Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115. Nhìn thấy đĩa CD

Edit: Hạ Phong

Lí Hàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, tay liền run lên, mấy quyển sách trên giá sách rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang dữ dội.

Người đàn ông liền cúi lưng, Dung Ân đi vào thư phòng, bên trong có mùi của gỗ đàn hương nguyên thủy. Khẩu vị của Nam Dạ Tước luôn luôn xa xỉ như vậy, chỗ làm việc cũng trang trí cao sang thế.

"Anh đang tìm cái gì?" Khuôn mặt Dung Ân lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đống hỗn độn trên mặt đất.

Lí Hàng nâng cặp mắt u ám lên nhìn cô, Dung Ân cách anh ta rất gần, chỉ thấy người đàn ông quét mắt ra cửa, sau đó liền thấp giọng nói: "Tôi tìm thứ cô cũng muốn tìm."

Hai mắt Dung Ân trợn lên, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin, cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt của người đàn ông, bỗng nhiên khóe miệng gợi lên sự châm biếm. Nam Dạ Tước, anh có nhìn thấy không, đến ngay cả người mà anh tín nhiệm như vậy cũng muốn đưa anh vào chỗ chết, "Anh làm sao biết tôi muốn tìm gì?"

"A Lang nói cho tôi biết."

Dung Ân đã sáng tỏ, cuộc sống của chính mình, thật giống như một bộ phim truyển hình đầy thăng trầm, "Anh là cảnh sát nằm vùng?"

Lí Hàng không nói gì, bởi vì từ cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân.

Nam Dạ Tước đối với hắn và A Nguyên không hề có chút nghi ngờ, nhưng chuyện về chiếc CD, chưa bao giờ anh tiết lộ qua. Tiếng bước chân đến gần, khi người đàn ông bước vào phòng, chỉ thấy Dung Ân tìm kiếm gì đó trên mặt đất, mà Lí Hàng đang đứng trước bàn làm việc.

"Hai người sao lại ở đây?" tiếng nói của Nam Dạ Tước hiện lên sự âm u.

Lí Hàng còn đang nghĩ kiếm cái gì làm cớ, chỉ thấy Dung Ân sau khi nhặt những quyển sách dưới đất liền đứng dậy, hướng về phía anh nói: "Tôi chỉ là tìm một quyển sách để đọc, anh dựa vào cái gì cũng muốn quản?"

Lí Hàng sợ run, nhưng phản ứng cũng mau lẹ: "Nơi này là thư phòng của lão đại, cô không thể tùy tiện vào."

Dung Ân đem sách cất lại lên giá, lạnh lùng đi ra ngoài. Nam Dạ Tước không giữ cô lại, sau khi Dung Ân đi xa, lúc này mặt mới hướng về phía Lí Hang nói: "Cậu cũng đi ra ngoài đi."

Dung Ân trở lại phòng ngủ, đi ra ban công, tim cô đập thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cực kỳ khẩn trương. Cô thở hổn hển, đến Nam Dạ Tước đến gần cũng không phát hiện ra, người đàn ông cầm hai quyển sách lúc trước cô nhặt lên đưa tới trước mặt cô: "Cầm đọc đi."

Dung Ân nhận lấy, cũng được, là sách về nội dung kiến trúc thiết kế, sẽ không làm lộ tẩy.

"Nam Dạ Tước, thư phòng của anh cất giấu cái gì vậy, vì sao muốn đi vào cũng không được?"

"Đây chính là quy tắc tôi định ra," Nam Dạ Tước ngồi xuống bên Dung Ân, tay phải tự nhiên mà xoa bả vai cô, "Tôi không thích người khác tự tiện vào nơi của mình, nhưng em không giống vậy, sau này em muốn thì cứ vào thôi."

Lá gan của Lí Hàng lớn thật, cũng khó trách, cơ hội như vậy bình thường có gặp. Hắn đi theo Nam Dạ Tước lâu như vậy cũng không tìm thấy chiếc CD, đến cùng, anh ta giấu ở đâu?

Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng xuất thần của cô, cũng không biết rằng cô đang suy nghĩ làm như thế nào để đưa anh xuống địa ngục, anh vỗ vỗ vai Dung Ân: "Có muốn đi ngủ một lát không?"

"Không cần, tôi muốn ngồi đây một lát."

Nam Dạ Tước gật đầu, sau khi hôn nhẹ lên mặt Dung Ân liền đóng cửa phòng rời đi. Dung Ân co hai chân trên chiếc ghế mây, thật ra, cô một giây cũng không muốn ngây ngốc ở đây. Phòng ở Ngự Cảnh Uyển đang mở rộng sáng bừng, chỉ là không khí trống rỗng, hơn nữa, mỗi ngày cô đều phải đôi diện với khuôn mặt kia, cô sợ bản thân không thể ngụy trang nổi.

Giống như lúc trước cô muốn bỏ đi vậy, khi đó, cô giả vờ làm loạn, vì muốn làm cho Nam Dạ Tước chán ghét. Mà bây giờ, cô phải giả bộ như từ từ bỏ xuống mối hận với anh ta, để cho anh ta buông lỏng tâm tính, lại...cho anh ta một đòn trí mạng.

Nam Dạ Tước đi ra ngoài hẳn là để cùng Lí Hàng bọn họ thương lượng chuyện gì. Khi trở lại, chỉ thấy Dung Ân còn ngồi ngoài ban công, anh nắm lấy tay cô, nói muốn dẫn cô đến một nơi.

Đi ô tô ra ngoài mới biết nơi anh muốn dẫn cô tới là phòng tập bắn súng.

Nơi đo có vẻ rất bí mật, khi tới nơi, gió lạnh âm u thổi tới, hơn nữa bên trong không có người. Dung Ân giẫm trên mặt đất trơn bóng theo kịp bước chân của Nam Dạ Tước, âm thanh ma xát giữa giày và sàn nhà phát ra cực kỳ chói tai.

Một tay của Dung Ân giữ chặt cổ tay Nam Dạ Tước: "Anh, anh dẫn tôi đi đâu?"

"Thế nào, sợ rồi?" Nam Dạ Tước nghiêng đầu. Dung Ân ngẩng đầu nhìn vào mặt anh, lần đầu phát hiện làn da anh ta nhẵn mịn, khuôn mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cũng không nhìn thấy, "Còn nhớ lúc trước tôi đã từng nói gì với em không?"

"Nói gì?"

"Người phụ nữ của tôi, tôi phải làm chô cô ấy trở nên đen tối như tôi." Nam Dạ Tước nói xong, bàn tay liền tăng thêm vài phần lực đạo nắm chặt tay cô hơn. Dung Ân dường như bị kéo về phía trước, cô mơ hồ cảm thấy bất an. Chẳng lẽ, anh ta muốn làm cho cô trở nên giống anh ta, hai tay dính đầy tội ác ư?

"Anh đên tột cùng là muốn làm gì?"

Nam Dạ Tước không nói gì, kéo cô đi vào thang máy, ấn tầng tiếp theo. Khi cửa thang máy mở ra, trước mắt một mảnh tối đen, Nam Dạ Tước dường như đối với nơi này rất quen thuộc, anh bật đèn lên. Dung Ân mở mắt ra nhìn, lúc này mới nhìn rõ địa hình của nơi này.

Anh kéo Dung Ân đến chiếc bàn ở trước mặt, mở một chiếc ngăn kéo ra, sau đó từ bên trong lấy ra một khẩu súng cùng vài viên đạn. Trên bàn có điều khiển từ xa, anh ấn cái nút màu đỏ, bia ngắm cách đó không xa liền tự động giảm xuống, "Kĩ thuật bắn súng em cần phải tập, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm, em cũng có thể bảo vệ chính mình."

Dung Ân không ngờ, bản thân có một ngày sẽ chạm đến súng, Nam Dạ Tước suy nghĩ như vậy xem ra là thật sự muốn giữ cô bên mình.

Động tác của anh thuần thục đem đạn lắp vào băng, Dung Ân chỉ thấy ngón tay anh linh hoạt qua lại, lặp lại vài lần liền đi tới phía sau cô, hai tay xuyên qua thắt lưng Dung Ân, trực tiếp dạy cô.

Dung Ân cảm thấy trong lòng bàn tay mình như đang nắm một viên đạn lạnh như băng, loại cảm giác cứng rắn đó khiến trái tim cô không ngừng đập thình thịch, "Đây là súng thật sao?"

Nam Dạ Tước gật đầu, hơi thở nóng rực phả trên cổ Dung Ân, "Đúng, hoàn toàn có thể giết chết người ta."

Sau khi lên đạn xong, người đàn ông đi tới trước xà ngang, hai tay giơ lên, phong thái nhàn nhã hướng tới bia ngắm kia bắn mấy phát, âm thanh kia, thật vang, Dung Ân kinh ngạc, loại kích thích như thế này, cũng không phải đơn giản hai chữ "khiếp sợ" có thể hình dung. Nam Dạ Tước vừa lòng giương giương khóe miệng, thành tích dường như không tồi, anh xoay người đưa súng cho Dung Ân: "Em thử xem."

Nói xong liền đi tới chiếc bàn, lấy ra một khẩu súng khác bắt đầu ngắm nghía.

Dung Ân nhìn chằm chằm súng trong tay, nặng trịch, cô biết thứ này rất lợi hại, lúc trước ở Vân Nam, cánh tay Nam Dạ Tước đã bị súng bắn vào, nếu như bắn trúng, tuyệt đối có thể một phát chết người.

Người đàn ông quay lưng về phía Dung Ân, thân hình cao lớn tạo thành một bóng kéo dài dưới sàn, sau khi do dự rất lâu, cô bước từng bước, như một bóng ma hướng tới bóng dáng người đàn ông mà tiến đến. Dung Ân căng thẳng đến mức tim đập nhanh, hô hấp dường như cũng nghẹn lại, cô đi tới phía sau người đàn ông, lúc tay phải đưa lên, họng súng lục đen ngòm đặt ngay trên thái dương của người đàn ông!

Nam Dạ Tước đang lên đạn, ngón tay thon dài dừng lại, mắt phượng hẹp dài khẽ nâng lên, con ngươi sâu và đen hiện lên sự u ám, điên cuồng mà nóng nảy vô cùng, anh xoay người, súng trong tay Dung Ân liền đặt ở mi tâm (khoảng giữa hai lông mày) của anh. Dung Ân không chịu thua kém, bởi vì cả cổ tay đều đang run, mồ hôi lạnh từ trên trán toát ra, mắt cô trợn lên, trong mắt chậm rãi trào ra hơi nước,

"Em muốn giết tôi?" thanh âm của người đàn ông khàn khàn mà u ám, gió từ ngoài cửa thổi vào, mái tóc màu đỏ rượu tùy tiện bay, vài sợi tóc thậm chí còn quệt qua đầu ngón tay Dung Ân, khiến cô càng khẩn trương.

Bắn một phát, cô có thể trả thù cho Diêm Việt! Chỉ cần ở mi tâm Nam Dạ Tước bắn một lỗ!

Dung Ân tự nói với bản thân, bắn xuống, thì có thể kết thúc tất cả. Ánh mắt người đàn ông giống như một hồ nước sâu thẳm, đem cô hút lấy toàn toàn. Dung Ân điều khiển cánh tay đã bắt đầu run lên, cô vươn một tay kia, hai tay nắm chặt súng, "Nam Dạ Tước, tôi muốn, tôi thật sự muốn thế."

Đáy mắt người đàn ông đã ẩn chứa tức giận, một ngọn lửa, toàn bộ đôi mắt lửa bốc lên ngùn ngụt, "Em có biết không? Tôi sống đến bây giờ, chưa từng ai dám tát tôi, càng không có ai dám chĩa súng vào đầu tôi. Ân Ân, tôi để em học thứ này là muốn em phòng thân, không phải để em cầm nó chĩa vào tôi!"

Ngữ khí của anh dữ dội, sự phẫn nộ xuyên qua ánh mắt rơi xuống bàn tay Dung Ân, Nam Dạ Tước vừa mới phát hiện ra, ngay cả chốt an toàn cô cũng chưa mở, anh hoàn toàn có thể cướp lấy súng của cô, chỉ là anh không làm, anh rất muốn nhìn xem, cô có hay không xuống tay được.

Mà trên thực tế, anh đã đoán đúng, Dung Ân thật sự không có gan, cô rõ ràng biết một phát súng này bắn ra, ai cũng không thể cứu được anh, chỉ là cô thật sự không thể xuống tay nổi! Cô chưa từng giết người, hai tay run rẩy đển cuối cùng súng cũng không cầm nổi, cô chậm rãi buông tay xuống, toàn thân vô lực ngồi xuống, sau lưng, mồ hôi lạnh đã tuôn ra.

Sự giận dữ trong mắt Nam Dạ Tước lúc này mới tiêu tan đi một chút, anh lấy súng từ trong tay Dung Ân: "Tôi vĩnh viễn sẽ không để lưng của mình cho người khác có thể nắm bắt, Ân Ân, em ngay cả lên đạn cũng không biết, còn muốn giết tôi?"

Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng. Nam Dạ Tước đặt băng đạn trống không xuống trước mặt Dung Ân. "Nếu vừa rồi em xuống tay, tôi thật sự sẽ không dung túng nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho em."

Môi Dung Ân run run, hai vai vô lực sụp xuống, chút tâm tư đó của cô, sợ là đã sơm bị Nam Dạ Tước nhìn rõ.

Cơ thể như bị ngã vào hồ nước lạnh, bắt đầu run rẩy, người đàn ông này, cũng không phải là người cô có thể tùy tiện lừa gạt. Anh ta lúc này, giống Dung Ân, anh sẽ không tin Dung Ân, bởi vì biết trong cô tồn tại sự hận thù kia.

Nam Dạ Tước đi tới trước mặt cô, đưa tay ném súng lên trên bàn. Anh ngồi xổm xuống, nâng mặt Dung Ân lên, bắt đầu hôn ngấu nghiến, anh nhẹ nhàng cắn môi cô, như mang theo chút trừng phạt, Dung Ân cảm thấy hơi đau, chỉ là không thể tránh né, người đàn ông có thói quen giữ lấy mặt cô, nắm giữ loại cảm giác như vậy, tâm tình anh vẫn là không tồi, chỉ cần Dung Ân đến cuối vẫn buông tay.

Cô cũng đã nhận ra, trong lòng thầm nghĩ, Nam Dạ Tước, không phải tôi không nỡ, chỉ là tôi không xuống tay được, trực tiếp giết anh, tôi không làm được, không hơn.

Thời gian cả buổi chiều, dưới sự kiên trì của Nam Dạ Tước cuối cùng Dung Ân cũng học xong cách dùng súng, chỉ là kĩ thuật bắn súng này, không phải là chuyện ngày một ngày hai mà làm được.

Trở về Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân dùng di động của Nam Dạ Tước gọi điện thoại về cho mẹ. Mẹ Dung lại một lần nữa dặn cô không phải lo chuyện ở nhà, dặn cô bên ngoài phải nhớ ăn uống cho tốt, còn bảo cô phải chăm sóc tốt cho Nam Dạ Tước.

Nháy mắt đã sẩm tối, khi Dung Ân đi xuống lầu, chỉ thấy A Nguyên cùng Lí Hàng đang nói chuyện trong phòng bếp, hai người đàn ông, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn bất lực.

"Nếu không thì tôi nhặt, cậu nấu..."

"Cậu ấm đầu hả? Tôi chưa từng làm qua việc này, nếu không thì chúng ta gọi đồ bên ngoài."

"Không được, lãi đại nói nấu thì phải nấu..."

"Anh ấy tại sao không tự nấu, chúng ta cũng đều không biết nấu, lại còn con cá này, oa dựa vào..." A Nguyên bắt đầu trực tiếp chửi rủa, "Tôi tình nguyện không ăn."

Dung Ân đi vào phòng bếp, cô cởi áo lông vắt lên ghế, sắn tay áo lên, tự mình lấy ra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, "Các anh đi ra ngoài đi, tôi nấu."

Lí Hàng như nhận được đại xa, xoay người muốn đi ra, A Nguyên chăm chú nhìn Dung Ân, đứng ở trong phòng mà không hề di chuyển, "Tôi không tin cô, tôi phải đứng đây nhìn."

Dung Ân không hề tức giận, sau khi lấy đồ ăn ra liền bày trên kệ bếp. Lí Hàng lôi kéo A Nguyên đi ra ngoài: "Cậu đi thôi, chúng ta ra đánh bài, cậu thử nói xem một tên đàn ông như cậu cũng có thể chịu được mùi dẫu mỡ à."

Phòng bếp này rất lớn, không cần nói đến xoay người, ngay cả muốn khiêu vũ ở trong này cũng thừa sức. Dung Ân thành thạo phối hợp các loại nguyên liệu, làm được một nửa chợt nghe thấy tiếng cửa đang đóng ở phía sau bị mở ra. Cô đem đồ ăn đổ vào nồi, chưa kịp xoay người, eo đã bị người đàn ông phía sau ôm lấy.

Phía sau lưng rõ ràng kề sát vào ngực người đàn ông, trạng thái vốn đang thoải mái của Dung Ân bỗng trở nên cứng ngắc, Nam Dạ Tước khẽ tựa cằm lên vai cô, anh thích hưởng thụ loại cảm giác mang theo cả hạnh phúc như thế này. Anh nghiêng khuôn mặt tuấn tú, bạc môi khẽ hé, đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy vành tai xinh xắn của Dung Ân. Cô muốn né tránh, nhưng người đàn ông dùng sức ôm cô rất chặt, lưỡi linh hoạt theo sát, nóng bóng giống như dung nham vậy.

Đồ ăn trong nồi đã tỏa ra mùi khét, Dung Ân vội lấy khuỷu tai huých vào ngực Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng ngửi thấy mùi khét, đành phải không nỡ mà buông tay ra.

Bốn người cùng nhau ăn bữa tối, thực ra A Nguyên đối với cô trước sau không có cảm tình, cho dù Nam Dạ Tước rất cưng chiều cô, hắn cũng không quan tâm đến Dung Ân, thậm chí còn thấy cô có tiềm năng làm hồ ly tinh. Những lời đó, hắn tất nhiên sẽ không nói với Nam Dạ Tước.

Ăn xong bữa tối, Lí Hàng cùng A Nguyên đều đi, nói là ra ngoài tìm tiệc vui. Dung Ân sau khi thu dọn bàn ăn sạch sẽ liền đi lên lầu. Người đàn ông ăn xong bữa tối liền đi vào thư phòng vẫn chưa đi ra. Cô nhẹ nhàng đi tới cửa, chợt nghe thấy Nam Dạ Tước đang nói chuyện, xuyên qua cửa phòng, DUng Ân thấy, anh hẳn là đang cùng người khác dùng video chat.

Người đàn ông thoải mái dựa vào ghế da, khóe mắt mỉm cười, lúc này không hề còn sự lanh lùng như bình thường, anh vắt chéo một chân lên, tiếng nói bên kia cởi mở mà rõ ràng, là giọng nói con gái rất êm tai: "Tước, I love you ——"

Dung Ân giật mình, chân không cẩn thận đụng vào cửa, Nam Dạ Tước nghe thấy tiếng động quay sang, sau đó vẻ mặt tự nhiên mà nhìn vào màn hình: "Được rồi, lần sau lại nói chuyện..."

"Đừng thế mà, Tước ——"

Nam Dạ Tước đóng lại màn hình, trong mắt vẫn có ý cười. Dung Ân đi vào trong thư phòng, người đàn ông như bỗng nhiên nhớ ra cái gì liền phục hồi lại tinh thần, trên máy tính hiện một loạt số liệu cùng với rất nhiều tiếng Anh, anh nhấn tắt cửa sổ, hộp thoại mật mã liền mở ra, ngón tay thon dài trên bàn phím gõ gõ vài cái, Dung Ân liếc nhìn, liền nhớ kỹ con số anh gõ ra, Ly0809.

Cô làm bộ như không có việc gì đi tới bàn, Nam Dạ Tước lấy vật từ trong máy tính ra, rõ ràng, là một chiếc CD.

"Lí Hàng bọn họ đi rồi?"

"Ừ, đi rồi."

Nam Dạ Tước tùy tiện đặt trên bàn, vươn tay, giũ chặt tay Dung Ân kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô làm giả bộ như không có việc gì mà cầm lấy vật trên bàn lên, "Đây là cái gì, đĩa CD phải không?"

"Đúng, đây là đĩa CD đặc chế, chỉ lớn như ngón cái vậy."

Bên ngoài đều muốn có nó, hắn chính là cái này. Dung Ân không ngờ tới cô sẽ dùng cách này để thấy nó tận mắt, "Bên trong chứa cái gì? Có phải phim không?"

Nam Dạ Tước cười cười, lấy chiếc CD từ trong tay cô đặt lên bàn, "Không, bên trong cất chứa toàn bộ gia sản của tôi."

Tầm mắt Dung Ân dừng lại trên bàn, Nam Dạ Tước xoay mặt cô hôn lên, một bàn tay đã chui vào vạt áo cô, cầm lấy mềm mại trước ngực cô bắt đầu xoa nắn, hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề, lần này, anh rất muốn cô, rất muốn.

Hai tay Dung Ân đẩy ra, người đàn ông dễ dàng ôm Dung Ân tới sô pha, khi thân thể nặng nề ép xuống, nới mẫn cảm chạm vào nhau, cô có thể cảm giác được vật ẩn nhẫn bên trong của người đàn ông đã cứng rắn như thế nào.

Cô nhớ rõ bác sĩ dặn, đặt vòng tránh thai thì trong vòng hai tuần không thể làm chuyện đó, huống hồ, cô không hề nghĩ qua sẽ có bất cứ sự tiếp xúc xác thịt nào với Nam Dạ Tước.

Cô tránh đi nụ hôn cấp bách kia, "Buông ra, buông, Nam Dạ Tước, tôi không muốn anh chạm vào tôi..."

Người đàn ông giật mình, bên trong đôi mắt như bị dội một gáo nước lạnh, anh suýt nữa quên rằng giữa bọn họ bây giờ có chuyện của Diêm Việt. Dung Ân thấy anh dừng động tác lại, liền dùng sức mạnh mẽ đẩy anh ra.

Cô sửa sang lại quần áo đang lộn xộn, chỉ thấy chán ghét không thôi.

Nam Dạ Tước ổn định lại cảm xúc, đi tới trước bàn làm việc, "Em đi ra ngoài trước đi."

Dung Ân đứng dậy, đi qua phía sau anh, liếc mắt nhìn chiếc CD ở trên bàn, nó đã ở trong tay Nam Dạ Tước, đưa tay có thể chạm được.

Sau khi Dung Ân trở lại phòng ngủ liền khóa cửa lại, thật lâu sau đó, cô vẫn chưa ngủ được. Cô nghe thấy tiếng Nam Dạ Tước vặn cửa, người đàn ông thấy cô khóa trái cửa, cũng không miễn cưỡng, chính mình ra phòng bên để ngủ.

Dung Ân tắt đèn, ở trong phòng mở to mắt, cô phải xác định Nam Dạ Tước đã ngủ mới có thể đi ra ngoài. Ước chừng sau hai tiếng, cô mới mặc áo ngủ, rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài.

Đèn trong phòng bên đã tắt, Dung Ân đi dép bước vào trong thư phòng, Nam Dạ Tước có thói quen không khóa cửa, lần này cũng vậy.

Cô cẩn thận đi vào, chỉ dám mở đèn tường, tâm trạng Dung Ân khẩn trương mà đi tới trước bàn làm việc. Chiếc đĩa CD đúng như cô dự đoán đã được Nam Dạ Tước cất đi. Vẫn biết là kết quả sẽ như vậy, nhưng trên mặt vẫn không nén được thất vọng, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Thứ đó rất nhỏ, nếu như anh ta giấu ở đâu, Dung Ân nhất thời khó mà tìm được.

Nhưng cô lại không cam lòng buông tha như vậy, chỉ là sau khi tìm một lúc, vẫn như trước không phát hiện được gì.

Ánh mắt Dung Ân dừng lại trên chiếc máy tính, lúc trước, một tiếng "I love you" kia như một cái gai đam vào tim cô. Cô sớm đã từng nói, Nam Dạ Tước ở bên ngoài không thể có người phụ nữ khác, hơn nữa theo như vẻ mặt lúc vừa rồi của anh ta, người kia, hoàn toàn không phải là như có như không. (chắc là có cũng được mà không có cũng được)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro