Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123.1. Không xứng đáng để lại mang đứa con của anh

Edit: Hạ Phong

"Lão đại --"

"A Nguyên, cậu còn coi tôi là lão đại sao?" Nam Dạ Tước vẻ mặt âm trầm, tức giận quát.

"Thật xin lỗi."

Nam Dạ Tước nhìn thấy chiếc taxi lộn ngược ở đây, may mắn không biến dạng, nửa người trên của Dung Ân đã văng ra ngoài cửa xe, một cánh tay rủ xuống mặt đất, máu tươi trên trán từ hai má chảy xuống tay.

Sắc mặt anh không đổi, chỉ là con ngươi đen sẫm kia càng trở nên sâu hơn, mắt người đàn ông hơi nheo lại, A Nguyên đã ở bên cạnh anh lâu rồi, biết rằng đây là dấu hiệu tức giận của anh.

A Nguyên cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên mặt Dung Ân, người phụ nữ này quả nhiên là kiếp số của Nam Dạ Tước, "Lão đại, anh gặp chuyện không may nếu là bởi cô ta hại, tại sao lại không để cho tôi giết?"

"A Nguyên, tôi biết cậu sẽ không phản bội tôi, cho nên mới tìm cậu về, tôi không nói, các cậu không ai được phép động tới cô ấy?" Nam Dạ Tước đi tới trước mặt A Nguyên, tầm mắt dán chặt vào mặt đối phương, con ngươi sắc bén gióng như dao.

"Lão đại, anh đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, trước đây tôi nghe anh nhận cô ta làm chị dâu, chỉ là..." A Nguyên nhớ đến phát súng hôm đó, đến giờ vẫn thấy sợ hãi, "Cô ta như vậy lại có thể hại anh, người phụ nữ như thế không thể giữ lại."

"Có thể giữ lại hay không, không cần cậu phải dạy tôi." Nam Dạ Tước mở cửa xe, Dung Ân thật sự đã mất đi ý thức, bị anh lôi ra khỏi chiếc taxi. Người đàn ông xem xét người tài xế cũng đang hôn mê như vậy, "Gọi cứu thương."

Nam Dạ Tước ôm ngang người Dung Ân, khi xoay người, hai chân cứng lại, không thể lập tức bước đi, loại hoảng sợ như thế này, anh không thể biểu hiện ra trước mặt người khác, chậm một bước, nếu thật sự chậm một bước.

Thiếu chút nữa, Dung Ân sẽ chết dưới họng súng của A Nguyên, người phụ nữ này suýt nữa đã hại chết anh, dường như bị xử lý ngay trước mặt anh.

Nam Dạ Tước ôm chặt lấy cô, trong lòng mạnh mẽ co rút vô cùng đau đớn, anh hạ mắt nhìn khuôn mặt kia, anh sẽ không để cô chết, một mạng đổi một mạng là cách anh đối với người khác, anh chịu thương tổn, cô cũng nên nếm thử.

Những người đáng tin bên cạnh Nam Dạ Tước đều đã được tìm về, thực ra anh đã sớm tính sắn rồi, chiếc CD kia làm cho máy tính của Bùi Lang tê liệt hoàn toàn, không để lại chút manh mối. Vì vậy lúc trước, khi sơ thẩm, cũng không đến nơi đến chốn, Nam Dạ Tước muốn lần nữa trở lại, có thể quang minh chính đại.

Dung Ân bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, trên trán quấn băng gạc, trên mu bàn tay trắng nõn, từng giọt dịch truyền từ kim tiêm đi vào kinh mạch đang hiện ra rõ ràng, cách băng bó của Từ Khiêm rất đẹp, hai tay anh ta vỗ nhẹ: "Không có chuyện gì, không chết được, nghỉ ngơi vài ngày là được."

Hai tay Nam Dạ khoanh trước ngực: "Cậu đi ra ngoài trước đi."

Từ khi trở về An Nguyên liền quỳ gối ở ngoài phòng mà không đi vào, đêm nay lại bắt đầu đón một trận tuyết bắt đầu của mùa đông, cơ thể người đàn ông thực sự cương nghị, vài bông tuyết rơi xuống vai, trên tóc đã có vài giọt nước ngưng tụ. Một cô gái khoảng hai mươi tuổi bước giày cao gót đi tới, chiếc váy ngắn ôm lấy từng đường cong gợi cảm, cô ta còn rất trẻ, trên mặt lại có sự quyến rũ không phù hợp như những cô bạn cùng trang lứa.

"Ồ, A Nguyên?" Cô gái dừng lại, "Sao anh lại quỳ ở đây, không phải là bị phạt chứ?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên, cô gái này hắn từng gặp vài lần, hắn thậm chí từng cho rằng cô ta sẽ là chị dâu của bọn họ, "Dung tiểu thư." (oh, Dung Yêu lên sàn :v )

Dung Yêu ngồi xổm xuống,, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông: "Mặt của anh...Tước đánh anh?"

"Là lỗi của A Nguyên tôi."

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy sao lại đánh anh?" A Nguyên là tâm phúc đắc lực của Nam Dạ Tước, anh ấy sao lại vô duyên vô cớ đánh hắn?

Người đàn ông tuy rằng chịu phạt, nhưng trên khuôn mặt không chút khuất phục: "Lão đại bị cô ta hại chưa đủ sao? Dung tiểu thư, tôi thật sự không hiểu trong lòng lão đại nghĩ cái gì, người phụ nữ kia là một con bọ cạp đầy độc, không, so với bọ cạp còn độc hơn. Lần trước chúng tôi gặp chuyện không may ở bến tàu, chính là vì cô ta bán đứng lão đại, sau khi lấy trộm đĩa CD liền đem cho người khác, tôi tức quá, muốn giết chết cô ta, lại bị lão đại đi trước một bước ngăn cản..."

"Cái gì? Tước gặp chuyện không may chính là bởi vì người phụ nữ kia? Cô ta bây giờ đang ở đâu?" Dung Ân nhìn quanh, trên mặt hiện ra một chút tàn nhẫn và âm trầm.

"Cô ta bị thương, được lão đại đưa vào phòng."

"Anh ấy cư nhiên còn đưa cô ta về?" giọng nói của Dung Yêu không khỏi trở nên sắc nhọn, trong mắt hiện lên sát khí.

"Dung tiểu thư, còn có chuyện lão đại trúng độc nghiện, lúc trước trong phòng bệnh chỉ có một mình cô ta, là cô ta trơ mắt nhìn tên y tá kia tiêm an­gel-​beat vào người lão đại, hơn nữa, người ra lệnh làm chuyện đó lại là bạn trai cũ của cô ta." A Nguyên đối với Dung Ân quả nhiên là hận ra mặt, 'hồng nhan họa thủy', có cô ta ở đây một ngày, những nguy hiểm rình rập quanh Nam Dạ Tước sẽ không thể biến mất, "tuy rằng lão đại nói chuyện đó không liên quan đến cô ta, nhưng tôi trước sau không thể tin."

"A Nguyên, anh không làm gì sai, đứng lên, đừng quỳ nữa." Dung Yêu đứng dậy, giữ chặt cánh tay A Nguyên kéo hắn lên.

"Không, đây là lão đại phạt tôi." Tính tình A Nguyên cũng thực bướng bỉnh, quỳ ở kia từ đầu đến cuối đến đầu gối cũng không di chuyển.

Dung Ân xách túi LV đi vào trong đại sảnh, cô cởi giày cao gót dưới chân ra, thay dép lê, rồi mới xuyên qua hành lang đi tới, liền thấy hai người vệ sĩ canh giữ trước cửa phòng Nam Dạ Tước.

Cô ta bước nhanh hơn, mới đến gần, liền thấy Nam Dạ Tước đi ra.

"Tước." cô gái dính sát lại, bàn tay nhỏ bé mềm mại như thể không xương khoác lấy tay người đàn ông, "Đang làm gì vậy?"

"Em mới về." Nam Dạ Tước nhìn xuống khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của Dung Yêu, cùng lắm mới hơn 20 tuổi, những đã biết làm thế nào để ăn mặc hấp dẫn và quyến rũ.

"Thành phố Bạch Sa thật tuyệt, nếu sớm biết như vậy, trước đây em đã cùng anh tới đây," Dung Yêu khẽ dựa đầu vào vai người đàn ông, "Tước, trong phòng có người à? Vì sao lại có vệ sĩ canh ở đây?"

Nam Dạ Tước mệt mỏi, thuận miệng đáp: "Không có, nhanh nghỉ ngơi đi."

Anh bắt đầu đi tới phòng khách, cánh tay cũng rút ra khỏi vòng tay của cô gái, Dung Yêu đứng ở phía xa, ánh mắt quét tới nơi cánh cửa đang đóng chặt kia liền thu hồi lại, ý cười mất đi, biết rằng Nam Dạ Tước đang nói dối. Ngón tay chuyển động nắm chặt lại, cô ta làm bộ như hoàn toàn không biết gì mà bám theo bước chân người đàn ông, "Em chơi vẫn đang high mà, còn chưa muốn ngủ." (high - là nguyên văn tác giả nhé :v nói chung là nó chơi đang phiêu :)) )

Nam Dạ Tước nghiêng người dựa vào sô pha, hoàn toàn là một bộ dạng lười biếng, TV trong phong khách bật lên, Nam Dạ Tước ngẩng mặt lên, khuôn mặt gợi cảm thực sự hấp dẫn người ta, Dung Yêu đứng cách anh không đến vài bước, khỏe miệng ban đầu đang xị xuống không khỏi nhướng lên, cô ta đi tới trước sô pha, khi ngồi xuống, nửa người trên vừa xinh nằm trong vòng tay đang mở ra của Nam Dạ Tước (== con mụ này...)

Hương nước hoa Chanel cổ điển theo hơi thở của cô ta phả tới, mang theo chút gì đó dụ dỗ và mê hoặc, tầm mắt Nam Dạ Tước đang đặt tại TV liền thu lại, đã rất lâu anh không động đến phụ nữ, không phải là không muốn, mà là...Dung Yêu hướng khuôn mặt tinh xảo đến trước mặt Nam Dạ Tước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cô khẽ cắn môi dưới, khi răng nhả ra, đôi môi bóng ướt, quần áo trên người cô ta rất ít, cổ áo thiết kế kiểu chữ V, để lộ ra khe ngực trắng nõn xinh đẹp, hô hấp của Nam Dạ Tước bắt đầu trở nên hỗn loạn, cô gái thấy thế, hai tay vòng lên ôm lấy cổ của anh, nghiêng người lên, nhanh chóng ngồi lên đùi, hai chân quấn lấy thắt lưng của người đàn ông, cô ta hạ mông xuống, da thịt mềm mại đặt xuống đúng chỗ đó đang cương cứng của Nam Dạ Tước. ( mình muốn đấm đá con này ~.~)

Dung Yêu chưa bao giờ biết thế nào là ngại ngùng, cô ta muốn, ắt phải đạt được.

Môi mỏng từ trên trán người đàn ông bắt đầu hôn xuống mũi, môi, cằm, cuối cùng cô ta cúi xuống, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy cần cổ người đàn ông, liên tiếp lặp lại, còn bắt đầu hôn xuống chỗ yết hầu anh. Trong đôi mắt của Nam Dạ Tước tràn đầy dục vọng nóng rực, Dung Yêu kéo lấy tay phải của người đàn ông, thật sự hé miệng cắn một ngón tay, cổ họng Nam Dạ Tước phát ra một tiếng rên khó có thể kiềm chế, cô gái nở nụ cười giống như một con yêu tinh, đem tay anh kéo lại, đặt ở trên khuôn ngực mềm mại của chính mình.

Hai người vội vàng ôm hôn, bàn tay người đàn ông thực dùng sức, cởi áo ngực của cô ra, trực tiếp va chạm, Dung Yêu khẽ cắn môi người đàn ông, hô hấp cũng theo đó mà hỗn loạn, "Tước, anh xem anh đã đói bao lâu rồi? Người phụ nữ trước đây, cũng không thể thỏa mãn được anh?"

Nam Dạ Tước mở to mắt, cô gái xoay đối diện với đôi mắt u ám của anh, cô ta đã trở nên mê muội, nửa thân dưới dướn lên bắt đầu cọ xát vào phía dưới của người đàn ông.

Bàn tay đang chui vào áo cô của người đàn ông liền rút về, hai tay đặt bên eo của cô, ngăn cản sự trêu chọc của cô, mặt Dung Yêu lộ vẻ khó hiểu, cánh tay vẫn gắt gao quấn lấy cổ người đàn ông không buông.

Nam Dạ Tước không có thói quen ngẩng đầu lên nhìn người khác, một tay anh ôm lấy cô gái xoay lại đặt ở dưới thân.

Lần thứ hai Dung Yêu nở nụ cười, mái tóc xoăn lọn to trải xuống sô pha, toàn bộ khuôn mặt trang điểm rinh tế đến tuyệt đẹp đều được phô bày ra, mày liễu mảnh mai cũng được tỉ mỉ cắt sửa, tóm lại, trên thân thể cô ta không có chỗ nào không tinh tế, chỉ cần một ánh nhìn, là có thể khiến cho đàn ông phải chịu đầu hàng.

Hai tay Nam Dạ Tước đặt ở eo cô ta, cô gái khẽ cười, lại đợi mãi không thấy động tác tiếp theo của anh.

Dục vọng trong mắt người đàn ông đã tan đi quá nửa, Dung Yêu xinh đẹp, cho đển bây giờ vẫn là khuôn mặt động lòng người.

Chỉ là không giống với Dung Ân, cô chưa bao giờ có thể che giấu được bản thân, khi không vui, sắc mặt rất khó coi, khi ốm, khuôn mặt nhợt nhạt, mà cả khi cô đang nằm ở dưới thân anh, khuôn mặt kia lại lộ ra ửng hồng. Cô tuy rằng không phải luôn luôn xinh đẹp, nhưng ít ra, cô luôn luôn sống thực, không bao giờ che giấu vui buồn, Dung Ân như vậy, cho dù lúc oán hận anh, trong mắt Nam Dạ Tước đều là đẹp.

Anh đứng dậy, ngon trỏ lau son môi ở khóe miệng đi.

Dung Yêu giật mình kinh ngạc, nằm trên sô pha nửa ngày cũng chưa có phản ứng, mãi đến khi Nam Dạ Tước muốn đi.

Cô ta không kịp sửa sang lại quần áo, liền đứng dậy giữ chặt tay anh: "Tước?"

"Đi ngủ đi." Nam Dạ Tước buông lại một câu, cơ thể căng cứng, dục vọng đã bị phá vỡ, luôn luôn có thể cháy lại.

"Tước, em muốn cho anh bản thân em."

Nam Dạ Tước khẽ cười, rút tay lại: "Mẹ em mà nghe thấy sẽ ăn thịt anh."

"Em không hay nói đùa." Dung Yêu có chút tức giận, giậm giậm chân.

Nam Dạ Tước quay đầu nhìn chằm chằm cô ta, Sợ Mộ đưa cô ta đến bên cạnh anh, dụng ý rất đơn giản, chính là muốn cô ta lên giường với anh.

Nói cách khác, Dung Yêu chính là người Sở Mộ vừa ý.

Nam Dạ Tước không đáp lại, rời khỏi phòng khách.

Dung Yêu thấy anh trở lại phòng, nhìn cánh cửa kia một lần nữa đóng lại, cô ta âm thầm nghiến răng, hai bàn tay được chăm sóc kĩ càng không khỏi nắm lại.

Dung Ân vẫn đang ngủ, hẳn là trong dịch truyền có thuốc an thần.

Nam Dạ Tước đi đến bên giường, cô nằm nghiêng, tay đang cắm kim truyền đặt ở ngoài chăn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, tay phải vươn tới nắm lấy vai cô.

Da thịt trắng mịn không khỏi làm anh than nhẹ, rõ ràng anh biết, dưới chăn kia Dung Ân hoàn toàn không mặc gì.

Tay người đàn ông theo đường cong của chăn vuốt ve thân thể kia, anh không thăm dò vào trong, từng điểm nhỏ mẫn cảm trên cơ thể cô, Nam Dạ Tước đều biết. Trong phòng rất yên tĩnh, không tới một phút, sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ.

Nam Dạ Tước thở hổn hển, Dung Ân hình như hơi cau mày, cô hơi hé miệng, ưm một tiếng.

Chỉ một tiếng kêu khẽ này đã phả hủy toàn bộ những gì người đàn ông cố gắng kìm nén.

Anh kéo chăn ra, tuy rằng đang bật hệ thống sưởi, nhưng anh đột nhiên kéo chăn ra vẫn khiến Dung Ân cảm thấy lạnh, tay chân định co lên. Hai tay Nam Dạ Tước giữ lấy bả vai cô, không để cho cô có thời gian phản ứng.

Trong lúc ngủ Dung Ân mơ hồ cảm giác thấy có người đè lên mình, cô muốn vươn tay chân, nhưng lại bị đối phương kìm hãm, hai đùi cũng bị tách ra, cảm giác mát mát chui vào trong cơ thể.

"Không..."

Vòm ngực rắn chắc của Nam Dạ Tước dán trước khuôn ngực mềm mại của Dung Ân, cơ thể này, anh vẫn bị thu hút như trước, giống như hít phải thuốc phiện khó có thể từ bỏ.

Dung Ân không rõ là thật hay đang mơ, nửa thân dưới truyền tới đau nhức, hai đùi cô bị ếp ở ngực, khi người đàn ông khom người xuống, tiến vào thật sau.

"Ưm..."

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Dạ Tước gắng kiềm chế, mồ hôi trên trán chảy xuống ngực trắng nõn của Dung Ân, anh thở hổn hển vừa sung sướng mà cũng dường như vừa thống khổ, bạc môi khẽ hôn lên cổ Dung Ân, xoa nắn mềm mại trước ngực cô, nhưng động tác rất nhẹ, không giống trước đây lưu lại dấu vết trên người Dung Ân.

Nam Dạ Tước chuyển động nhanh hơn, nhìn cơ thể người phụ nữ đang lay động dưới thân mình, hai tay anh đè chặt đầu gối Dung Ân, lúc sắp bùng nổ lại một mạch rút ra khỏi cơ thể cô, tinh dich bắn ra, phóng tới chiếc bụng bằng phẳng của cô.

Anh nín thở, đôi mắt sáng lên, cúi người xuống, lau đi ẩm ướt ở chỗ hai người tiếp xúc với nhau lưu lại (ây gu, cái đoạn này bạn ko biết eidt thế nào đâu *ngại ngùng*)

Nam Dạ Tước vươn tay vén những sợi tóc xõa ra trên trán cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Dung Ân lộ ra, Nam Dạ Tước nhìn khuôn mặt này, con ngươi sâu thẳm trở lại bình thường, anh xoay người nằm xuống bên cạnh Dung Ân, khuôn mặt tuấn tú, mị hoặc dán vào cần cổ cô, giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, không có chút tình cảm, khàn khàn nói ra từng chữ một: "Dung Ân, em đã không còn xứng để lại mang đứa con của tôi."

Nếu như đứa bé đầu tiên là ngoài sự chuẩn bị của anh, thì đứa bé thứ hai lại là anh toàn tâm toàn ý chuẩn bị đón nhận.

Chỉ là, Dung Ân lại nói, Nam Dạ Tước, tôi đã phá đi đứa con của anh...Khi Nam Dạ Tước nghe cô nói câu đó với mình qua điện thoại, toàn bộ niềm hạnh phúc khi đó của anh đã bị phá hủy, thậm chí chưa từng vui sướng như vậy.

Anh đứng trên bến tàu nhìn về phía xa, dường như nhìn thấy hình ảnh một đứa trẻ gối lên đùi anh ngủ, anh thầm nghĩ Dung Ân sẽ nói với anh rằng cô lựa chọn sẽ tiếp tục cùng anh sống thật tốt, anh không sợ cô sẽ che giấu chuyện lấy trộm đĩa CD, chỉ cần cô dặn anh một câu hãy cẩn thận, nhanh chóng trở về, như vậy, anh sẽ tha thứ cho cô.

Trái tim của anh, chưa từng bị ai hung hăng bóp nát giống như khi đó, lời nói của Dung Ân, đến bây giờ con văng vẳng bên tai anh, thậm chí suốt một quãng thời gian, luôn luôn theo anh tận trong mơ.

Lúc trước khi cô nói ra những lời kia, vẻ mặt hẳn là vô cùng vui sướng đi.

Nói không chừng, sau khi anh trúng đạn, cô còn có thể nâng chén lên chúc mừng.

Nam Dạ Tước không thể quên được câu nói của Dung Ân: tôi muốn làm cho anh chết cũng không thể nhắm mắt được...Sự oán hận sâu sắc lúc ấy của cô, Nam Dạ Tước nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được.

Cô dựa vào cái gì mà làm anh tổn thương như vậy? Không phải vì dựa vào việc anh yêu cô sao?

Yêu, thật sự rất ngọt ngào, nhưng khi dùng nó để tính toán, nó sẽ trở thành một thứ kịch độc, mạnh mẹ chọc sâu vào lòng Nam Dạ Tước, hoặc là anh chết, nếu không, độc này không có thuốc giải.

Cho dù đem Dung Ân vứt ra khỏi cuộc sống của Nam Dạ Tước cũng không thể, bởi vì , độc tĩnh vẫn còn ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro