Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ngô Đồng


Ngày 19 tháng 2 năm 2015, sắc trời trong xanh.

Hương hoa đào lan tỏa ngào ngạt trong sân, trên nhánh đào treo một cái dây đỏ, trên dây đỏ rơi xuống hai cái tên, Trần Phạm Âm, Diệp Hoa.

Ngày tết sắp đến ,mọi người đều tranh thủ trở về nhà thăm người thân ,bè bạn.Có lẽ thế ở Ngô Đồng này xe cộ cũng thưa đi, yên tĩnh khó thấy.

Trên đường phố những hàng cây bách lá đã rơi rụng hết, có vẻ hơi cô đơn cùng hiu quạnh.

Xa xa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào bên trong một quán cà phê,xuyên qua lớp kính trong suốt có thể thấy cả hai màu xanh lam và trắng của những chiếc khăn trải bàn.Bên trên là một quyển sách thật dày ,nhìn kĩ tên sách "Nắng ấm như xưa".

Buổi sáng, có vài cửa hàng đã mở cửa sớm , để thu hút khách hàng, họ cho phát một ca khúc, bài hát này đã rất lâu rồi.Lắng nghe tỉ mỉ ,Yêu một người luôn hi vọng họ vui vẻ,trong lòng đã đủ ấm áp, người ấy còn quan trọng hơn cả bản thân.

Trên biển quảng cáo tại trạm xe buýt in hình một cô gái mặc một bộ màu xanh lam đậm quần dài, thắt hai bím tóc, cô gái ấy có gương mặt rất phổ biến ,nhưng mang theo ý cười mờ nhạt, nụ cười kia, khiến người ta cảm thấy rất ấm rất ấm, người qua đường nhìn đều dừng bước nhìn lại, dường như đã bị cô hấp dẫn.

Ngày 19 tháng 2, năm 2013 Ngô Đồng rơi xuống một trận tuyết lớn hiếm hoi.

Bởi vì đã qua năm mới, thành phố Ngô Đồng bắt đầu trở nên nhộn nhịp, trên đường lớn người đi lại cũng có chút vội vàng.

Ngô Đồng ,vùng A có một tòa chung cư đã cũ, có lẽ đây là nơi hiu quạnh duy nhất trong thành phố này.Bởi lẽ nơi này địa chỉ xa xôi,lại không có giao thông công cộng, không có tàu điện ngầm,nên cũng không có bao nhiêu người định cư.

Tầng 5, phòng đầu tiên bên trái , trên cửa có vẽ một cái mặt quỷ. Bức vẽ này là cậu bé cạnh nhà vẽ nên, Diệp Hoa nhìn, mỉm cười, không nói gì, lúc nhỏ mình cũng sẽ lén lút cầm phấn vẽ đầu heo lên trên tường, sau đó đề tên ai đó lên,nói là tranh này chính là họ. Mỗi lần nhìn mặt quỷ trên cửa Diệp Hoa lại cười.

Căn phòng của Diệp Hoa rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều do cô bày trí, trên tường treo một cái đồng hồ báo thức. Đồng hồ tí tí tách tách .

Một chiếc giường nhỏ 1m2, Diệp Hoa đang ngủ say.

Sáu giờ,bên ngoài mặt trời vẫn chưa lên, điện thoại di động trên bàn đã vang, bị điện thoại di động đánh thức, Diệp hoa có chút buồn bực che kín đầu, nhưng chiếc điện thoại di động này vẫn kiên trì không ngừng vang lên. Diệp Hoa âm thầm nguyền rủa, rốt cuộc là người nào trời còn chưa có sáng đã gọi điện đến, nếu không có chuyện quan trọng, cô nhất định dạy dỗ người nọ một phen.

"Alo" Diệp Hoa mơ mơ màng màng nói.

Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một trận gào thét, "Diệp Hoa, giỏi lắm,để tôi chờ cả một buổi tối."

Nghe những lời này, Diệp Hoa ngồi vụt dậy,tỉnh táo tức khắc, trưa ngày hôm qua Phương Đóa gọi điện thoại tới nói muốn mình đi cùng xem mắt,nhưng bởi vì chuyện của công ty quá bận rộn,nhất thời quên. Trở về nằm xuống giường liền ngủ say như chết .

"Tối qua quên, xem mắt như thế nào rồi?" Diệp Hoa đem điện thoại di động mở chế độ rãnh tay,đặt lên giường, sau đó đem cốc nước lọc trên bàn uống một hớp, hơi cau mày, nước này lạnh quá, sau đó pha ít nước nóng vào ly,lại uống một hớp.

Phương Đóa có chút tức giận nói, "Cậu không biết chứ, tên kia vốn là một kẻ háo sắc, táy máy tay chân , vừa nhìn đã buồn nôn."

Diệp Hoa nghe, cười to, "Phương đại mỹ nữ, cậu sợ không ai thèm lấy sao, nếu không ai thèm lấy cậu, vậy tớ càng không ai thèm lấy rồi. Cũng không biết là cậu nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào lại chạy đi xem mắt."

Phương Đóa yên lặng thật lâu không nói gìDiệp Hoa nghe, cười to, "Phương đại mỹ nữ, cậu sợ không ai thèm lấy sao, nếu không ai thèm lấy cậu, vậy tớ càng không ai thèm lấy rồi. Cũng không biết là cậu nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào lại chạy đi xem mắt.", cô ấy không nói lời nào, Diệp Hoa cũng không quấy rầy, để cô ngẫm lại cho rõ ràng.

Một phút sau đó, Phương Đóa cũng tiếp lời, "Tớ cũng chỉ muốn tìm một người gả cho mà thôi, vì sao khó quá vậy."

Cúp điện thoại, Diệp Hoa cũng không còn buồn ngủ, từ từ đứng dậy, mở rèm cửa sổ ra, bên ngoài trời đã sáng nhiều.

Đứa bé sát vách mang theo balo đến trường, nhìn thấy Diệp Hoa liền vẫy tay mỉm cười "Chị ơi, chào buối sáng".

Diệp Hoa cười, gật đầu, nhìn đứa nhỏ đã khuất sau ngã rẽ , nhìn lên bầu trời,một tầng màu cam , xem ra hôm nay nhất định là một ngày đẹp trời. Thật thích hợp tập thể dục.Diệp Hoa thay một bộ quần áo thể thao rồi chậm rãi chạy bộ xuống nhà.

Chung cư A nằm ở vùng ngoại ô nên không khí đặc biệt thanh tĩnh .

Nghe nhạc, từ từ chạy,trong công viên đã có rất nhiều ông bà lão đang luyện võ , Diệp Hoa dừng lại uống một chút nước, ngồi ở một bên, nhìn các cụ luyện võ.

Bởi vì hôm qua trời có tuyết, cho nên trên mặt đất vẫn còn lớp tuyết mỏng, Diệp Hoa chà xát tay, nhìn cửa hàng nhỏ phía xa đang bán bữa sáng.Hơi có chút đói bụng rồi,suy nghĩ một chút, sau đó từ từ đứng dậy đi đến cửa hàng đó.

Bánh bao nóng hổi, còn có sữa đậu nành cùng bánh quẩy, cô tìm một chỗ ngồi xuống.

"Tôi mua hai cái bánh quẩy cùng một ly sữa đậu nành."

Ông chủ nhìn Diệp Hoa, cười nói "Chờ một chút."

Mấy phút sau đó, nhìn một ly đầy sữa đậu nành cùng hai cái bánh quẩy, Diệp Hoa vui vẻ chuẩn bị cầm lấy bánh quẩy ăn một miếng chợt nghe "Ông chủ, bán một bát cháo đầy cùng một lồng bánh bao." Phía sau truyền đến âm thanh chậm rãi , âm thanh này thật êm tai .

Êm tai nhất cô từng nghe từ trước đến giờ.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chàng trai kia rất cao, rất tuấn tú, đôi mắt thâm thúy, tựa hồ sâu nhìn không thấy đáy,chóp mũi cao thẳng, môi mỏng, trước đây nghe bà nội nhắc qua, người môi mỏng đều rất bạc tình. Anh ta mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, nhìn cả người rất nhẹ nhàng,sạch sẽ, cái trán đầy mồ hôi có lẽ vừa chạy qua.

Như cảm giác Diệp Hoa đang đánh giá mình, chàng trai nâng mắt, nhìn cô.

Diệp Hoa vội vã thu hồi tầm mắt, hơi chút lúng túng, vội vã ăn từng ngụm bánh quẩy trong tay.

"Cô đang ngắm tôi à." Giọng nói kia từ đỉnh đầu truyền đến.

Tay cô hơi có chút run, ly sữa đậu nành trên tay lập tức nghiêng đổ, toàn bộ đều rơi trên bộ quần áo trắng của anh ta. Nhất thời cảm thấy bầu không khí này thật khó thở..

Hiện tại có thể nhìn ra sắc mặt anh ta có bao nhiêu đen, Diệp Hoa sửng sốt nửa ngày, cảm thấy người bốn phía đều đang nhìn mình. Khoảng chừng nửa phút, Diệp Hoa vội vã rút ra mảnh giấy vệ sinh, hết sức chân thành nói, "Xin lỗi, xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro