Chương 4: Tượng thịt biết yêu (H)
Đêm hôm đó, khi Louis về lại căn hộ của mình, anh không thể xóa bỏ cảm giác rằng mình đang bỏ sót điều gì đó quan trọng. Nhưng rồi anh lại tự nhủ, có thể mọi thứ chỉ là sự mệt mỏi sau những ngày dài căng thẳng.
Trong khi đó, Philip tiếp tục sống trong thế giới riêng của mình, nơi mọi suy nghĩ và hành động của anh đều chỉ xoay quanh một điều duy nhất: sự chiếm hữu tuyệt đối đối với Louis. Mỗi lần nhìn thấy Louis nhìn anh với ánh mắt tin tưởng vô hạn, trái tim Philip lại thổn thức, không phải vì yêu thương theo cách thông thường, mà là vì đó là thứ tình cảm u tối, không thể kiểm soát... và anh sẽ không bao giờ để Louis thoát khỏi nó.
"Anh là của tôi, Louis," Philip thầm thì trong bóng tối căn phòng, giọng nói nửa như tự nhủ, nửa như một lời đe dọa dịu dàng. "Mãi mãi."
Trong căn hầm tối tăm của Philip, bóng tối không bao giờ rời đi, bao phủ tất cả như một màn sương mù u ám. Căn phòng này, với ánh sáng mờ nhạt từ bóng đèn vàng yếu ớt, là nơi duy nhất mà Philip cảm thấy thật sự tự do. Không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể nghe thấy. Tất cả mọi thứ đều thuộc về anh.
Bức tượng đá lớn, được tạc tỉ mỉ trong nhiều tháng, đứng lặng lẽ ở góc phòng. Đó là hình ảnh của Louis, nhưng không phải là người thám tử mà mọi người biết. Đó là một Louis hoàn hảo trong mắt Philip, một Louis mà anh đã tạo ra, không chỉ từ thạch anh, mà từ sự ám ảnh và khát khao chiếm hữu. Mỗi chi tiết đều được Philip chăm chút kỹ lưỡng: đôi mắt, làn da, từng cơ bắp, cho đến từng đường nét trên khuôn mặt, tất cả đều là hình ảnh của người anh khao khát sở hữu.
Bức tượng khắc hình thám tử Louis. Bức tượng được tạc từ đá cẩm thạch trắng tinh khiết, đường nét mềm mại nhưng sắc sảo đến rợn người. Louis hiện lên với đôi mắt sâu thẳm đầy tâm tư, nửa như quan sát, nửa như trách móc vô vọng.
Bàn tay điêu luyện của Philip đã khắc họa từng chi tiết hoàn mỹ: từ mái tóc ngắn bồng bềnh đến sống mũi thanh tú và đôi môi mím chặt, như thể Louis đang cố giữ lấy điều gì đó không thể thốt ra. Trên cổ tay bức tượng còn có dấu ấn dây xích mờ nhạt, ẩn chứa nỗi ám ảnh sâu kín của người thợ khắc.
Philip thường đứng trước bức tượng, lặng lẽ vuốt ve những ngón tay đá lạnh giá, đôi mắt đỏ thoáng nét dịu dàng pha lẫn điên cuồng. Với anh, bức tượng không chỉ là kiệt tác nghệ thuật mà còn là hình bóng sống động nhất của Louis - người duy nhất mà anh vừa khao khát vừa không bao giờ có thể chạm tới.
Philip đứng nhìn bức tượng trong đêm tối, mắt ánh lên một ngọn lửa điên cuồng. Anh đến gần, vuốt ve bức tượng bằng tay, cảm giác như mình đang chạm vào chính Louis thật sự, nhưng trong sâu thẳm lòng, anh biết điều đó chỉ là ảo tưởng, chỉ là một cách để thỏa mãn cơn khát kỳ quái của mình.
"Anh thật tuyệt vời, Louis..." Philip thì thầm, nụ cười méo mó trên môi, khi tay anh lướt qua những đường cong của bức tượng, như thể đang âu yếm một người thật sự, không phải chỉ là một tác phẩm điêu khắc.
Bức tượng không bao giờ phản ứng, nhưng đối với Philip, đó là sự khẳng định về quyền lực và sự kiểm soát mà anh có đối với Louis. Anh tưởng tượng cảnh tượng người thám tử sẽ bị siết chặt trong tay mình, như một món đồ không thể thoát ra, và điều đó khiến anh cảm thấy thỏa mãn. Mỗi lần vuốt ve bức tượng, mỗi lần anh dâng mình vào những trò đùa bệnh hoạn đó, Philip càng trở nên mù quáng trong cơn khát tình ái đầy tội lỗi của mình.
Và khi Louis tiếp tục những cuộc điều tra ngoài kia, anh hoàn toàn không hay biết rằng mình đang trở thành đối tượng trong những tưởng tượng bệnh hoạn của người bạn đồng nghiệp mà anh tin tưởng vô điều kiện. Không ai ngoài Philip biết rằng, với mỗi khoảnh khắc anh dành cho bức tượng, niềm khao khát sẽ lại càng sâu sắc hơn, và một ngày nào đó, mọi thứ sẽ không còn là ảo mộng nữa.
Nhưng đối với Philip, điều đó không quan trọng. Anh không cần sự thật. Anh chỉ cần Louis... và những cách thức mà anh có thể chiếm đoạt người đó. Mọi sự che đậy sẽ chỉ là một trò chơi tiếp diễn mãi mãi.
Trong khoảnh khắc yên lặng của màn đêm, Philip tiến đến bên bức tượng với bước chân nhẹ nhàng như kẻ sợ làm vỡ đi điều quý giá nhất đời mình. Đôi bàn tay đeo găng da mỏng từ tốn vuốt dọc gò má điêu khắc hoàn mỹ, chạm vào làn môi lạnh giá bằng ngón cái đầy nâng niu.
"Louis..." - anh thì thầm, giọng khàn đặc cảm xúc. Ngón tay anh lần theo đường cong của cổ bức tượng, dừng lại ở hõm vai như thể tìm kiếm hơi ấm đã mất từ lâu.
Philip nghiêng đầu, đôi mắt xám tràn đầy khát khao vô vọng nhưng lại rực cháy ngọn lửa chiếm hữu. Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tượng, để mặc đôi môi mình lạnh buốt như bị đá cẩm thạch hút cạn mọi cảm xúc kiềm nén.
Anh vòng tay ôm lấy bức tượng, ép sát cơ thể mình vào mặt đá cứng lạnh, như thể muốn hòa nhập vào nó. Cái ôm vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng, chứa đựng tình yêu méo mó không thể bày tỏ. Nét mặt anh trở nên mềm mại, đầy ngọt ngào nhưng cũng vặn vẹo trong nỗi cô đơn sâu thẳm.
Bàn tay anh trượt xuống ngực tượng, dừng lại nơi trái tim không bao giờ đập. "Sẽ chẳng ai có anh ngoài tôi..." - giọng anh thì thầm như một lời rủ rê nguyền rủa, đầu ngón tay mơn trớn từng đường nét hoàn mỹ với vẻ thèm khát không che giấu.
Philip nhắm mắt, ngả đầu lên bờ vai tượng, đắm chìm trong giấc mơ không bao giờ có thật, nơi Louis ở lại bên anh, mãi mãi không rời xa. Anh khẽ cười, tiếng cười khe khẽ nhưng chứa đầy sự điên loạn dịu dàng, như thể chính bức tượng đã đáp lại tình yêu vặn vẹo của anh.
Nỗi ám ảnh vượt ngoài kiểm soát khi Philip ép sát cơ thể mình vào bức tượng, ngón tay vuốt ve từng đường nét như thể cố chạm vào một thực thể sống. Hơi thở anh trở nên nặng nề, run rẩy giữa ranh giới giữa yêu thương và chiếm hữu điên cuồng.
Anh kéo lê đầu ngón tay trên môi tượng, cắn nhẹ vào môi mình để ngăn tiếng rên nghẹn ngào trỗi dậy. Bàn tay run rẩy vuốt ve ngực tượng, cảm giác như đang cảm nhận làn da sống động bên dưới lớp đá lạnh lẽo.
"Anh thuộc về tôi... mãi mãi..." - giọng anh nghẹn ngào pha lẫn khao khát tuyệt vọng. Philip ngửa đầu, nhắm mắt như thể lạc vào một thế giới nơi Louis thực sự hiện hữu, đáp lại tình yêu đen tối và vặn vẹo của anh.
Anh ôm chặt lấy bức tượng, cơ thể run rẩy trong khoái cảm đan xen cùng đau đớn sâu thẳm, như thể cái lạnh của đá cẩm thạch có thể thiêu đốt tâm can anh. Hơi thở anh bắt đầu nặng nề hơn, cơ thể run rẩy, dục vọng và ham muốn ngày một tăng lên. Cơ thể anh cọ sắt vào bức tượng như thể bản năng, miệng không ngừng rên rỉ cùng với những ý nghĩ bệnh hoạn.
Ngón tay anh run rẩy chạm vào mặt đá mát lạnh, vuốt ve đôi môi câm lặng không bao giờ đáp lại. Hơi thở nặng nề, ánh mắt cháy bỏng khát khao, Philip dán sát cơ thể mình vào bức tượng, như thể muốn hòa tan bản thân vào nó.
Anh thì thầm những lời yêu thương méo mó, đôi tay siết chặt vòng eo cứng rắn bằng đá như thể sợ mất đi thứ duy nhất anh có thể chiếm hữu mà không bị kháng cự. Sự ám ảnh bệnh hoạn ấy vượt xa tình yêu thông thường-nó là một cơn đói khát không thể thỏa mãn, một sự sùng bái điên dại của kẻ không biết đến giới hạn giữa thực và ảo.
Khi đôi môi anh khẽ chạm vào cổ tượng, làn da đá lạnh buốt làm trái tim méo mó của Philip đập mạnh. Trong khoảnh khắc đó, anh không còn là một bác sĩ lỗi lạc mà là một kẻ điên tình tuyệt vọng, mắc kẹt trong cơn ám ảnh của chính mình-yêu một hình bóng không bao giờ có thể đáp lại.
Philip siết chặt bức tượng như thể nó là người yêu đang sống, khao khát phản hồi mà anh biết mình sẽ không bao giờ nhận được. Hơi thở dồn dập, đôi tay chai sạn lướt trên từng đường nét hoàn mỹ của đá cẩm thạch, khám phá những chi tiết được chạm khắc cẩn thận với sự ám ảnh không kìm nén. Những ngón tay anh lướt qua đường viền hàm sắc sảo, bờ ngực vạm vỡ lạnh lẽo, lưu luyến như một nghi thức sùng bái điên loạn.
Anh áp má vào bức tượng, để làn da nóng rực của mình đối lập với sự băng giá bất biến của đá. "Louis..." Philip thì thầm trong tiếng rên nghẹn ngào, đôi môi anh mơn trớn dọc theo cổ tượng, để lại những dấu vết ám ảnh vô nghĩa. Mắt anh khép hờ, miệng cười méo mó, như thể trong thế giới méo mó của tâm trí anh, tượng đá kia thực sự đáp lại bằng sự dịu dàng, làn da nóng bỏng của anh chạm vào bề mặt đá lạnh giá khiến cơn rùng mình xuyên suốt sống lưng. Tay anh ôm ghì lấy vòng eo cứng rắn của bức tượng, ngón tay tham lam lướt qua từng múi cơ được chạm khắc tỉ mỉ, ve vuốt như thể đang chạm vào cơ thể sống của Louis. Cảm giác lành lạnh từ đá cẩm thạch không làm nguôi ngoai khao khát cháy bỏng đang thiêu đốt trong anh, mà ngược lại, càng làm cơn cuồng si trỗi dậy mãnh liệt hơn.
Anh áp trán mình lên ngực tượng, lắng nghe nhịp tim tưởng tượng mà anh khao khát bấy lâu. Môi anh lướt nhẹ qua làn da đá lạnh lẽo, mơn trớn từ bờ vai xuống cổ, đôi mắt khép hờ đắm chìm trong ảo tưởng cuồng loạn. Những nụ hôn thô bạo, vồ vập xen lẫn sự dịu dàng méo mó, như thể anh đang trút hết nỗi đau đớn, ám ảnh và tình yêu bệnh hoạn lên hình thể bất động đó.
Philip rên khẽ khi ép sát người mình vào bức tượng, cảm nhận từng đường nét hoàn mỹ dưới lớp áo sơ mi nhàu nát. Lồng ngực anh phập phồng trong cơn say đắm điên cuồng, như thể chỉ bằng cách này, anh mới có thể kiểm soát, chiếm hữu hoàn toàn người mình yêu. Cằm anh tì lên bờ vai tượng đá, đôi tay vòng qua lưng siết chặt, môi khẽ thầm thì những lời yêu đương méo mó:
"Louis... Chỉ mình anh mới khiến em thế này... Không thể nào trốn thoát... anh là của em... mãi mãi."
Cảm xúc trào dâng đến cực điểm, Philip nhắm mắt, môi anh lại tìm đến đôi môi đá vô tri, nghiền ngẫm một cách đầy khao khát và tuyệt vọng. Trong thế giới méo mó của mình, anh không cần câu trả lời-bởi trong tâm trí điên loạn ấy, bức tượng đã thuộc về anh, không thể phản bội, không thể rời xa... vĩnh viễn.
Anh di chuyển dọc theo bức tượng, môi vẫn tìm đến những nơi mà anh nghĩ rằng mình có thể tìm thấy một phản ứng. Mỗi lần hôn lên bề mặt đá lạnh, anh lại cảm nhận như trái tim mình vỡ vụn. Nhưng cảm giác đó không làm anh dừng lại, ngược lại, nó càng khiến anh chìm đắm trong cơn cuồng si bệnh hoạn.
Môi anh lướt qua cổ tượng, hôn thật dài và sâu, đôi tay dần di chuyển xuống dưới, vuốt ve vòng eo lạnh giá, rồi từ từ dừng lại ở hông, nơi anh siết chặt một cách mạnh mẽ, cuồng loạn. Một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, anh không thể dừng lại, không thể dứt ra. Mỗi lần hôn, mỗi lần cọ sát, là một sự thỏa mãn đen tối mà anh không thể kiểm soát.
Anh thì thầm trong cơn mê: "Không ai có thể thay thế anh. Chỉ có anh... và em." Những lời nói như thể những mảnh vỡ vụn của tâm hồn anh, đầy tham lam và tuyệt vọng. Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khao khát nhìn vào bức tượng, anh cảm nhận được sự chiếm hữu, như thể mình đang làm chủ toàn bộ thế giới này, dù chỉ là một tượng đá vô tri.
Tay anh xoa ở hông một lúc rồi vờn xuống,...mơn trớn nó như một món đồ thật. Cơ thể áp sát, hông khẽ nhấn vào bề mặt cứng rắn đầy mời gọi. Làn da nóng rực cảm nhận sự tiếp xúc thô ráp, vừa lạnh lẽo vừa kích thích, khiến từng cơ bắp căng lên trong sự khao khát không thể kiểm soát.
Chuyển động bắt đầu chậm rãi, như một điệu nhảy đầy ám muội. Hông nhẹ nhàng lướt tới, rồi lùi lại, để lại cảm giác đầy mê hoặc. Lực ép tăng dần, những cú đẩy sâu hơn, mạnh mẽ hơn, mỗi lần chạm như một lời mời gọi không lời nhưng khó cưỡng lại.
Cơn khoái lạc bùng nổ như một dòng điện nóng bỏng chạy dọc khắp cơ thể anh, khơi dậy từng tế bào đang khát khao được chạm tới đỉnh điểm. Nó bắt đầu bằng một đợt sóng nhẹ nhàng, mơn trớn như cơn gió dịu dàng, rồi nhanh chóng cuộn trào mạnh mẽ, chiếm hữu mọi giác quan.
Hơi thở Philip trở nên gấp gáp, từng nhịp tim đập dữ dội như thể muốn thoát khỏi lồng ngực. Sự căng tràn lan tỏa từ bên trong, dâng lên như ngọn lửa không thể dập tắt. Làn da nóng rực, nhạy cảm đến mức chỉ một cái chạm nhẹ cũng trở thành tia lửa kích thích, khiến cơ thể run rẩy trong sung sướng.
Đỉnh điểm là khoảnh khắc tan vỡ ngọt ngào, khi mọi cảm xúc vỡ òa, đẩy anh vào trạng thái quên mình, lạc lối giữa cơn bão đam mê. Khi cơn khoái lạc qua đi, nó để lại dư vị ngọt ngào, thỏa mãn nhưng đầy lưu luyến, như một khúc nhạc ám ảnh mãi trong tâm trí, chiếc quần ướt, nhớp nháp bám chặt vào làn da như một cái vuốt ve không mời mà đến. Lớp vải lạnh lẽo nhưng kích thích, trườn qua từng đường cong cơ thể, để lại những dấu vết ẩm ướt gợi cảm. Bác sĩ thở hổn hển và nhìn bức tượng với ánh mắt si cuồng, bệnh hoạn. Philip khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười méo mó và si mê. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy trong lúc này là hình ảnh của Louis trong bức tượng, và trong khoảnh khắc ấy, anh đã hoàn toàn chiếm lấy người mình yêu, dù chỉ là trong ảo tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro