Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG IIILỜI HỨA VÀ ÂM MƯU


Những dãy kệ sách bằng gỗ thông mang trên mình hàng trăm loại sách từ văn học đến kỹ thuật khoa học được đóng gáy đủ loại màu sắc, mỗi loại sách được chia thành nhiều khu vực, giữa các lối đi là dãy bàn liền bằng gỗ đơn sơ để người tìm dễ ngồi đọc tại khu vực mình tìm sách. Những tấm kính lớn của thư viện mới thật độc đáo, đó là một khối kính với những mảng màu đan xen tạo thành những bức tranh về hoa ly, hoa hồng hay chiếc cốc, mỗi khi có ánh sáng chiếu vào, cả thư viện như một thánh đường màu sắc của những kẻ tôn thờ tri thức.

Trong nhà thánh đường ấy có một nữ tu sĩ với mái tóc dài đen mượt mà đến ngang hông, rèm mi cong khe đung đưa theo đôi mắt to tròn đang dõi theo những trang sách cũ, có đôi lúc cô đưa tay vuốt những lọn tóc xõa trên vai và khẽ liếc sang gã Satan với cặp kính râm đang ngồi bên cạnh đọc sách.

Yuki cảm thấy ngạc nhiên khi Sakiri trông có vẻ không phải là dạng người có thể ngồi im một chỗ lại có thể chăm chú đọc sách trong yên tĩnh như vậy, mà kỳ thực cô cũng thấy làm lạ khi đã rất lâu rồi không thấy Sakiri đưa tay lật trang sách, hay cậu ấy tìm thấy một bản đồ kho báu trong cuốn Nanh Trắng của Jack London ấy? Yuki nhẹ nhàng đặt quyển sách của mình xuống bàn nhìn sang quyển sách mà Sakiri đang đọc.

" Không có gì lạ mà?"

Quả thực quyển sách không có gì lạ. Chỉ là hơi thở Sakiri đều đặn và nhẹ nhàng biết chừng nào. Yuki khẽ thì thầm.

- Nè. Saki-kun.. Cậu ngủ hả?

Sakiri vẫn bình thản trong yên lặng.

- Nè nè. Dậy đi Saki-kun...

Yuki khều nhẹ lên vai Sakiri khiến cậu chợt giật nảy mình hét toáng lên.

"Cô Osono Đừng Có Đấm Em Nữa!"

Sakiri đứng lớ ngớ nhìn quanh căn phòng một lúc để nhận ra mình vẫn đang ở trong thư viện, rồi cậu nhìn sang Yuki thấy cô đang nhìn cậu chăm chăm bằng đôi mắt tròn xoe mở to hết cỡ. Chợt hiểu tình hình vừa xảy ra, Sakiri hắng giọng một cái rồi ngồi xuống ngay ngắn trên chiếc ghế xếp.

"May mà thư viện không có ai.."

Sakiri thở dài.

- Cậu mệt à. Saki-kun?

Sakiri lắc đầu. Cậu liếc nhìn sang Yuki, cô ấy đang nhìn cậu như thể chỉ cần rời mắt là Sakiri sẽ ngất ngay lập tức. Sakiri thở dài nhìn sang Yuki.

- Tôi không có sao mà. Chẳng qua cuốn sách này tôi từng đọc rồi nên hơi chán ấy mà.

- Vậy để mình lấy cuốn khác cho Saki nha.

- Mình đọc hết rồi.

- Sao?

- Sách trong thư viện này ấy. Tôi đã đọc qua hết rồi.

Yuki không khỏi sửng sốt trước lời tuyên bố hùng hồn của Sakiri, như đọc được vẻ ngạc nhiên ấy, Sakiri thở dài giải thích.

-Thư viện này được xây từ trước khi trường này mở cửa. Chắc khoảng lớp bốn, tôi đã thường trốn đến đây chơi và bắt đầu đọc truyện, dần dần hết truyện tôi lại đọc tiểu thuyết, sách khoa học. Đến khi lên lớp chín thì đã xem qua hết sách của cả thư viện này rồi.

- Cậu giỏi thật đấy, Saki-kun.

Nghe Yuki khen, Sakiri cảm thấy hơi ngai ngùng vì từ lâu rồi chưa ai khen cậu như thế, tuy nhiên Sakiri vẫn tỏ vẻ cứng cỏi.

- Mà cô đừng gọi Saki như thế. Nghe...thân mật..quá...

Gò má Yuki ửng đỏ, cô xấu hổ cúi mặt xuống cuốn sách. Sakiri như bị hớp hồn trước dáng điệu ấy, liền vội quay mặt đi chỗ khác buông thõng một câu.

- Mà nếu cô muốn thì cứ gọi thế cũng được.

Yuki nghe như người thoát tội liền nhìn Sakiri mỉm cười. Sakiri thở dài rủa bà cô giáo kỳ cục đẩy cậu vào hoàn cảnh khó xử này.

Giờ nghỉ trưa sáng nay...

- Thế mấy đứa hẹn gặp cô có chuyện gì?

- Tất nhiên là có chuyện quan trọng ạ.

- Vậy nói cô nghe xem nào.

- Nhưng mà...cô Osono này.

- Gì?

- Tại sao lại phải gặp ở nhà kho như thế này vậy?

- Văn phòng cấm hút thuốc.

- Vậy thôi hả cô.

- Ờ. Vậy thôi...

Sakiri thở dài, chẳng biết phải lên án bà cô này như thế nào, hèn gì tới giờ còn ế chỏng chơ.

Yuki bắt đầu kể chuyện về thầy Yamato ngày hôm qua cho cô Osono nghe, khi Sakiri đề nghị chuyện này, Yuki đã rất ngại và không dám đến nhưng Sakiri cứ đứng mãi bên cửa sổ lớp gọi vào còn khiến Yuki xấu hổ hơn nên cô đành theo Sakiri đến gặp cô Osono.

Cô Osono khẽ nhíu mày sau khi nghe Yuki thuật lại.

- Lão già này bệnh thật.

- Chuyện thường ngày ở huyện mà. Vậy cô tính như thế nào?

- Ừm. Trước mắt vì không có bằng chứng nên khó có thể xử lý thầy ấy được, mặt khác, ông ta sẽ có những động thái cẩn trọng và gây rắc rối đến Yuki.

Sakiri nhăn mặt.

- Em cũng có thể gặp nguy hiểm đấy cô à.

- "Cũng có thể" thôi nhóc. Loại trời đánh không chết như em thì chắc không ai thèm làm hại đâu.

Sakiri hừ mũi nhìn đi chỗ khác trong khi Yuki che miệng cười khúc khích. Cô Osono đưa điếu thuốc lên môi rồi khẽ liếc nhìn Yuki.

"Quả thật là một cô bé xinh đẹp."

- Giờ chúng ta cứ thân ai nấy lo hả cô Osono?

Cô Osono búng mạnh vào trán Sakiri làm cậu la oai oái. Cô từ tốn nhả làn khói trắng mỏng như sương, chợt mắt cô sáng rực. Một ý tưởng lóe lên trong cô.

- Sakiri.

Sakiri vẫn xoa xoa cái trán đỏ liếc nhìn cô Osono.

- Cô lại sắp đưa ra tối kiến gì nữa sao?

- Bậy bạ. Sáng chứ tối đâu mà tối.

- Em chẳng dám tin đâu.

Cô Osono lườm một phát nhọn hoắc về phía Sakiri khiến cậu nín bặt. Cô Osono quay sang Yuki mỉm cười hỏi.

- Trong giờ nghỉ trưa hay sau giờ học em thường làm gì vậy Yuki?

- Dạ... Em chỉ ở trong lớp đọc sách... À có khi em còn đến thư viện giúp cô Hinako nữa.

- Thư viện sao?

Sau một lúc trầm tư suy nghĩ. Cô Osono gọi giật.

- Sakiri lại đây nào.

Sakiri đang rón rén tìm đường rút lui nghe thấy cô Osono gọi đích danh đành xụi lơ lếch thếch bước lại. Cô Osono vỗ vai cậu một cách trịnh trọng và tuyên bố.

- Từ bây giờ Sakiri phải làm thần hộ mệnh của Yuki nhé!

- Hả?

Cả Sakiri và Yuki đều kinh ngạc trước phát kiến táo bạo tự phát của cô Osono. Sakini giãy nãy.

- Em có phải con nít đâu mà còn chơi trò anh hùng. Mà anh hùng lúc nào cũng rong chơi loanh quanh rồi lúc gay cấn mới ló mặt ra nên chắc em không cần phải theo sau Yuki đâu.

- Yuki em có thấy phiền không?

- Đừng có lờ em!

Yuki bối rối nhìn xuống bàn chân. Yuki đã quen ở một mình rồi nên nếu xuất hiện một người con trai bên cạnh thì thật kì lạ. Cô Osono như hiểu được suy nghĩ của Yuki liền nhẹ nhàng trấn an.

- Em đừng lo. Tên ngốc này đủ thông minh để biết không nên làm gì để phải đi bóc lịch đâu. Và dù nó có đi kè kè bên em thì chẳng ai thèm để ý tới đâu, người ta sẽ nhầm đấy là con cún hay cái cây gì đó thôi.

- Oy nà! Cô xem em là cái thứ sinh vật gì vậy hả?

- Thứ sinh vật gì vừa lên tiếng vậy?

- Cô Osono!

- Yuki. Em quyết định thế nào?

Sakiri nằm bẹp trên chiếc đệm bật nhảy cũ của lớp thể dục, chẳng muốn phản kháng làm gì cho phí sức nữa. Yuki đỏ mặt khẽ gật đầu, hai tay cô cứ lóng ngóng không biết phải để đâu cho không thừa. Cô Osono mỉm cười đắc thắng tuyên bố lần cuối.

- Vậy từ nay hai em sẽ được ủy nhiệm thường trực tại thư viện. Cô sẽ bàn với cô Hinako chuyện này. Cứ thế nhé Yuki. Em về lớp được rồi.

Yuki cúi đầu chào cô Osono rồi ra khỏi kho dụng cụ. Cô Osono rít khẽ một hơi thuốc lá vừa đá vào chân "thứ sinh vật" đang nằm bẹp trong tuyệt vọng.

- Này này. Đừng có yếu sinh lý như thế chứ. Được kề cạnh một cô bé xinh đẹp như vậy phải tu nhiều lắm đấy. Lo mà cúng tôi cái gì để tạ ơn đi.

- Cô chẳng hiểu gì cả.

Cô Osono tròn mắt ngạc nhiên. Sakiri nhoài người ngồi dậy thở dài.

- Một người không thể tự tìm đường trong bóng tối như em sao có thể bảo vệ ai chứ.

Khói thuốc bay lơ lửng trong căn phòng ọp ẹp đầy bụi, những tấm lưới nhện phủ lên khoảng không giữa những món đồ cũ kĩ, giữa tấm lưới, một con nhện lặng lẽ chờ một sự rung động của một kẻ ngờ nghệch nào đó sa vào gây ra để trở thành con mồi.

- Có những thứ em cần phải san sẻ cho những người khác xung quanh em, Sakiri à. Chẳng ai nghĩ rằng em yếu đuối vì những điều như thế đâu.

- Cô không hiểu đâu, cô Osono à.

Sakiri đứng dậy phủi vết bụi làm trắng cả một mảng quần rồi bước về phía cửa.

"Vốn dĩ đã chẳng có ai xung quanh em cả."

" Đừng có ngốc nghếch như thế. Hãy nhìn thật kĩ vào Sakiri à"

"Mọi thứ đều đang âm thầm dần thay đổi"

* * * * * *

- Vậy trực thư viện là làm những gì vậy Yuki?

Sakiri đột ngột lên tiếng khiến Yuki cảm thấy bối rối.

- Ừm. Mình sẽ giúp những bạn đến đây tìm sách, ký sổ mượn và trả. Còn cả phủi bụi những kệ sách nữa.

Sakiri hé quyển sách để liếc nhìn căn phòng một vòng. Ánh sáng xám nhạt vừa đủ để cậu có thể nhìn quanh những dãy kệ sách đang ánh bạc, những chiếc bàn mang sắc xám đục ngầu và những quần sáng lấp lóa không thể định hình từ những cửa sổ kiểu châu Âu.

"Chẳng có ai cả."

Sakiri thở dài buồn chán. Ban ngày vốn đã ngắn ngủi mà giờ cậu đành phải chôn thời gian quý báu ấy tại thư viện này hay sao?

Yuki nhìn gương mặt chảy dài của Sakiri thấy thật tội nghiệp.

- Hay cậu cứ đi đâu đó đi. Cô Osono không biết đâu.

Nghe Yuki thì thầm mà như truyền sinh khí vào một xác sống, Sakiri bừng tỉnh khẽ nói với Yuki.

- Vậy mình ra ngoài...

Bíp..bíp...

Điện thoại của Sakiri rung lên, cậu trượt tay lên màn hình và ở đó hiện ra tin nhắn của cô Osono khiến Sakiri không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

"Cậu định đi đâu vậy?"

" Em có đi đâu đâu."

Sakiri than thầm trong đầu. Không biết cô Osono là thánh thần hay một cơn ác mộng đang đeo bám dù cậu không ngủ.

- Này. Thằng mù!

"Chậc.. Lũ đần độn lại mò tới rồi."

Sakiri thở dài nhìn ra sân trường. Một tốp nam sinh bốn người đang lững thững đi đến. Người ở giữa mặt nhọn để kiểu undercut với một chỏm tóc dài bay lất phất trước trán, hai tên đứng hai bên cũng cùng style nhưng lại để dài phía sau cột thành đuôi ngựa còn đứa cuối cùng mập mạp để đầu đinh, tất nhiên sau khi kết hợp với bộ đồng phục lượm thượm xốc xết và điếu thuốc phì phèo trong miệng đứa đi đầu thì rõ ràng đó là đám học sinh cá biệt trong trường.

"Chẳng có gì mới mẻ cả."

- Oy nà! Mày có nghe không đấy thằng mù kia!

"Chậc. Tụi nó nhắm vào mình rồi. Không lờ đi được."

Cậu nhỏm người dậy, buông thỏng hai chân trên một chiếc ống bê tông mà người ta bỏ lại sau sân trường. Đám nam sinh cười nói chỉ trỏ cậu, không ngừng đưa ra những lời bình phẩm dơ bẩn. Sakiri chỉ nhỏe miệng cười, chăm chú để những tiếng nhạc qua đôi Headphone che lấp. Chỉ thoáng chốc, bọn nam sinh đã đứng trước mặt Sakiri, mặt hầm hè đe dọa.

- Vứt cái tai nghe ra nào. Đừng có giả vờ không thấy bọn tao."

Tên mặt nhọn giật đứt một bên headphone ném đi chỗ khác làm tai Sakiri chảy máu. Cả bọn cười lên hô hố, tên "đuôi ngựa" bên trái chỉ vào mặt Sakiri.

- Ô hô. Mày khóc rồi à? Cần tao gọi mẹ đến đón mày không?

Cả đám lại phá lên cười rũ rượi. Sakiri chán nản tháo cặp kính râm xuống nhìn tên "đuôi ngựa" ấy nhỏe miệng cười.

- Tao có khóc sao?

Trông thấy đôi mắt màu xám đục của Sakiri khiến bọn nam sinh sững sờ, ánh sáng bạc rọi vào Sakiri khiến cậu cảm thấy buồn nôn nhưng Sakiri vẫn cố giữ bình tĩnh vì nếu tiếp tục đeo có khi bọn chúng sẽ phá cặp kính này thì còn tệ hơn. Sau một thoáng ngạc nhiên, đứa mập liền lên tiếng.

- Vậy ra mày mù thật đấy à?

- Ê mập. Tao vẫn trông thấy mày rất mập đấy thằng mập.

Đứa "đuôi ngựa" bên phải túm lấy cổ áo Sakiri quát lớn.

- Đại ca bọn tao ghét bị gọi là mập nghe chưa! Mày muốn ăn đấm à..

" Ôi trời... Thằng mập ẻo ẻo thế lại là đại ca sao? Mình tưởng thằng mặt nhọn với quả đầu undercut ngầu lòi kia chứ "

Sakiri đẩy tay nó ra, lôi trong túi quần chiếc khăn để lau mặt. Sakiri thở dài.

- Này. Kiềm chế chút đi. Dọa nạt người khác mà để mưa văng tung tóe thế này thì mất cả ngầu đấy.

Tên "đuôi ngựa" bên đỏ mặt vì cáu định xông tới nhưng thằng đại ca hụt đã cản lại nhìn Sakiri nhếch mép cười.

- Mày cũng cứng cựa đấy.

- Có phải gà quái đâu mà có cựa.

- Haha.. Ít ra mày nên biết vị trí của mày bất lợi thế nào không? Mày...

- Ara ara... Sao mà dài dòng thế? Có phải phim Yakuza đâu mà lắm lời thoại vậy.

Hai tên "đuôi ngựa" lập tức tỏ thái độ muốn lao vào đánh nhau. Sakiri từ tốn lén ném cặp kính về phía bụi cỏ phòng ngừa có thể phải đánh nhau thật. Tên mập đại ca nãy giờ vẫn từ tốn đứng phía sau gặm bánh mì Soba mà không tỏ chút thái độ gì, Sakiri đoán chừng người này hoặc là phải có khí chất của một Shogun hẳn hoi, hoặc là một con heo bù nhìn chỉ đứng đó cho oai đội hình.

Sakiri vờ nhìn về phía trường nhắc.

- Giờ nghỉ trưa còn chưa đầy năm phút đấy. Không nhanh lên sẽ có giáo viên đi ngang đây đó.

Cả đám lập tức lộ vẻ nháo nhác đúng như Sakiri dự tính.

"Một lũ nhóc con tập tành làm Yakuza."

Đứa đại ca hụt cúi sát về phía Sakiri, mặt lườm lườm.

- Vậy tụi tao sẽ làm nhanh thôi. Đưa tiền đây rồi cút.

" Ôi trời. Trò đòi tiền cũ rích này vẫn còn được áp dụng sao."

Sakiri chầm chậm đưa tay vào túi phải, rồi xoay qua túi trái. Cậu ra vẻ buồn rầu thở dài.

- Không có. Chắc để trong cặp rồi.

- Vậy thì vào lấy cho bọn tao mau lên!

"Ngu đến thế luôn. Hèn gì không được làm đại ca."

- Ờ. Để tao vào lấy. Cứ chờ đó đi nhé.

- Mày mà trốn coi chừng bọn tao.

- Ờ.

"Ngu sao không trốn."

- Khoan đã..

Tên mập bất thần lên tiếng. Sakiri nghiên đầu nhìn cho kỹ có thật là đứa mập vừa nói không. Hai cánh tay to tròn vo chiếc bao đựng bánh mì lại ném xuống đất, tên mập khệ nệ cái bụng mỡ bước đến gần Sakiri nheo mắt nhìn.

- Để cái điện thoại lại rồi đi...

"Thật không thể tin nổi. Shogun-sama!"

Ba tên đàn em phía sau lập tức đồng tình với đại ca, chạy vòng ra phía sau Sakiri. Sakiri thở dài nhìn về phía góc cây chỗ cậu giấu cặp kính. Nếu Sakiri cố bỏ chạy thì chẳng thể quay lại lấy cặp kính được.

" Chẳng còn cách nào khác."

Sakiri xoay người tung một đấm thẳng vào mặt thằng "đần không được làm đại ca" đứng phái sau khiến nó choáng váng ngã phịch xuống nền cát, hai đứa kèm hai bên cậu hơi kinh ngạc liền khựng lại một chút mới lao tới tóm lấy áo Sakiri nhưng cậu kịp cuối xuống lộn nhào về phía sân trường. Ánh sáng bạc giữa trưa gay gắt làm mắt Sakiri nhòe đi nhanh chóng, Sakiri cố nheo mắt để nhìn cho rõ thì bị một bàn tay to lớn chộp lấy cổ áo vật mạnh xuống đất, Sakiri nằm ngửa ngoài sân nắng mắt nhắm nghiền.

"Thôi tiêu rồi."

Nếu ở trong bóng râm hoặc lúc trời ít nắng, Sakiri thừa sức quật ngã cả bọn nhưng với tình cảnh này, cậu chỉ còn cách cố chống đỡ những cú đấm của đám nam sinh.

"Mà điều đó có gì quan trọng đâu"

Đầu óc Sakiri trở nên chập choạng như thể sắp ngất, tay chân cậu đã mỏi nhừ dưới những cú đánh không ngừng rơi xuống. Hơi thở trở nên nặng nề vì bụi văng vào mũi khiến có lúc Sakiri như ngừng thở. Cậu cảm thấy sự chết chóc.

"Liệu mình có chết không nhỉ?"

Sakiri mỉm cười.

- Này! Cái đám kia! Có dừng lại không hả?

- Cô... AH..

Sakiri vẫn nghe âm thanh của những cú đấm và cả người bị đấm nhưng nó không phải trên người Sakiri. Sau một lúc, tiếng chuông hết giờ nghỉ vang lên, một ai đó đỡ hai tay cậu kéo vào bóng râm, Sakiri từ từ hé mắt nhìn, ánh sáng bạc dịu đi dần dần rồi trở nên rõ ràng hơn. Sakiri tròn mắt nhìn bốn đứa vừa đánh cậu giờ đang khoanh tay quỳ gối với bộ mặt sưng húp.

- Ai vừa đánh bọn mày thế.

Sakiri ngơ ngác hỏi. Một giọng phụ nữ vang lên từ phía sau Sakiri.

- Cô nè.

- Ơ.. Cô Osono?

- Nhận ra được là ổn rồi đấy.

Cô Osono mặc chiếc quần tây màu đen, áo sơ mi tay dài màu trắng bị bẩn đôi chỗ, cô Osono nhìn Sakiri vẫn đang ngơ ngác mỉm cười.

- Có gì mà lạ. Cô đạt Karate Nhất đẳng và Kendo ba Dan đấy nhóc.

Sau khi bắt ba đứa "Yakuza" quỳ gối xin lỗi Sakiri, cô Osono dìu cậu đến phòng y tế, lúc này các vết bầm trên cơ thể mới bắt đầu nhức nhói không ngừng, Sakiri cố gắng không rên rỉ, cô Osono lau các vết bầm trên tay Sakiri mỉm cười.

- Nếu đau thì cứ rên rỉ đi. Có gì phải ngại chứ.

- Chút xíu này có gì... mà ..Ah.. Nhẹ thôi cô ơi.

Cô Osono cười khúc khích.

- Vậy mà chút xíu đấy à. Sao cậu không la lên để có người đến giúp?

- Chẳng có ai đâu nên la làng làm gì cô ơi.

- Sao lại chẳng có ai?

Sakiri quay mặt đi chỗ khác.

Bàn tay cô Osono dịu dàng dán miếng băng gạt lên những vết bầm tím, chấm thuốc đỏ lên những vết trầy xước mà miệng không ngừng suýt xoa. Sakiri cảm thấy lòng mình yên bình hơn bao giờ hết, có lẽ đã từ rất lâu rồi, kể từ khi gia đình ép cậu phải sống ở nơi xa xôi này để tránh bị dòm ngó vì đôi mắt của cậu, Sakiri đã quên mất cảm giác được chăm sóc là như thế nào.

- Cậu bị mù màu phải không, Sakiri?

Sakiri kinh ngạc nhìn cô Osono.

" Sao cô ấy lại biết?"

Cô Osono nhìn mỉm cười trấn an.

- Đừng lo. Tôi không phải dạng đi kể việc riêng tư của người khác đâu.

Sakiri lại càng tỏ vẻ kinh ngạc hơn. Cô Osono đổ quạu búng một phát rõ đau vào chỗ bầm làm Sakiri la oai oái.

- Chắc cậu phải có lý do nên mới giấu chuyện này. Nhưng cậu nên cẩn thận hơn vì..

- Em có thể bị mù hẳn bất cứ lúc nào.

Sakiri ngước đôi mắt xám đục nhìn cô Osono với vẻ bình thản. Cô Osono thở dài đưa cặp kính râm cho cậu.

- Mắt như thế thì đừng có dại dột cố tự đánh nhau nữa đấy đồ ngốc.

- Bất khả kháng mà cô.

- Cứ hét lên thì có hại gì chứ.

- Chẳng ai thèm đến đâu.

- Cô sẽ đến.

Sakiri ngơ ngác nhìn cô Osono.

Nắng chiều tráng bạc căn phòng đượm mùi thuốc sát trùng bỗng có cơn gió lạ từ đâu ùa vào cửa sổ khiến mái tóc cô Osono lay động. Cô nhìn Sakiri khẽ mỉm cười.

"Tôi Sẽ Là Thần Hộ Mệnh Của Cậu"

Sakiri thở dài.

"Thần hộ mệnh hay không chưa biết mà mình bị đày ải bởi mấy cái ý tưởng của cô ấy đến phát mệt.."

Thấy Sakiri trầm tư nhìn lên trần nhà. Yuki cứ tò mò nhìn lên theo không biết trên ấy có gì kì lạ hay không.

Chợt cánh cửa phòng vang lên những tiếng cọt cẹt. Sakiri và Yuki như bừng tình nhìn về phía ánh sáng đang tràn vào.

- Toshi...

- Toshi?

Sakiri nhìn đứa trai vừa bước vào từ ánh sáng. Dáng mẫu cao khoảng 1m75. Mái tóc cắt gọt chuẩn mực ôm sát vầng trán cao. Áo sơ mi thẳng thơm gọn gàng. Giày hiệu Air-Jordan sạch sẽ. Cả cặp kính cận vuông vức rất sắc xảo. Mùi nước hoa nhẹ nhàng dành cho nam giới không quá nặng, vừa đủ thoáng qua đã tan vào không khí.

"Một học sinh kiểu mẫu không có gì để bàn."

- Chào Toshi..

Yuki ngập ngừng lên tiếng. Sakiri cũng chỉ giơ tay chào lịch sự, có lẽ một phần vì cậu khá nể ánh hào quang tỏa ra từ người này. Toshi vẫn yên lặng bước vào sảnh thư viện, dáng đi đầy tự tin và mạnh mẽ nhưng lại không phát ra tiếng bước chân ầm ĩ.

" Cái này đúng là con nhà người ta rồi..."

Sakiri không thể không tỏ vẻ ngưỡng mộ. Toshi đột nhiên dừng bước trước mặt Sakiri nhìn cậu chằm chằm. Sakiri ngơ ngác ngồi thẳng lưng dậy như chờ một lời nói đầy chuẩn mực nào đó sắp phát ra từ con người hoàn hảo này.

- Sakiri Raito!

- Sao..sao thế? Chúng ta có biết nhau à?

- Còn hơn cả biết nhau nữa.

Toshi chỉ tay vào Sakiri.

- Cậu Chính Là Đối Thủ Của Tôi!

- What? What happen?

Toshi đặt tay lên trán. Hai vai cậu không ngừng rung rẩy.

- Tất cả những bài kiểm tra hay bài thi tôi đều đạt điểm tối đa. Kể cả môn thể chất tôi cũng tập luyện hết sức mình để có kết quả cao nhất. Mục tiêu của tôi chính là Đứng Đầu Toàn Trường!

- Ờ. Vâng.

- Thế nhưng... Có một người dù chỉ xếp thứ hai nhưng chẳng kém tôi một môn nào ngoại trừ việc cúp học và trốn tiết. Điều đó như một sự xỉ nhục với công sức mà tôi phải bỏ ra mỗi ngày.

- Oh. Người đó là ai thế.

Toshi hất mái tóc về phía sau, chỉ tay về con người đang ngồi trước mặt cậu.

- Sakiri Raito! Tại sao cậu có thể làm như thế Hả?

- Hớ. Tui á?

Yuki cũng kinh ngạc nhìn sang Sakiri khẽ hỏi.

- Saki-kun xếp thứ hai toàn khối thật sao?

- Tôi có biết đâu? Mấy bài kiểm tra cũng không khó lắm nhưng tui nhận được điểm có vài bài à?

- Mấy bài đó Saki-kun được bao nhiêu?

- Ờ hầu hết là 100.

Yuki không thể tin được rằng Sakiri lại giỏi đến thế. Cả Sakiri cũng ngơ ngẩn về thành tích học tập mới được thông báo từ một người lạ hoắc. Toshi đập bàn một phát thật mạnh khiến Sakiri và Yuki giật nảy mình.

- Sao cậu có thể xem thường việc học như thế hả Saki-kun? Ở đây chỉ có cậu là đối thủ duy nhất của Tôi!

- À thì... tôi cũng rất vinh dự được làm đối thủ của cậu. Cơ mà đừng có gọi tôi là Saki-kun như thế. Thân mật quá rồi đấy...

- Lần tới sẽ là kỳ thi chuyên Toán giữa các trường Cao trung. Cậu sẽ tham gia chứ!

- Anou... Nếu tui rảnh thì...

- Cậu phải Tham Gia! Nếu cậu không tham gia thì người đại diện trường chỉ có thể là Tôi!

- Thế thì dễ cho cậu mà..

- Thi đấu mà không có đối thủ thì chẳng khác nào làm trò đùa cho thiên hạ cả.

- Vậy à.

- Con đường học hành sẽ quyết định vị trí của cậu trong xã hội.

- Vậy à.

- Nó cũng giống như chiến tranh vậy. Từ thời Shogun...

Sakiri mệt mỏi nhìn ánh sáng quanh Toshi dần tắt ngấm để lộ ra một tên cuồng danh nhạt nhẽo. Cậu quay sang hỏi Yuki đang ngồi ngơ ngẩn nhìn Toshi giảng bài. Sakiri nhìn Yuki chăm chú nghe tên Toshi diễn thuyết mấy lí luận tào lao như thế khiến Sakiri nghĩ ra một ý tưởng vừa bảo vệ được Yuki vừa mang tự do đến cho cậu.

- Này. Toshi...ừm gì nhỉ?

- Tôi là Toshi Tatsuyaki.

- Ờ. Tatsuyaki này. Tôi chắc chắn sẽ tham gia cuộc thi đó.

- Thật sao?

- Ờ.

- Tuyệt. Chúng ta sẽ phân thắng bại ở kỳ thi ấy

- Với một điều kiện. Yuki cũng sẽ tham gia.

Toshi nhìn Yuki chăm chú khiến Yuki đỏ mặt. Sakiri tiếp tục

- Chúng ta sẽ tổ chức học nhóm với Yuki. Nghĩa là lần lượt cậu kèm rồi tôi kèm. Nếu Yuki đạt thành tích cao thì mới chứng minh rằng chúng ta là những người giỏi nhất.

- Tại sao điều đó lại chứng minh?

- Bà tôi thường nói: " Người tài giỏi phải vừa biết rèn luyện vừa biết truyền đạt tài năng để người khác hiểu. Nếu thiếu một trong hai thì cũng chỉ là vô dụng".

- Bà cậu nói thật chuẩn xác. Tôi hiểu rồi! Được chúng ta sẽ bắt đầu ngay ngày mai.

- À.. Để tôi hỏi Yuki đã. Dục tốc bất đạt mà.

Sakiri nhìn vẻ mặt Toshi đang dần trở nên nguy hiểm khiến cậu đâm chột dạ, một điềm báo rắc rối bỗng dưng từ trên trời rơi xuống. Tuy nhiên, chút rắc rối này sẽ giải quyết hầu hết các vấn đề dai dẳng đang xảy ra, thế nên có thể nói đây là một sự đánh đổi có lời cho Sakiri.

Chợt cánh cửa thư viện lại bật mở làm Yuki giật mình trông sang, một nữ sinh bước vào, mái tóc dài màu nâu nhạt của cô như tắm trong nắng chiều, nó rực rỡ đến mức Yuki bất giác nheo mắt lại.

Tướng mạo hệt như tiểu thư đoan trang, vóc dáng cân đối đầy đặn đủ để thu hút mọi ánh nhìn, chiều cao không hề kém đám con trai. Nói tóm lại, toàn thân cô ấy tỏa ra một vầng sáng mãnh liệt hấp dẫn ánh mắt của người khác

Người này có tên Tatsumi Waki, hiện là hội trưởng hội học sinh, vừa là trưởng câu lạc bộ thanh nhạc và cũng là lớp trưởng 2B.

Maki đĩnh đạc bước vào, mái tóc bềnh bồng như mang cả nắng chiều vào thư viện. Cô gọi tên Toshi bằng một giọng nói thanh thoát.

- Tatsuyaki... Thầy Hiuda chờ cậu lâu lắm rồi đấy. Mau mang tài liệu lên phòng thầy ấy nhanh nào.

Toshi gật đầu với vẻ tiếc rẻ rồi lập tức rời bàn của Yuki bước về phía phòng tư liệu trường.

Sakiri đã thoáng nhận ra Waki khi cô bước qua cánh cửa, thật sự cả hai không có nhiều sự hòa thuận với nhau, nói đúng hơn đó là mối quan hệ của một người đưa ra ý tưởng và một kẻ quấy rối.

Mặc dù cũng có vẻ ngoài thu hút với biệt danh tôn quý là "công chúa" mà mọi người đặt, Waki không hề e dè mà hào phóng chấp nhận tất cả, điều đó khiến cho những người ngưỡng mộ Waki đủ sức lấn át cả nhửng kẻ gạnh tỵ, đến cả hội đồng nhà trường cũng dành cho Waki một vài quyền lợi đặc biệt mà những hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm không có. Người ta còn biết đến Waki là một nữ thần thanh nhạc vì ngón đàn và giọng hát của cô thật sự khiến người nghe ngây ngất.

Sakiri không hề ganh tỵ với Waki. Vốn cậu đã không ưa những người mang trên mình những lợi thế từ lúc sinh ra.

- Oh. Raito cũng ở đây à.

- Ờ. Có gì lạ đâu.

- Có chứ. Một kẻ hay phá hỏng việc của người khác lại ở nơi thanh tịnh của tri thức thì thật báng bổ quá.

- Tri thức chỉ bị rệp báng bổ thôi chứ tui có làm gì gây hại đâu.

- Ông mà không gây hại sao? Đến cả rệp còn tốt hơn ông cả trăm lần đấy. Đồ chúa rệp!

- Oy nà! Tui chưa nói gì tới bà nha.

- Ông có thể ý kiến gì với một người hoàn hảo như tôi chứ.

Sakiri gác chân phải lên bàn, mỉm cười.

- Bà nghĩ những thứ mình sỡ hữu sẽ tồn tại mãi mãi chắc. Thứ không do bản thân tạo ra thì hẳn nhiên sẽ không thể giữ lâu được. Cả bề ngoài và giọng hát của bà sẽ từ từ biến đổi theo thời gian, đầu tiên màu tóc của bà sẽ dần mất màu do thiếu sắc tố, chỉ cần ở ngoài nắng vài hôm là rối bù ngay, còn giọng hát của bà còn dễ ra đi hơn nữa, chỉ cần một cơn cúm hay viêm Armidan là xoẹt. Chỉ còn lại...

- Ông im đi!

Waki mặt đỏ lên vì giận quay sang Yuki trách.

- Sao cô lại để cho tên kính râm này cùng phụ trách thư viện chứ.

Yuki nãy giờ đang suy nghĩ về việc sẽ học phụ đạo với Toshi thì bị hỏi liền bối rối không biết trả lời thế nào. Sakiri bất chợt lại nghĩ ra một kế hoạch mới nữa.

- Vậy bà hãy chứng minh mình hoàn hảo không chỉ vì mấy thứ đó đi.

Waki tròn mắt nhìn Sakiri.

- Chứng minh như thế nào?

- Kỳ thi tuyển chuyên Toán.

- Không...

Sakiri ngạc nhiên.

- Sao lại không?

- Ông biết tôi chỉ khá môn toán chứ đâu giỏi như ông được nên lừa tôi chứ gì.

- Ủa tôi giỏi toán hả?

- Đừng có giả khờ. Năm ngoái ông đã thi chuyên Toán quốc gia đến hạng 6 toàn quốc, ai mà không biết.

Sakiri ngờ ngợ về năm ngoái, trường có yêu cầu cậu đi thi ở Hokkaido. Nghe được đi chơi nên Sakiri đồng ý luôn chứ chẳng để ý đến cuộc thi đó là gì. Sau đó trường còn trao bằng khen gì đó nữa mà chắc cậu cũng bỏ quên ở đâu đó rồi.

"Mình giỏi thật nhỉ.."

Rầm..

Cả ba người quay về hướng tiếng động phát ra, Toshi đứng như trời trồng trong khi dưới chân cậu là một đống tài liệu nằm lộn xộn.

- Saki-kun! Cậu đã thi chuyên Toán quốc gia sao?

- Đừng có gọi tên tôi kiểu đó!

Toshi áp tay lên ngực, vai không ngừng run rẩy phấn khích.

- Tôi biết chỉ có cậu mới xứng làm đối thủ của tôi mà.

Sakiri nói khẽ với Yuki.

- Gã này có bị S.. không vậy Yuki.

- Ừm.... Bạn Toshi rất bình thường... mà S là gì vậy Saki-kun?

- Ờ không có gì đâu.

"Vậy là hắn chỉ S... với mình thôi sao. Nguy hiểm quá"

Sakiri tái mặt cố gắng kết thúc cuộc gặp gỡ ồn ào này.

- Này Waki. Không phải cô đang bận sao?

Waki giật mình chạy đến níu áo Toshi đang lom khom gom những tài liệu bị rơi vãi.

- Mau lên Toshi. Chúng ta để thầy Hiuda chờ lâu quá rồi!

Cánh cửa thư viện lại vang lên ầm ĩ rồi kết thúc bằng một tiềng ồn khác.

Sakiri ngồi dựa vào chiếc ghế xếp mệt mỏi. Chưa bao giờ Sakiri phải giao tiếp nhiều đến thế nếu không tính những lần cãi nhau với cha mẹ hay gần đây nhất là nói chuyện với cô Osono.

- Saki-kun nổi tiếng quá ha. Lại nhiều bạn nữa.

Yuki nhìn Sakiri bằng đôi mắt ngưỡng mộ làm Sakiri ngượng ngùng.

- Chính tôi còn chẳng biết điều đó đấy. Nhưng bạn thì không phải đâu.

- Không phải bạn sao?

- Nếu đánh giá đúng bản chất. Cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ xoay quanh cái danh tiếng của bọn họ mà thôi. Toshi muốn dùng tôi làm vật đối chứng với tài năng của cậu ấy, còn Waki muốn tôi phải phục tùng vị trí của cô ta. Bạn bè mà như vậy sao.

Yuki ấp úng gì đó nhưng Sakiri không nghe thấy. Ánh chiều tà đang lướt dần chút ánh bạc còn lại qua cửa sổ, những màu sắc từ tấm kính kiểu Âu giờ chỉ còn màu đen tối tâm, Sakiri đứng dậy nhặt lấy chiếc cặp, nếu trời tối hẳn Sakiri không thể đi về được, chợt Yuki nắm lấy vạt áo Sakiri.

- Vậy còn việc học phụ đạo...với Toshi..

Sakiri mỉm cười.

- Yuki này. Cô thích Toshi phải không?

teyz|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro