Ám ảnh
LB_ Những ngày xa xứ.
Tokyoto Tháng 9 năm 2015.
" Sau cơn bão vào ngày có động đất."
Tôi vừa gọi điện về hỏi thăm gia đình ở Việt Nam, mọi thứ vẫn bình thường_ Lẽ tất nhiên là như vậy.
Mấy ngày nay ở Nhật Bản có bão lớn, ti vi chiếu toàn cảnh ngập lụt. Tôi sợ người thân ở nhà xem tin tức lại không yên tâm nên gọi điện về.
Thời gian này, tôi hay bị ám ảnh bởi một cảnh chiếu bão trên ti vi. Trong cảnh ấy, tôi thấy một vùng nước nâu đục ngầu bột đất. Giữa vùng nước, có một chiếc nhà đơn độc trơ chọi trong gió lớn. Trên mái nhà, một ông già mặc áo phông trắng đang khoanh chân ngồi co quắp. Máy quay phóng to ra chiếu rõ ràng một con chó đang nằm trong lòng người đàn ông ấy.
Lúc đêm sâu hồi tưởng lại cảnh ấy thật nhiều lần, chợt nhận thấy những nguội lạnh, hờ hững trong lòng tôi tan nhanh như sương sớm bắt gặp ánh nắng mùa hạ. Rất nhẹ nhàng, kí ức gợi về trong tôi những cảm xúc yêu thương trong sáng khôi nguyên.
Là dáng nội tôi trong một buổi sớm tinh khôi mùa Thu, nội cõng em gái tôi đi trên con đường làng ngoằn nghèo eo hẹp. Phía trước đó, cách một khoảng xa xa, chị gái tôi bước những bước chân tự lập chập chờn. Khuôn mặt lạnh lùng non nớt ấy, khó che dấu đi được những kiêu hãnh trong lòng.
Sương sớm mùa thu mịt mờ quá! Sương quấn cỏ, cỏ đọng nặng sương mai. Cỏ mọc hai bên đường cao ngang hông của một đứa trẻ. Thi thoảng lại có những khóm cỏ mọc cao hẳn lên, bung xòe như những chùm pháo hoa ngày Tết.
Bóng chị tôi lọt thỏm giữa con đường rộng gần bằng hai bước chân người lớn. Mà tôi, một thằng nhóc ngốc nghếch bị dọa rắn, tôi cố níu ống quần nội tôi rộng thùng thình, chân bước nhanh cho kịp bước hành trình.
Nhưng chẳng có ai biết lòng tôi khi ấy đang lo sợ: "Lát nữa thôi rồi nội sẽ lại về."
Cảm giác như bị bỏ rơi ấy thật kinh khủng. Khi nghĩ lại, lòng tôi mạnh mẽ trào lên cảm xúc lo lắng hoảng sợ. Cảm xúc ấy không tự chủ dấy lên thúc dục ý thức tôi nhanh chóng đổi cảnh. Ý thức tôi tự nhiên chuyển cảnh. Ảo vọng vang vang dội ảnh...
Một chiều vàng có nắng chiếu nhạt nhòa, gió thổi gợn những làn sóng nhỏ xếp theo nhau nối dài. Dòng sông xanh phản chiếu những đám mây trắng trôi dập dềnh. Tóc ai ngang vai ngây dại đuổi theo gió, tán Phượng đỏ hắt ánh chiều tô làn môi thắm thêm hồng. Ánh mắt tinh khôi như chẳng hàm chứa điều gì. Tâm hồn tôi như có nước chảy qua làm hoen mờ. Chầm chậm cảm nhận, tôi lắng nghe tiếng không gian liền mạch liên hòa. Xen lẫn nổi bật, tiếng động cơ máy bay đều đặn ầm ì. Tôi bất chợt tưởng tượng ra một con đường trắng thẳng tắp kẻ dài trên nền trời. Tôi tự hỏi mình: "Rồi sẽ đi về đâu?" Có bàn tay nắm lấy bàn tay tôi đột ngột, tôi giật mình nhìn sang ánh mắt em đang nhìn về một nơi khác. Em hỏi tôi mà tôi chẳng dám trả lời...
Khi lời nói chỉ như gió thoảng qua. Mà tôi! Tôi luôn cố tìm hiểu xem tình yêu bắt đầu từ nơi đâu. Chẳng dám hứa vì tương lai là chuỗi ngày dài. Trong hiện tại em có còn bên tôi?
Là tôi biết mùa Xuân rồi cũng hết! Mà tôi lại là kẻ nhút nhát, chẳng dám cho đi để nhận lại được nhiều hơn.
Dĩ vãng nhạt nhòa nhưng đằm thắm, trôi qua rồi buông khẽ tiếng thở dài. Bất chợt nhắm mắt lại như muốn quên hết đi những gì đang nghĩ. Con mắt mỏi nóng tuôn hai giọt lệ, cồm cộm chập chờn, con ngươi đảo liên tục để làm quen với cảm giác mới. Thực tại vỗ về va đập những mảnh kí ức gần, tôi nao nao tiếp tục hoài niệm...
Đôi mắt bố tôi hao trĩu những phong trần. Tôi nhớ mãi đôi mắt ấy mệt mỏi, nặng nề nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh lạnh lùng. Ký ức lục lại rõ ràng như một bộ phim quay chậm, khi ấy tôi mới nhận ra...
Mái tóc bố tôi nhiều thêm những mảng bạc. Đôi hàng lông mày dài xoăn cháy ẩn gọn vào trong đúng khuôn thước- Không lộ liễu. Đan xen nổi bật như những đường vân đá, mấy sợi lông mày đã chuyển màu từ bao giờ. Nhưng sao trong đời thực tôi lại chẳng nhận ra?
Quá khứ hiện về như một cơn gió mang lưỡi dao cứa vào lòng tôi đau nhói. Mà lòng tôi sao chật hẹp khi mà cơn gió ấy cứ lớn dần lên. Hạn hẹp chẳng bao la, lòng tôi tan vỡ lúc con mắt tôi đột ngột mở. Tôi thở dài xua muộn phiền đi xa. Hơi thở nóng như mang đi hết những ưu phiền, hơi giá xứ người nhanh chóng bao bọc lấy thân thể tôi lạnh buốt. Mường tượng giống như một người lặn xuống ao sâu lúc mùa Đông mới đến. Tôi tỉnh táo và thực tại đến lạ kì. Giống như chợt tỉnh giấc lúc đêm khuya, mắt tôi rà dần rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sớm thức dậy tôi âm thầm tự hỏi: " Giấc mơ đêm qua sao lạ quá?"
Mắt nhìn sang ti vi đang chiếu lại cảnh cũ. Chẳng thể hiểu là mơ hay đời thực. Vội cầm bút gom nhặt lại những dấu vết còn loang nổ. Đợi chờ xem dòng chữ có hoen mờ... Những ám ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro