Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Những Vết Nứt Dưới Lớp Bụi

Đêm ấy, khi mọi thứ kết thúc trong căn phòng nhỏ phía sau quán cà phê, không gian chìm vào một sự im lặng nặng nề. Ánh đèn vàng mờ nhạt từ chiếc bóng tròn treo trên trần vẫn hắt xuống sàn gỗ cũ kỹ, chiếu lên ba cơ thể nằm sát nhau trên chiếc giường đơn chật chội. Quang nằm giữa, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, hơi thở cậu vẫn chưa đều lại sau những phút giây cuồng nhiệt vừa qua. Bên trái cậu là ông Cương, lặng lẽ quay mặt vào tường, tấm lưng rộng rãi phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp thở đều đặn, như thể ông đang cố giấu đi những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng. Bên phải là Vũ, nằm ngửa, một tay gác lên trán, đôi mắt nhắm hờ, khóe môi cong lên một nụ cười thoáng qua – nụ cười của sự thỏa mãn xen lẫn chút khó hiểu.Quang không nói gì, cũng không dám động đậy. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cả hai người đàn ông bên cạnh, làn da ông Cương thô ráp nhưng ấm áp, làn da Vũ mịn màng và căng tràn sức sống. Hai cảm giác đối lập ấy đan xen, khiến cậu vừa hạnh phúc vừa hoang mang. Cậu đã muốn điều này, đã khao khát giữ cả hai người trong cuộc đời mình, nhưng giờ đây, khi nó trở thành hiện thực, cậu lại không biết phải đối diện thế nào. Tiếng quạt trần kêu ù ù phía trên đầu vang lên đều đặn, như một bản nhạc nền đơn điệu cho những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu. Cậu tự hỏi liệu mình có đang sai, liệu cái giá của việc giữ cả ông Cương và Vũ có phải là sự bình yên mà cậu từng tìm kiếm.Vũ là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên. Cậu ta ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang hông, quay sang nhìn Quang với ánh mắt vừa tò mò vừa thoải mái. “Cậu ổn không?” Vũ hỏi, giọng trầm nhưng mang theo chút đùa cợt. “Nhìn cậu căng thẳng thế này, tôi tưởng cậu sẽ vui hơn chứ.”Quang gật đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Tôi ổn. Chỉ… chỉ là chưa quen thôi.”Vũ cười khẽ, đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, những ngón tay thon dài lùa qua mái tóc bù xù của Quang một cách dịu dàng. “Cậu lạ thật đấy. Tôi chưa thấy ai như cậu – vừa muốn cái này, vừa sợ cái kia. Nhưng mà, thú vị lắm.” Cậu ta liếc sang ông Cương, người vẫn nằm im không động đậy, rồi nói tiếp: “Chú Cương, chú sao rồi? Không nói gì à?”Ông Cương khựng lại một giây, rồi chậm rãi ngồi dậy. Ông không nhìn Vũ, cũng không nhìn Quang, chỉ cúi xuống nhặt chiếc áo sơ mi xám vò nhàu dưới sàn, mặc vào mà không cài cúc. “Tôi không có gì để nói,” ông đáp, giọng trầm trầm, mang theo chút mệt mỏi. “Chuyện này… tùy cậu ấy.” Ông chỉ tay về phía Quang, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp mà cậu không thể đọc được.Quang nuốt nước bọt, cảm giác như cổ họng mình khô khốc. Cậu muốn nói gì đó để xoa dịu không khí, nhưng lời nói cứ nghẹn lại. Cuối cùng, cậu chỉ lí nhí: “Cháu muốn mọi thứ ổn thôi. Cháu không muốn ai phải khó xử.”Ông Cương không đáp, chỉ đứng dậy, bước ra ngoài quầy pha chế, để lại Quang và Vũ trong căn phòng nhỏ. Tiếng bước chân ông nặng nề vang lên trên sàn gỗ, như mang theo cả sự day dứt mà ông không thể giãi bày. Vũ nhìn theo bóng lưng ông, rồi quay sang Quang, nhún vai: “Chú ấy khó hiểu thật. Nhưng mà, nếu cậu muốn thế này, tôi chơi tới cùng. Tôi không ghen đâu, yên tâm.”Lời nói của Vũ nhẹ nhàng, nhưng với Quang, nó lại như một mũi dao vô hình đâm vào lòng cậu. Cậu biết Vũ không ghen, không phải vì cậu ta rộng lượng, mà vì cậu ta xem chuyện này như một trò chơi, một trải nghiệm mới mẻ. Còn ông Cương thì khác. Dù ông không nói ra, Quang cảm nhận được sự tổn thương trong từng cử chỉ của ông, sự miễn cưỡng mà ông cố che giấu khi đồng ý với cái ý tưởng điên rồ này. Cậu tự hỏi liệu mình có đang ích kỷ, có đang ép buộc cả hai người vào một điều mà họ không thực sự muốn.Đêm đó, Vũ rời đi trước, để lại Quang ở lại với ông Cương. Khi chỉ còn hai người, Quang bước ra quầy, thấy ông đang lau từng chiếc ly bằng động tác chậm rãi, đều đặn như mọi khi. Ánh đèn neon từ bảng hiệu bên ngoài hắt vào, chiếu lên khuôn mặt ông những vệt sáng lập lòe, làm nổi bật những nếp nhăn sâu hơn thường ngày. Quang đứng sau lưng ông, ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Chú… chú giận cháu à?”Ông Cương ngừng tay, nhưng không quay lại. “Tôi không giận,” ông đáp, giọng thấp xuống. “Tôi chỉ không hiểu cậu muốn gì. Cậu có cậu ta rồi, sao còn cần tôi?”“Cháu cần chú,” Quang nói, bước đến gần hơn, đặt tay lên vai ông. “Vũ là một phần của cháu, nhưng chú là một phần khác. Cháu không thể chọn giữa hai người.”Ông Cương quay lại, ánh mắt ông nhìn thẳng vào cậu, sâu thẳm và đầy mâu thuẫn. “Cậu không thể có tất cả, Quang. Đời không vận hành như thế. Cậu kéo tôi vào chuyện này, rồi kéo cả cậu ta vào, để làm gì? Để rồi cả ba chúng ta đều khổ sao?”Lời nói của ông như một cái tát vào mặt Quang. Cậu đứng im, đôi tay buông thõng, không biết phải trả lời thế nào. Cậu muốn nói rằng mình không muốn ai khổ, rằng mình chỉ muốn giữ những gì mình yêu quý, nhưng cậu biết lời giải thích ấy quá ngây ngô, quá yếu ớt trước thực tế. Ông Cương thở dài, đặt chiếc khăn lau xuống quầy, rồi nói: “Thôi, về đi. Tôi mệt rồi.”Quang không muốn về, nhưng cậu biết mình không thể ở lại. Cậu xách ba lô, bước ra khỏi quán, lòng nặng trĩu. Đêm Sài Gòn hôm ấy lạnh hơn thường lệ, gió thổi qua con hẻm mang theo cái se sắt của mùa cuối năm. Cậu đi bộ về phòng trọ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại câu hỏi lặp đi lặp lại: mình đang làm gì với cuộc đời mình?Những ngày sau đó, mối quan hệ tay ba giữa Quang, ông Cương và Vũ tiếp tục trong một sự căng thẳng ngầm. Vũ vẫn vô tư, vẫn đến quán vài lần mỗi tuần, kéo Quang vào những cuộc trò chuyện rôm rả, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với ông Cương. Cậu ta không ngại thể hiện tình cảm với Quang ngay trước mặt ông, từ những cái nắm tay đến những cái hôn nhẹ lên má, như thể muốn khẳng định vị trí của mình. Ông Cương thì khác. Ông ngày càng khép kín, ít nói hơn, và mỗi lần Quang ở lại sau giờ đóng cửa, ông thường tìm cách tránh né những khoảnh khắc gần gũi. “Tôi không muốn lặp lại chuyện đó,” ông nói một lần, khi Quang cố kéo ông vào căn phòng nhỏ. “Cậu có cậu ta rồi, đừng làm tôi khó xử nữa.”Nhưng Quang không chịu. Cậu vẫn đến quán, vẫn ở lại, và đôi khi, trong những phút yếu lòng, ông Cương lại để cậu chạm vào mình. Những lần ấy không còn nồng nhiệt như trước, mà mang theo một sự miễn cưỡng, một nỗi buồn mà cả hai đều cảm nhận được nhưng không ai dám nói ra. Quang biết ông Cương đang chịu đựng, nhưng cậu không dừng lại, vì cậu sợ nếu buông tay, ông sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình mãi mãi.Vũ, ngược lại, ngày càng thoải mái với tình huống này. Một tối, khi ba người lại ở trong căn phòng nhỏ, Vũ bất ngờ đề nghị: “Sao chúng ta không làm lại chuyện ấy nhỉ? Lần trước thú vị mà.” Cậu ta cười, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch, như thể đang thử thách cả Quang và ông Cương. Quang ngập ngừng, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, ông Cương đứng dậy, nói lạnh lùng: “Tôi không chơi trò này nữa. Hai người muốn gì thì tự làm.”Ông bước ra ngoài, để lại Quang và Vũ trong không gian ngột ngạt. Vũ nhún vai, kéo Quang vào lòng, thì thầm: “Chú ấy nhạy cảm quá. Thôi, chỉ mình tôi với cậu cũng được.” Nhưng Quang đẩy Vũ ra, đứng dậy chạy theo ông Cương. Cậu tìm thấy ông đứng ở góc quán, tay cầm điếu thuốc, khói trắng bay lượn trong không khí đêm.“Chú đừng đi,” Quang nói, giọng lạc đi. “Cháu xin lỗi. Cháu không muốn chú buồn.”Ông Cương nhìn cậu, ánh mắt vừa giận dữ vừa đau đớn. “Cậu xin lỗi để làm gì, khi cậu cứ đẩy mọi thứ đi xa hơn? Cậu nghĩ tôi là gì? Một món đồ để cậu giữ bên cạnh khi cậu đã có người khác sao?”“Không phải vậy,” Quang đáp, nước mắt chực trào. “Cháu yêu chú. Cháu cũng yêu Vũ. Cháu không biết phải làm sao để không mất ai cả.”Ông Cương im lặng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi nói: “Cậu không yêu ai cả, Quang. Cậu chỉ yêu cái cảm giác được sở hữu. Nhưng tôi không phải thứ cậu có thể giữ mãi. Tôi mệt rồi. Đi đi, và đừng quay lại nữa.”Lời nói của ông như một nhát cắt cuối cùng. Quang đứng đó, đôi chân như đóng băng, nhìn ông Cương quay vào trong, đóng sầm cánh cửa gỗ phía sau quán. Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc, như một dấu chấm hết cho những tháng ngày cậu từng mơ mộng. Vũ bước ra, đặt tay lên vai cậu, nói: “Thôi, về với tôi. Chú ấy cần thời gian.”Nhưng Quang không về với Vũ. Cậu lặng lẽ rời đi, bước qua những con hẻm tối om, lòng trống rỗng. Cậu biết mình vừa đánh mất ông Cương, và có lẽ, cả Vũ cũng sẽ không ở lại lâu khi nhận ra cậu không thể toàn tâm toàn ý với cậu ta. Đêm đó, cậu ngồi trên ghế đá công viên gần phòng trọ, nhìn dòng xe cộ lướt qua, và tự hỏi liệu mình có bao giờ tìm lại được sự bình yên mà cậu từng cảm nhận trong những ngày đầu đến quán cà phê của ông Cương.Ngày hôm sau, Quang không đến quán. Cậu nghỉ làm ở công ty, nhắn tin xin lỗi Vũ, và khóa mình trong phòng trọ suốt một tuần. Cậu không ăn, không ngủ, chỉ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà loang lổ vết ẩm, để mặc những ký ức về ông Cương và Vũ trôi qua như một cuốn phim câm. Cậu nhận ra mình đã sai – không phải vì yêu cả hai người, mà vì đã cố ép họ vào một mối quan hệ mà chẳng ai thực sự muốn. Ông Cương cần sự yên ổn, Vũ cần sự chân thành, còn cậu, cậu chỉ muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng mình mà không nghĩ đến hậu quả.Một buổi chiều, khi mưa bắt đầu rơi tí tách ngoài hiên, Quang đứng dậy, xách ba lô, và quyết định rời khỏi Sài Gòn. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết mình cần rời xa tất cả – quán cà phê, ông Cương, Vũ, và cả những ký ức đã vỡ tan như lớp bụi dưới ánh sáng ban ngày. Cậu để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn, viết: “Cháu xin lỗi chú. Cháu sẽ không quay lại nữa,” rồi gửi nó qua khe cửa quán cà phê vào một đêm mưa, trước khi bước lên chuyến xe buýt rời thành phố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro