Chương 5: Mầm Độc
Cảnh sát gọi điện cho thám tử Louis Lawrence trong tình trạng hoảng loạn, giọng nói đầy căng thẳng.
"Lawrence... Lawrence! Chúng tôi vừa phát hiện một hiện trường... không thể tin được. Anh phải đến đây ngay lập tức."
Louis, bình tĩnh nhưng có thể cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của cảnh sát, trả lời một cách lạnh lùng:
"Chuyện gì vậy? Có phải lại một vụ án khác không?"
Cảnh sát vội vã giải thích, giọng run rẩy:
"Không phải như mọi lần... Lần này... là một vụ việc kỳ lạ hơn rất nhiều. Chúng tôi vừa tìm thấy thi thể của nạn nhân... nhưng nó không giống bất cứ vụ án nào trước đây. Cả cơ thể anh ta… toàn bộ... mọc ra nấm và cây cối... Những cây độc, Lawrence. Nấm mọc từ trong da, khắp người nạn nhân."
Louis ngừng lại trong giây lát, giọng nghiêm trọng vang lên:
"Nấm? Cây độc? Điều này có thể là do một loại chất độc, hay là một thí nghiệm sinh học gì đó?"
Cảnh sát tiếp tục với giọng đầy bối rối:
"Chúng tôi nghĩ vậy, nhưng khi kiểm tra thi thể, không có dấu hiệu của chất độc hay những vết tiêm nào. Những cái cây… giống như nó mọc ra từ chính cơ thể nạn nhân, từ bên trong. Cơ thể anh ta gần như đã bị biến thành đất đai cho các loài cây phát triển. Giống như một vụ 'dinh dưỡng' cho thực vật, nhưng cách này... thật sự rất khủng khiếp."
Louis, trong khi đã bước vào xe, giọng vẫn giữ sự điềm tĩnh:
"Tôi sẽ đến ngay. Đừng làm gì cho đến khi tôi đến nơi. Hãy giữ gìn hiện trường."
Cảnh sát, vẫn hoang mang, nói:
"Chúng tôi không dám động vào, Lawrence... Đây là một thứ không thể giải thích được. Nhưng tôi... Tôi không hiểu. Làm sao một cơ thể có thể trở thành... đất cho cây cối như vậy? Có phải có ai đó làm thí nghiệm với cơ thể nạn nhân?"
Louis, với giọng nói trầm ngâm, dường như đã suy nghĩ xong:
"Đừng lo. Tôi sẽ tìm ra câu trả lời. Đây có thể là một dạng tội ác... Nhưng nó không giống bất kỳ loại tội ác nào mà chúng ta đã gặp trước đây."
Ông ngừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm:
"Và tôi có một cảm giác... rằng kẻ gây ra chuyện này không phải là một kẻ bình thường."
Cảnh sát, với giọng tuyệt vọng, hỏi:
"Vậy chúng ta có hy vọng gì không, Lawrence? Anh có thể giải quyết vụ này không?"
Louis trả lời kiên định:
"Tôi sẽ tìm ra manh mối. Nếu có một kẻ nào đó đang sử dụng con người làm 'dinh dưỡng' cho cây, thì hắn sẽ để lại dấu vết... Dù là nhỏ nhất. Chúng ta sẽ tìm thấy hắn."
Dòng điện thoại ngắt, Louis bước nhanh ra khỏi xe, trái tim nặng trĩu. Trong đầu ông, một câu hỏi duy nhất vang lên: Ai lại có thể làm điều này?
Louis đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt khiến anh cảm thấy bối rối và khó hiểu hơn bao giờ hết. Nạn nhân, một người đàn ông trung niên, nằm trên mặt đất, nhưng cơ thể đã không còn nguyên vẹn như trước. Điều kỳ lạ là khắp nơi trên cơ thể người này, các loài nấm kỳ lạ và những cây độc đang mọc ra, phủ đầy da thịt, như thể cơ thể đã trở thành một phần của một sinh vật kỳ dị nào đó.
Louis bước lại gần, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khi anh nhìn thấy cảnh tượng này. Những cây nấm màu trắng, đen, và một số loài lạ lùng khác mọc ra từ từng vết thương trên cơ thể nạn nhân. Các loài thực vật này không chỉ dừng lại ở bề mặt da, mà dường như đã ăn sâu vào cơ thể, thay thế các mô mềm, những thớ thịt còn lại... tạo nên một cảnh tượng vừa rùng rợn, vừa kỳ quái.
Ánh sáng từ mặt trời chiếu vào những cây nấm mọc lên, tạo ra một vẻ đẹp kỳ bí, nhưng càng nhìn lâu, Louis càng cảm thấy sự lạnh lẽo trong bụng. Cảnh tượng này giống như một nghi lễ kỳ lạ, một sự can thiệp không thể giải thích vào một cơ thể người.
"Không thể nào..." Louis thốt lên khi nhìn thấy sự biến hình của nạn nhân. Anh nhìn xung quanh, tìm kiếm dấu vết gì đó có thể giải thích sự hiện diện của những loài cây và nấm này. Nhưng không có gì.
Louis cúi xuống gần thi thể, một cảm giác rùng rợn dâng lên khi ánh mắt anh dừng lại trên các loài cây nấm đang bám rễ vào cơ thể nạn nhân. Cảnh tượng trước mắt không giống một cái chết thông thường. Đó là một sự biến hình khủng khiếp, không thể giải thích được bằng lý trí. Những cây nấm không chỉ mọc ra từ da thịt, mà chúng như thể đang ăn mòn cơ thể, hút lấy từng phần thịt, xương, và máu của người đàn ông đã tắt thở. Mùi tanh của máu thối rữa kết hợp với mùi đất ẩm ướt, như thể cả cơ thể nạn nhân đang chuyển hóa thành một phần của vườn địa ngục.
Từ cơ thể nạn nhân phân hủy, một địa ngục sinh học vươn mình trỗi dậy, biến xác thịt thành vườn ươm ác mộng của tự nhiên. Làn da bị rách toạc thành từng mảng, để lộ các sợi rễ đen ngòm, ẩm ướt như mạch máu quái vật, đâm sâu vào thịt và bám chặt lấy xương. Những dây leo sần sùi phủ đầy gai móc cắm sâu vào cột sống, giật mạnh từng cơn như thể cơ thể vẫn còn sống, bị hành hạ trong nỗi đau vĩnh cửu.
Từ khoang ngực bị xé nát, những nhánh cây nhầy nhụa quằn quại, vỏ cây như lớp da mục nát, chảy ra thứ dịch đặc sệt màu vàng lẫn đỏ thẫm, nhỏ giọt không ngừng. Các nhánh cây quấn chặt lấy nội tạng, ép chúng đến mức nứt vỡ, phát ra âm thanh gớm ghiếc như tiếng xương bị nghiền nát.
Hai hốc mắt trống rỗng bị chiếm giữ bởi những cụm nấm quái dị, mũ nấm có hình thù giống đôi mắt người, tròng mắt lồi ra với con ngươi đỏ rực, xoay chuyển như đang theo dõi mọi thứ với sự thèm khát bất tận. Louis rùng mình khi nhìn vào một đóa hoa lớn, đang nhô ra từ ngực nạn nhân. Từ lồng ngực nạn nhân bị xé toạc, một đóa hoa tử thần mọc lên, cánh hoa như những lưỡi dao sắc lẻm, mép cánh rỉ máu không ngừng. Tâm hoa không phải nơi chứa nhụy mà là một khối thịt đập thình thịch như trái tim sống động, chảy tràn chất dịch sền sệt xanh lục phát sáng nhẹ, mỗi nhịp đập làm bắn ra những tia bào tử đen đặc, mùi tanh nồng xộc lên khiến không khí trở nên ngột ngạt, đầy tử khí.
Các chi của nạn nhân đã biến dạng khủng khiếp, bị xuyên thủng bởi những rễ cây dài, khiến cánh tay và chân vặn xoắn theo tư thế ghê rợn như đang cố vùng vẫy trong cơn hấp hối cuối cùng. Từ mỗi đầu ngón tay bật lên những chồi cây sắc nhọn như móng vuốt của ác quỷ, ứa ra chất dịch nhầy bốc khói xanh, mang theo lời nguyền chết chóc.
Cả cơ thể nạn nhân giờ đây không phải là của con người nữa, mà là một "tổ hợp" giữa thân thể đã chết và một loài sinh vật kỳ dị, sự kết hợp giữa người và thực vật. Không chỉ có nấm mọc ra từ cơ thể, mà chúng còn thẩm thấu vào tận sâu bên trong, thay thế các mô thịt, xương, và thậm chí là những cơ quan nội tạng, biến nạn nhân thành một "vườn cây độc" sống, như thể cơ thể anh ta đang phục vụ cho một mục đích nào đó không thể đoán trước.
Louis cảm nhận được sự lạnh giá bao trùm khắp cơ thể, bàn tay anh run rẩy khi cố gắng rút ra một giả thuyết. Không phải là một loài nấm bình thường, và không phải là một thí nghiệm nào mà con người có thể thực hiện. Điều này là một sự can thiệp của một sức mạnh kỳ bí, một thứ có thể thao túng sự sống và cái chết của con người, một thứ hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của khoa học hay lý trí. Cái chết của nạn nhân này không phải là cái chết bình thường—nó là một sự biến hình, một cách thức sống và chết không thể nào lý giải được.
Một nỗi kinh hoàng trỗi dậy trong lòng Louis, nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi hiện trường khủng khiếp này. Dường như mỗi loài cây, mỗi cây nấm này đều đang nhắc nhở anh rằng có một thứ gì đó nguy hiểm và vô hình đang điều khiển mọi thứ. Và chính anh sẽ phải đối diện với nó.
Louis quyết định gọi Philip đến hiện trường vì anh là bác sĩ pháp y duy nhất có thể cung cấp lời giải thích hợp lý cho tình huống kỳ lạ này. Dù nhiều hiện tượng khó lý giải đã xảy ra trước đó, Louis luôn tin tưởng vào sự xuất sắc của Philip trong việc giải quyết các vụ án phức tạp.
Khi Philip đến, đôi mắt anh thoáng chốc dừng lại, quan sát chăm chú cảnh tượng trước mặt. Nhưng đối với anh, đây chỉ là một phần trong trò chơi tinh vi mà mình đã tạo ra. Nụ cười nhạt nở trên môi anh, nhưng ánh mắt thì không thể che giấu được niềm thỏa mãn sâu xa khi chiêm ngưỡng "tác phẩm" của mình.
Philip tiến lại gần thi thể nạn nhân, ánh mắt ánh lên vẻ thán phục pha lẫn tự hào. Đối với người khác, đây là hiện trường tội ác kinh hoàng, nhưng với anh, đó là một tác phẩm nghệ thuật sống động, là kết quả của những thử nghiệm mà anh dày công nghiên cứu trong bóng tối.
"Lawrence," Philip trầm giọng gọi, giọng nói tựa như một lời khen ngợi ngầm. "Tôi nghĩ đây là một hiện tượng hiếm gặp, nhưng không hoàn toàn bất khả thi. Có những loài thực vật và nấm đặc biệt có thể hút dưỡng chất từ cơ thể người trong điều kiện nhất định. Tôi đã nghe qua các nghiên cứu trên xác động vật những chưa thấy trường hợp này bao giờ."
Louis lắng nghe lời giải thích của Philip, đôi mày nhíu lại đầy suy tư. Có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể xác định chính xác là gì. Dù vậy, Louis vẫn không nghi ngờ gì. Philip là người mà anh tin tưởng hơn bất kỳ ai. Trong thâm tâm, một phần nào đó trong anh còn cảm thấy bị cuốn hút bởi vẻ bí ẩn của người bác sĩ pháp y tài năng này, một sức hút khó lý giải mà chính anh cũng không muốn thừa nhận.
Trong bóng tối của căn hầm lạnh lẽo, Philip vẫn tiếp tục những thử nghiệm tàn độc của mình. Không một ai biết rằng những loài thực vật và nấm kỳ dị kia không chỉ là kết quả của một hiện tượng tự nhiên. Chúng là những sinh vật chết chóc được tạo ra từ trí tuệ và sự điên cuồng của anh—một sự kết hợp ghê rợn giữa khoa học và sở thích đen tối.
Khi Louis rời khỏi hiện trường, anh không hề hay biết rằng bản thân đang trở thành trung tâm trong kế hoạch bệnh hoạn mà Philip đã vạch ra từ rất lâu. Philip đã tính toán từng bước đi một cách hoàn hảo. Anh không cần vội vã, bởi thời gian luôn đứng về phía kẻ kiên nhẫn.
"Một ngày nào đó..." Philip thì thầm trong bóng tối, đôi mắt sáng lên vẻ điên cuồng pha lẫn si mê. "Anh sẽ là của em, Louis. Không nghi ngờ, không trốn chạy. Chỉ có em trong thế giới của anh, pequeño gato ~ Mãi mãi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro