Chương 2: Gặp mặt
Trần Phạm Âm mím mím khóe môi, sắc mặt khẽ chuyển đen, hôm nay có chút xui xẻo, bị người khác đổ sữa đậu nành đầy người, trong lòng tự nhiên không tốt lắm.
Diệp Hoa khẩn trương nhìn lớp sữa đậu nành kia, vô cùng hối lỗi "Vị tiên sinh này, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Nhìn cả người mình đầy sữa đậu nành, Trần Phạm âm khoát tay áo một cái "Không cần." Sau đó từ từ rời đi, Diệp Hoa nhìn bóng lưng anh ta,thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn ly sữa đậu nành trước mặt,quá no rồi ,lại thở dài một hơi.
Trả tiền, sau đó ăn bữa sáng , cầm điện thoại di động lên, nhìn một chút, là đồng nghiệp gửi tin nhắn, nhìn tin nhắn có vẻ rất gấp.
Nhanh chóng trở lại, người lãnh đạo trực tiếp đến,9giờ sáng bắt đầu.
Nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới 7 giờ, sau đó thong thả trở về nhà.
Trên đường về nhà,đúng lúc gặp một thím sát vách, nhìn Diệp Hoa, liền nhiệt tình đưa quả táo đang cầm trong tay cho cô.
Diệp Hoa vốn không muốn, nhưng thím ấy quá nhiệt tình, cũng chỉ đành nhận.
"Cảm ơn thím." Diệp Hoa nói.
Thím ấy vội vã khoát tay áo một cái, "Không cần cảm ơn đâu cháu, sáng sớm đã chạy bộ rồi sao."
Diệp Hoa cắn một miếng táo, vui vẻ gật gật đầu, "Hiếm có ngày nắng đẹp như hôm nay nên cháu chạy bộ thôi"
Thím cười, sau đó gật gật đầu, "Nên vận động nhiều một chút, đừng suốt ngày ở trong nhà. Cháu gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"26 rồi." Hoa Diệp khẽ thở một hơi nói.
26 , con ngươi thím đảo một vòng, vẻ mặt kia rất đáng yêu.
"Cũng đã 26 , nên gả đi rồi. Có muốn thím giới thiệu một người cho cháu không?" thím nói.
26 rất già sao, vì sao cô không cảm thấy già một chút nào,Tết năm ngoái về nhà, có tụ họp với đám bạn học dường như nhiều đứa có con rồi.
Diệp Hoa ngượng ngùng cười, vội vã gặm quả táo không nói lời nào, hiện tại không phải lúc thích hợp nói chuyện.
Nhìn Diệp Hoa không nói, thím ấy phấn khích giới thiệu nhà ai nhà ai thân thích còn chưa có kết hôn , nhà ai con trai không chỉ đẹp trai còn có tiền, chuyện quan trọng nhất còn chưa có kết hôn.
Diệp Hoa có chút không chịu nổi nữa, vội vã nói, "Thím, hiện tại đã bảy giờ rưỡi , cháu còn phải đi làm, do đó không trò chuyện thêm với thím được ."
Diệp Hoa có chút không chịu nổi nữa, vội vã nói, "Thím, hiện tại đã bảy giờ rưỡi , cháu còn phải đi làm, do đó không trò chuyện thêm với thím được ."
Nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng Diệp hoa nữa,thím lắc đầu, chuyện này phải tìm cơ hội tốt ,cô gái tốt như vậy không thể tùy tiện bỏ qua được.
Trở về nhà, Diệp Hoa rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, tắm rửa sạch sẽ, thay trang phục công sở, sau đó ra khỏi nhà.
Lái chiếc xe hơi nhỏ của mình,thong thả đến công ty .
Vừa vừa đến công ty, "Diệp Tử, có nghe nói chưa, cấp trên của công ty chúng ta sẽ là Thiếu Đông Gia, Trần Phạm Âm."
Trần Phạm Âm, cái tên này dường như đã từng nghe qua, Diệp Hoa thường đọc báo, người này từng xuất hiện trên tờ báo kinh tế, chính mình sáng lập một công ty, hai năm trước đã đưa ra thị trường,người này vừa nhìn đã biết nhân tài hiếm có. Những năm này, Đông Quý phát triển ngày càng vững mạnh, đồng thời ở nước ngoài cũng mở ra thị trường, thế nhưng chủ tịch của công ty tuổi đã già, không thể làm gì khác hơn là gọi con trai của mình về nước.
Diệp Hoa nghe, không nói gì, nhìn một đám con gái vui mừng nhảy cẫng lên ,nhất thời hết chỗ nói rồi. Bọn họ nói, Trần Phạm Âm không chỉ đẹp trai, hơn nữa nhiều tiền, từ trên xuống dưới không cô gái nào không động lòng. Diệp Hoa có chút bất đắc dĩ, nghe bọnDiệp Hoa sửa lại tư liệu trên tay "Cuộc họp sẽ lập tức bắt đầu, các cô nhanh đi thu dọn đồ đạc đi." họ nói cứ như đã gặp qua ấy.
Diệp Hoa sửa lại tư liệu trên tay "Cuộc họp sẽ lập tức bắt đầu, các cô nhanh đi thu dọn đồ đạc đi."
Trong phòng họp, Diệp Hoa tùy tiện tìm một vị trí, sau đó mở tài liệu trong tay của mình nhìn chăm chú .
"Diệp tổng giám, hôm nay sao tới sớm vậy." Diệp hoa ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, máy móc mỉm cười, gật gật đầu.
"Lưu quản lí hôm nay cũng tới sớm." Diệp Hoa nhàn nhạt nói qua.
Chẳng biết vì sao, ngay từ khi vừa vào công ty, Lưu Hứa này chưa từng buông tha mình.
Lưu Hứa chậm rãi nói "Không biết Diệp tổng giám có nghe bọn họ đề cập đến Trần Phạm Âm muốn tới công ty không."
Diệp Hoa mỉm cười gật gù, "Nghe bọn họ nhắc qua, làm sao vậy, Lưu quản lí, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
Lưu Hứa cười ha ha, "Không có vấn đề, buổi trưa tôi mời cô ra ngoài ăn cơm được không?"
Hơi cong khóe môi, sau đó nhàn nhạt nói "Vẫn chỗ cũ đi."
Lưu Hứa người này có lúc hà khắc một chút, có điều bản tính thì không, mỗi ngày đều phải gặp mặt ở công ty, không thể làm cho quan hệ trở nên lạnh nhạt.
Đối với Lưu Hứa mà nói, Diệp Hoa cô gái này rất khéo léo, không đắc tội với ai, cũng sẽ không lấy lòng ai. Nếu như mình gây phiền phức, cô ấy vẫn không thèm để ý.
Lưu Hứa gật gật đầu "Gặp ở chỗ cũ."
Diệp Hoa cúi đầu, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
"Tổng giám đốc đến rồi." Tất cả mọi người khẩn trương đứng lên, nhìn chàng trai với bộ tây trang màu đen từ từ tiến vào.
Nhìn người trước mắt, Diệp Hoa không khỏi kinh ngạc, thế nào lại là hắn.
Diệp Hoa nghĩ tìm cách lẫn tránh, sáng sớm đã làm người ta dính đầy một thân sữa đậu nành, sẽ không thù dai chứ.
Trần Phạm Âm nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người trong phòng hội nghị, sau đó gật gật đầu, "Ngồi xuống đi."
Cuộc họp này,Diệp Hoa cảm thấy lòng mình hoang mang , cuối đầu, hận không thể tìm một chỗ chui xuống.
Lưu Hứa nhìn Diệp hoa, chọc chọc cánh tay của cô "Diệp tổng giám, cô làm sao vậy?"
Diệp Hoa lắc lắc đầu, "Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy có chút đau bụng, không có gì đáng ngại, tiếp tục họp đi."
"Công ty đã mở ra thị trường ở nước ngoài, sang năm chúng ta sẽ điều vài nhân sự đi Provence. Ai có ý định đi có thể viết đơn xin." Trợ lí tổng giám đốc nói.
Đi Provence, Diệp Hoa hơi sững sờ, tất cả mọi người đều sôi nổi thảo luận.
"Tổng giám đốc, điều đi tới đó khoảng chừng bao lâu có thể trở về."
Trần Phạm Âm miễn cưỡng ngẩng đầu, sau đó nhàn nhạt nói qua "Công ty đóng cửa."
Lưu Hứa thở dài một hơi "Đợi đến năm nào tháng nào Đông Quý mới đóng cửa đây !"
Diệp Hoa không nói gì, tựa hồ đang lẳng lặng suy tư điều gì đó, sau đó nghiêm túc nghe những người khác báo cáo.
"Diệp tổng giám,cô có nghĩ sẽ đi Provence không?" Lưu Hứa nhỏ giọng hỏi.
Diệp Hoa nhẹ nhàng di chuyển bút máy trong tay , sau đó nở nụ cười, khẳng định nói "Đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro