
Chương 7
Tiếng thằng nhóc vừa dứt lời, mấy tên lưu manh trong thôn do Triệu Thắng Quân cầm đầu đồng loạt chuyển ánh mắt lên trên người Ôn Hân, vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ngốc nghếch uy hiếp như vừa rồi.
Ôn Hân ngay trong giây lát đột nhiên cảm thấy choáng váng, cảm giác hạ đường huyết liền ập đến trong nháy mắt, cô bất giác đỡ khung cửa bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại, tay vịn lấy trán để trấn tĩnh.
Bộ dáng yếu ớt của Ôn Hân từ trong mắt Triệu Thắng Quân liền biến thành một con thỏ trắng đáng thương. Mấy ngày trước ở cửa thôn bọn họ cũng đã gặp qua, bất quá lúc ấy nữ thanh niên trí thức này mặt toàn tro than nhìn không rõ ràng, lúc này lại sạch sẽ đứng ở nơi đó, trắng nõn mềm mại, thoạt nhìn rất yếu đuối, nhìn thế nào cũng không giống như người có thể đem Tiểu Hắc Tử khoẻ như trâu này đánh thành cái bộ dạng này được. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt tàn nhẫn biến thành hoài nghi.
Ôn Hân ổn định tinh thần xong ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, cô mở to hai mắt mở miệng, cũng không biết tại sao, có thể là bởi vì hạ đường huyết nên không còn sức lực, vốn dĩ muốn cãi lý, nhưng giờ phút này lời nói ra lại rất nhỏ và mềm nhũn, "Em trai của anh trộm đồ của tôi, hai cái bánh bao thịt cùng sáu cái bánh bao trắng, vừa rồi bị tôi bắt ngay tại trận, lúc bắt nó đã làm cho nó bị thương tôi quả thật là có trách nhiệm, nhưng nguyên nhân cũng là bởi vì nó trộm đồ, tôi có thể bỏ tiền dẫn nó đi bệnh viện xem vết thương, bất quá nó trộm đồ như vậy anh có phải cũng nên cho tôi một lời giải thích hay không. ”
Ôn Hân cố gắng tăng âm lượng nói chuyện, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ nhẹ, những người phụ nữ phương Bắc ở Dương Thạch Tử ai cũng đều nói lớn tiếng, sảng khoái hào khí, mà lúc này âm thanh mềm mại đáng yêu như loli của Ôn Hân làm cho mấy tên anh em phía sau Triệu Thắng Quân nghe được đều có chút chú ý .
Triệu Thắng Quân liếc nhìn mấy anh em đang đứng bên cạnh mình, nhíu mày một cái, nhấc chân đá thằng nhóc bên cạnh một cước, "mày trộm đồ của người ta? ”
Thằng nhóc bị một cước đá ra ngoài hai bước, đụng phải mấy tên lưu manh đứng cạnh, nó che mông nhỏ giọng ngụy biện, " Em ...em... em không có, đó là bánh bao trắng mẹ em đã làm cho em. ”
Triệu Thắng Quân tát một cái vào gáy thằng nhóc kia, "Lại nói thêm một câu! Nhà mày một năm cũng không ăn một bữa bánh bao trắng ta còn không biết sao? ”
Thằng nhóc quặt miệng không vui, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng mọi người xung quanh, hiển nhiên cảm thâý Thắng Quân ca làm mất mặt mình, " anh Thắng quân, vậy cô ta đánh em, anh xem tính thế nào. ”
Tiểu Hắc Tử vươn khuỷu tay và đầu gối vừa mới rách da, lộ ra vết thương máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn tương đối thê thảm, bay xa như vậy ngã ra ngoài, Ôn Hân nhìn vết thương kia cũng có chút không đành lòng. Kỳ thật là bởi vì Tiểu Hắc Tử ngã thành một thân máu me từ chỗ thanh niên trí thức về, vừa đụng phải bọn họ, Triệu Thắng Quân mới tới đây làm chuyện chính nghĩa.
Triệu Thắng Quân trừng mắt nhìn nó một cái, ngẩng đầu lại nhìn thủ phạm đang đứng kia , vịn vào khung cửa thoạt nhìn rất yếu ớt hệt như một con thỏ trắng nhỏ, nói cô đánh Tiểu Hắc Tử? Anh ta không tin điều đó.
Triệu Thắng Quân cúi đầu trừng mắt nhìn thằng nhóc kia, liền bắt đầu bới móc túi, móc liên tục mấy cái túi, lại từ trên người mấy tên lưu manh bên cạnh gom góp được mấy cái phiếu, đếm xong liền hùng hổ đi vào trong sân của các nữ thanh niên trí thức, đem một đống phiếu và mấy phân tiền để lên trên đầu tường thấp bé của Ôn Hân, làm cho đất trên tường rơi xuống một đống, "Đây là bánh bao và tiền bánh bao của cô. ”
Nói xong xoay người rời đi.
Mấy anh em vốn là tới để gây sự, hơn nữa Tiểu Hắc Tử luôn luôn được Triệu Thắng Quân che chở, đối với hành vi của Triệu Thắng Quân cảm thấy rất khó hiểu. " Anh Thắng quân."
Triệu Thắng Quân cao hơn Tiểu Hắc Tử hai cái đầu, một tay túm lấy Tiểu Hắc Tử giống như xách theo một con gà con đi, "Không thấy mất mặt hay sao? ”
-"Này, thằng nhóc đó không sao chứ, tôi cho nó tiền thuốc men!" Ôn Hân hướng về phía người thiếu niên kia hô lên, dù sao thì cũng bởi vì mấy cái bánh bao mà đánh người ta thành cái bộ dạng kia cô cũng có chút ngượng ngùng.
- "Không cần!" Anh ta cũng không quay đầu lại lưu lại một câu, nói xong còn đánh Tiểu Hắc Tử một cái.
Tiểu Hắc Tử rụt cổ ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm , " anh Thắng quân, làm sao anh có thể dùng nhiều tiền như vậy? ”
Nhưng Triệu Thắng Quân không để ý tới nó, bước nhanh đi, Tiểu Hắc Tử bị xách giống như một con gà.
Ôn Hân đầu còn có chút choáng váng, cảm giác đường huyết vẫn còn hạ , cũng bất chấp những chuyện khác, vội vàng từ trong túi lấy ra một khối kẹo thỏ trắng lớn, bỏ vào miệng nhai, dừng lại một lát, tinh thần mới cảm thấy dễ chịu, dần dần tốt hơn một chút, lúc này Triệu Thắng Quân đã mang theo các anh em của mình đi xa khỏi tầm mắt cô rồi. Cô có chút mềm chân đi đến bên tường, cầm lấy từng xu một đếm, tổng cộng là chín hào.
Nhìn mấy tên lưu manh đến kiếm chuyện gây rối xong lại rời đi không thể giải thích được, cô có chút ngoài ý muốn, vậy mà dứt khoát lưu loát rời đi như vậy? Và trả tiền lại cho cô.
Có thể bởi vì lao động mà hao quá nhiều thể lực, hoặc Ôn Hân thật sự quá đói bụng, không rảnh quản bọn họ, cô vội vàng trở về ăn cơm, hôm nay thức ăn chính trong căng tin là bánh bột ngô, Ôn Hân cũng không để ý đến cổ họng mình, nhai hơn phân nửa cái bánh bột ngô, ăn nửa hộp bắp cải xào, tinh thần mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bây giờ cô có chút hiểu được những gì Lâm Tĩnh nói với cô ngày hôm qua, một ngày làm việc trở về, bánh bột ngô đều biến thành bánh bao thơm. Nhưng đồ ăn trong nhà ăn một chút dầu mỡ cũng không có, sau khi hơi khôi phục chút thể lực, Ôn Hân đành phải ở trong phòng bếp nhóm lửa, nấu một nồi cháo trắng nhỏ, rắc một chút đường trắng, đều ăn hết thì triệu chứng của cơn hạ đường huyết mới dần dần biến mất.
Trước khi đi ngủ, đầu óc Ôn Hân vẫn khó có thể dời đi lực chú ý từ bàn tay vàng này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy có đầu mối, cô luôn cảm thấy bàn tay vàng này đặc biệt vô vị .
Hai ngày kế tiếp, đám thanh niên trí thức trời chưa sáng đã bị kéo đến trong ruộng làm việc, Lương Cao Tử là một người chất phác, nhưng trên người lại có một sự cố chấp đặc trưng của những người thập niên bảy mươi, mỗi ngày đều giám sát nhóm thanh niên trí thức phải hoàn thành khối lượng công việc nhất định mới bằng lòng chấm công điểm cho, tất cả mọi người đều bị Lương Cao Tử giày vò thảm thiết, Lưu Du Du nhiều lần đều cầm xẻng ngồi trên mặt đất bất lực khóc thành tiếng.
Ôn Hân nghiễm nhiên trở thành một tấm gương lao động của nhóm, mỗi ngày đều được Lương Cao Tử khen ngợi. Vốn công việc của Nữ thanh niên trí thức so với Nam thanh niên trí thức sẽ được sắp xếp ít hơn, Ôn Hân mỗi ngày đều làm đủ công điểm, làm cho một đám thanh niên trí thức tương đối hâm mộ. Phân công đối với nhóm Thanh niên trí thức mà nói là vô cùng quan trọng, đây không chỉ đại biểu cho khẩu phần lương thực của mỗi người có thể phân ra, đối với thanh niên trí thức mà nói, có thể gia nhập Đảng hay không, có thể trở về thành phố hay không, đây đều là một chỉ số phán xét vô cùng quan trọng.
Công tác xuân canh bận rộn, mấy ngày sau Lương Cao Tử cũng phải về canh tác trên ruộng của Dương Thạch Tử, nên phân phối khu vực này cho các thanh niên trí thức, phải biết rằng nhóm thanh niên trí thức này mỗi ngày đều phải tự mình xuống ruộng làm việc, lúc xuống công Lương Cao Tử sẽ tới kiểm tra tiến độ công tác của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro