Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121.1. Ác ma lại xuất hiện

Edit: Hạ Phong

# Vì chương này dài nên mình mới edit được một nửa. Mình cũng muốn báo trước với những bạn theo dõi truyện mình edit: truyện thực ra đã có 1 chị edit rồi và mình cũng theo dõi của chị ấy, nhưng chị edit lâu nên mình sốt ruột tự edit để đọc và tiện post cho các bạn đọc cùng. Mình ko có lịch post truyện, nói chung edit đến đâu sẽ post đến đó, có thể sẽ có hằng ngày nhưng cũng có thể sẽ cách 1 ngày nếu mình bận. Cám ơn các bạn đã theo dõi! ^^

Xuân về hoa nở, bấm ngón tay đếm, cũng chỉ mới mấy tháng trôi qua.

Những ngày lạnh nhất trong mắt mọi người đã trở thành quá khứ, bây giờ, đã là giữa hè.

Dung Ân thỉnh thoảng gặp Thẩm Mặc, tuy cô ấy liên tục bảo cô đến Tân Sang làm việc, nhưng cô vẫn từ chối, Dung Ân muốn rời xa cuộc sống trong quá khứ, vì cô mà Sang Tân liên tục gặp phải thất bại, cô vẫn là thích hợp với những nơi yên tĩnh hơn.

Công ty mới quy mô không lớn, ông chủ tư nhân, nhưng đại ngộ cũng không kém, lương khởi điểm là 2500 đồng cùng với cả phần trăm trích ra khi thiết kế, trừ đi ba nghìn, mỗi tháng còn có một trăm đồng hỗ trợ tiền điện thoại và thẻ xe, thẻ cơm.

Quan trọng là, ở đây Dung Ân gặp Lí Hủy, cô gái có khuôn mặt quả táo kia (quả táo?!) bởi vì Tước Thức đã sụp đổ nên phải đi tìm một công việc khác, may mắn gia đinh có quan hệ, công ty này chính là của cậu cô ấy mở.

Lí Hủy rất biết quan tâm người khác, về chuyện của Nam Dạ Tước và Dung Ân, cô cũng chưa từng hỏi đến.

Công ty là thuê ở một tòa nhà văn phòng, là tầng một, vị trí của Dung Ân gần cửa sổ, mỗi lần kéo rèm ra, có thế nhìn thấy một loạt nhà cao tầng ở thành phố Bạch Sa, thỉnh thoảng tăng ca, còn có thể nhìn thấy ráng chiều trên bầu trời, giống như cảnh đẹp từ trên nhà cao tầng nhìn xuống.

Trước máy tính, đặt một cây xương rồng xanh biếc, đặt trong một chiếc bồn sứ hình khuôn mặt em bé.

Sau khi tan tầm Dung Ân đi ra khỏi công ty, Lí Hủy kéo tay cô muốn đi ăn hải sản, hai người đi đến quảng trường, liền thấy xe của Diêm Minh đỗ ở ven đường, Lí Hủy nhận ra anh ta, liền tự giác buông lỏng tay.

Người đàn ông nhìn qua hơi gầy, nhưng tinh thần nhìn vẫn không tồi, anh đi đên trước mặt Dung Ân, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng chiếu tới, "Dung Ân, chúng ta cùng đi ăn tối." Sau khi thân phận của anh bị vạch trần, ngay cả một tiếng Ân Ân kia cũng là xa xỉ.

Bọn họ liền chọn nhà hàng bên cạnh công ty, phong cảnh thanh nhã, cũng không quá đông người.

Khi Diêm Minh ngồi xuống, một bàn tay đặt trên đầu gối, "Bố mẹ tôi đều ra nước ngoài, nếu có thể, tôi cũng sẽ đi."

Dung Ân gọi đồ uống, "Là muốn định cư sao?"

"Ừ." Trên khuôn mặt tuấn tú của Diêm Minh không giấu được vẻ lo lắng, "Bây giờ ngay cả tập đoàn Viễn Thiệp tôi cũng không bảo vệ được, Diêm Việt lại đi rồi, nơi này đã không còn gì để lưu luyến."

"Vậy khi nào anh đi?" Dung Ân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia, không lâu trước đây, cô đã nghĩ anh ta là Diêm Việt, cuối cùng, lại bị người đàn ông này làm cho thương tổn đầy mình.

"Còn chút việc phải xử lí nốt."

"Cái kia, Tư Mạn thì sao?"

Mặt Diêm Minh tối lại, anh uống một ngụm rượu, "Nếu tôi đi, nhất định sẽ đưa cô ấy theo, dù sao cũng vì tôi mà cô ây trở nên như vậy," người đàn ông uống ngụm rượu, mắt Dung Ân rủ xuống, xem ra chuyện ảnh chụp, Tư Mạn vẫn chưa nói thật. Nhưng bình tĩnh mà suy nghĩ, có người phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy lại có thể thẳng thắn mà nói ra đâu, đôi khi, nói dối cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, "Cơ thể của anh, bây giờ vẫn tốt chứ?"

"Tôi đã cai nghiện," Diêm Minh hời hợt, "Tư Mạn đã nói cho tôi biết, thuốc này là do Trần Kiều cung cấp, hiện giờ tập đoàn Viễn Thiệp cũng đã đổi chủ, chuyện trước đây, rõ ràng chính là cái bẫy."

"Tôi cũng không ngờ, Trần Kiều lại trở nên như vậy." Dung Ân nhớ lại trước đây, chẳng lẽ tiếp xúc với cuộc sống rồi, người ta sẽ thay đổi sao? Khi còn trong trường học, cô, Diêm Việt, Trần Kiều, thường xuyên như hình với bóng, cô như thế nào cũng không thể nào liên hệ được Trần Kiều với người không chút thủ đoạn mà đoạt lấy tập đoàn Viễn Thiệp kia với nhau.

"Dung Ân, sau này cô phải tự chú ý đến bản thân, tự chăm sóc tốt cho chính mình," đôi mắt của Diêm Việt đối diện với cặp mắt trống rỗng kia, "Tôi biết cái chết của anh tôi đối với cô là một cú sốc lớn, nhưng cô cũng rất kiên cường, vẫn tiếp tục gắng gượng."

Hai tay Dung Ân đang cầm cốc đồ uống lạnh, "Nói thật, khi đó nếu không phải vì nỗi hận thù với Nam Dạ Tước, tôi thật sự không thể qua được những ngày đó. Đến bây giờ tôi vẫn không chấp nhận được chuyện anh ấy mới tỉnh lại một ngày đã ra đi là sự thật."

"Có lẽ," người đàn ông kéo dài ngữ điệu, "Bởi vì trong lòng cô còn chưa rõ ràng, khi cô chưa kịp trở tay, Việt đã ra đi."

Dung Ân không hiểu ý tứ trong lới nói của anh ta, "Lòng?"

Diêm Minh châm thuốc, người con gái này anh chưa từng nói chuyện cung lâu như vậy, Diêm Việt không biết, nhưng anh biết, cô đối với Nam Dạ Tước không thể nói là không có tình cảm.

Diêm Minh không tiếp tục đề tài này, "Cám Dỗ kia, tôi cũng sẽ nhanh chóng nhượng lại, không muốn tiếp tục làm nữa."

Cảnh còn người mất.

Hiện giờ, người nhà họ Diêm đều đã rời đi, tất cả những kỉ niệm của cô và Diêm Việt trong căn nhà đó, cũng theo anh ra đi mà mãi mãi phủ đầy bụi, thỉnh thoảng Dung Ân nhớ tới Diêm Việt, nhưng sẽ không còn đau như trước.

Chỉ là, sâu trong đáy lóng đến chính bản thân cô cũng không thể chạm tới, cô ép chính mình không nhớ đến, càn cố quên, trong đầu lại càng rõ ràng.

Khi mơ cô thường xuyên thấy Nam Dạ Tước, anh nói, Ân Ân, nước biển thật lạnh, địa ngục thật lạnh, tôi ở dưới này chờ em, tại sao em không xuống?

Cuộc sống của Dung Ân, yên bình như trước.

Tước Thức bị bán đấu giá, người thu mua nghe nói là một người đàn ông trẻ, tin tức bắt đầu xoay quanh người đàn ông này, chỉ là vô ích, trừ bỏ danh nghĩa bên ngoài của anh ta, không có chút thông tin nào khác giá trị.

Anh ta giống như Nam Dạ Tước lúc trước vậy, dùng thân phận thần bí cực kì để xuất hiện trước mọi người, tên của Tước Thức cũng không đổi, người đàn ông ra tay hào phóng này, tên là Duật Tôn.

Công ty có phương án thiết kế cùng hợp tác với tập đoàn Viễn Thiệp, ông chủ chỉ đích danh cho Dung Ân đi đàm phán, nói rằng nếu có thể giành được, tương lai tiếp tục phát triển có thể tăng thêm vài phần.

Sau khi Dung Ân về nhà, Trần Kiều đến tìm cô vài lần, thái độ cũng rất tốt, nhiều việc cô không vạch trần, cũng biết là không cần..., dù sao kia cũng là thủ đoạn mà Trần gia và Diêm gia tranh đấu.

Tiến vào tập đoàn Viễn Thiệp, sau khi nhân viên thư kí thông báo, trực tiếp để cô đi lên.

Văn phòng của Trần Kiều đặt ở tầng chót, lúc Dung Ân bước vào, anh ra đang phê duyệt văn kiện, thấy cô đi vào thì hết sức vui vẻ: "Ân Ân, hôm nay em rảnh rỗi thế nào lại đến đây?"

"Phương án em đã làm xong, muốn mang tới cho anh xem trước, nếu không hài lòng, em có thể sửa."

Trần Kiều đứng dậy đi tới trước sô pha, ý bảo Dung Ân ngồi xuống, "Ân Ân, em không cần phải nói chuyện với anh khách sáo như vậy," Trần Kiều nhận lấy bản phương án cô đưa, nhưng không xem, chỉ tùy tiện đặt lên trên bàn, "Anh biết, anh tiếp nhận tập đoàn Viễn Thiệp, em ít nhiều cũng sẽ có chút thành kiến, nhưng em phải hiểu, Ân Ân, đó đều là nguyện vọng của bố anh, anh cũng không có cách khác, càng không thể phản đối ông ấy."

"Trần Kiều, anh đã suy nghĩ quá nhiều." thư kí mang trà tới, Dung Ân nói cảm ơn, khi đối phương đi ra ngoài, liền đóng cửa phòng lại.

"Nếu là do anh suy nghĩ nhiều, Ân Ân," người đàn ông cầm tay cô, "Vì sao đến bây giờ em vẫn không chấp nhận anh? Chẳng lẽ anh thật sự không bằng Diêm Việt sao? Trước đây bên cạnh em còn Nam Dạ Tước, nhưng bây giờ, em không có lí do gì để từ chối anh."

Dung Ân dùng sức muốn rút tay lại, nhưng Trần Kiều nhanh chóng đoán được, cũng không để cô có cơ hội, ngón tay của Dung Ân bị nắm đến đau đớn, mặt có vẻ tức giận: "Trần Kiều, đã vài năm rồi? Nếu như em thích anh, đã sớm thích, trước đây em chỉ coi anh là bạn, anh đừng như vậy, nếu không chúng ta đến bạn bè cũng khó có thế làm."

"Ân Ân, bọn họ đều đã chết, em còn cần người chết để làm gì?" Trần Kiều đứng dậy, ngòi xuống bên cạnh Dung Ân, cánh tay anh ta giữ lấy vai Dung Ân, "Bây giờ anh đã là tổng giám đốc tập đoàn Viễn Thiệp, anh cũng không còn phải kiêng dè bất kì kẻ nào, Ân Ân, em hãy chấp nhận anh đi, chúng ta thử qua lại với nhau xem sao?"

"Trần Kiều," khuỷu tay Dung Ân chống trước ngực anh ta, "Em đã nói rồi, chúng ta không có khả năng, đừng như vậy nữa, anh nhanh chóng trở thành một người mà em không hề quen biết!"

Bọn họ kề rất sát, mùa hè vốn mặc ít đồ, Dung Ân có thể cảm thấy hơi thở của người đàn ông bên tai, "Việc anh làm với Diêm Minh, tôi đều biết, Trần Kiều, anh thật sự muốn làm tôi không thể nhận ra sao?"

Động tác thúc ép của người đàn ông chợt dừng lại, "Em đều biết hết?"

"Đúng, chuyện Diêm Minh dung ma túy, là một tay anh bày ra?" Dung Ân nhìn khuôn mặt đối diện, anh ta vẫn là Trần Kiều trước kia sao? "Anh vì muốn có được tập đoàn Viễn Thiệp, cư nhiên lại có thể làm ra những việc này, Trần Kiều, anh buông ra."

Người đàn ông nghe vậy, không buông tay ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, "Nếu em đã biết, Ân Ân, anh sẽ càng không buông tay, trước đây là bởi vì anh không có dũng khí, nhiều lần đã bỏ qua em, Nam Dạ Tước dựa vào cái gì có thể có em, không phải là dựa vào thủ đoạn ép buộc sao?"

"Trần Kiều!" Dung Ân tức giận đến mức hai vai run rẩy, "Anh có thể nói ra những lời này sao?"

"Hắn có thể, anh vì sao lại không thể..." hai tay Trần Kiều giữ chặt bả vai Dung Ân, "Ân Ân, anh thật sưk rất yêu em, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và mẹ Dung."

"Thật không?" Dung Ân trước sau không hề buông lỏng bản thân, "Nếu như tôi không nghe sai, anh hẳn là sắp cùng với thiên kim của tập đoàn Khương Thịnh đính hôn, Trần Kiều, anh dựa vào cái gì mà nói yêu tôi?"

Một khoảng rất nhỏ kia ngăn cách hai người liền bị phá vỡ, Trần Kiều run lên, nhưng cũng không tỏ ra giật mình, "Đó là do gia đình anh sắp xếp, Ân Ân, anh không thích cô ta, anh chỉ yêu em..."

"Trần Kiều," ánh mắt của cô lạnh lùng, "Nếu bây giờ anh để tôi về, tôi còn có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu anh thật sự tiếp tục, tôi sẽ khinh thường anh."

"Ân Ân, anh sẽ giống như Nam Dạ Tước, cho em cuộc sống thật tốt, anh cưng chiều em nuôi em, chúng ta có thể coi như người phụ nữ kia không tồn tại..." Dung Ân giơ tay lên, ra sức tát anh ta một cái.

Nửa bên mặt của Trần Kiều trắng bệch, nửa bên kia bắt đầu sưng đỏ, anh ta trợn mắt há hốc mồn, Dung Ân nhân cơ hội đẩy anh ta ra, vừa muốn đứng dậy, phía sau đã bị một lực kéo trở về, mắt cá chân chẹo một cái, lại ngã xuống ghế sô pha.

Người đàn ông thẹn quá hóa giận, "Anh không tin người khác có thể, anh lại không thể..."

Trong mắt Dung Ân, anh ta thực sự đã biến thành một con dã thú, Trần Kiều rạng ngời như ánh mặt trời trước đây, hoàn toàn không còn chút bóng dáng gì trên người đàn ông này.

"Văn phòng đột nhiên có tiếng gõ: "Tổng giám đốc."

Là giọng nói của thư kí, Trấn Kiều định không để ý, giọng nói người kia rất gấp: "Tổng giám đốc, anh hẹn Duật tổng của Tước Thức, anh ta sắp lên đây."

Trần Kiều đột nhiên nhớ tới, còn có vị thần tài này phải phục vụ. Anh ta ảo não bước tới, cào cào mái tóc, sau khi không cam lòng mà đứng dậy, ngữ khí áy náy: "Ân Ân, anh..."

Quần áo Dung Ân bị làm cho nhãu nhĩ không chịu nổi, cô đẩy Trần Kiều ra vội vàng đứng dậy, từ trên bàn cầm lại phương án thiết kế, "Tôi nghĩ Trần tổng cũng không có hứng thú xem, cáo từ."

Môi cô run run, mắt cá chân bị sái, đâu đến đứng cũng không vững, Trần Kiều sửa sang lạ một chút, Dung Ân vừa đi vài bước tới của , cửa lớn liền bất ngờ bị đẩy ra.

Người dẫn đầu đi vào là người đàn ông mấy tháng nay bị giới truyền thông ồn ào nhắc đến: Duật Tôn, anh ta mặc bộ âu phục sa hoa màu đen tuyền, người đàn ông này so với Nam Dạ Tước cũng cao tương đương, miệng anh ta hơi nhếch, lại mang theo một cảm giác xa cách. Con ngươi đen như một hồ nước sâu dừng lại trên mặt Trần Kiều: "Trần Kiều, anh có vẻ bề bộn công việc?"

"Không, không --" Trần Kiều bước lên phía trước nghênh đón, "Vừa rồi có chút việc trì hoãn nên không thể tự mình đi xuống, mong rằng Duật tổng có thể lượng thứ."

Dung Ân nghe ngữ khí của anh ta, trong lòng càn chán ghét, cô khập khiễng đi qua người Duật Tôn.

Người đàn ông khuôn mặt mưu mẹo, con ngươi lóe lên, khi quay đầu nhìn khuôn mặt Dung Ân, mới biết cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có, "Đứng lại."

Dung Ân nhíu mày, cô cũng không quen người đàn ông này.

"Cô tên là gì?" Duật Tôn sẽ không nhìn lầm, Dung Ân chính là cô gái trên bức ảnh trong ví của Nam Dạ Tước. Anh hơi nheo mắt, xem xét kỹ, tuy cô đã sửa sang lại quần áo nhàu nhĩ trên người, nhưng mái tóc buộc đuôi ngựa bởi vì bị đè ép mà hơi rủ xuống, trên cổ, một mảng lơn da thịt bởi vì cung với người kai giằng co mà ửng đỏ, anh mắt thâm thúy của người đàn ông dừng lại trên bản phương án mà cô ôm trước ngực, anh hơi nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt,

Người phụ nữ Nam Dạ Tước coi trọng, như thế nào lại là loại hàng này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro