Chương 114.2. Cùng nhau hủy hoại anh ta
Edit: Hạ Phong
Mẹ Dung và Nam Dạ Tước dường như là cùng thức dậy một lúc, Dung Ân bưng mâm sủi cảo chiên ra bàn, còn có mấy món xào. Mẹ Dung hỏi Nam Dạ Tước đêm qua ngủ có ngon giấc không, có bị lạnh không, người kia cũng gật đầu, nói rằng ngủ rất ngon.
Ăn xong bữa sáng, Nam Dạ Tước liền suy nghĩ cần phải để cho Dung Ân và mẹ có thời gian ở riêng với nhau, anh tùy tiện kiếm một cái cớ phải đi về, nói xong việc mai sẽ lại quay lại đón Dung Ân.
Mẹ Dung bằng mọi cách giữ anh lại, Dung Ân thấy vậy liền nói: "Mẹ, mẹ đừng giữ nữa, công ty anh ấy có việc."
Mẹ Dunng lúc này mới quyến luyến tiễn Nam Dạ Tước ra cửa, Dung Ân trái lại ở trong nhà thu dọn bát đũa. Sau khi khép lại cửa lớn qua loa, mẹ Dung kéo lại tay áo Nam Dạ Tước, lấy ra bao lì xì đưa cho anh: "Thằng bé này, cái khác bác cũng không có chuẩn bị gì, cháu nhận lấy cái lì xì này..."
Nam Dạ Tước nhìn vật trong tay bà, hơi sửng sốt. Từ trước tới nay đều là anh cho người khác tiền tiêu, còn chưa bao giờ có ai đưa cho anh lì xì.
"Bác gái, bác khách khí quá rồi..." Anh tất nhiên là không cần, "Bác giữ lại đi..."
"Không được," mẹ Dung bướng bỉnh không hề kém hơn Dung Ân, bà vẫn cứ đem bao lì xì nhét vào tay Nam Dạ Tước, "Mau nhận lấy, sau này cùng Ân Ân đến đây nhiều một chút, biết chưa?"
Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy cái bao lì xì kia nặng trịch, ép lòng bàn tay anh dường như không còn cảm giác, "Cảm ơn bác gái."
Tiếng nói của anh có chút rối rắm, khàn khàn, đột nhiên trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mẹ Dung vốn là muốn tiễn anh xuống lầu, nhưng mà Nam Dạ Tước biết chân bà không khỏe, không ngừng khuyên ngăn, sau đó mới một mình rời khỏi nhà họ Dung.
Mẹ Dung trở lại phòng bếp, "Ân Ân, mẹ cho nó một chiếc lì xì, Tước sẽ không thấy ít đi?"
"Mẹ cho bao nhiêu?"
"880 a, may mắn đấy."
"Mẹ, anh ta không cần may mắn." Dung Ân đem bát đã rửa sạch cất vào trạn, khóe miệng hiện lên sự châm biếm.
"Con, đứa nhỏ này, sao lại nói vậy," mẹ Dung đánh lên cánh tay cô, "Muốn nói chuyện thì cùng người ta vui vẻ nói chuyên, nếu không con đưa người ta về làm gì?"
Dung Ân khó lòng giãi bày, chỉ có thể lau khô tay, ra khỏi phòng bếp.
Ở sân nhỏ dưới lầu, Nam Dạ Tước ngồi vào thật lâu cũng chưa khởi động xe, anh ngắm kỹ bao lì xì ở trong tay, sau khi ngón cái vuốt đi vuốt lại lên chữ song hỉ, liền đem bao lì xì cất vào túi.
Vừa ăn xong bữa trưa, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, Dung Ân không hề ngờ tới là Bùi Lang.
"Cô quả nhiên ở nhà."
Dung Ân vẫn chưa mở hẳn cửa ra, mẹ Dung đã từ phía sau đi tới trước mặt hai người: "Là a Lang à, vào đây, vào phòng ngồi."
Nghe cách xưng hô như thế, mẹ cô và Bùi Lang như thế nào lại thân quen như vậy?
"Ân Ân, thời gian con không ở nhà, a Lang thường xuyên chiếu cố mẹ a, lần trước đèn trong phòng ngủ bị hỏng cũng là a Lang thay giúp."
Bùi Lang đi vào phòng, mang theo rất nhiều quà, Dung Ân ngượng ngùng nói: "Khiến anh phải tốn kém, mua nhiều đồ như vậy."
"Ân Ân nhà bác hôm qua trở về, còn dẫn theo cả bạn trai về..."
"Mẹ." Dung Ân lập tức ngắt lời mẹ Dung, mắt Bùi Lang lóe lên, đã đoán ra mấy phần, thừa dịp mẹ Dung đi pha trà, hắn hạ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Cô cảm thấy anh ta hình như có chuyện muốn nói, Dung Ân gật gật đầu, đi vào nói với mẹ Dung vài câu sau đó đi ra, "Đến quán trà ở bên dưới tiểu khu đi, nếu không sẽ khiên người ta chú ý."
Bùi Lang theo sau cô đi ra ngoài, hàng xóm đúng lúc vừa ra hành lang, bác gái Lưu tinh thần phấn chấn, lúc nào tiếng nói cũng lớn: "A Lang à, cháu là vội tới chúc tết mẹ Dung đi?"
Bác gái này cũng quen anh ta, "Ân Ân, người họ hàng xa này của cháu thật tốt, bình thường giúp đỡ nhà cháu không ít đâu..."
Dung Ân ngại ngùng gật đầu, xem ra, Bùi Lang thật sự thường xuyên đến đây, lông mày cô liền giãn ra, càng cảm thấy bản thân như thiếu nợ mẹ mình rất nhiều, mà Bùi Lang này lại nói là họ hàng xa của cô, chính là vì không muốn người xung quanh bàn tán linh tinh đi? Cô nhấc mắt lên, hướng tới người đàn ông cười cảm kích.
"Đúng rồi, tiểu Nam còn ở đây chứ? Chúng ta muốn tìm nó chơi mạt chược á..."
Dung Ân nghe thấy câu nói đó, không biết là nên cười hay nên thế nào, cô lại kéo khóe miệng: "Anh ta sáng sớm đã đi, ở công ty có việc."
"Ồ ồ, ra vậy, chúng ta vẫn là đi tìm mẹ cháu vậy, các cháu có việc phải đi, mau đi đi..."
Dung Ân đi xuống cầu thang, gió lành không ngừng thổi tới, cô kéo nhanh cổ áo lên, bên ngoài một mảnh trắng xóa, vài vệt bánh xe hằn rõ lên con đường ở tiểu khu.
Xe của Bùi Lang đỗ ở dưới lầu, một màu đen sẫm, cùng với màu trắng của tuyết tạo ra một sự đối lập rõ ràng, "Cảm ơn anh đã luôn luôn chăm sóc mẹ tôi."
"Không cần khách khí." Bùi Lang đi ở phía sau. Dung Ân đi một đôi giày màu nâu đậm, tuy rằng to cồng kềnh nhưng rất ấm áp. Người đàn ông giẫm lên dấu chân của cô ở phía trước, cùng nhau đi tới quán trà theo lời Dung Ân.
Cảnh vật bên trong thanh nhã, cái chính vẫn là mới mùng một, không có mấy người, rất vắng vẻ.
Dung Ân rót cho Bùi Lang một chén trà, cô không biết phải mở miệng thế nào, người đàn ông liền mở lời: "Lâu rồi không gặp cô, vẫn tốt chứ?"
"Không tốt." Dung Ân dựa vào lưng ghế phía sau, "Anh hẳn là biết tôi sống cùng ai."
"Thật xin lỗi."
Dung Ân run lên, mặt hiện lên sự do dự: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Tôi từng nói sẽ bắt Nam Dạ Tước lại, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thực hiện được..."
Sắc mặt Dung Ân từ từ giãn ra, cầm lấy chén tử sa nhẹ nhàng uống một ngụm: "Anh ta cắm rễ ở thành phố Bạch Sa đã, nếu thật sự muốn bắt anh ta, đâu có dễ dàng như vậy? cho dù đưa anh ta vào tù, tôi nghĩ cũng không nhốt được anh ta."
Bùi Lanh nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt cô có một chút bất đồng, quá khứ, mặc dù cô muốn thoát khỏi Nam Dạ Tước nhưng lại không hề có sự hận thù sâu sắc như vậy, "Đúng vậy, Tước thị của anh ta, thực chất chính là chiếc lá chắn che dấu tội ác tốt nhất, rõ ràng, anh ta kinh doanh chính đáng, mỗi năm còn quyên góp một khoản lớn, nhưng sau lưng...tuy rằng viện kiểm sát không chỉ một lần lập chuyên án, nhưng vẫn là không có cách nào..."
Dung Ân nắm chặt chén trà trong tay, Nam Dạ Tước nói khôn sai, ngay đên Bùi Lang đối với anh ta cũng không có cách nào, một người tầm thường như Diêm Thủ Nghị, có khả năng làm gì anh ta?
"Chẳng lẽ, thật sự chỉ có thể nhìn anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"
Chẳng lẽ, cái chết của Diêm Việt cũng chỉ có thể bỏ qua như vậy, mặc dù có bằng chứng vô cùng xác thực, nhưng nó lại không phải là cái chết vô ích sao?
"Dung Ân," Bùi Lang đặt chén trà xuống, đối diện với cặp mắt sâu xa của cô, anh ta mấp máy môi, giống như do dự không biết phải mở lời như thế nào, "Cô ở bên cạnh Nam Dạ Tước lâu như vậy, có từng nghe qua việc anh ta có một chiếc đĩa CD không?"
Đĩa? Dung Ân suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Đó là cái gì?"
"Nghe nói, chiếc đĩa CD đó chứa toàn bộ xuất thân của Nam Dạ Tước, nói cách khác, là căn cứ chính xác về tội trạng của anh ta. Bên trong có tư liệu về cuộc giao dịch sắp tới của anh ta, cùng với thời gian tiến hành giao dịch sắp tới, địa điểm," Bùi Lang dừng một chút, ánh mắt lớe lên, "Anh ta mình mình độc chiếm chợ đen, rất nhiều người đã có biểu hiện bất mãn, cô cũng có thể biết, người tham gia vào chợ đen, thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào. Tuy rằng rất nhiều người hi vọng Nam Dạ Tước chết, nhưng thật sự dám xuống tay lại không có mấy người, cô có biết vì sao không?"
Dung Ân trầm ngâm, loại chuyện như thế này, cô cho đến bây giờ cũng không hiểu: "Vì sao?"
"Chính là bởi vì kiêng dè chiếc đĩa CD trong tay anh ta, anh ta chỉ trong chốc lát lập nên Tước thị, gia nhập chợ đen, đằng sau nhất định là vững mạnh vô cùng," những lời này, trước đây Bùi Lang từng nói qua, "Cho nên, nếu không nắm chắc mười phần, chẳng ai dám xuống tay, tất cả mọi người đều hiểu đạo lí nhổ cỏ tận gốc, chỉ có lấy được chiếc đĩa kia, chặt đứt đường lui của Nam Dạ Tước, mới có thể trừ bỏ hắn hoàn toàn."
Ánh mắt Dung Ân lạnh lùng, cô ngẩng đầu, thấy Bùi Lang đầy thâm ý liếc nhìn mình, hai tay cô lại bưng chén tử sa lên, "Vậy ý của anh là?"
"Người chúng tôi phái đi, trải qua nhiều nỗ lực như vậy cũng vẫn không tìm được chiếc đĩa đó. Nam Dạ Tước làm việc cực kỳ cẩn thận, hơn nữa hắn chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng một người, nhưng có một chút, lại rất kì quái..."
"Là gì?"
"Anh ta bảo vệ cô kĩ lắm," ánh mắt Bùi Lang sáng quắc, "Cô biết không? người bên ngoài, căn bản là không hề biết có sự tồn tại của cô, nếu không, cô cũng sẽ không bình yên vô sự đến tận bây giờ."
Dung Ân đã đoán ra ý tứ bên trong lời nói của anh ta: "Đến người mà các anh phái đi cũng không tìm được chiếc CD đó, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi có thể tìm được?"
"Chỉ bằng việc anh ta cưng chiều cô." Chỉ cần một điểm này, cũng đã đủ.
Lông mày Dung Ân nhướng lên, lắc lắc đầu: "Vô dụng, anh ta bây giờ biết tôi hận mình đến xương tủy, hận anh ta đến chết, anh ta tự nhiên sẽ lúc nào cũng sẽ từng khắc đề phòng tôi, như thế nào lại có thể để tôi thấy được chiếc đĩa."
Bùi Lang không biết giữa họ xảy ra chuyện gì, anh ta nhìn vào đôi mắt Dung Ân, loại thê lương phát ra từ sâu trong nội tâm như vậy, dường như bao phủ toàn bộ cô gái trong sáng trước đây. Xa xa vọng lại, bao phủ toàn thân cô không có chỗ nào không phải là sự ảm đạm than khóc.
Anh không dám hỏi, anh sợ bản thân vừa hỏi, nước mắt Dung Ân sẽ rơi xuống.
Đem trà Long Tĩnh nóng hổi rót vào trong chén, Dung Ân nhìn bọt nước liên tục bắn lên, cô quay mặt nhìn sang hướng khác, cố gắng nén vào sự chua chát trong ánh mắt, "Lấy được chiếc đĩa kia, có thật là sẽ bắt được anh ta không?"
"Không những như vậy, còn có thể đưa anh ta vào địa ngục, vĩnh viễn không thể trở mình."
Đưa vào địa ngục? Thật là có sức hấp dẫn a, đó không phải đã nói lên, cô có thể báo thù cho Diêm Việt?
"Nếu cô có thể lấy được, hiển nhiên...là tốt nhất. Chuyện sau đó, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, sẽ không để cô phải buồn phiền ở nhà, đến lúc đó, cô có thể có được cuộc sống của chính mình."
Tầm mắt Dung Ân như trước nhìn ra cửa sồ, bên trong tiểu khu thật náo nhiệt, có người đã bắt đầu đắp người tuyết, chính là cuộc sống của cô, còn có thể sao? Dung Ân không suy nghĩ được nhiều như vậy, cái chết của Diêm Việt đã khiến cô mất đi hơn nửa mạng sống, cố chống đỡ đến bây giờ, chính là vì hận Nam Dạ Tước, hận sâu sắc.
"Bùi Lang, tôi có thể hỏi anh một việc không?"
Người đàn ông gật đầu.
"Anh có thể trả lời thật chứ?"
Người đàn ông nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc theo: "Có thể."
"Lúc trước anh chịu giúp đỡ tôi, giúp tồi rời khỏi Nam Dạ Tước, còn có tất cả những việc bây giờ, anh là thật lòng chứ? Hay là, chỉ vì tôi là người của anh ta?"
Thật ra, Bùi Lang đã sớm đoán ra cô sẽ hỏi như vậy, anh nghiêng người, rút ra một điếu thuốc, nhưng nghĩ lại đây là quán trà, liền không không châm thuốc, "Dung Ân, cô hẳn là nhớ rõ, trước đây chúng ta gặp nhau ở bar, hơn nữa..." Người đàn ông cười cười, "Là bởi vì tôi nhìn trúng bạn của cô, lúc đó tôi cũng không biết cô là ai."
Dung Ân gật đầu, Bùi Lang tiếp tục nói: "Sau này, là ở căn phong trống kia, tôi giúp cô, đều là bởi hành động cô đinh từ trên lầu nhảy xuống, tôi cảm thấy, cô rất đặc biệt. Tôi muốn giúp cô thoát khỏi tay Nam Dạ Tước, chỉ đơn giản như vậy mà thôi."
Dung Ân nhìn thấy trong mắt anh ta không có chút giả dối, nếu như có, cũng chính là anh ta che giấu quá giỏi. Thật ra, còn người thường có những hành động mà chính bản thân mình cũng không ngờ tới, giống như sự vùng vẫy trước cái chết của cô trước đây, cùng với một người chẳng hề quen biết là Bùi Lang chạy trốn, sau này ngẫm lại, đều là bởi vì cô rất muốn thoát khỏi Nam Dạ Tước.
"Bất chấp là thế nào, vẫn là phải cảm ơn anh."
"Dung Ân, tôi hi vọng cô có thể tự mình chú ý."
Dung Ân nhợt nhạt cười, loại vẻ mặt ấy thực khiến người khác thấy đau lòng, "Nêu tôi không thể đưa anh ta vào địa ngục, tôi sẽ cùng anh ta xuống địa ngục."
Bùi Lang thấy khuôn mặt cô cứng rắn, trong lòng phịch một tiếng như bị một cây búa giáng xuống, "Không được, anh ta chết, là trừng phạt đúng tội, không nên có người phải chôn theo hắn."
"Anh đừng lo lắng," Dung Ân ý thức được lời nói của mình đã khiến anh ta bất an, cô liền hạ khóe miệng: "Tôi chỉ nói vui thôi."
Bọn họ cũng không ngồi lâu trong quán trà, Bùi Lang theo Dung Ân lên lầu, cùng mẹ Dung nói lời từ biệt, sau đó liền rời đi.
Trong phòng khách, mẹ Dung cùng mấy người nữa đang chơi mạt chược, đề tài nãy giờ đều xoay quanh Nam Dạ Tước.
Dung Ân trở lại phòng ngủ, chăn gấp gọn để trên giường, thật ngăn nắp sạch sẽ, không giống như tối qua từng có người ngủ lại. Dung Ân mở cửa sổ ra, hai tay cô đều chống lên bệ cửa, mùng một tết thật là ngày tốt, chỉ là lại có tuyết rơi.
Ánh sáng trên bầu trời giống như bị một tấm vải bố trắng che bên trên, rọi ra ngoài, có chút chói mắt.
Lông mi cô rủ xuống, khi đảo mắt qua chiếc giường kia, tim bỗng đậm mạnh, loạn nhịp. Có suýt nữa quên, sau hai lần cùng Nam Dạ Tước, cô không hề uống thuốc tránh thai.
Hơn nữa, cô từng bảo Vương Linh ra ngoài mua, chỉ là cô ấy lại ấp úng từ chối, cuối cùng mới nói thẳng, Nam Dạ Tước không cho cô đi mua.
Ánh mắt Dung Ân hơi nheo, cô đại khái đã đoán được ý tứ của người đàn ông đó, anh ta không cho cô uống thuốc, chính là muốn cô mang thai con mình.
Chỉ là, có thể không?
Nam Dạ Tước, anh cho là như vậy thì có thể giữ được trái tim cô sao? Giữ không nổi.
Bốn giờ, Dung Ân cầm lấy túi rồi đi ra ngoài, cô nói với mẹ là đi mua vài thứ, sẽ nhanh trở về .
Cầm theo ô đi bộ trên đường, cô nâng mí mắt lên, chỉ thấy bông tuyết màu trắng từ trên ô bay xuống dưới. Tuy rằng đang là tết nhưng trên đường có rất nhiều người, Dung Ân một tay đút vào túi áo lông, ở đầu đường bắt đầu gọi xe.
Khi đi ra khỏi bệnh viện, sắc mặt cô thật bình tĩnh, Dung Ân hiểu rõ, sau hôm nay, cô có lẽ phải trở lại chiếc lồng vàng Ngự Cảnh Uyển kia, ở trong sự giám sát của Nam Dạ Tước, sống một cuộc sống ngột ngạt mà dè dặt.
Dung Ân sẽ không mang thai con của anh ta, sẽ không. Bởi vì, cô đã đi đặt vòng tránh thai.
Cô dựa vào cửa kính xe, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, anh ta muốn đứa bé, cô sẽ cố tình không để anh ta toại nguyện.
Ngày hôm sau Nam Dạ Tước liên quay lại, đổi một chiếc xe địa hình chững chạc, cùng mang đến còn có thợ lắp ráp bình nước nóng. Nhà Dung Ân bởi vì là nhà cũ, máy nước nóng trong phòng tắm vẫn là dùng khí than, chỉ hơi không cẩn thận, sẽ phát sinh nguy hiểm. Mà điểm này, cô thật sự không ngờ qua,
Mẹ Dung càng ngày càng thích Nam Dạ Tước, đứa trẻ cẩn thận như vậy, đi đâu tìm được a.
Đến cả hàng xóm cũng bâu lại xem, ngồi ở ghế phụ bên tay lái, Dung Ân xuyên qua cửa kính nhìn mẹ đang chống gậy đứng ngoài lan can, chiếc áo lông mới mua màu sắc đẹp, làm mẹ Dung có vẻ trẻ ra nhiều.
Nam Dạ Tước đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Dung Ân kinh sợ, gạt đi sự đụng chạm của anh, hai tay nhét vào trong túi.
Anh cũng không lái ô tô về Ngự Cảnh Uyển mà lái đến siêu thị.
Người bên trong tấp nập, đều di chuyển không ngừng. Nam Dạ Tước dừng xe kéo Dung Ân đi vào, đẩy chiếc xe mua hàng, "Vương Linh phải qua tết mới đi làm lại, mấy ngày này, chúng ta ở nhà tự nấu ăn."
Dung Ân giật tay ra: "Tôi sẽ không nấu cho anh ăn, lúc ở nhà, là vì mẹ tôi ở đó, Nam Dạ Tước, anh đừng có phí tâm sức làm gì, đến lúc đó gọi đồ bên ngoài đi."
Cô trực tiếp nói thẳng, không để cho anh chút mặt mũi. Người đàn ông cũng không nổi giận, như trước mạnh mẽ cầm tay cô kéo đến khu hải sản. Sau khi chen chúc trong đám người thanh toán tiền, lúc này mới trở về Ngự Cảnh Uyển.
"Lí Hàng cùng A Nguyên đều là cô nhi, năm nay, cùng chúng ta ăn tết ở Ngự Cảnh Uyển."
Dung Ân cũng không nói gì, từ cửa thay dép xong liền đi lên lầu.
Nam Dạ Tước đem túi lớn túi nhỏ cầm vào trong nhà ăn, anh không giỏi làm những việc này, nhưng tất nhiên, Dung Ân cũng không có giúp đỡ anh lo liệu.
Ở trên tầng hai trống không, A Nguyên nằm nghỉ ngơi bên trong phòng thứ, DUng Ân đi lên, bước chân rất nhẹ nhàng. Khi cô chuẩn bước vào phòng ngủ chợt nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ, cô dừng bước, âm thanh giống như từ thư phòng truyền đến.
Nam Dạ Tước ở dưới lầu cũng không nghe thấy, cô rón ra rón rén đi tới cửa thư phòng, cửa phong kia chỉ mở ra một khe hở, Dung Ân nhẹ nhàng đẩy, liền thấy một gã đàn ông đang tìm kiếm cái gì ở giá sách của Nam Dạ Tước.
Hắn ta có mái tóc màu vàng nâu, thân hình cao lớn, khi gã đàn ông đang nghiêng mặt Dung Ân liền nhận ra, hắn chính là tâm phúc của Nam Dạ Tước, Lí Hàng.
"Anh đang làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro