Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117. Ác ma trở lại, lấy được đĩa CD

Edit: Hạ Phong

"Anh đã từng nói, sớm hay muộn cũng có một ngày, anh sẽ giao tất cả của anh vào tay cô, bao gồm cả tài sản và tính mạng.

Chỉ là, cô không thể chờ đợi, cô thật sự không thể chờ đợi."

# Thật sự thì đọc chương này thấy tội NDT rất nhiều :<

Khi Nam Dạ Tước đi tới lầu hai, Dung Ân đã từ ban công đi vào trong phòng ngủ.

Cô mặc áo ngủ, hiển nhiên là vừa tắm xong, tóc vẫn đang xõa ra. Dạ Dạ đang nằm trong chiếc chăn nhỏ dưới đất, chỉ thò ra cái đầu. Khi Nam Dạ Tước bước vào, Dung Ân đã ngồi trên giường.

Anh đi đến bên cạnh cô, ngón tay thon dài vuốt mái tóc đen dài của Dung Ân. Cô không nghĩ anh ta sẽ trở lại nhanh như vậy, Dung Ân tránh đi động tác của Nam Dạ Tước, "Bữa tiệc đã kết thúc rồi?"

Nam Dạ Tước ôm eo cô, cằm tựa lên đỉnh đầu Dung Ân: "Em rất thân quen với Bùi Lang sao?"

Dung Ân run lên, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, đôi mắt cô cụp xuống, "Không phải rất quen thân, những anh ta đã từng giúp tôi, khi đó...còn giúp tôi chăm sóc mẹ."

"Hắn muốn em, phải không?"

Dung Ân nhíu mày, thầm nghĩ, Nam Dạ Tước có phải hay không đã nhận ra cái gì, cô đẩy người đàn ông trước ngực mình ra, giọng nói tức giận: "Anh đến cùng là muốn nói cái gì?"

Nam Dạ Tước thở dài một tiếng, lại một lần nữa kéo cô vào trong ngực, "Em cũng thật bất cẩn, bị người ta khóa trái trong phòng mà không biết, Bùi Lang là tên cầm thú, lúc đó lại có thể buông tha cho em, thật sự là hiếm có."

Dung Ân nâng mắt lên: "Anh như thế nào lại biết được việc đó?"

"Hạ Phi Vũ đối xử với em như vậy, tại sao lúc trước không nói ra?"

Khóe miệng Dung Ân gợi lên, giọng điệu châm chọc nói: "Trước đây, ở trong mắt anh tôi là cái gì? Anh đã không tin tưởng tôi, vì sao tôi lại phải bỏ thời gian giải thích."

"Thuốc tránh thai kia đâu, thuốc bị em đổi, ở đâu?"

Dung Ân nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Nam Dạ Tước, hôm nay anh làm sao vậy? Thuốc đó tôi đã dùng nước dội hết đi rồi, đều đã qua lâu rồi, sao bây giờ anh lại hỏi đến?"

Nếu không có Tiêu Hinh, không có Bùi Lang, rất nhiều việc, Hạ Phi Vũ không nói, nó sẽ thực sự trở thành một câu đố.

Mà chuyện tráo thuốc của Dung Ân, lại trùng hợp như vậy.

Hai tay Nam Dạ Tước nâng mặt cô lên, không nói gì, chỉ là khẽ hôn nhẹ một cái liền rời ra, bi ai trong đôi mắt kia còn chưa mất đi, anh không có bức ép cô.

Tiếp đó, lại hai mươi mấy ngày trôi qua, không khí năm mới này từng giọt từng giọt theo thời gian trôi đi. Phần lớn thời gian Dung Ân đều rất an tĩnh, thỉnh thoảng Diệp Tử lại đến cùng cô trò chuyện. Qua năm mới, Nam Dạ Tước dường như rất bận rộn, ít khi có mặt ở Ngự Cảnh Uyển. Lúc Dung Ân ở nhà một mình, sẽ tiếp tục tìm kiếm đĩa CD. Nhưng vật đó thật sự giấu rất kĩ, cô gần như lục cả phòng lên mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng nó.

Một ngày sau đó, khi Nam Dạ Tước ở trong thư phòng, lại lấy chiếc CD kia ra.

Cô không chút biến sắc liếc nhìn, đợi sau khi Nam Dạ Tước trở lại nghỉ ngơi, liền rón rén đi vào trong thư phòng.

Mỗi lần vào Dung Ân đều không dám bất đèn lớn, cô ngồi ở chỗ lúc trước Nam Dạ Tước làm việc, hai tay dò xét trên mặt bàn, cũng không tìm được cái gì. Cô cho rằng sẽ có ô cất giấu, nhưng sờ tới sờ lui cũng vẫn không tìm thấy. Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, mỗi lần cô đều xác định Nam Dạ Tước đã ngủ say mới dám vào đây, cô tìm thật cẩn thận, trên mặt hiện lên sự lo lắng.

Ở ngoài cửa, nhất cử nhất động của cô đều không tránh được ánh mắt của người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú của Nam Dạ Tước trong bóng đêm tỏa ra sự mờ mịt, hai bàn tay buông bên người không chút tiếng động nắm chặt lại, thân hình cao lớn chắn ở cửa, sau khi khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, liền rời đi. (biết mà biết mà :v đi đêm lắm có ngày gặp ma :s )

Dung Ân tất nhiên là không tìm thấy, Nam Dạ Tước tuy rằng đã biết, nhưng không vạch trần, vẫn bình thường như trước.

Hôm đó, Nam Dạ Tước trở về rất sớm, dặn Vương Linh chuẩn bị nhiều đồ ăn, khi Dung Ân đứng ở ngoài ban công, chỉ thấy người bên dưới bộ dạng bận rộn, cô ôm Dạ Dạ đi xuống, "Sao lại nghĩ tới ăn đồ nướng?"

"Dung tiểu thư, là ông chủ dặn chuẩn bị."

Buổi tối khi ăn cơm, thật yên tĩnh, Nam Dạ Tước bảo Vương Linh ôm Dạ Dạ tránh đi. Cây bạch quả này, bởi vì chuyển mùa mà trở nên trơ trụi, Dung Ân đơn giản mặc quần áo ở nhà, bên ngoài khoác áo lông, "Trời lạnh như vậy, anh nghĩ gì mà tổ chức ăn bữa tối ngoài trời?"

"Tôi thực thích cảm giác đó, muốn nhớ lại một lần." Nam Dạ Tước rót rượu vang cho cô, bàn tay to lớn của anh dán ở eo Dung Ân, đem li rượu đặt bên môi cô, rượu vang vừa thấm vào môi cô, người đàn ông liền xoay người hôn cô. Nam Dạ Tước hôn rất tỉ mỉ, mỗi nụ hôn đều dùng sức vừa phải. Hai tay Dung Ân chặn trước ngực anh, có thể cảm thấy dưới lòng bàn tay hầm hập nóng rực của dục vọng, người đàn ông vùi mặt vào cần cổ cô, mạnh mẽ mút vào ở chỗ động mạch cổ.

Anh nhịn lâu như vậy, đêm nay, nhất định là muốn cô.

Canh tay Nam Dạ Tước giữ chặt thắt lưng cô, nâng cô lên, đặt Dung Ân ngồi lên trên đùi mình, hai ngón tay dễ dàng cởi áo lót của cô, tay kia thì kéo xuống khóa quần.

Dung Ân vội ngăn lại, thần sắc bắt đầu hoảng loạn: "Anh, đây là bên ngoài, anh điên rồi à?"

Nam Dạ Tước cúi đầu, ở trên ngực cô cắn mạnh một cái, Dung Ân đau đến kêu ra tiếng: "A --"

"Ân Ân, mấy ngày nay tôi đã dung túng em đủ rồi, đêm nay không được, tôi muốn em."

Tiếng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp, lòng bàn tay lạnh như băng đã từ vạt áo Dung Ân tiến vào, cô gấp đến mức bắt đầu vặn vẹo, như vậy ở nơi đông người, ai đi qua cũng có thể thấy, "Chúng ta, chúng ta đi lên phòng..."

Nam Dạ Tước nâng đôi mắt đã mê loạn lên, hẳn là vì uống rượu, đến hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề, anh hơi nhíu mày, không suy nghĩ nhiều, "Được, chúng ta lên phòng ngủ."

Dung Ân vốn định nhân cơ hội trì hoãn lại ý nghĩ trong đầu anh, nhưng dọc đường đi, người đàn ông gần như là kéo cô trở lại phòng ngủ, anh đặt Dung Ân lên giường lớn, thân thể cũng theo đó áp lên.

"Không được, anh đừng chạm vào tôi --" Dung Ân không thể chịu nổi anh ta chạm vào mình. Cô vì tìm chiếc đĩa, có thể che giấu đi sự hận thù kia, nhưng mà tiếp xúc kiểu như vậy, cô không ngụy trang được, "Nam Dạ Tước, anh muốn cái gì cũng đều đạt được rồi, anh còn muốn gì nữa?"

Người đàn ông ngồi dậy giữ chắt hai bên của Dung Ân, hạn chế động tác của cô, nhưng không đè chặt, "Tôi đều đạt được?" Nam Dạ Tước từ bên trên nhìn xuống cô, thứ anh muốn, không phải trái tim cô sao? "Ý em là gì, tập đoàn Viễn thiệp sao?"

Từ trước đến nay anh nói gì thì sẽ làm được, mấy ngày nay, anh chính là đang chuẩn bị để nắm lấy tập đoàn Viễn Thiệp, chỉ còn bước cuối cùng.

Dung Ân cắn môi, thân mình hơi run, "Diêm Việt đã chết, anh còn muốn làm anh ấy chết cũng không yên lòng, thật sự không thể không đẩy Diêm gia vào chỗ chết sao?"

Nam Dạ Tước tháo cà vạt, đem khuy áo sơ mi cởi hết ra, lộ ra vòm ngực cùng với cơ bụng săn chắc, anh nâng cổ tay lên, muốn cởi đồng hồ ra, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn chưa tiếp tục. Ánh mắt Dung Ân nhìn theo động tác của anh mà dừng lại ở chiếc đồng hồ, Nam Dạ Tước thấy cô nhìn chằm chằm vào tay mình liền đem chiếc đồng hồ đặt trước mặt cô: "Biết đây là cái gì không?"

Sắc mặt Dung Ân nghi hoặc, nhíu mày: "Đây không phải đồng hồ sao?"

Nam Dạ Tước lắc đầu, anh cúi xuống, đem hai tay của Dung Ân đang đặt trước ngực kéo ra, "Sớm hay muộn cũng có một này, tôi sẽ giao nó cho em, Ân Ân, tôi sẽ đưa cho em tất cả của tôi."

Nam Dạ Tước cởi quần lót, khi anh hôn Dung Ân, rõ rang cảm thấy sự dãy dụa của cô bắt đầu yếu đi, cô kinh ngạc nhìn vào khoảng không, tất cả của Nam Dạ Tước...có thể nào, chính là chiếc đĩa CD kia không? Người đàn ông giữ lấy mặt cô, khi thì khẽ hôn kho thì gặm cắn, Dung Ân hoàn toàn xuất thần, không hề chú ý đến ánh mắt cô đơn của anh, anh tỉ mỉ hôn, trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, sự sắc nhọn của Nam Dạ Tước  khi ở trên người cô gái này đã bị mài phẳng, anh lùi lại một chút, chán tựa lên chán cô.

Dung Ân thu hồi lại thần sắc, tầm mắt đối diện với cặp mắt tối tăm kia. Cổ họng Nam Dạ Tước hơi nghẹn, Ân Ân, em muốn chiếc đĩa CD...chẳng lẽ, thật sự muốn đưa tôi vào chỗ chết sao? Hai tay anh mở lòng bàn tay Dung Ân ra, mười ngón tay đan vào nhau, anh làm nhiều như vậy, thật sự đều đã uổng phí sao? Đến sự quy thuận của cô bây giờ, chỉ sợ cũng chỉ vì muốn lấy chiếc CD kia..."Ân Ân, trái tim tôi không phải làm bằng sắt." người đàn ông không rõ vì sao lại nói ra câu đó, làm cho Dung Ân không biết phải dáp lại như thế nào. Trái tim của anh cũng sẽ chảy máu, lúc nó đang đập, bị cô đâm không chỉ một đao, tâm hồn cất giấu ở tận sâu bên trong của Dung Ân, cô chưa từng quay đầu lại nhìn, nếu cô có thể quay đầu lại, sẽ phát hiện được người đàn ông này yêu cô nhiều như thế nào.

Chỉ là, cô vẫn không hề.

Nam Dạ Tước để tay lên ngực tự hỏi, nếu muốn làm cô yêu anh, có thể hay không? Anh cởi áo lông của Dung Ân ra, kháng cự trong mắt cô, giống như một mũi dao nhọn, anh đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô lại giả như bản thân tự nguyện. Kiểu hi sinh như vậy, không chỉ là một lần, mỗi một lần hoan ái, thật ra, đều là những loại thương tổn không hề nhỏ, nó là con dao hai lưỡi, trong khi vui sướng, cũng sẽ hung hăng đâm chính mình bị thương.

Dung Ân nhìn chằm chằm người đàn ông trên người, mục đích ban đầu của anh ta, bộ dạng cướp đoạt như thế này mà xâm nhập vào cuộc sống của cô, anh ta xé bỏ những gì thuộc về cô, hễ là thứ cô lưu luyến, đều bị hủy hoại trong tay người đàn ông này. Có lẽ  như thế là tốt, nói không chừng...cô thật sự có thể tự do, con người giống như ác quỷ này đã dồn nén người đàn ông của cô, cuối cùng cùng sẽ xuống địa ngục, Dung Ân, ngươi cuối cùng cũng có thể thở ra.

Hốc mắt cô bông nhiên bắt đầu cay xè, những kí ức ẩn sâu trong lòng, vào thời điểm này đang trào lên, cô kể cho anh ta truyền thuyết về hoa hướng dương, anh ôm cô ngồi ở trên mái nhà xem pháo hoa, còn có, bộ dạng khi anh đem Dạ Dạ đến cho cô...Dung Ân rất muốn khóc, trong lòng không hiểu sao thấy chua xót, cô không muốn vào lúc này lại làm lộ ra cảm xúc của mình, hai tay cô ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, khi nước mắt chảy ra, cô nhắm chặt mắt lại, để những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mái tóc giày của người đàn ông. Lúc Nam Dạ Tước hôn cô thực đã hơi dùng sức, bàn tay cũng vậy, dường như đang phát tiết những bi phẫn ở trong lòng, Dung Ân chịu đau, thời điểm Nam Dạ Tước tiến vào, gần như không có chút dạo đầu nào, trực tiếp, mạnh mẽ đâm vào.

Liều chết dây dưa, bọn họ hung hăng cắn đối phương không thả, Nam Dạ Tước giống như một con dã thú bị nhốt lâu ngày, ở trên người cô không ngừng phát tiết, Dung Ân từ đầu đến cuối đều dùng sức ôm anh, cô cảm thấy được trái tim mình đang trống rỗng, cái gì cũng không có, cô giống như một bức tượng, ánh mắt cũng trống rỗng.

Ga trải giường màu xanh đậm, từng vệt từng vệt nhơ do hoán ái lưu lại, Nam Dạ Tước xoay người lại cắn vào miệng Dung Ân, cô cảm giác được cánh môi bị rách đến đau đớn, máu tươi, thuân theo chuyển động của người đàn ông rơi xuỗng ngực trắng nõn của Dung Ân.

Nam Dạ Tước nhắm chặt mắt, rút ra khỏi cô, rồi anh xoay người nằm bên cạnh.

Anh để Dung Ân gối lên ngực mình, hơi thở của người đàn ông thật lâu sau mới bình ổn lại, ngón tay anh tinh tế vuốt ve bờ vai cô, trên trán, vẫn chưa hết mồ hôi.

Nam Dạ Tước nằm xuống liền ngủ thiếp đi.

Dung Ân nằm trên ngực anh không hề nhúc nhích, mãi đến khi hô hấp của người đàn ông trở nên yên ổn, cô mới cẩn thận ngẩng đầu lên, Nam Dạ Tước dường như ngủ rất say, mái tóc màu đỏ rượu rủ xuống, đôi mắt nhắm chặt, bạc môi mím lại, bộ dạng anh khi ngủ, vĩnh viễn khiến người ta cảm thấy được sự lười biếng.

Dung Ân ngừng thở, khẽ đẩy anh: "Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước?"

Anh thật sự ngủ rất say, trở mình, đưa cánh tay đặt trước ngực.

Ánh mắt Dung Ân dừng lại trên chiếc đồng hồ, cô nửa ngồi xuống, động tác hết sức nhẹ nhàng, khi cô nghiêng người, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, cô hiểu rõ, nếu thất bại, cô sẽ như thế nào. Cô chạm vào cổ tay Nam Dạ Tước, cố gắng nhẹ nhàng nâng tay anh lên, lúc đang thò tay lấy chiếc đồng hồ, trái tim Dung Ân thấp thỏm vô cùng, nhịp tim dồn dập, trái tim như lập tức có thể nhảy ra ngoài.

Chiếc đồng hồ kia rất nặng, mặt ngoài được khảm một vòng kim cương sáng chói, Dung Ân cầm nó trong tay, nhưng không nhìn ra gì khác thường. Cô cẩn thận dò xét, nhớ tới chiếc dây chuyền trước kia Diêm Việt từng tặng mình, cô xoay ngược chiếc đồng hồ lại, sờ qua lại một hồi, quả nhiên tìm được một cái nút bí mật, nhẹ nhàng ấn, đồng hồ liền mở ra.

Mà chiếc đĩa CD làm cho bọn họ lên trời xuống biển tìm không ra, quả nhiên là giấu bên trong.

Dung Ân không dám chần chừ lâu, cô lấy chiếc đĩa CD nắm trong tay, quay người lại, người đàn ông đưa lưng về phía cô, vẫn như trước ngủ thực say. Dung Ân cẩn thận đem đồng hồ đeo lại trên tay Nam Dạ Tước, sau khi làm xong một loạt động tác, cô liền sụp xuống, tay chân đều cứng ngắc.

Tuy rằng lấy được chiếc CD kia, nhưng Dung Ân lại không biết giấu ở đâu, hơn nữa phải nhanh chóng mang đi, nếu không để lâu, Nam Dạ Tước nhất định sẽ phát hiện.

Cô ngồi dậy, sau khi nghĩ ngợi liền đem nó kẹp vào quyển sách vẫn thường mang bên mình.

Bởi vì hai người đưa lưng về phía nhau, Dung Ân không hề biết lúc này mắt Nam Dạ Tước vẫn như trước đang mở, mái tóc ngắn rủ xuống, cặp mắt thâm sâu kia càng phát ra vẻ u ám. Đèn ngủ ở đầu giường chiếu trùm lên hai vai người đàn ông, nhưng cũng đồng thời, che đi tất cả bi thương cùng lạnh lẽo trên khuôn mặt anh.

Anh đã từng nói, sớm hay muộn cũng có một ngày, anh sẽ giao tất cả của anh vào tay cô, bao gồm cả tài sản và tính mạng.

Chỉ là, cô không thể chờ đợi, cô thật sự không thể chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro