
Chương 27: Vết sẹo sư tử và chiếc hộp không mở được
Mùa hè trôi qua trong yên tĩnh bất thường, chỉ còn vài ngày nữa là Sera sẽ quay lại Hogwarts. Vết sẹo hình đầu sư tử vẫn nằm gọn nơi cánh tay trái của cô dù là một tai nạn, nó mang vẻ uy nghi và bí hiểm đến mức Sera không giấu nổi chút tự hào lẫn bối rối. Cô thường che nó bằng vải băng trắng, nhưng đêm xuống, cô ngắm nhìn nó hàng giờ qua ánh sáng mờ ảo của đèn nến.
Nyx từng nhận xét:
“Nếu nó cháy đỏ lên lúc cậu nổi giận thì đúng là Gryffindor thứ thiệt.”
Sera chẳng đáp.
Sáng hôm đó, khi đang dọn dẹp phòng kho nhỏ dưới tầng hầm cùng cha, cô vô tình chạm vào một chiếc hộp gỗ đen mun có khắc biểu tượng trăng lưỡi liềm và những ký hiệu cổ xưa không thể đọc được. Mỗi khi cô chạm vào, chiếc hộp phát ra tiếng vang trầm như tiếng thở dài.
“Đừng mở nó,” cha cô bảo, có phần nghiêm trọng bất ngờ. “Đó là thứ ta chưa từng giải mã nổi. Nó thuộc về tổ tiên nhà Andromeda.”
Càng bị cấm đoán, Sera càng bị thu hút.
Đêm đó, cô lén quay lại, mang theo một vài lọ thuốc ngủ tự chế thứ thành quả sau hai tháng nghiên cứu lén lút trong nhà kho, dùng cánh hoa tử linh lan, rễ cây bìm bịp và vài giọt thảo mộc lạ cô tìm thấy trong vườn. Cô định thử nó lên… chính mình.
“Mình cần kiểm tra giấc ngủ sâu có thể đưa ý thức đi xa đến đâu,” cô nghĩ.
Nhưng chưa kịp uống, chiếc hộp lại phát ra âm thanh lần nữa lần này yếu ớt như tiếng thì thầm. Sera cảm thấy cổ tay mình rát lên, vết sẹo sư tử phát sáng nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc hộp đột nhiên tự hé mở.
Bên trong, chỉ có một mảnh giấy da cũ kỹ, trên đó ghi đúng một dòng:
“Khi kẻ không thuộc về đâu bắt đầu viết lại số mệnh, cánh cửa sẽ mở.”
Và rồi… một làn khói tím nhạt bay lên từ mảnh giấy, xoáy thành hình một cái chìa khóa nhỏ và rơi nhẹ xuống tay cô.
Sera đứng sững. Cô cảm thấy như vừa kích hoạt một phần của quá khứ chưa từng được kể.
Sáng hôm sau, khi cha mẹ phát hiện cô ngủ quên trên bàn với mảnh giấy cũ trong tay và một lọ thuốc ngủ còn dang dở, họ lo lắng ra mặt. Mẹ cô chạm tay vào trán cô, kiểm tra nhịp tim và ánh mắt mọi thứ bình thường. Nhưng vết sẹo sư tử… giờ đã khắc thêm một vòng tròn nhỏ bao quanh.
“Con làm gì rồi?” mẹ hỏi khẽ.
Sera chỉ lắc đầu. Cô không dám kể. Không phải vì sợ. Mà vì… cô biết không ai sẽ hiểu.
Trong đầu cô lúc ấy chỉ nghỉ đến chiếc chìa khóa . Cô sử dụng chìa khóa mở chiếc hộp ra 1 lần nữa . Bên trong khác trước chỉ có 1 cuốn sách cũ kĩ ko còn thấy miếng giấy da đâu nữa , những dòng trong sách viết dường như là các công thức chế tạo gì đó có thể là độc dược hoặc giải dược gì đó . Nhưng Sera ko thể hiểu được những công thức đó nên cô quyết định cất kĩ chiếc hộp cùng chìa khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro