Chương 114.1. Cùng nhau hủy hoại anh ta
Edit: Hạ Phong
Nam Dạ Tước xa xa thấy Dung Ân không hề thay quần áo, cô chạy thật vội vàng, hai tay lau nước mắt, khi đi qua cửa cũng không thèm liếc nhìn anh một cái.
Nam Dạ Tước vội đuổi theo, người bán hàng kia sợ run: "Ai, tiên sinh, quần áo của ngài..."
Dung Ân đụng phải vài người, bên ngoài mọi người chen chúc không ngừng, cô chưa đi được mấy bước đã bị Nam Dạ Tước giữ chặt cổ tay: "Ân Ân, em làm sao vậy?"
Anh kéo cô lại, để cô đối diện với chính mình, Nam Dạ Tường vốn tưởng cô đã bình tĩnh trở lại, ít nhất biết khống chế cảm xúc, lại không nghĩ tới cô lại một lần nữa không khống chế được, hai tay đánh loạn vào người anh: "Anh vì sao hại chết anh ấy, tôi thật sự rất hận anh, Nam Dạ Tước, tôi chưa từng bao giờ hận ai đến thế, chưa từng..."
Hai chân cô khuỵu xuống, Nam Dạ Tước vội ôm lấy thắt lưng cô, kéo lên. Cằm Dung Ân tựa lên vai người đàn ông, tiếng khóc bi thương vô cùng, "Anh hãy trả lại Việt cho tôi, ô ô..."
Xung quanh, mọi người vốn đang di chuyển không ngừng lại tụ tập xem náo nhiệt, người ta chỉ trỏ, túm năm tụm ba thảo luận.
"Cút, tất cả cút hết cho tôi!" Nam Dạ Tước ôm chặt Dung Ân. mặc kệ cô làm loạn, "Ai mẹ nó dám liếc mắt một cái, tôi liền móc mắt ra, tức chết, cút!"
Cặp mắt hung ác mà đầy nguy hiểm kia dọa những người trong đám đông đang vây lại xem. Có người tuy rằng bất mãn nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể lẩm bẩm, theo đám đông đi mua đồ bước đi.
Dung Ân đánh đấm, không lâu sau liền không còn chút sức lực, cô mềm nhũn ngã vào trong long Nam Dạ Tước, hai tay thõng xuống bên người anh, đầu ngẩng lên, tiếng khóc bi thương mà thê lương.
Xung quanh, thật là náo nhiệt và vui vẻ, nhưng bọn họ lại không hòa trong không khí đó, thật sự không thể hòa vào. Dung Ân không thể xem nhẹ sự ra đi của Diêm Việt, cũng không thể bỏ qua sự thật Nam Dạ Tước rút bỏ hệ thống dinh dưỡng của Việt ra.
Thỉnh thoảng, có người nghỉ chân, tò mò quay đầu nhìn.
"Ân Ân..." Anh khẽ thở dài, xoa xoa đầu Dung Ân, "Muốn về không?"
Đã đi một nửa con đường này, vẫn là không thể tiếp tục đi hết.
Nam Dạ Tước vốn định đưa Dung Ân đi ăn tối, nhưng sự việc đã như thế này, chỉ có thể gọi điện thoại về bảo Vương Linh chuẩn bị.
Anh bảo thư kí cả đêm tăng ca đi sắm đồ tết, mà phần lớn là chuẩn bị vì mẹ Dung.
Bữa cơm đêm giao thừa này, Nam Dạ Tước để Vương Linh cùng ngồi ăn. Dung Ân ăn uống không tốt lắm, khều khều đũa vài cái liền đứng dậy lên lầu.
Nam Dạ Tước đưa cho Vương Linh một cái bao lì xì: "Ngày mai là tết rồi, thu xếp về nhà, qua năm mới lại quay lại."
"Cám ơn ông chủ."
Năm mới, trong không khí vui tươi chủ nhà thưởng bao lì xì , Vương Linh liên tục cảm ơn, khi nhận lấy, là một phong bao dày: "Cái này, ông chủ, nhiều quá..."
"Cầm lấy, cô xứng đáng được." Nam Dạ Tước ngẩng mặt, nhìn Vương Linh bộ dạng mừng rỡ. Đôi khi, người ta muốn vui vẻ thật dễ, đáng tiếc niềm vui của anh và Dung Ân, tiền không thể mua được.
Nếu không, anh khẳng định sẽ bỏ toàn bộ tiền để đổi lấy cô cả đời hạnh phúc.
Hôm sau, Dung Ân dậy rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc rồi mới xuống lầu.
Trong phòng khách, đầy những đồ đạc, đều là do Nam Dạ Tước căn dặn thư kí mua về, bao gồm cả chiếc áo lông và chiếc áo len ngày hôm qua cô chưa mua. Đồ của Dung Ân, Nam Dạ Tước rất rõ kích cỡ chính xác, nhưng đồ chuẩn bị cho mẹ Dung, đều là một bộ đồng thời mua liền mấy size.
Có áo lông, áo khoác ấm, áo len...Dung Ân chọn ra size của mẹ Dung, đặt vào trong một chiếc túi.
Những thứ này, từ sớm Dung Ân đã muốn chuẩn bị cho mẹ Dung, cô nên cảm thấy vui vẻ, Nam Dạ Tước không hể chọn lựa liền trực tiếp trả tiền.
Nam Dạ Tước thay một bộ âu phục màu trắng tuyền, cả người toát ra vẻ hăm hở, rất có tinh thần. Dung Ân lại không về nhà ngay. Đầu tiên là đển thăm mộ Tư Cần, đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, về đến nhà đã hơn sáu giờ tối.
Vẫn là chiếc cầu thang hẹp như trước đây, Nam Dạ Tước dừng xe xong, xách đồ đi theo sau Dung Ân.
Điều kiện ở đây không được tốt, không có thang máy, chỉ có thể đi lên bằng chân mình, hai bên tường đã ố vàng, các loại tờ rơi quảng cáo rải đầy mặt đất. Dung Ân còn chưa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng.
Cô vội vã đi lên, bác gái hàng xóm nhìn thấy cô liền vội vàng kéo tay: "Ân Ân, sao giờ cháu mới về, mẹ cháu cãi nhau với người ta, chúng tôi đập cửa như thế nào bà ấy cũng không mở ra."
Ngoài cửa có vài người hàng xóm tụ tập lại, Dung Ân vội gõ cửa, "Mẹ, mẹ mở cửa ra."
Nghe thấy tiếng của cô, bên trong cửa cạch một tiếng liền mở ra, xuất hiện trước mặt lại là vú Lưu, Diêm phu nhân đang tranh cãi cũng vọt tới cửa: "Dung Ân, rốt cục cũng thấy cô..." Người xem náo nhiệt càng ngày càng đông, Dung Ân vội chen vào, lông mày Nam Dạ Tước nhíu chặt, giận dữ nhìn Diêm phu nhân rồi bước vào phòng.
Cửa bị đóng chặt lại, nhưng những người hàng xóm đến xem náo nhiệt cũng chưa tản đi, "Người đàn ông kia chình là bạn trai của con gái bà ấy đi, thật xinh đẹp a..."
"Bà đúng là lão hồ đồ, đàn ông ai lại nói là xinh đẹp, phải nói là đẹp trai a..."
"Thì thế, so với bác sĩ Lưu ở khu chúng ta còn đẹp trai hơn, mẹ Dung thật là may mắn, nhìn bộ dạng như vậy, dường như rất có tiền..."
Nam Dạ Tước đem đồ đặt lên sô pha, mẹ Dung tức giận đến mức hai tay không ngừng run rẩy, người đàn ông tiến đến, chào một tiếng: "Bác gái."
"Dung Ân, bọn tôi như thế nào tìm khắp mọi nơi cũng không thấy cô, thì ra cô thật sự ở cùng anh ta, cái loại yêu tinh hại người như cô, nếu không có cô, Việt cũng sẽ không chết..." Không đợi mẹ Dung có phản ứng gì, Diêm phu nhân đã bổ nhào lên nói.
Mẹ Dung trời sinh tính tính vốn lãnh đạm, cũng không thích cãi nhau với người ta, đôi khi đều tự mình chịu đựng uất ức, nhưng hôm nay lại ngồi không yên. Bà chống gậy, từ sô pha đứng lên: "Diêm gia các ngươi có đúng không? Vì cái gì đều đổ hết lên người con gái tôi? Tôi thật muốn hỏi bà, bà nói Việt đã chết, vậy người lúc trước là ai? Anh ta nói đính hôn với Ân Ân, đến lúc đó lại nuốt lời, nói nhiều lời như vậy đều là làm con gái tôi nhục nhã. Diêm gia các ngươi là gia đình giàu có, bất kể Ân Ân nhà chúng tôi sai như thế nào, các ngươi cũng không thể dùng cách này làm tổn thương nó, con nhà các người là bảo bối, con gái tôi không phải sao?
Mẹ Dung hết sức kích động, sắc mặt trở nên đỏ bừng: "Hiện giờ các ngươi còn đến nhà tôi làm loạn. Việt, đứa trẻ ấy, tôi cũng rất thích, tình cảm giữa hai đứa trẻ các ngươi cũng biết, tôi lại hỏi bà, nếu Việt trở thành người thực vật, hai năm...các người vì cái gì lại không nói với Ân Ân một tiếng? Lúc trước con gái tôi vì thằng bé mà gầy đi bao nhiêu, gầy đến chỉ còn da bọc xương, các người có ai đau lòng? Khăng khăng chia rẽ chúng nó không phải ai khác, chính là các ngươi..."
"Ngươi --" Diêm phu nhân vươn tay phải, chỉ thẳng vào hai người: "Bà biết cái gì? Bây giờ Việt đã chết, nói cái gì cũng đã muộn, Dung Ân, cô lại có thể đưa người đàn ông này về nhà, cô thực muốn để Việt đã ra đi còn không yên lòng sao?"
Hốc mắt Dung Ân đỏ bừng, mẹ Dung trách móc nói: "Bà cũng biết đã muộn, lúc trước khi Việt trở thành người thực vật các người vì sao không nói, ít nhất cũng để Ân Ân có chút hi vọng..."
Diêm phu nhân còn muốn nói cái gì, bộ dạng cao quý kia hoàn toàn không thấy nữa.
"Ân Ân, em đưa bác vào bên trong trước đi." Nam Dạ Tước đưa mắt ra hiệu với Dung Ân.
"Mẹ, chúng ta đi vào phòng đã." Dung Ân không còn sức phản bác, chỉ có thể đỡ mẹ Dung đi vào trong. Bên ngoài vẫn còn ầm ĩ, đều là tiếng chất vấn của Diêm phu nhân, chỉ là tiếng nói càng ngày càng yếu, chờ Nam Dạ Tước đóng cửa phòng lại, Dung Ân đỡ mẹ vào trong, bên ngoài đã trở lại yên tĩnh, mọi người đã đi hết.
Nhất định là đã bị Nam Dạ Tước uy hiếp và đe dọa, nếu không dựa vào tính khí Diêm phu nhân, đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thần sắc mẹ Dung lúc này mới tốt lên một chút, khi Dung Ân đỡ bà xuống đến phòng khách, Nam Dạ Tước nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện phòng trọ này thật nhỏ, phòng khách bày một chiếc bàn ăn, một chiếc sô pha nhỏ phía sau, đi lại dường như phải lách người qua.
"Ân Ân, người này là..."
Dung Ân không biết nên giới thiệu như thế nào, Nam Dạ Tước lại không chút bối rối: "Bác gái, chào bác."
"Ừ ừ, mau ngồi xuống." Mẹ dụng kỳ thực đã sớm nhận ra khuôn mặt này, sau khi Diêm gia gặp chuyện không may, trên báo chí trang nhất đều là Nam Dạ Tước, bà cũng biết, anh ta là ông chủ của của một công ty lớn. Những thứ trên báo chí nói bà cũng không tin mấy, hiện giờ thấy Dung Ân đưa anh ta về, lại càng không tin nữa.
Thân ảnh cao lớn của Nam Dạ Tước ngồi trên sô pha, càng làm phòng khách nhỏ bé này có vẻ chật chội thêm.
Dung Ân sau khi quăng anh ta ngôi đấy cũng chẳng thèm để ý đến nữa mà sắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Mẹ Dung trái lại hết sức nhiệt tình, bà cũng không hi vọng Dung Ân sẽ đắm chìm trong đoạn tình cảm kia với Diêm Việt, không dứt ra được. Hiện giờ tết đã đến, cô dẫn bạn trai về, bà tự nhiên thấy rất vui mừng, ít nhất có thể thấy Dung Ân đã đi ra khỏi vòng xoáy đó.
Mẹ Dung rót cho Nam Dạ Tước cốc nước, người đàn ông vội vàng đứng dậy: "Bác gái, bác đừng vội."
"Thằng bé này, leo câu thang có mệt không?"
"Bác gái, bác cứ gọi cháu là Tước."
"Được." mẹ Dung đẩy cốc nước đến trước mặt Nam Dạ Tước, "Buổi tối bác cùng Ân Ân làm sủi cảo, cháu ở lại nhé." Mẹ Dung như nhớ ra cái gì, liền nói: "Cha mẹ cháu cũng ở thành phố này chứ?"
"Bọn họ không ở Bạch Sa, hàng năm cháu đều ăn tết một mình."
"Ồ," Mẹ Dung gật đầu cười, "Thế vừa đúng lúc, tối nay ở lại đây, bác sẽ nấu mấy món, nếu không đón tết một mình, ít nhiều cũng cảm thấy lạnh lẽo buồn tẻ."
Dung Ân thấy mẹ mình cùng Nam Dạ Tước nói chuyện vui vẻ liền cau mày: "Không phải đã bảo mẹ đừng chuẩn bị gì sao? Như thế nào thức ăn lại đều đã mua rồi?"
"Mẹ nhờ bác Lưu hàng xóm xách hộ, đều là mua ở siêu thị ngay bên dưới lầu, ở đó rẻ."
Hai tay Nam Dạ Tước cầm cốc nước thủy tinh, nước bên trong nhiệt độ vừa phải, ấm ấm, chỉ có hòa nhập vào không khí như vậy, anh mới hiểu được thế nào là một gia đình đầm ấm thực sự. Ở đây, mặc dù nơi ở chật chội nhưng so với biệt thự, hoa viên mấy trăm mét vuông của anh lại có bầu không khí hơn.
Cả một buổi chiều Dung Ân đều tránh mặt anh, cô muốn làm cho Nam Dạ Tước thấy chán, sẽ sớm ra về.
Chỉ là mẹ Dung mặc kệ a, tục ngữ nói: mẹ vợ ngắm con rể, càng ngắm càng ưng, tâm trạng mẹ Dung bây giờ chính là như thế. Bà còn dẫn Nam Dạ Tước tham quan trong ngoài, tuy rằng chỉ có hai phòng nhưng lại làm cho bà không biết chán.
"Cháu xem, đây là phòng của Ân Ân, bên trong toàn là đồ đạc của nó..."
Nam Dạ Tước đứng ở cửa, bên trong căn phòng kia nhiều lắm cũng chỉ bảy, tám mét vuông, đặt một chiếc giường đơn, tuy rằng không rộng rãi nhưng lại rất ấm áp.
Đồ ăn buổi tối đều là Dung Ân chuẩn bị, gói bánh sủi cảo, còn có cả một bàn thức ăn, mẹ Dung còn chuẩn bị sẵn sàng các món ăn, tóm lại, sau khi món nào đặt lên bàn đều thơm nức mũi.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài truyền đến tiếng pháo đinh tai nhức óc, khi pháo hoa chiếu sáng, cả bầu trời lập tức như ban ngày, một chút lại tối lại. Mẹ Dung chống gậy đi vào phòng bếp, Dung Ân đem bát đĩa xếp ra bàn, cô nhìn Nam Dạ Tước: "Ăn cơm xong, anh hãy về đi, nếu không yên tâm, mai lại đến."
Sắc mặt cô nhìn không tốt lắm, nếu không phải ngại mẹ đang ở đây, cô căn bản là không muốn cùng Nam Dạ Tước ngồi ăn cơm. Một ngày như thế này, nhà nhà đều là người thân quây quần bên nhau, có ai lại cùng với kẻ thù của mình ngồi cùng bàn?
Mẹ Dung tươi cười hớn hở từ phòng bếp đi ra, cầm chai rượu vang: "Đây là mẹ nhờ bác Lưu mua hộ, bà ấy nói là rượu nho, rất ngon."
Dung Ân ngó nhìn, là loại rượu bình thường nhất trên thị trường, hai lăm đồng một chai, miệng cô bật ra vài câu tự giễu: "Mẹ, mẹ cất nó đi thôi, người ta có thể nào uống loại rượu này?"
Mẹ Dung cầm rượu, vừa đặt xuống, bị Dung Ân nói như vậy liền thấy lúng túng không biết nên cất đi hay để lại. Nam Dạ Tước đi đến bến cạnh bà, đón lấy chai rượu nho: "Bác gái, loại rượu lâu đời này uống rất ngon, cháu rất hay uống."
Khóe miệng cứng đờ của mẹ Dung từ từ bình thường lại, có chút ngượng ngập. Ngẫm lại cũng đúng, bà Lưu nói loại rượu này chỉ có hai lăm đồng, sớm biết thế, bà đã bảo người ta đem cho mình chai rượu tốt rồi.
Dung Ân thấy mặt mẹ có chút áy náy, liền đỡ bà ngồi xuống, cô chỉ nghĩ đến làm khó Nam Dạ Tước, không ngờ lại làm mẹ khó xử.
Người đàn ông tự rót cho mình một ly, khi rót cho Ân Ân và mẹ Dung liền pha thêm một chút Sprite, uống như vậy rượu không còn nặng nữa, sẽ có mùi vị giống nước trái cây.
Mẹ Dung không ngừng gắp thức ăn cho Nam Dạ Tước, hai đứa trẻ, một đứa bà cũng không hề thiên vị, chính mình lại là người ăn ít nhất.
Khi cùng Nam Dạ Tước trở về, Dung Ân vốn có chút lo lắng, cô sợ mẹ sẽ không vui. Kỳ thực, mẹ Dung đã sớm nghĩ thông suốt, chuyện của bọn trẻ, bà đã không còn có thế làm chủ được nữa, bà chỉ hi vọng Dung Ân có thể sống vui vẻ.
Mẹ Dung gắp cho Nam Dạ Tước rất nhiều đồ ăn, bên trong chiếc bát nhỏ thức ăn đã chất thành núi: "Tước, ăn nhiều một chút, uống rượu..."
Nam Dạ Tước liên tục nói chuyện với bà, thực ra anh rất ít khi nói chuyện với người lạ. Nhưng mà mẹ Dung không giống vậy, cảm giác thân thiết tự nhiên này, làm anh không kìm được muốn đến gần.
Đây vốn không phải một gia đình trọn vẹn, anh thật sự hi vọng có thể gia nhập vào. Loại cảm giác thân thiết mà hoàn hảo như thế này, thật sự là làm cho trái tim trở nên ấm áp.
Thật ấm áp, thật thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Dung Ân thu dọn bát đũa, cô lâu khô hai tay: "Mẹ, đêm nay con ngủ với mẹ."
"Được," mẹ Dung ánh mắt cưng chiều vỗ vỗ tay cô: "Tước, vậy cháu hãy ngủ ở phòng Ân Ân đi."
"Mẹ --" dung ân vội ngăn bà lại: "Anh ta về nhà là được rồi, sẽ không thích ở lại đây đâu."
"Nhưng mà nó đã uống rượu, lát nữa lái xe không an toàn..."
"Đi taxi là được mà," Dung Ân ngẩng đầu, mặt không chút thần sắc nhìn Dạ Nam Tước: "Anh gọi taxi đi, ngay mai quay lại lấy xe cũng được."
"Ân Ân," mẹ Dung lộ vẻ tiếc nuối: "Bố mẹ Tước cũng không ở trong thành phố, một mình đón năm mới thật lạnh lẽo đơn độc, phòng của con dù sao cũng trống, thằng bé lại lần đầu đến đây, con cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi..."
Sau khi mẹ Dung quở trách Dung Ân, ánh mắt hướng sang Nam Dạ Tước: "Thằng bé này, cứ ngồi đây, đợi bác thay bộ chăn đệm mới cho cháu."
"Không cần đâu ạ."
Dung Ân nghĩ anh sẽ từ chối ở lại, không ngờ Nam Dạ Tước lại nói: "Dù sao cũng là Ân Ân nằm qua, như vậy là được rồi ạ."
"Vậy đi, chúng ta có ba người, nếu không thì có thể giống như nhà người ta ngồi chơi mạt chược, thời gian đón năm mới, như thế này có hơi buồn tẻ..."
"Mẹ," Dung Ân nhíu mày, cô không ngờ tâm tình của mẹ Dung lại tốt đến thế, vốn không nghĩ là sẽ đưa Nam Dạ Tước về, "Ba người chơi có gì vui chứ?"
Đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Mẹ Dung mở cửa ra, chúng tôi đển chúc tết đây."
"Ồ, là đám bà Lưu bọn họ."
"Mẹ, con ra mở cửa." Dung Ân lướt qua Nam Dạ Tước đi tới cửa. Vừa mở ra liền có vài khuôn mặt tràn đầy nhiệt tình thò vào: "Ân Ân, nghe dì Trương kia nói cháu đưa bạn trai về đây, chúng ta suy nghĩ liền đến đây ngắm chút...Ô ô, là đứa nhỏ này đi, thật đẹp trai a, so với vị sao nam mà con gái ta gần đây hâm mộ còn đẹp trai hơn,..."
Hàng xóm thôn quê chính là như vậy, người nào cũng nhiệt tình, Dung Ân đứng tại chỗ, nhìn mấy bác gái đang vây quanh Nam Dạ Tước, bác Lưu còn so chiều cao: "Thằng bé này thật cao, so với ta cũng phải cao hơn nửa người, mẹ Dung, Ân Ân nhà bà vóc dáng cũng không thấp, tương lai sinh ra đứa trẻ không phải sẽ rất cao sao?"
"Đó là đương nhiên..." mẹ Dung cũng tiếp lời, "Đúng rồi, các bà sao lại không đi chơi mạt chược?"
"Ba thiếu một a," người hàng xóm chuyển ánh mắt nhìn Nam Dạ Tước: "Cháu bé, cháu có biết chơi mạt chược không?"
"Biết ạ," khuôn mặt Nam Dạ Tước tươi cười, bộ dạng này nếu để cho đám tiểu Bùi nhìn thấy, không chừng sẽ cười đến vỡ bụng, "Biết một chút."
"Thế thì tốt, đến ngồi một chỗ đi," bác Lưu đề nghị đầu tiên, "Cái đó...mẹ Dung à, con gái bà thật vất vả mới về một chuyến, vậy cùng bà trò chuyện đi, bà cũng đừng chơi nữa, bọn tôi chơi ngoài phòng khách, được không?"
"Được được, đương nhiên được..."
Những người hàng xóm này bình thường giúp đỡ mẹ Dung không ít, mua thức ăn mua gạo đều là bọn họ xách giúp. Dung Ân mặt lạnh lườm Nam Dạ Tước, tất nhiên không thể là hỏng sự vui vẻ của bọn họ, liền đưa mẹ Dung vào phòng ngủ.
Chọn vị trí ngồi xuống, bác Lưu cầm xúc xắc trong tay: "Cậu bé, chơi bao nhiêu?"
Nam Dạ Tước cũng không biết cách chơi bình thường của bọn họ, hơn nữa dựa theo quy tắc vòng tròn của bọn họ, không phải là chơi kiểu mấy ngàn mấy chục ngàn, "Tùy các vị đi."
"Vậy..." mấy người đưa mắt nhìn nhau, "Hôm nay là đón năm mới, chúng ta chơi ván lớn, mười đồng có được không?"
"Được." Nam Dạ Tước mỉm cười, anh chưa bao giờ đón năm mới cùng với nhiều người như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng chà xát mạt chược, thật ồn ào, nhưng là thật náo nhiệt.
Dung Ân lấy áo lông từ trong túi ra, đưa cho mẹ Dung mặc vào, cô chọn size quả nhiên rất vừa người bà, "Mẹ. sau này mẹ đừng mặc áo bông, áo lông mặc mới ấm."
"Mua nhiều như vậy a," mẹ Dung sắc mặt vui vẻ, Dung Ân mở điều hòa trong phòng lên, đưa cho bà mặc thử từng chiếc, "Ân Ân, người hàng xóm mới chuyển đến ở dưới lầu, con gái bà ấy gả cho một người chồng rất giàu, từ sáng đến tối đều xuất hiện ở khu nhà chúng ta, còn khoe một bộ quần áo của bà ấy tới mấy trăm đồng. Lần trước, còn trước mặt bao nhiêu người cười mẹ, nói mẹ suốt ngày chỉ mặc chiếc áo bông đó, làm gì có a, mẹ có hai chiếc áo bông đều là thay phiên mặc."
Người già đến độ tuổi nhất định đều như vậy, Dung Ân nghe vậy, sống mũi không khỏi cay cay, "Mẹ, không phải con đã đưa tiền cho mẹ rồi sao? Vì sao mẹ lại không bỏ ra mua cho mình đến một bộ quần áo?"
"Mẹ không có," mẹ Dung mặc chiếc áo lông kia, quyến luyến không rời, "Quần áo của mẹ đủ mặc rồi, làm gì mà phải lãng phí tiêu số tiền đó."
Bà phải nuôi Dung Ân từ khi còn trẻ, tiết kiệm quen rồi, tuy rằng mẹ Dung đối với bản thân rất hà khắc, nhưng mà đối với con gái, trước nay đều không tiếc chi tiêu, không để cho cô khi ra ngoài phải mất mặt.
Dung Ân dọn dẹp đơn giản lại phòng ốc một chút, quần áo mua cho mẹ đều cất vào trong tủ, mẹ Dung đứng ở cửa, "Bên trong phòng khách rất lạnh, Tước mặc ít như vậy, có phải là lạnh cóng rồi không?"
"Mẹ..." Dung Ân quay đầu lại, "Mẹ đừng lo, kệ anh ta đi."
"Ân Ân," bà đi đến bên cạnh Dung Ân, "Con như thế nào lại có bọ dạng thở ơ không quan tâm như thế này? Mẹ biết, chuyện của Việt con tỏ ra không đau lòng là giả. Nhưng dù sao chuyện đã thế này rồi, con cũng nên thử tiếp nhận người khác, Tước, thằng bé đó không tồi..."
Mẹ Dung không hiểu rõ ngọn nguồn bên trong, mà Dung Ân lại khó có thể mở miệng, cô hạ mí mắt, đem toàn bộ nước mặt trực trào ra nuốt vào trong, cô xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía mẹ, bắt đầu sắp xếp lại giường, "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con biết."
Cô trở về, muốn nhìn thấy mẹ, cùng mẹ trò chuyện, có thể nằm bên cạnh bà, để cô có thể quên đi cái gì là lạnh lẽo cái gì là cô đơn, trái tim của cô đã bị tổn thương quá sâu, quá sâu.
Dung Ân cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm tắm rửa, mẹ Dung chống gậy, cầm cái chăn đi ra, "Tước, đắp cái này lên đầu gối, lát nữa chân sẽ thấy lạnh đó."
"Ây, bây giờ đã đau lòng vì con rể tương lai a..."
"Đúng là đau lòng," mẹ Dung mỉm cười, "Nếu các bà lạnh, bảo người nhà mang chăn bông sang đây, tôi giúp các bà gọi điện thoại..."
"Không cần, chúng tôi đều mặc đủ..."
Nam Dạ Tước được bài tốt, mẹ Dung đã đem chăn đắp lên đùi anh, "Cảm ơn bác gái, bác và Ân Ân ngủ trước đi ạ."
Một hành động nhỏ như vậy đã làm cho anh cả người thấy ấm áp. Dung Ân tắm rửa sạch sẽ xong đứng ở cửa, trên mặt mẹ lâu lắm rồi không có nở nụ cười như vậy, cô đến cả dũng khí đến quấy rầy cũng không có. Bà gần gũi với người đàn ông đó, mà không thể ngờ tới, là một tên ác ma, hắn có một vỏ bọc hoàn mỹ nhất trên đời này, cùng với một địa vị xã hội hiển hách, chỉ là khi vạch bộ mặt đó ra, từng bộ phận trên người anh ta đều hiện ra sự độc ác và xấu xa. Mẹ Dung không biết rằng, cô hận không thể đập nát đến cả xương tủy của anh ta. Đưa anh ta về đây, chẳng qua là bị bắt buộc.
Khi chơi xong mạt chược, Dung Ân và mẹ đã ngủ, thật ra cũng không phải khuya lắm, chỉ mới hơi rạng sáng một chút.
Mấy bà cô hứng trí bừng bừng, nhưng cũng là những người rất biết thông cảm, người ta mới đến đây lần đầu đã bị cá bà lôi kéo chơi mạt chược thật có chút ngại ngùng. Lại nói, ba người thắng một người thua, lúc đứng dậy, bác Lưu liền đưa cho Nam Dạ Tước ba trăm đồng: "Chúng ta vốn chỉ là chơi thôi, không ngờ lại thắng của cháu nhiều tiền như vậy."
Mạt chược mười đồng một ván, cho dù vận có đỏ, cũng thua đến một hai ngàn. Lại nói Nam Dạ Tước vốn là bị lôi vào chơi. "Các bác cứ cầm đi, năm mới, cầu chút vui vẻ."
Mấy bà cô vui vẻ hớn hở đi ra cửa, đều nói mẹ Dung khéo chọn con rể, có tri thức, còn hiểu lễ phép.
Dung Ân ngủ thực rất ngắn, ngày mới vừa lên cô đã thức giấc. Khi mẹ Dung ngủ, khóe miệng vẫn cười, chiếc áo lông kia vẫn chưa treo lên, để bên trên chăn.
Cô đứng dậy chuẩn bị chiên sủi cảo, mở nồi cơm điện ra, đổ vào trong một chút dầu đậu phộng, sau đó thả từng chiếc, từng chiếc sủi cảo vào nồi. Dung Ân không thay quần áo khác, cô đi vào phòng ngủ của mình. Nam Dạ Tước vẫn đang ngủ, trên mặt mang theo vẻ bình thản. Sau khi anh tắm xong không có áo ngủ, liền để trần nửa thân trên trực tiếp nằm lên giường Dung Ân. Mái tóc ngắn màu đỏ rượu xõa trên trán, tay chân duỗi rộng, dáng ngủ ngang ngược, một chiếc giường cũng không đủ cho anh ta nằm.
Trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, có quần áo Nam Dạ Tước gấp gọn gàng. Anh vốn là có thói quen tiện tay vứt lung tung, nhưng nhìn thấy phòng Dung Ân sạch sẽ như vậy nên cũng thuận tay gấp quần áo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro