Chương 113. Độc ác khiêu khích
Edit: Hạ Phong
Dung Ân duỗi tay chân ra, đờ đẫn nằm trên giường.
Cô không dám cử động, bởi vì thật sự đau đớn. Từng tế bào đều như bị xé rách, hai chân vẫn duy trì góc độ như trước lúc Nam Dạ Tước đi ra ngoài, một dòng ấm áp từ giữa hai chân chảy xuống. Trong không khí có một mùi vị bắt đầu tràn ngập, mang theo sự hỗn loạn cùng với ướt át.
Dung Ân bắt đầu nức nở đứng lên, toàn bộ đèn đều đã tắt lụi, cô cắn môi, khóc rất bé rất bé.
Việt, anh có giống em, cảm thấy lạnh lẽo như thế này không?
Anh không đi xa, vậy anh ở đâu?
Em không muốn anh nhìn thấy em bộ dạng như thế này. Vì vậy, Việt, em không cần sự che chở của anh, anh đi đi, đi càng xa càng tốt, không cần ở lại nơi tối tăm ngột ngạt này cùng em. Nơi này, không phù hợp với anh.
Hai tay Dung Ân bịt lấy mặt, cô nghiêng người, gập hai chân lại, hai tay ôm đầu gối, cô như thế, Việt, vẫn là đừng nên nhìn.
Nam Dạ Tước đi lên lầu, bước chân đi nhẹ nhàng, anh đứng ngoài cửa, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền ra từ bên trong cánh cửa. Anh không đẩy cửa vào, hẳn là nên để cho cô thời gian để phản ứng lại những việc kia.
Người đàn ông dựa vào tường rút ra điếu thuốc, uống quá nhiều rượu, đầu óc có chút không tỉnh táo, cơ thể trở nên mềm nhũn, theo vách tường trượt xuống mặt đất.
Đêm nay Dung Ân nhất định không ngủ được, cả đêm đều nức nở, tới rạng sáng tiếng khóc mới dần dần hết.
Thực ra cô nằm đấy rất tỉnh táo, có thể nghe thấy tiếng khởi động xe của Nam Dạ Tước lái ra ngoài ngày hôm sau. Cô cảm thấy đói bụng, thật đói, giống như từ trước đến nay chưa bao giờ được ăn no vậy.
Dung Ân đứng dậy, trong bồn tằm đầy nước, khi cô ngồi vào, bọt nước bên trong tràn ra, bao bọc lấy cơ thể cô. Cô tăm rửa thật sạch sẽ, cơ thể thật dơ bẩn, từ trước đến giờ người cô chưa bao giờ bẩn như thế.
Rút ra một bộ quần áo ngủ bằng bông, trên đó có mùi hương tươi mát của ánh nắng mặt trời và mùi của xà phòng, rất dễ chịu. Dung Ân không đi chân trần nữa, cô xỏ chân vào đôi dẹp đi trong nhà hình con thỏ màu hồng nhạt để ở bên giường. Mở rèm cửa ra, quả nhiên là không còn sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, thật ấm áp dễ chịu.
Thổi khô mái tóc rủ đến ngang thắt lưng của cô, vừa dài, sợi tóc lại đen nhánh rất đẹp. Dung Ân kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ sát đất bị khóa, cô không thể đi ra. Hôm nay thức dậy, cả đầu có cảm giác đau đến muốn vỡ ra, thâm chí cô còn cảm thấy cô giống như đã cùng chết với Diêm Việt. Bây giờ đã sống lại rồi.
Nam Dạ Tước nói đúng, trên đời này, không ai có thể làm gì anh, khi Diêm Việt ra đi đến mắt cũng không thể nhắm lại, cô không thể để anh phải chết oan uổng.
Vương Linh do dự đứng ở ngoài cửa một lúc, cô có thể tưởng tượng, khi mang cơm trưa vào, Dung Ân nhất định đang nắm trên giường, cô sợ phải nhìn thấy cặp mắt tuyệt vọng, buồn bã kia của Dung Ân. Cô thầm chí còn nghĩ, trước đây quyết định ở lại, cuối cùng vẫn là sai.
Mở cửa ra, cô vốn định bật đèn, lại phát hiện trong phòng có ánh sáng. Ánh mắt đảo qua giường lớn, Dung Ân cũng không ở đó, tầm mắt lại chuyển về phía xa xa, chỉ thấy Dung Ân đứng trước cửa sổ, bóng dáng mảnh mai in trên sàn gỗ, ánh mặt trời lười biếng chiếu trên trên vai, bớt đi sự kích động lúc trước, thay vào đó nhiều hơn là sự bình thản, thư thái.
"Dung tiểu thư?" Tiếng nói của Vương Linh có một chút kích động, cổ đặt khay bưng trên tay lên trên tủ ở đầu giường.
Dung Ân xoay người lại, mắt sưng vù, dường như chỉ còn lại một cái khe hở, cô nhìn xuống đồ ăn trên bàn: "Tôi thật sự là rất đói." Cô lướt qua Vương Linh, ngồi xuống bên giường.
"Hôm nay trời thật đẹp, nếu có thể ngồi ngoài bân công thì thật tốt."
"Dung tiểu thư, để tôi mở khóa ra cho cô, ông chủ đưa chìa khóa cho tôi, sau này cô có thể đi ra ngoài..." Vẻ mặt cô mừng rỡ, lấy chìa khóa ra mở cho Dung Ân: "Ăn bữa tối, cô ra ban công ngồi đi, tôi đi pha cho cô bình trà nóng.
Diêm Việt đã chết, Nam Dạ Tước hiển nhiên không cần xích cô lại, mối uy hiếp lớn nhất của anh ta đã không còn, cho dù Dung Ân muốn đi ra ngoài cũng không còn người kia, toàn tâm toàn ý chờ đợi cô nữa rồi.
Khi Nam Dạ Tước trở về, so với bình thường trễ hơn một chút.
Anh mở cửa ra, chỉ thấy Dung Ân ngồi trong phòng ăn, bữa tối đã nấu xong, Vương Linh chỉ còn bận rộn chuẩn bị nốt món canh cuối cùng. Cô nói mình đói rồi, liền cầm đũa lên ăn cơm. Bên ngoài nhìn không hề thấy Dung Ân có vết thương ngoài da nào, nhưng chung quy cũng mất hơn nửa cái mạng, cơ thể vẫn là chưa khỏe, lúc gắp thức ăn, tay phải không ngừng run rẩy, một miếng thịt kho tàu gặp đến nửa ngày.
Nam Dạ Tước cởi áo khoác, thả đồ ở trong tay lên trên sô pha. Bức tranh này anh vốn không muốn làm gián đoạn, thật đẹp, nó làm anh nhớ đến thật lâu trước kia.
Một bóng đen tiến tới, bao phủ trên đỉnh đầu Dung Ân, cô ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một chút gì đấy, chiếc đũa cầm trong tay cô rơi xuống bàn ăn, ánh mắt cũng theo đó rủ xuống.
Nam Dạ Tước thấy rõ ràng, đó là một loại thù hận sâu sắc, chẳng qua là cô đang cố gắng che dấu.
"Ông chủ, ngài đã về."
Vương Linh bưng canh hải sản để lên bàn, lập tức bốn phía thơm phức, làm khẩu vị người ta tăng lên.
"Ừ." Nam Dạ Tước ngồi xuống cái ghế gần Dung Ân nhất: "Vương Linh, lấy cái thìa lại đây."
"Vâng."
Dung Ân rủ mí mắt, vừa định cầm đũa lên, cái bát trước mặt đã bị người đàn ông đỡ lấy, anh cầm cái thìa, xúc một miếng cơm tới miệng cô. Hai tay Dung Ân đặt trên đầu gối, miệng ngậm chặt, mười ngón tay đan chặt, mạnh mẽ dùng sức.
Nam Dạ Tước dùng thìa cạy mở miệng cô ra, đút thức ăn vào. Sắc mặt Dung Ân đờ đẫn, trước ánh mắt chăm chú của người đàn ông bắt đầu nhai.
Nhạt như nước ốc!
"Em vẫn chưa có sức, muốn ăn cái gì hãy nói với tôi."
Dung Ân ngẩng đầu, loại đề nghị này nếu đặt vào người khác sợ là đã sớm bị cảm động rồi. Ánh mắt Dung Ân dừng trên tay của Nam Dạ Tước, bàn tay thon dài này đẫm máu Diêm Việt. Ngực cô bỗng nhiêm cảm thấy ngột ngạt, một loại cảm giác vô cùng đau đớn xuất hiện, giống như muôn nôn ra. Nam Dạ Tước múc cho cô một nửa chén canh, từng ngụm đút cho cô.
"Ông chủ, hay là để tôi xúc, ngài ăn cơm đi."
"Không cần." Nam Dạ Tước kiên trì gắp một khúc cá, chỉ chọn chỗ bụng không có xương gắp cho cô ăn, vào tay anh, Dung Ân không hề kén chọn, anh gắp cái gì cô liền ăn cái đấy. Dù sao cũng giống nhau cả, vào miệng đều nhạt nhẽo vô vị.
Khi anh lại xúc tới một thìa, cô nghiêng đầu sang một bên: "Tôi no rồi."
"Ông chủ, tôi xới cơm cho ngài." Vương Linh xoay người định đi vào bếp.
"Không cần." Nam Dạ Tước gọi cô lại, "Cô cũng ngồi xuống ăn đi." Anh vốn cảm thấy rất đói, cầm đũa Dung Ân làm rơi trên bàn lên cùng với bát canh múc cho cô, bắt đầu ăn cơm. Anh vĩnh viễn vẫn duy trì sự tao nhã như vậy, Dung Ân đặt hai chân xuống đất, định đi lên tầng.
Nam Dạ Tước cầm tay cô, lòng bàn tay ẩm ướt bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, "Ngồi đây, chờ tôi một lát."
Dung Ân rút tay ra, cô đương nhiên sẽ không chờ anh. Khi lướt qua Nam Dạ Tước, cô nghe thấy tiếng anh buông đũa, đứng dậy đẩy ghế ra cùng cô đi lên.
"Ông chủ, ngài không ăn sao?" Vương Linh lấy bát đũa từ phòng bếp đi ra.
"Không ăn."
Nam Dạ Tước đi lên tâng, Dung Ân đã vào phòng ngủ, anh bước vài bước đến cạnh cô, "Ngày kia là giao thừa, tôi đưa em ra ngoài mua vài thứ."
Ánh mắt sáng rực của Dung Ân hơi động, từ khi Nam Dạ Tước về, cô chưa một lần nhìn thẳng vào anh, "Tôi không muốn mua gì, anh nguyện thả tôi ra? Nam Dạ Tước, anh không sợ tôi sẽ đi tố cáo anh sao? Đem tội ác của anh công bố trước mặt tất cả mọi người."
"Ân Ân, em cứ việc đi, tôi không nghĩ tới lúc này em vẫn còn loại suy nghĩ khờ dại như vậy."
Mặt Nam Dạ Tước lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, "Chẳng lẽ em không cần chuẩn bị một chút, về nhà ăn mừng năm mới sao?"
Dung Ân ngẩng đầu, sắc mặt khó tin: "Anh nói cái gì? Anh để tôi về nhà ăn năm mới?"
"Ừ." Người đàn ông nhẹ gật đầu, "Em là người phụ nữ của tôi, không phải là nô lệ của tôi, ngày kia tôi sẽ cùng em đi mua vài thứ, ngày giao thừa, chúng ta về nhà."
Chúng ta? Khóe mắt vừa giương lên của Dung Ân liền sụp xuống, "Nam Dạ Tước, anh đi cùng tôi về nhà?"
"Đúng, em tự mình quyết định đi, hoặc là chúng ta cùng nhau về, hoặc là chúng ta mừng năm mới ở ngay Ngự Cảnh Uyển."
Dung Ân ngồi yên ở bên giường, sau một hồi mới nghe thấy cô buồn bã nói: "Tôi có thể gọi cho mẹ một cuộc điện thoại không?"
Nam Dạ Tước không nói gì, đưa cho cô di động của mình. Dung Ân vuốt ve chiếc di động bóng loáng, sau một hồi do dự mới bước vào trong nhà tắm. Cô mở vòi hoa sen, tiếng nước sàn sạt vang lên, cô không muốn để cho Nam Dạ Tước nghe được mẹ con cô trò chuyện.
"Alô?" khi bên kia nhấc máy, mẹ Dung như đoán trước được liền mở miệng: "Ân Ân, là con phải không?"
"Mẹ..." Giọng cô khàn khàn, nước mắt chảy ra: "Mẹ, mẹ có khỏe không?"
"Con a, đứa nhỏ này ——" mẹ Dung cũng khóc, "Con như thế nào lâu như vậy cũng không gọi về một cuộc điện thoại, mẹ con sắp phát điên rồi, sắp giao thừa cũng chưa thấy con về, Ân Ân, con có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Mẹ, con không sao." Dung Ân lau lau nước mắt, cô ngồi trên mặt đất lạnh như băng, hai chân gập lại, "Mẹ, thân thể mẹ có khỏe không? Bảo mẫu kia vẫn còn ở lại chứ?"
"Mẹ khỏe lắm, bảo mẫu con thuê mẹ đã cho nghỉ, mẹ bây giờ có thể tự mình đi được..."
"Mẹ!" Dung Ân vừa khẩn trương vừa giận: "Không phải để cho cô ấy chăm sóc mẹ sao? Mẹ lại lo tốn tiền phải không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con phải làm sao..."
"Ngôc ạ, mẹ thật sự không sao" mẹ Dung biết cô tức giận, "Một tháng những mấy ngàn, thế bao nhiêu cho đủ. Đúng rồi Ân Ân à, mẹ xem tin tức, Diêm gia đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại là người sống thực vật..."
Dung Ân nhắm mắt lại, tì lồng ngực đang đau đớn vào đầu gối, "Mẹ, con chỉ muốn nói chuyện với mẹ, con nhớ mẹ, chúng ta đừng nói đến chuyện khác được không?" Cô không muốn nghe đến cái tên Diêm Việt, trái tim của cô đã bị xé nát, không thể chịu nổi một lần nữa lại tan vỡ.
"Được, mẹ không nói..." mẹ Dung thanh âm nghẹn ngào, "Ân Ân, mẹ nhớ con, lâu nay con ở đâu, chẳng mấy mà đến giao thừa rồi, mọi nhà đều náo nhiệt tụ tập, Ân Ân, còn sẽ về chứ?"
"Sẽ, mẹ, con nhất định sẽ về." Dung Ân không chút nghĩ ngợi đáp ứng, "Ngày kia con sẽ về, đến lúc đó sẽ cùng mẹ làm sủi cảo..."
"Thật không?" mẹ Dung ngữ khí vui mừng, "Được, mẹ sẽ chuẩn bị nhân bánh..."
"Mẹ, mẹ đừng vội, khi nào con về sẽ chuẩn bị, thân thể mẹ vẫn còn bất chưa khỏe."
"Ngốc ạ, mẹ có thể nhờ hàng xóm mang giúp, ngày thường họ giúp đỡ mẹ không ít đâu..."
Dung Ân cùng mẹ nói chuyện điện thoại rất lâu, cuối cùng lúc dập máy, mẹ Dung vẫn lưu luyến không rời, không ngừng dặn dò Dung Ân nhất định phải về. Nước từ vòi sen bắn ra đã làm ướt hết ống quần cô, Dung Ân vội lau khô nước mắt, không thể lại khóc, mắt sưng thành như vậy, đến lúc mẹ thấy nhất định sẽ lo lắng.
Thời điểm cô bước ra ngoài, Nam Dạ Tước đang ngồi bên mép giường, cô hướng anh trả lại điện thoại di động, "Ngày kia, tôi sẽ về nhà, anh cũng đừng đi, tôi không thể chạy trốn nổi, nếu anh vẫn không yên tâm, buổi tối tôi sẽ trở lại."
"Không được." Nam Dạ Tước nhất quyết cự tuyệt, "Hoặc là đừng nghĩ sẽ trở về."
Dung Ân há miệng thở dốc, cuối cùng vô lực, cái gì cũng không nói, những gì phải gào thét đánh đập cô đều phát tiết suốt hai ngày qua, cô bây giờ, đã biết cái gì gọi là che dấu.
Trái tim Dung Ân đã chết, cô muốn cho Nam Dạ Tước một đòn trí mạng, cô muốn anh chết đi, mắt cũng không nhắm nổi.
Ngày 29, trên phố dành cho người đi bộ chật ních người, mua bán hàng hóa như thể không cần đến tiền.
Biển người tấp nập. Nam Dạ Tước nắm tay Dung Ân, mặc kệ sự chán ghét muốn rút tay ra của cô, người đàn ông không để cho cô có cơ hội đó. Khi đi vào khu mua sắm, phía trên cao treo thành một dãy đèn lồng đỏ, chữ phúc treo ngược, cùng với các loại búp bê tinh xảo bày biện ở các quầy hàng. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nét cười, những người bán hàng mặc bộ đồ đỏ thẫm. Tóm lại, đi đến đâu đều là không khí vui tươi. Đứng trên thang máy, tay Dung Ân vẫn như trước bị Nam Dạ Tước năm lấy, tay còn lại đút trong túi. Không khí náo nhiệt như vậy, chỉ có duy nhất cô là không hòa cùng với không khí ấy, cô chỉ cần ngẩng đầu là có thế thấy hình ảnh cô và Diêm Việt đi ra từ gian hàng sắm đò tết.
Khi đó, nói là đi sắm tết, thực ra là đi chơi. Cô còn nhớ có một năm đêm giao thừa cũng là tháng thiếu như thế này, tuyết rơi rất lớn, Diêm Việt mua cho cô một cái mũ màu hồng phấn, bên cạnh còn có hai bím tóc tết nho nhỏ, khi đó rất thịnh hành. Anh mua cái găng tay rất lớn, muốn đeo chung với Dung Ân. Khi đó, người cũng đông đúc như bây giờ, Diêm Việt liền đi phía sau Dung Ân, hai tay đeo găng tay chung với cô, khi đi nhìn không khác chim cánh cụt là bao, phải phổi hợp với nhau để bước đi..."Cẩn thận." Nam Dạ Tước kéo lấy thắt lưng của cô, để cô nhìn bậc thang máy phía dưới.
Suy nghĩ của Dung Ân bị gián đoạn, khi nhịp tim hỗn loạn trở lại bình thường, nhìn lên khuôn mặt hoàn mỹ kia, toàn bộ những hồi ức trong mắt cô đều bị phá hỏng. Diễm Việt đã không còn, đều là bị hủy hoại trong tay người đàn ông này.
Nam Dạ Tước ôm bả vai Dung Ân, cô thực ra cũng không muốn mua gì, quần áo trong Ngự Cảnh Uyển cô mặc vài năm cũng không hết, Dung Ân theo Nam Dạ Tước bước vào trong một cửa hàng: "Nếu không thì, mua một chiếc áo lông đi."
Người bán hàng nhiệt tình bước đến, đem toàn bộ những kiểu dáng mới đến trước mặt Dung Ân, "Tiểu thư, cô thử nhìn chiếc này đi, màu vàng nhạt rất hợp với cô, người có làn da trắng nõn mặc rất đẹp..."
Dung Ân ngắt lời của cô gái đang lải nhải: "Nếu như cô bị nhốt một chỗ không thể thấy nổi ánh sáng mặt trời, cô cũng sẽ có màu da trắng như vậy."
Cô gái bán hàng rõ rang giật mình, Nam Dạ Tước đứng ở cửa, thần sắc cũng trở nên u ám. Dung Ân hiểu được, thức thời thu tay lại, nhân lấy quần áo trên tay người bán hàng, cởi áo khoác của mình ra, liền mặc nó lên.
Quả nhiên đẹp, phối cùng với quần bò mày lam đậm và boot Dung Ân đang mang càng làm nổi bật lên dáng người cao gầy của cô. Sự u ám bên trong đôi mắt của Nam Dạ Tước vơi đi phần nào, khóe miệng bật ra lời khen ngợi: "Lấy cái này đi, đẹp lắm."
Người bán hàng lại lấy ra một chiếc áo lông kiểu dáng mới, "Đây là thiết kế mới nhất, chất liệu tất nhiên là không cần phải bàn đến, kiểu dáng này, cả thành phố Bạch Sa cũng chỉ có vài cái, vị tiểu thư này mặc lên nhất định là rất đẹp."
"Được." Nam Dạ Tước gật đầu, "Ân Ân, em thử mặc xem."
"Tước." Phía sau truyền đến tiếng gọi, Dung Ân cầm áo lông trong tay, thời điểm cô xoay người lại, liền nhìn thấy Hạ Phi Vũ cùng Hạ Từ Hào bước vào, "Thật khéo."
Nam Dạ Tước đứng ở trong cửa hàng, dáng người cao lớn dễ dàng tạo cho người ta cảm giác bí bách không thông. Theo sau vào là tiểu thư nhà họ Giang, cô ta khoác lấy cánh tay trái của Hạ Tử Hạo: "Hạo, bên kia có quần áo nam nhìn không tồi, chúng ta qua xem thử."
Hạ Tử Hạo so với lần trước Dung Ân gặp gầy đi nhiều, ánh mắt lạnh lẽo, người đán ông bóc vỏ tôm cho Tư Cần, đã không còn nữa.
Thực sự đã thay đổi.
Nam Dạ Tước gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Hạ Phi Vũ xõa tóc ra, vừa đúng che khuất đi vết sẹo kia, cô ta đã thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ nhưng còn cần mấy lần nữa mới có thể xóa hết vết sẹo đó. Cô ta đi đến bên cạnh Nam Dạ Tước, "Không nghĩ tới một người không thích ồn ào như anh, hôm nay lại đến những nơi như thế này."
Dung Ân cầm áo lông đi đến một phòng thay đồ khác để thay quần áo, vừa định đóng cửa lại đã bị Hạ Phi Vũ theo sau cản lại.
"Dung Ân, đã xem tin tức chưa?"
Mí mắt cô rủ xuống, biết rằng Hạ Phi Vũ đang nói đến cái gì, "Buông tay ra."
"Diêm gia tự nhiên lại có hai Diêm Việt, như vậy người lúc trước là giả? Dung Ân, cô cũng thật đáng thương, người thật sự kia mới tỉnh lại hai ngày đã chết, cô có biết anh ta chết như thế nào không?" Hạ Phi Vũ nói xong những lời độc địa, bên môi nhếch cười, dùng sức xé toạc miệng vết thương còn chưa kịp đóng vảy của Dung Ân.
"Anh ta là bị cô làm tức chết, haha, buồn cười chết mất, thật vất vả để chiến thắng cái chết, cuối cùng lại bị tức chết, ngẫm lại cho dù đổi lại vào người khác cũng không thể chịu nổi a, cô cùng với tên Diêm Việt giả kia đã từng lên giường? Tặc tặc, hai anh em cùng dùng chung một người phụ nữ, Tước nếu biết cô dơ bẩn như vậy, sớm đã không cần cô. Còn nữa, cô có nghe qua chưa, những người chết không nhắm mắt sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp, bọn họ thường có oán khí rất nặng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm..."
Dung Ân trong tay gắt gao nắm chặt chiếc áo lông, cả người cô không ngừng run rẩy, bả vai vô lực tùa vào cửa phòng thay đồ, hốc mắt đã phiềm hồng.
"A, đáng thương nhất là người chết, cô thử nhìn anh trai tôi xem, trước đây còn muốn vì con tiện nhân kia mà đòi sống đòi chết, hiện tại không phải vẫn sống tốt sao? Dung Ân, cô cũng giống vậy a, người đàn ông trước kia đã chết, tôi cũng không biết cô đau khổ bao nhiêu, còn cùng người khác ra ngoài dạo phố, trách không được Diêm Việt kia đã chết còn trợn tròn mắt..." Ánh mắt Hạ Phi Vũ độc ácm cô ta ung dung giật lấy chiếc áo lông trong tay Dung Ân: "Cô cũng xứng mặc quần áo sao? Cô nên bị lột sạch rồi ném ra đường lớn..."
Dung Ân lệ rơi đầy mặt, đẩy mạnh Hã Phi Vũ rồi chạy ra ngoài. Phía sau, khóe miệng cô ta dương dương tự đắc đi bào phòng thay đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro