Chương 70: Sinh non trong mưa [Cao trào]
Chương 70: Sinh non trong mưa
"Giỏi lắm!".
---------
Đây là Chap đánh dấu sự chuyển biến của toàn bộ tiểu thuyết nhé, hi hô, sau Chap này mọi thứ đều thay đổi cả, hé, anh NDT sẽ càng một đáng yêu ý.
Chúc m.n đọc tr vui vẻ :">
---
"Tiểu thư không sao chứ ạ?", Vương Linh bên cạnh nhận thấy Dung Ân có điểm khác thường, vội vàng kéo tay áo cô.
"Em nhìn rõ người trong xe vừa rồi không?", Dung Ân mở miệng, nhưng hai khớp hàm lại run rẩy lập cập.
Ánh mắt Vương Linh khó hiểu nhìn vào đuôi xe, vừa lo lắng vừa đỡ lấy Dung Ân, cũng không quá đa nghi, "Không ạ, có việc gì sao?".
Cánh tay bị đẩy ra, Vương Linh lui lại một bước. Dù cho có nhắm chặt hai mắt, cô cũng có thể nhận ra từng đường nét trên khuôn mặt anh, đôi mắt của anh, mũi của anh, còn có những lời yêu thương anh trao gửi cô. Dung Ân nhanh chóng chạy đuổi theo, tựa như đuổi theo quãng thời gian đằng đẵng một năm dông dài, bước chân cô vẫn một lòng vì anh mà khẩn trương, Diêm Việt, nếu thật sự là anh, người trước kia, là ai?.
Nhưng nếu là anh, tại sao anh lại lặng thinh lâu đến như vậy?
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác, là cô nhìn lầm?
"Dung tiểu thư, Dung tiểu thư....", Phía sau, Vương Linh tức tốc đuổi theo, "Thế này cũng không phải cách hay, chúng ta gọi xe thì hơn".
"Được", Dung Ân thở dốc, bước chân vẫn như cũ không hề dừng lại, Vương Linh vội vã vẫy tay bắt xe, bầu trời lúc này, gió đang nổi cơn, nhanh như vậy mây đen đã kéo đến ùn ùn, những tán cây va đập nhau xào xào, trên đỉnh đầu, sấm vang rền rĩ, chỉ sau một loáng, mưa lớn kéo đến ngụt trời tầm tã, người qua kẻ lại vội vàng tìm chỗ trú.
Xe quẹo vào một khúc quanh rồi mất hút, Dung Ân ngày một đuổi theo gấp gáp, không lường trước nền đường trơn trượt, khi ngã xuống nhanh chóng cô tự vệ, hai tay ôm lấy bụng, trên mu bàn tay trong nháy mắt đã xuất hiện những vết chầy xước, khuôn mặt cô vì đau mà trở nên khó coi.
Từ bụng truyền đến cơn đau thắt, cô gắng ngồi dậy, Vương Linh bắt được xe chạy đến, "Dung tiểu thư, chị không sao chứ?".
Cô khom lưng ngồi bệt trên nền đường, sau khi cơn đau thuyên giảm hơn, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, "Tôi không sao".
Chiếc xe vừa rồi đã mất hút, Dung Ân ngồi vào xe taxi, đọc địa chỉ nhà Diêm Việt, khi đến biệt thự, mưa vẫn đang rơi xối xả, quất vào mặt từng cơn đau rát.
"Dung tiểu thư, chị làm gì vậy?", Vương Linh thấy cô xuống xe, vội vàng kéo tay cô, "Mưa lớn như vậy, không tốt cho sức khỏe".
Dung Ân xem lời cô nói bỏ ngoài tai, mặc cho nước mưa táp lên mặt, hai mắt gần như không thể mở.
Khi cô vào tới phòng khách Diêm gia, Diêm Thủ Nghị cùng vợ đang ngồi ăn cơm, vú Lưu từ trong phòng bếp mang thức ăn bưng ra, trông thấy cô, ai nấy cũng đều ngơ ngẩn.
"Ân Ân?", vú Lưu thấy lão gia sắc mặt khó coi, bước lên phía trước nói, "Sao cháu lại ở đây?"
"Ai cho cô vào đây?", Diêm Thủ Nghị cầm đôi đũa ném xuống bàn, cả người Dung Ân đều đã ướt nhẹp, nước mưa theo ông quần nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, "Đính hôn không xong, còn chạy đến đây làm gì?"
"Ân Ân, tại sao cháu lại thành ra thế này?", trong một căn nhà lớn như vậy, duy chỉ vú Lưu là người hòa nhã với cô, bà vội vàng lấy khăn bông lại cho cô lau tóc, toàn thân Dung Ân lạnh đến run cầm cập, ngón tay lạnh băng túm lấy cổ tay vú Lưu, "Vú Lưu, vừa rồi bác ở nhà phải không?".
Vú Lưu bàng hoàng, ánh mắt trốn tránh, lách qua người cô, "Đúng vậy, ta....ta đang định đi chuẩn bị cơm tối".
"Không thể", Dung Ân kiên quyết ngắt lời, xoay người, kéo lấy tay bà, "Vú Lưu, thường ngày bác vẫn rất tốt với cháu, bác đừng gạt cháu, cháu vừa rồi nhìn thấy bác rất rõ, còn có....còn có Diêm Việt, vú Lưu, bác nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
"Chuyện này, sao có thể", vú Lưu giật tay lại, "Ân Ân, chắc chắn cháu đã nhìn nhầm rồi, hơn nữa, thiếu gia vừa ra khỏi nhà, không thể về nhà ngay như vậy được".
"Không, không phải!", Dung Ân gần như phát điên, hoàn toàn không tự chủ được bản thân, "Là Diêm Việt, khuôn mặt đó chính là của anh ấy, cháu không thể nhìn lầm....".
Lời vừa nói ra, sắc mặt vú Lưu tái nhợt, Diêm phu nhân kích động đứng dậy, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, ánh mắt Diêm Thủ Nghị bên cạnh lộ ra vẻ bi thương, vội vàng đỡ bà ngồi xuống, "Vú Lưu, còn đứng đấy làm gì, mau đuổi nó ra khỏi nhà!".
"Ân Ân, chắc chắn cháu đã nhìn lầm rồi". vú Lưu lấy ô đưa cho Vương Linh, "Lão gia đang nổi giận, cháu mau về đi, người ở nhà sẽ rất lo lắng".
"Vú Lưu, lẽ nào thật sự là cháu đã nhìn nhầm?", Dung Ân thất thần đứng bất động, khi tất thảy mọi người xung quanh đều phủ nhânk, cô lại khăng khăng quả quyết, nhưng có thật chỉ là lầm tưởng, cái nhìn vội vã vừa rồi, khi trời trở gió và mây đen cuồn cuộn kéo đến, quả thật chỉ là ảo giác của cô sao?.
Vú Lưu không đành lòng nhìn vào mắt cô, bà mở lời, "Ân Ân, cháu nhìn nhầm rồi".
"Còn đứng đây làm gì, mau cút đi!", Diêm Thủ Nghị thuận tay cầm lấy bát trên bàn ném về phía Dung Ân, "Đừng để tôi gặp lại cô lần nữa, cút!".
"Dung tiểu thư, có lẽ chúng ta nên về thôi", Vương Linh cầm lấy ô, kéo tay cô toan rời khỏi.
"Cháu không tin", Dung Ân giật phắt tay, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, "Vú Lưu, người khác cháu có thể nhận lầm, nhưng đó là anh ấy, cháu không thể nhìn sai, bác có thể cho cháu gặp lại người đó một lần được không?".
"Ân Ân, ta phải nói lại bao nhiêu lần cháu mới tin?"
"Cùng cô ta dài dòng làm gì?", Diêm Thủ Nghị đẩy ghế xông ra, ông hung hăng, vú Lưu nhận thấy sẽ có chuyện không hay, vội vàng đẩy Dung Ân, "Ân Ân, cháu về trước đã, mau lên....".
Vương Linh theo Dung lui ra ngoài cửa, cô còn chưa kịp xoay người, đã bị Diêm Thủ Nghị tóm lấy bả vai đẩy ra ngoài, phía sau là thềm đá, mắt cá chân Dung Ân lảo đảo, vì không kịp phản ứng mà bị trẹo, cơ thể ngã về đằng sau.
"Dung tiểu thư....", gần như sắp ngã xuống, may mắn Vương Linh vươn tay kịp đỡ lấy, nhưng vì quán tính, hai tay Dung Ân vẫn chống xuống mặt đất.
Bụng dưới lại co rút, ngay sau đó truyền đến một trận đau nhức, Dung Ân khom lưng ngồi trên mặt đấy, mãi cho đến khi đỡ hơn, lúc này mới nhờ Vương Linh đỡ dậy.
Thái độ Diêm Thủ Nghị rất dứt khoát, vú Lưu không dám ngăn cản, Dung Ân đứng dưới mưa, cô vươn tay lau nước mưa trên mặt, ép buộc chính mình mở mắt nhìn căn biệt thự cổ kính đã từng rất quen thuộc với cô, "Vú Lưu, bác nói với anh ấy..... cháu sẽ không bao giờ quay lại đây nữa".
Vú Lưu đứng ở cửa, trong mắt đong đầy yêu thương.
Dung Ân đứng giữa màn mưa, toàn thân lạnh cóng đến phát run, cho dù tình yêu của cô có sâu đậm đến nhường nào, ngày hôm nay cũng sẽ được gột rửa, cũng dần dần phai nhạt, huống chi, người níu kéo, duy chỉ có mình cô?.
"Diêm Việt", Dung Ân gọi to đến nỗi tưởng chừng cổ họng sắp bị xé rách, cô nhìn lên tầng hai, nói ra từng chữ rành rọt, "Anh yên tâm, em sẽ không quấn lấy anh nữa, nếu anh không muốn gặp, em đi, từ nay về sau, chúng ta sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt...."
Giọng nói cô khản đặc, trái tim cũng chuyển lạnh, hai tay cô gắt gao nắm thành quyền, mái tóc cùng y phục nhớp nháp nước, dính dớp lên người, bộ dạng vô cùng thảm hại, "Không gặp, một lần cũng sẽ không....."
Thanh âm cô lặp đi lặp lại mỗi lúc một nhỏ lại, tận sâu trong đáy mắt, sự băng lạnh đã thâm nhiễm cùng cực, phủ lên một tầng bi thương, hàng mi run rẩy, nhưng cô ép buộc chính mình phải mở mắt. Dung Ân như vậy, khiến vú Lưu thương xót không nguôi, "Lão gia....".
Diêm Thủ Nghị trông thấy sự van lơn trong mắt cô, nhưng không hề mềm lòng, trái lại biểu hiện này tựa như đổ thêm dầu vào lửa, "Còn không mau cút đi, người đâu, đuổi hai người bọn họ đi!".
Dung Ân đứng im như tượng, ai nói gì cô đều không nghe thấy, Vương Linh thấy đối phương thật sự sẽ hành động, vội vàng kéo tay cô, "Dung tiểu thư, đi thôi....".
Bước chân của Dung Ân theo Vương Linh chuyển động, lại nghe thấy tiếng gọi lo lắng của vú Lưu truyền đến, "Ân Ân, Ân Ân, cháu sao vậy?".
Cô dừng bước bất động, hai mắt đờ đẫn nhìn vú Lưu, chính mình cũng không biết bản thân bị sao?.
"Dung tiểu thư...."
Tình hình dường như trở nên hỗn loạn cực điểm, Dung Ân cúi đầu, chỉ thấy máu đang chảy ra không ngừng, máu loãng ra trong nước, từ ống quần cô loang xuống nền đất, bụng lúc này mới cảm nhận được cơn đau, hơn nữa ray rứt từng đợt co thắt, hạ bộ, chất lỏng ấm nóng vẫn đang không ngừng chảy ra.
"Bác sỹ, không được, Dung tiểu thư...."
Đầu óc Dung Ân trống rỗng, ầm, dường như có một vệt sáng màu trắng xẹt qua, ý thức cũng dần dần tan rã, cả người cô ngã nhoài về phía sau, tầng hai, nơi Diêm Việt từng sinh sống mỗi lúc một nhòa mờ trước mắt cô, những hạt mưa tới tốc rơi xuống hốc mắt cô, trong nháy mắt cô ngã xuống đất, tất thảy vạn vật, cũng lui vào trong mông muội, trước mắt chỉ còn là cảnh hoang tàn.
Khi Dung Ân tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, trên tay cắm kim truyền nước, Vương Linh ngồi bên cạnh coi sóc cô, nằm trên giường đệm màu trắng, tay Dung Ân đặt lên bụng, còn chưa nói ra, cô đã cảm nhận được chính mình vừa mất đi điều gì.
"Vương Linh".
"Dung tiểu thư, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi....", Sắc mặt Vương Linh đến lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng. Dung Ân cảm thấy khoang miệng khô khốc, "Tôi bị sao vậy?".
"Tiểu thư...." Vương Linh nghẹn ngào, ánh mắt né tránh, "Tiểu thư sinh non, bác sỹ nói chị cần phải nghỉ ngơi".
"Ừ", Phản ứng của cô, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Linh, Dung Ân thản nhiên lên tiếng, hai mắt đờ đẫn nhìn chăm chú trần nhà.
Ngoài bệnh viện, truyền đến tiếng thắng xe chói tai, giống như một cơn vũ bão sắp kéo đến càn quấy, xe thể thao đắt tiền ngang nhiên trái luật, đỗ bừa bãi ngoài sân.
Đóng phịch cửa xe, sắc mặt Nam Dạ Tước xám xanh lẫn lộn, sau chuyện lần trước ở Cám Dỗ, anh vốn dĩ muốn im lặng với cô vài ngày, cũng không nghĩ, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện thế này. Sinh non? Con? Người đàn ông không còn đủ kiên nhẫn, nới tung cà vạt, âu phục màu trắng sang trọng càng lộ ra vẻ lạnh lùng cùng cường hãn, hai tròng mắt tràn ngập hàn khí, biểu cảm trên gương mặt tưởng như đang muốn sát sinh.
Đi đến phòng bệnh, Vương Linh nhìn thấy anh, ngay lập tức đứng dậy, "Cậu chủ".
Trong giọng nói, ngập tràn sự áy náy.
Hai tay Dung Ân buông thõng giữa chăn, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà thu hồi lại, chậm rãi hướng về phía người đàn ông. Chỉ vài ngày không gặp, cô thật sự đã gầy đi rất nhiều. Mà anh, vẫn nổi bật đến rực rỡ, đi đến đâu dường như cũng tỏa ra ánh hào quang.
"Nói, đã xảy ra chuyện gì?", Nam Dạ Tước không vòng vo, trực tiếp hỏi cho ra nhẽ, điệu bộ cao ngạo, dường như không muốn bỏ qua cho bất kỳ ai.
Dung Ân chỉ nhìn anh, không nói lời nào, mái tóc dài buông xõa sau lưng, một màu đen tuyền, càng làm nổi bật khuôn mặt đang trắng bệch của cô, Nam Dạ Tước thấy cô hồi lâu không đáp, liền hỏi lại, "Đứa con, có từ khi nào?".
"Nam Dạ Tước, anh đến đây làm gì?", Dung Ân biết, qua điện thoại, Vương Linh đã nói hết mọi chuyện cho anh, "Đứa trẻ đã không còn, anh còn muốn biết gì nữa?".
"Lần trước cô hỏi tôi, nếu như sinh một đứa con, có thể buông tha cô hay không, thì ra khi đó cô đã có thai", Ánh mắt Nam Dạ Tước sắc lạnh đến thấu xương, "Dung Ân, tôi thật không ngờ cô mưu tính đến như vậy".
"Đúng", Dung Ân nghe anh nói xong, "Vì em biết rõ mình đã mang thai, nên quả thực có hỏi anh, sau này, anh nói rằng không chấp nhận, Nam Dạ Tước, nếu không phải em bị anh bức đến mức này, em cũng sẽ không làm như vậy...."
"Dung Ân, lẽ nào quan hệ giữa chúng ta là gì, cô quên rồi sao?"
"Đúng, chỉ là giao dịch đổi chác mà thôi", Dung Ân buộc phải thừa nhận sự thật tàn khốc, hốc mắt phủ một tầng hơi nước, "Nam Dạ Tước, cái anh không nên, là đừng quá tốt với em, khiến em quen thói mà lưu luyến, quen thói mà lầm tưởng về quan hệ của chúng ta".
"Lẽ nào cô muốn giữ lại đứa con, chỉ vì muốn ra đi?".
"Đứa trẻ, là chuyện ngoài ý muốn", hai tròng mắt Dung Ân đối diện ánh nhìn sắc bén của Nam Dạ Tước, "Sau khi biết có thai, ngay lúc đó, em đã muốn bỏ đi, nhưng anh lại dội cho em một gáo nước lạnh, thế nên, em đã thay đổi chủ ý, em hy vọng, anh sẽ vì đứa trẻ mà giữ em ở lại bên cạnh, Nam Dạ Tước, người phụ nữ yêu anh, đều phải chịu tổn thương nhiều đến như vậy sao?"
Ánh mắt cô thê lương, tuy rằng sự thật hoàn toàn bị bóp méo, nhưng cách giải thích như vậy, lại chính là những gì Nam Dạ Tước đang nghĩ, con ngươi người đàn ông mỗi lúc một tối lại, anh nhìn chòng chọc khuôn mặt người đối diện. Người phụ nữ này, anh đối với cô không dám khẳng định là tình yêu, nhưng ít ra anh đã từng thật sự bị cuốn hút, đối với cô, anh đã phá rất nhiều tiền lệ, nhưng.... Anh cảm thấy bất lực, lại một người, toan tính lấy đứa trẻ níu chân anh.
"Tại sao em lại trở nên như vậy?", Khi nói ra lời này, trong lòng người đàn ông tưởng như đang đau nhoi nhói.
"Nam Dạ Tước", khuôn mặt Dung Ân đẫm lệ ngước nhìn anh, "Câu này, anh không nên hỏi em, chơi đùa tình cảm của người khác, em không phải đối thủ của anh, em không phải một con rối, trái tim của em cũng sẽ dần dần trở nên rung động, em hy vọng anh chỉ có mình em, anh có thể làm được sao? Em hiểu rõ, đây là điều không thể, em không muốn giống những người phụ nữ khác, bị anh chơi đùa rồi đá văng đi, em cho rằng, nếu không mang thai, em cũng sẽ giống bọn họ. Em sợ rằng khi nói với anh, anh sẽ muốn phá bỏ, vì thế...em muốn chờ con chậm rãi lớn lên, anh sẽ không buộc em phải rời xa anh.....".
Hai tay Dung Ân ôm lấy mặt, không ngờ khi cô nói dối, đã thành thục đến mức này.
Người đàn ông đứng ở cạnh giường, trầm mặc hồi lâu, khi Dung Ân buông tay, như mong muốn, ánh mắt anh đã ngập tràn sự khinh thường, cô, đã không còn chịu đựng hơn được nữa.
"Cô đã tính toán như vậy, sao lại nằm viện thế này?"
"Cậu chủ", Lúc này, Vương Linh ở bên cạnh hồi lâu bỗng lên tiếng, "Vốn dĩ, buổi chiều hôm nay tôi cùng Dung tiểu thư ra ngoài, nhưng trên đường đi tiểu thư nhận được một cuộc gọi, tôi đứng ngoài quán cà phê chờ tiểu thư. Sau đó, tôi trông thấy Hạ tiểu thư tới, cô ấy đi vào quán làm ầm lên, khi Dung tiểu thư đi ra, thì.....bị cô ấy từ phía sau đẩy xuống, thế nên mới bị sinh non".
"Hạ tiểu thư, Hạ Phi Vũ".
Vương Linh gật đầu.
Sắc mặt Nam Dạ Tước mỗi lúc một khó coi, khóe môi mỏng ghìm lại gắt gao, mi tâm chau lại che giấu tâm tư đang nổi trận cuồng phong, anh đột nhiên nhoẻn miệng cười, lời nói ra, đã băng lãnh như tiền, không thấy đâu sự ấm áp, chỉ là lạnh đến thấu xương, "Dung Ân, cô còn học được cả cách mua chuộc người khác".
Sự khinh thường trong mắt, mỗi lúc một sâu sắc.
Sắc mặt Vương Linh hoang mang, nhưng Dung Ân không hề có biến, "Anh cho rằng cô ta đã chịu oan? Nam Dạ Tước, anh lại muốn che chở cô ta?", Thanh âm đột nhiên trở nên cáu bẳn, khiến mi tâm người đàn ông mỗi lúc một cau lại chặt chẽ.
"Cô ấy đẩy cô? Dung Ân, ngày hôm nay cô ấy đều ở bên cạnh tôi, chẳng lẽ có Hạ Phi Vũ thứ hai?", khẩu khí Nam Dạ Tước, phẫn nộ đến cực điểm.
"Các người rốt cuộc cũng thừa nhận? Mấy hôm nay anh không về nhà, đều là vì cô ta, phải không?"
"Dung tiểu thư, cậu chủ, hai người đừng to tiếng nữa", Vương Linh đi đến trước giường, bưng chén nước đưa cho Dung Ân, "Tiểu thư mới tỉnh lại, đừng để mất sức".
Dung Ân cầm lấy cốc nước, nhưng chưa kịp đưa lên miệng, đã bị Nam Dạ Tước đứng đối diện ném quăng đi, phản ứng của người đàn ông kỳ thực nhanh như chớp, khi cô nghiêng đầu né tránh, phía sau đã truyền đến tiếng thủy tinh vỡ chói tai.
"Dung Ân, cô thành ra như vậy, quả thực khiến người khác vô cùng chán ghét!", nhãn thần Nam Dạ Tước âm hàn, tựa như một hố đen sâu thăm thẳm, không còn chút mảy may sự dịu dàng.
"Ầm ĩ cái gì? Chỗ này là bệnh viện", Bác sỹ đi tuần cùng y tá bước vào, cô đi đến trước cửa sổ gần giường Dung Ân, lật xem bệnh án, khẩu khí sau đó, ngay lập tức trở nên nghiêm khắc, "Tại sao lại không biết giữ mình như vậy, lần trước không phải cô đã bị băng huyết vì rách màng trinh hay sao? Hôm nay còn để sinh non, hiz.....Không biết thanh niên các cô bây giờ nghĩ gì nữa".
Bác sỹ cầm bệnh án đã xác nhận xong xuôi đưa đến trước mặt Nam Dạ Tước, ngày tháng bên trên, viết rất rõ ràng, đó là lần đầu tiên của cô anh và Dung Ân, khóe miệng băng lạnh của người đàn ông chợt nhiên cong lên, đáy mắt, dường như cũng dần khôi phục lại vẻ nhu hòa.
Dung Ân nghe xong, hai tay chống trên giường ngồi xuống, một tay cô chỉ về phía Nam Dạ Tước, tóc tai lộn xộn, lớn tiếng quát mắng, "Nam Dạ Tước, anh nghe rồi chứ? Lần đầu tiên của em là cho anh, em chỉ có một mình anh, tại sao anh lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy?".
Điệu bộ, hoàn toàn giống với tạng phụ nữ chua ngoa, cô hất quăng tất cả đồ đạc trên đầu giường, bác sỹ cùng y tá đứng gần đưa mắt nhìn nhau, dường như vô cùng thông cảm.
Nam Dạ Tước vung tay, toàn bộ chai nước truyền, bưng trên tay y tá rơi hết xuống đất, bề bộn rải đầy nền nhà, Dung Ân nhìn ra được, cơn thịnh nộ đã không còn nén trụ được của anh, cuối cùng cũng bung tỏa.
"Dung Ân, tôi chơi đùa lâu quá, cô cũng giống bọn họ đều làm trò thế này? Nếu không chơi đùa được nữa, vậy thì thôi đi!", Lời nói bạc bẽo như vậy, khi anh nói ra, chẳng cần nghĩ ngợi, khí thế đã áp chế toàn bộ phòng bệnh, ai nấy cũng không dám thở mạnh, lo sợ sẽ càng chọc tức vào anh.
"Nam Dạ Tước....", Dung Ân cầm lấy gối ở sau lưng, Vương Linh vội vã kéo tay cô, "Dung tiểu thư, tiểu thư vừa mới sinh non, sức khỏe lúc này là quan trọng nhất...."
Nam Dạ Tước cũng không cho cô có cơ hội, sâu thẳm trong đôi mắt màu đen tuyền, lộ rõ vẻ xa cách, anh nghiêm mặt, không chút lưu luyến, bỏ đi khỏi phòng bệnh.
Bóng lưng đoạn tình, lạnh lùng đến nhẫn tâm.
Đàn ông, khi sủng, có thể sủng bằng trời, đem lời đường mật biến thành chót lưỡi đầu môi, trước nay luôn không thiếu, nhưng nếu đã chán ghét, ngay cả một cái liếc mắt cũng tiếc rẻ, nếu phụ nữ chỉ biết ôm vọng tưởng, chằng khác nào tự lừa dối chính mình.
Sau khi xác nhận Nam Dạ Tước đã đi xa, Dung Ân lúc này mới bình tĩnh trở lại, tay phải cô vén lại những sợi tóc lòa xòa, thả gối về chỗ cũ, cũng nằm lại lên giường, ánh mắt điềm lặng như lúc ban đầu, "Bác sỹ, bao giờ tôi có thể xuất viện?".
Bác sỹ hiển nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, đi qua đống lộn xộn đến cạnh giường Dung Ân, "Ở lại một đêm theo dõi, ngày mai là có thể xuất viện".
"Vâng, làm phiền bác sỹ rồi".
Bác sỹ giật mình, giúp Dung Ân điều chỉnh lại tốc độ truyền nước cho chậm lại, "Cô gái, cô đừng nghĩ quẩn, trước nhất phải chăm sóc tốt cho chính mình, phải biết tự biết yêu bản thân mình đã".
"Vâng",Dung Ân vừa làm loạn một thôi một hồi, nhịp thở hãy còn chưa ổn định lại, bác sỹ cùng y tá đi ra, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Vương Linh thu dọn tàn cuộc, "Dung tiểu thư, em thật sự không hiểu vì sao chị phải làm như vậy".
"Vương Linh, cám ơn em".
"Vì sao tiểu thư không nói với cậu chủ mình đã đến Diêm gia, bị người ta đẩy ngã nên mới sinh non đứa trẻ?".
"Vương Linh, tôi gán cho em tội nói dối, có phải tôi rất tệ không?".
"Dung tiểu thư", Vương Linh sau khi dọn dẹp xong, kéo ghế tựa, ngồi xuống bên cạnh giường, "Hôm qua em gọi điện cho cậu chủ, cậu đã nói hôm nay cùng Hạ tiểu thư đi công tác, tiểu thư lại bảo em nói rằng bị Hạ tiểu thư đẩy ngã, như vậy chẳng phải cậu chủ dễ dàng vạch trần hay sao?".
"Tôi biết hôm nay hai người bọn họ cùng ở một chỗ, thế nên mới nhờ em nói dối như vậy", sắc mặt Dung Ân không còn đâu vẻ chua ngoa, chỉ điềm đạm như trước đây, đây mới là Dung Ân mà Vương Linh quen thuộc.
"Nhưng, vì sao chứ?", Vương Linh khó hiểu, "Chẳng phải tiểu thư rất yêu cậu chủ sao?".
"Em nhận ra sao?", Dung Ân nghiêng mặt.
"Đương nhiên ạ", Vương Linh gật đầu, "Dung tiểu thư, chị đừng quá đau buồn, thật ra cậu chủ rất quan tâm chị".
Dung Ân quay đầu, nhìn chuyên chú vào đèn tuýp trên trần nhà, tay đang truyền nước lạnh cóng, lời bác sỹ vừa nói, sự trong trắng của cô, thế nhưng, còn để làm gì?.
Nam Dạ Tước nói không sai, biết bao người bịn rịn quanh anh, một hai phụ nữ trong trắng, có thể níu giữ được bước chân anh?.
Ngay từ khi bắt đầu, anh đã chẳng quan tâm gì là đúng, gì là sai.
Dung Ân đút tay vào trong chăn, đứa trẻ này, đến quá bất ngờ, khiến cô không kịp chuẩn bị, "Vương Linh, chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài, tôi không đến Diêm gia, em biết rồi chứ?".
"Nhưng....."
"Tôi yêu cậu chủ, thế nên...."
"Vâng", Vương Linh tuy rằng không đồng tình với cách làm của Dung Ân, nhưng Dung Ân ngày thường luôn đối xử rất tốt với cô, cũng rất hòa nhã, "Em hứa với chị".
Không làm liên lụy đến Diêm gia, cũng không sợ Nam Dạ Tước sẽ tìm cách đối phó với Diêm Thủ Nghị, dù sao đứa trẻ này, ngay từ đầu anh đã không thừa nhận. Nhưng cô chỉ khiến anh hoài nghi trái tim của mình, anh chỉ tin tình yêu của cô, cô đã có một cách giải thích hợp tình hợp lý nhất.
"Tại sao tôi đến được bệnh viện?".
"Là vú Lưu gọi cấp cứu, Dung tiểu thư, khi đó thật sự chị làm em sợ muốn chết".
Dung Ân trở mình, nằm nghiêng, hướng mặt về phía Vương Linh. "Vậy, khi đó có ai nữa không?".
"Không có ạ, vú Lưu đưa chúng ta đến bệnh viện, sau đó cũng đi về".
"Ừ", Dung Ân nhẹ đáp, sự thất vọng trong mắt mỗi lúc một ngập tràn, cô gối tay lên má, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào khoảng không vô định.
"Dung tiểu thư, chị rất buồn sao?", Bên tai, truyền đến giọng nói lo lắng của Vương Linh.
"Không có", Dung Ân buông hạ mi mắt, "Tôi với đứa trẻ này, có lẽ không có duyên phận", Cô xoay người, đưa lưng về phía Vương Linh, khắp mặt phủ lên một tầng lạnh lẽo ướt át, Dung Ân kéo chăn lên quá đỉnh đầu, tứ chi thu lại, lui về một góc giường.
Nam Dạ Tước trở lại Ngự Cảnh Uyển, vài ngày không trở về, trong phòng ngủ, chỉ có duy nhất mùi hương của Dung Ân.
Bật đèn, người đàn ông tắm rửa rồi ra ban công, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, vẫn chưa ăn gì lót dạ, đêm lạnh lẽo cô quạnh, Nam Dạ Tước mặc đồ ngủ, bằng toàn bộ sự nuông chiều hết mực của anh, anh tưởng rằng sẽ không kết thúc với Dung Ân nhanh đến vậy.
Đối diện với sự cương quyết cùng cứng cỏi của cô, anh đã từng cất công theo đuổi, ngay cả khi sau này cô bắt đầu thông suốt, anh cũng vẫn như trước bị cô cuốn hút.
Cô muốn gì, anh đều nhắm mắt cho qua, sự thay đổi đến vô cùng của cô, anh cũng xem như không biết.
Nhưng, cô dường như vẫn cho rằng như vậy là chưa đủ.
Thậm chí, còn lấy đứa trẻ làm tín vật, để ngày một lún sâu hơn vào anh.
Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhớ lại cuộc cãi vã trong bệnh viện, trong lòng lại cảng cảm thấy bực bội gay gắt.
Trở lại phòng ngủ, anh gọi một cuộc điện thoại, khi Từ Khiêm tới, Nam Dạ Tước đang ngồi trên mép giường, Từ Khiêm cẩn thận kiểm tra vết thương, "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Muốn vết thương mau lành, uống ít rượu, ít thức khuya đi".
Nam Dạ Tước buông hai tay xuống, chỉ cảm thấy không có gì quá đáng ngại, "Gần đây tôi rất tu tâm dưỡng tính".
Từ Khiêm liếc nhìn ly rượu, ngoài miệng cũng không buông tha, "Lại rượu vang và phụ nữ? Phải rồi, người phụ nữ ở đây đâu rồi? Lại thay?".
Tâm tình Nam Dạ Tước đang bực bội, liếc nhìn Từ Khiêm, "Từ khi nào cậu bắt đầu lắm lời vậy?".
Đứng dậy, dây thắt ở áo choàng không may làm rớt lọ thuốc trên tủ đầu giường, thoáng chốc, một vài viên thuốc màu trắng từ bên trong rải đầy ra ngoài, lọ thuốc lăn tròn rồi dừng lại dưới chân Từ Khiêm.
Nam Dạ Tước cũng không tránh, giẫm lên những viên thuốc bước qua, dù sao, sau này cũng không cần.
Từ Khiêm khom lưng nhặt lọ thuốc, bên trong còn sót lại mấy viên, "Đây là thuốc tránh thai dài kỳ, dùng nhiều không tốt cho cơ thể".
Hai tay Nam Dạ Tước thọc vào túi, đi tới trước quầy rượu, rót một ly vang, "Chất lượng quá kém, uống rồi còn có thai".
"Hừm?", Người đàn ông ngồi xuống mép giường, không nhịn được cười nhạt, "Là do cậu quá khỏe, ngay cả thuốc cũng không ngăn được".
"Miệng câu không ít lời hơn được?", Nam Dạ Tước ngồi xuống cạnh Từ Khiêm, người đàn ông cầm lọ thuốc đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay, sau một hồi không chú ý, chợt nhiên mi tâm cau lại, "Ai nói đây là thuốc tránh thai?".
Ngụm rượu trong miệng Nam Dạ Tước còn chưa kịp nuốt xuống, khóe môi mỏng lạnh khốc mỗi lúc một mím chặt, anh nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Từ Khiêm, đáy mắt anh cũngmỗi lúc một tối lại, anh im lặng hồi lâu, sau đó lạnh lùng mở miệng, "Đây là thuốc gì?".
Từ Khiêm lấy ra một viên thuốc, sau khi nhìn kỹ, "Rất rõ ràng, là một loại thuốc tương tự vitamin, chỉ là nhìn bên ngoài rất giống thuốc tránh thai, người bình thường căn bản không thể nhìn ra".
"Giỏi lắm!".
Nam Dạ Tước siết chặt ly rượu trong tay, trong lòng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, thì ra, ngay cả đứa trẻ cũng không phải ngoài ý muốn.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, hai tay chống lên tay vịn, gió mát kéo đến, thổi bay mái tóc màu đỏ rượu không thôi, cho dù như vậy, cũng không khiến vẻ tà mị như hoa anh túc của người đàn ông biến mất, anh chậm rãi cúi đầu, trong mắt nổi trận cuồng phong.
---------
TIẾP TỤC HÀNH TRÌNH VOTE VÀ BÌNH LUẬN NÀO...:">>>>>
Chap 69 chưa đủ bình luận, nên hnay chỉ có Chap 70 nhé m.n, he, hy vọng Chap này sẽ có 40 BL và 40 VOTE....Chúc m.n buổi tối vui vẻ :">>>>......
CÁM ƠN M.N ĐÃ ỦNG HỘ MÌNH NHÓE :xxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro