
Chương 49 : Chiếc cốc lửa và cái tên
Sau buổi tiếp đón
Sau bữa tiệc chào mừng long trọng, Hogwarts dường như không ngủ. Học sinh ba trường vẫn còn ríu rít bàn tán đến tận khuya, nhưng sáng hôm sau thì mọi chuyện nghiêm túc hơn nhiều chính thức khởi động Giải đấu Tam Pháp Thuật.
Tấm biển lớn được treo ngay Đại Sảnh, công bố Chiếc Cốc Lửa sẽ chọn ra ba vị Quán Quân mỗi trường một người. Các ứng cử viên bỏ tên trong hạn định. Đêm Halloween, cốc sẽ công bố.
Sera chen lấn trong đám đông, đôi mắt sáng rực. Trong lòng cô rạo rực như những đứa khác, nhưng Nyx trong đầu lại lẩm bẩm
“Cẩn thận đấy, Sera . Thứ gì liên quan đến lửa, đến lựa chọn vận mệnh… thường chẳng hiền lành đâu , trông ngọn lửa xanh đó cũng đáng sợ gớm ”
Cô cau mày: “Đừng làm mình mất hứng.”
" Mà cậu cũng biết sợ nữa à ?"
Những ứng cử viên sáng giá
Ngay từ buổi sáng, mọi người đã đoán già đoán non. Ai sẽ là Quán Quân của Hogwarts?
“Cedric Diggory chắc chắn rồi. Vừa đẹp trai, vừa giỏi, vừa nổi tiếng,” nhóm nữ sinh Hufflepuff thì thầm.
“Harry thì sao?”
Có tiếng vang lên từ đám Gryffindor.
“Nó đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cơ mà!”
Harry lập tức đỏ mặt, còn Ron thì hăng hái
“Nếu Harry được chọn thì Gryffindor sẽ oách nhất trường luôn.”
Hermione thì thực tế hơn
“Chỉ học sinh trên mười bảy tuổi mới được đăng ký. Harry chưa đủ.”
Bên Slytherin, Malfoy vênh váo
“Ta sẽ được chọn thôi. Nhà Malfoy luôn là người dẫn đầu.”
Sera đứng cạnh Diana, khẽ thở dài
“Ai cũng mơ mộng cả.”
Diana cười khúc khích
"Thì mơ cũng đâu mất gì.”
Còn về 2 tên ngốc Weasley kia , sera tự hỏi sao nay lại ko thấy họ quậy phá .
Buổi trưa, khi đi ngang hành lang, Sera vô tình nghe thấy hai giọng quen thuộc:
“Fred, mày nghĩ chắc chắn được chứ?”
“Chắc như đinh đóng cột, George à. Chỉ cần uống thuốc này rồi bỏ tờ giấy vào Cốc Lửa, nó chẳng thể biết ta chưa đủ tuổi đâu"
Sera bật cười, bước ra từ góc tường
“Mơ đẹp quá nhỉ hai tên ngốc . Để xem kết quả.”
Fred hay George, chẳng rõ nháy mắt
“Yên tâm, nhóc em gái, mai này anh trở thành Quán Quân, sẽ dẫn em đi khắp thế giới phù thủy.”
" Này nói ai là em gái của 2 cậu hả 2 tên ngốc kiaaaa ??!!"
Cả hai cười ha hả, chạy biến, để lại Sera lắc đầu
Tối bỏ phiếu
Đêm ấy, Đại Sảnh rực sáng. Chiếc Cốc Lửa được đặt trang nghiêm trong Hộp Gỗ, ánh lửa xanh lam bập bùng như có linh hồn.
Sera và Diana lẻn xuống, chen vào đám đông xem. Không khí náo nhiệt, ai cũng muốn tận mắt thấy những người dũng cảm đặt tên mình vào lửa.
Cedric Diggory tiến lên, dáng điềm đạm. Khi tờ giấy chạm vào lửa, nó bùng lên xanh rồi nuốt gọn. Đám đông reo hò.
Tiếp đó là vài gương mặt nổi bật khác từ Ravenclaw, Slytherin. Ai nấy đều thành công, lửa xanh nhận lấy tên họ.
Rồi đến lượt Fred và George.
Hai cậu song sinh ngẩng cao đầu, ném giấy vào đầy tự tin. Trong chớp mắt, lửa xanh đỏ rực, bụp một tiếng và… cả hai biến thành hai ông già râu bạc, tóc trắng phau, gương mặt nhăn nheo.
Tiếng cười rộ lên vang trời!
Sera ôm bụng cười đến chảy nước mắt:
“Dừa lắm! Đã nói rồi mà!”
Fred và George gào lên lao vào đổ lỗi cho nhau ,loạng choạng bỏ chạy trong tiếng cười ngặt nghẽo.
Diana cười đến nỗi phải bám vào Sera
“Ôi, mình không thở nổi nữa.”
Trong lúc Sera còn mải cười, bất giác cô cảm thấy… rùng mình. Như có ai đang nhìn chằm chằm.
Cô quay lại.
Đúng như dự cảm chàng trai Durmstrang hôm qua. Anh ta đứng tách ra khỏi đám đông, dựa hờ vào cột đá, mắt không rời cô.
Lần này, không chỉ nhìn, mà còn cười. Một nụ cười ấm áp, gần gũi đến lạ, như thể họ đã quen biết từ lâu.
Sera khựng lại. Trái tim cô đập thình thịch. “Anh ta là ai? Sao cứ nhìn mình như thế?”
Cô quay đi, kéo tay Diana
“Về thôi.”
Nhưng khi Sera đi ngang hành lang dẫn về tháp Gryffindor, cô dừng lại. Trên bệ cửa sổ, có bóng người ngồi.
Ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh trên mái tóc nâu hạt dẻ. Chính là anh ta.
Anh mỉm cười, giọng trầm mà ấm:
“Lâu rồi không gặp, nhóc tóc xù.”
Sera tròn mắt: “Nhóc… tóc xù?”
“Em không nhận ra anh thật sao?” Anh nghiêng đầu
“Anh là Dylan. Dylan Keane. Có vẻ em không nhớ, nhưng thôi… từ từ rồi sẽ nhớ. Và có vẻ nay em đã lớn lên thật xinh đẹp ,mừng cho em "
Anh đứng dậy, bước nhẹ qua cô, để lại một câu:
“Anh vẫn vui vì gặp lại em.”
Bóng lưng cao lớn dần biến mất trong ánh sáng nhạt.
Sera đứng lặng. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình siết lại. Cái tên ấy… Dylan… Nghe rất quen, như từ ký ức xa xưa, nhưng càng cố nhớ, càng trống rỗng.
Sera vội gọi Nyx
" Nyx , anh ấy là ai cậu biết anh ta đúng ko ? Sao tớ ko nhớ ra đã từng quen anh ấy ?? "
Nyx trong đầu thở dài:
“Đúng vậy, tôi biết anh ta và cậu cũng vậy . Nhưng tốt hơn hết là cậu tự nhớ lại. Và Dylan là một người tốt… ”
Sera cắn môi. Bất giác, cô không muốn trở về phòng sinh hoạt chung nữa.
Ra hồ Đen , tuy đây đã là đêm khuya nhưng mà Sera ko còn sợ như trước nữa dù sao bị snape sai vặt đi vào rừng cấm hái nguyên liệu cùng ông mãi thành ra gan của Sera cũng lớn hơn .
Bước chân đưa cô ra hồ Đen. Đêm se lạnh, hơi nước bốc lên mờ ảo. Ánh trăng trải dài trên mặt nước lăn tăn.
Sera ngồi xuống bãi cỏ, ôm gối, thì thầm với Nyx
“Mình thấy quen lắm… nhưng không nhớ nổi. Những lời anh ta nói… ‘nhóc tóc xù’… nghe như từ hồi rất nhỏ.”
Nyx đáp:
" Có vẻ cậu bị mất 1 phần kí ức rồi "
Sera ngẩng đầu, hít thật sâu. Cảm giác vừa hoang mang, vừa ấm áp.
Cô không hề biết, trong bóng tối không xa, vẫn có một người lặng lẽ dõi theo. Đôi mắt u tối, khó đoán, ánh lên tia cảm xúc không tên.
Và đêm Hogwarts lại chìm vào tĩnh lặng, nhưng trong lòng Sera một ngọn sóng vừa dấy lên , cô cứ ngồi trong hồ mà thẫn thờ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro