình bất tri bất giác trải qua một hồi sinh tử.

Khi Nam Dạ Tước trở về, Từ Khiêm đã tới, vừa mới thay chai truyền cho Dung Ân.

"Tôi thật sự không hiểu, nếu đã trở về tại sao lại không gặp, chơi như vậy thích lắm sao?" Duật Tôn nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nam Dạ Tước gập quyển tạp chí trong tay lại, "Đúng là chơi rất thích, tôi muốn cho cô ta nếm thử thế nào là sợ hãi, đối với cô ta mà nói, tôi chính là âm hồn không tiêu tán."

"Chỉ vì một người phụ nữ mà phí tâm sức, chơi như vậy là được rồi, Tước, đắm chìm vào nó là không đáng."

Nam Dạ Tước đặt quyển tạp chí lên bàn trà, "Chơi đùa với phụ nữ nhiều là tự làm tổn thương chính mình, đặc biệt như cậu, chơi đùa những cô gái trẻ."

"Chết tiệt," Duật Tôn mắng, khóe miệng rõ ràng không giận mà cười, mười phần tạo cho người ta cảm giác lưu manh: "Tôi không chơi đùa với các cô gái trẻ, trên người của học sinh có hương vị tôi thích, phóng túng cũng phóng túng vừa phải." (bệnh! thích học sinh O.O omg)

Nam Dạ Tước không rảnh đấu với anh ta, đứng dậy đi tới bên giường, "Cô ấy không có chuyện gì chứ?"

"Không có gì đáng ngại, chờ thuốc an thần có tác dụng, sẽ tỉnh."

Nam Dạ Tước gật đầu, cúi người xuống, hai tay giữ khuôn mặt Dung Ân: "Ân Ân, tôi chính là ác mộng của em, em trốn cũng không thoát, bỏ cũng không xong, nếu một ngày nào đó tôi thật sự chết, tôi sẽ kéo em theo làm đệm nằm!"

Dung Ân mơ hồ lắc đầu, cái gì cô cũng đều không nhớ rõ, nhưng câu này giống như có người cúi xuống bên tai nói, đặc biết khắc sâu.

Nâng lên mí mắt nặng trịch, lọt vào trong tầm mắt chính là màu trắng chói mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, đầu Dung Ân đau như búa bổ, trên ngực như có một tảng đá ngàn cân đè xuống, cô mở miệng đang khô khốc ra: "Ưm --"

"Cô đã tỉnh." y tá đang điều chỉnh bình truyền dịch đi tới bên giường.

Dung Ân nhìn xung quanh, xác định đây là bệnh viện, cô cố gắng nhớ lại, nhưng cũng chỉ nhớ rõ xe taxi bị đụng đến lật ngược lại, "Sao tôi lại ở đây?"

"Cô bị tai nạn, là người qua đường đưa cô đến đây."

Đầu óc Dung Ân trống rỗng, cô nhớ mang máng có người nói chuyện với mình, còn mơ hồ giống như từng có tiếp xúc thân thể. Cô xốc chăn lên, thấy chính mình mặc quần áo bệnh nhân, "Xin hỏi, quần áo của tôi đâu?"

Y ta hơi mất kiên nhẫn, chỉ vào ngăn tủ nhỏ cách đó không xa: "Để ở đó."

"Vâng, cảm ơn." Dung Ân yên tâm nằm trên giường bệnh, không lâu sau, liền thấy Lí Hủy đỡ mẹ Dung đi vào phòng bệnh.

"Ân Ân --"

"Mẹ --" Dung Ân muốn ngồi dậy.

"Mau nằm xuống," mẹ Dung lo lắng, cả đêm cô không về, gọi điện thoại cho Lí Hủy, cô lại bảo sau khi ăn xong bữa tối Dung Ân đã về nhà, "Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, haiz, khi bệnh viện báo cho mẹ, mẹ đã bị dọa chết."

"Mẹ," Dung Ân vẫn còn rất yếu, "Con không sao, mẹ xem, con không phải rất khỏe sao?"

"Ân Ân, sao lại xảy ra tai nạn? Khi chúng ta chia tay cậu còn khỏe mạnh..." mắt Lí Hủy hơi đỏ, kéo ghế bên cạnh lại cho mẹ Dung ngồi xuống.

"Tớ cũng không biết." Dung Ân ngồi dựa nửa người, "Không biết rằng từng việc không may lại liên tiếp kéo tới."

Cô đoán rằng mục đích của đối phương là muốn dồn cô vào chỗ chết, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là thủ hạ của Nam Dạ Tước, Bùi Lang nói đúng, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ có ngày tìm tới.

Lúc đó, còn có cảnh sát đến hỏi, theo lời khai của lái xe taxi, đuổi theo đâm bọn họ là ba chiếc xe, lúc ấy bởi vì đèn đường không tốt, ông ta cũng không nhìn thấy biển số xe.

Đối với việc này Dung Ân cũng không dám khẳng định, chỉ nói lúc ấy mình vô cùng mệt mỏi, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện rồi.

Tai nạn lần này nhìn như có vẻ chấn động hồn phách, thực ra tình hình cũng không nghiêm trọng, chỉ là khi Dung Ân đập đập vào đầu, vấn hơi thấy đau.

"Ân Ân, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, bên kia mình đã xin phép nghỉ cho câu.

"Cảm ơn cậu, Hủy."

"Cậu khách khí cái gì."

"Truyền mấy chai dịch, còn chụp chiếu, xét nghiệm máu, gây sức ép nửa ngày bệnh viện mới chịu cho về.

Khi mấy người trở về trới đã tối, bởi vì đèn điện ngoài hành lang lờ mờ, chân mẹ Dung đi lại lại khó khăn, cho nên khi đi lên cầu thang tiếng động rất lớn.

Hàng xóm dưới lầu của nhà họ Dung đúng lúc đi ra đổ rác, bác gái kia mỗi lần Dung Ân vẫn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, theo phép tắc, cô vẫn nên chào hỏi.

"Ôi, đây không phải Dung Ân sao? Mẹ Dung, mấy người làm sao vậy..." tiếng nói của bác gái này thực vang, dường như cả hành lang đều có tiếng vọng của bà ta.

"Không có gì." mặt Mẹ Dung cố kìm, rất không thích bà ta, cậy vào con gái mình gả cho người giàu có, liền cả ngày ở trong tiểu khu khoe khoang.

"Ấy, đừng đi a, tôi vừa có việc định tìm bà," bác gái kia bỏ túi rác trong tay xuống, chắn trước mặt họ: "Bà xem con gái nhà bà cũng lớn rồi, tôi á, có đứa cháu họ hàng xa, con người không tồi, bằng cấp cũng tốt, nếu được thì hôm nào..."

Dung Ân nghe những lời này đầu không ngừng đau, mẹ Dung hỏi thẳng: "Nếu điều kiện tốt như vậy, sao không lấy được vợ, tôi thấy là bà đang khoác lác đi."

Người già còn thích phân cao thấp, huống hồ bác gái kia thân thể cường tráng, đứng ở đầu cầu thang thế kia, ngưoif khác muốn đi qua cũng khó.

"Này thôi --" trên mặt đối phương phẫn nộ: "Thật ra cũng chẳng có gì, chẳng qua là đã từng ly hôn, nhưng nó cũng mới chỉ kết hôn nửa năm, tôi nói với bà a, Dung Ân nhà bà nếu lấy nó, như thế chắc chắn cả đời có phúc..."

"Này, tôi nói..." Lí Hủy trách móc: "Người theo đuổi Dung Ân nhà chúng tôi có thể xếp một vòng quanh thành phố Bạch Sa này, cháu nhà bà có cái quái gì? Còn nửa năm đã ly hôn, bà cũng quá khinh người đi!"

"Cô gái này..." bác gái kia bĩu môi: "Tôi cũng chỉ là có ý tốt."

"Không cần ý tốt của bà, con gái nhà tôi không cần người khác đi theo vờ quan tâm." mẹ Dung nói xong liền trực tiếp hướng lên lầu đi, chân bà không khỏe, đối phương cũng không giúp đỡ, chỉ tránh người qua.

"Ra vẻ cái gì a, trước đây còn có người đàn ông kia che trở, bây giờ người ta đã chết, cháu tôi nhìn trúng cô, mới gọi là không may..."

Mẹ Dung tức giận đến run rẩy, Dung Ân không muốn đấu khẩu với người này, "Mẹ, đi về thôi, con đau đầu."

Lí Hủy đỡ cô lên lầu, khi đi tới chỗ rẽ, cô hơi cúi người, hướng về phía người đàn bà đang cầm túi rác lên nói: "Cô à, trong nhà cô có tiền, sao còn ở lại đây a, khu nhà giàu ở thành phố Bạch Sa này rất nhiều, con gái nhà cô chỉ lo chính mình mình hưởng phúc, ra vẻ cái gì a --"

"Cô, con nhóc này --"

Tâm trạng Lí Hủy nhất thời vui vẻ hơn: "Cô à, sau này cũng đừng để cho cô ta, người mới có tí tiền đã lên mặt, lấy lòng tôn trọng của người khác để hạ thấp, mới có thể tự mình kiêu ngạo."

Về đến nhà, miệng Lí Hủy vẫn ríu rít, cô chính là như thế, miệng không tha người.

Dung Ân nằm trên giường, "Tớ nghe thành quen rồi."

"Nếu không phải bà ta lớn tuổi, tớ nhất định sẽ tranh luận phải trái với bà ta." Lí Hủy đắp chăn thật kĩ cho Dung Ân, mẹ Dung đem túi chườm đặt vào trong chăn cô.

"Mẹ á, chỉ cần yên ổn sống tiếp, dù có ôn ào một chút, cãi nhau một chút cũng không sao, như con ngày hôm nay vậy, cũng thật là dọa chết mẹ." trong lòng mẹ Dung còn sợ hãi, khi nhận được điện thoại hai chân liền đông cứng, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi.

"Mẹ, con đã không sao rồi."

"Cô à, cô đi ngủ trước đi, Ân Ân cả ngày truyền dịch cũng mệt mỏi, cô đừng lo, cậu ấy không có chuyện gì." Lí Hủy khuyên can mãi liền đưa mẹ Dung về phòng.

"Hủy, cậu về đi, mai còn phải đi làm."

"Mình ở cùng cậu."

"Thật sự không sao, cậu về nhà ngủ đi, thời gian cũng không còn sớm, đừng để tớ lo lắng."

"Được rồi," Lí Hủy cầm túi ở bên cạnh lên, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mình lại đến thăm cậu."

Khi cô đi ra ngoài liền khép cửa phòng lại, trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh như bình thường. Dung Ân tựa đầu trên gối, động tác của Lí Hủy rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cô đổi giày ngoài cửa.

Dung Ân nhắm mắt lại, nhưng mà trằn trọc khó ngủ.

Chiếc nhẫn kia của Nam Dạ Tước đã làm mất, sau khi xảy ra tai nạn, cô còn cầm nó trong tay, nhưng khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.

Khi cảnh sát đến lấy khẩu cung cô cũng từng hỏi, nhưng họ cũng không thấy chiếc nhẫn.

Cõi long Dung Ân siết chặt, bộ não có một sự chắp vá kì lạ khiến cô không thể nào tin được.

Di động đột nhiên vang lên, thanh ấm chói tai ở trong căn phòng nhỏ vang lên, cô nhổm người, tay phải vừa định lấy túi xách trên đầu giường, động tác xoay người của cô liền cứng đờ.

Hoảng sợ trong hong Dung Ân liền bị nuột trở lại, cô vội lùi lại giường, đem chăn kéo cao trùm đầu.

Tiếng chuông từng chút từng chút, bám riết không tha.

Dung Ân nắm chặt tay, nhưng tiếng chuông lại vang vọng xung quanh, cô cuộn người lại, cảm giác như có người từng bước ép sát lại, sợ hãi bắt đầu truyền từ dưới chân đi lên ngực, tim cô đập mạnh, dường như sắp vọt lên tân cuống họng.

Chiếc di động này, là Nam Dạ Tước mua cho cô.

Chỉ có anh mới có thể gọi đến.

Dung Ân không vứt nó đi, thỉnh thoảng lại lấy nó ra để sạc pin, sau đó lại thả vào ngăn kéo.

Mà bên kia Nam Dạ Tước cũng không ngờ có thể kết nối được.

Dung Ân do dự thật lâu, lúc này mới cố lấy dũng khí, mở ngăn kéo lấy di động ra.

Trên màn hình hiện lên dãy số lạ.

Ngón tay cái vuốt ve trên bàn phím, cuối cùng khi ấn xuống nút nhận điện thoại, dùng sức rất mạnh, bàn phím phát ra âm thanh sắc bén.

Dung Ân thật lâu mới thở ra một hơi, tay phải run rẩy đặt di động lên tai: "A lô?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro