Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Harry thức dậy vào sáng hôm sau, cậu cảm thấy hơi bối rối khi biết mình đang ở đâu. Phải mất một lúc cậu mới nhớ lại tất cả sự việc đã xảy ra ngày hôm trước. Cậu ngồi dậy trên giường, mắt cậu đảo quanh căn phòng mới. Và cậu rất thích nó. Cậu chỉ mới có căn phòng trong một một ngày và cậu có cảm giác nó thực sự là phòng của cậu, hơn bất kỳ phòng nào mà Dursley đã cho cậu ở hoặc thậm chí là hơn cả ký túc. Cậu dọn giường và thay đồ trước khi vào bếp ăn sáng. Cảm thấy kỳ lạ khi cậu không cần vội vàng để làm bữa sáng cho ba người. Cậu mỉm cười nhớ lại đêm qua khi cậu nhìn thấy cha cậu trong chậu tưởng ký và những quả cà chua mà mẹ cậu thèm ăn khi cô đang mang thai. Bây giờ cậu cảm thấy mẹ cậu chân thật hơn với cậu và cậu biết ơn vì cha cậu đã chia sẻ những kỷ niệm của ông về cô.

Tự hỏi hôm nay mình sẽ làm gì, cậu quyết định sẽ viết thư cho Ron và Hermione. Tất nhiên, cậu không có ý tưởng phải mở đầu lá thư như thế nào. Làm thế nào để một người viết thư cho những người bạn thân nhất của mình và nói với họ rằng cậu ta có một người cha mới, một diện mạo mới và một họ mới? Và rằng cha của cậu ta là giáo sư mà họ ghét nhất và họ đã tin là người đó muốn ăn cắp Hòn đá phù thủy?

Ron thân mến,

Cậu có nhớ là làm thế nào mà chúng ta đã gọi Snape là con dơi của ngục tối? Cậu đoán xem? Hóa ra mình là con dơi nhí của ngục tối! Hãy ghé thăm mình sớm nhé!

Harry lắc đầu khi đi vào bếp. Không, cái đó không dùng được. Cậu cần nhẹ nhàng chia sẻ với bạn bè và khiến họ hiểu rằng cậu rất vui với mối quan hệ mới này, rằng Snape là cha của cậu là một điều tốt.

"Chào buổi sáng". Severus chào khi Harry bước vào bếp. Ông đang nấu ăn ở bếp và đặt một ly nước bí ngô lên bàn. "Bữa sáng đã sắp xong rồi".

"Chào buổi sáng. Con nghĩ rằng gia tinh sẽ nấu ăn chứ?" Harry vừa nói vừa ngồi xuống và uống một ngụm nước bí ngô.

Severus tắt bếp và đi đến ngồi đối diện Harry. những đĩa thức ăn theo sau ông và tự động sắp xếp lên bàn. "Nếu ta ở trong khu của mình, ta sẽ thường tự nấu ăn. Hôm qua là một ngoại lệ vì đó là ngày sinh nhật của con. Một số phù thủy sử dụng gia tinh để làm mọi thứ và ta tin rằng nó chỉ khiến một người trở nên lười biếng, đặc biệt là khi chúng ta đã có thể sử dụng phép thuật để hỗ trợ chúng ta. Bên cạnh đó, ta không ngại nấu ăn".

"Ồ. Thỉnh thoảng con cũng có thể nấu ăn". Harry đề nghị, cảm thấy có lỗi một chút như nó đã từng là việc vặt của cậu. "Con nấu ăn cũng không tệ lắm đâu".

"Hmm, với những việc con đã từng làm ta hình dung nó cũng sẽ không tệ đâu". Severus nói, vẫn cảm thấy tức giận với cả nhà Dursley. Ông vẫn không chắc mình có nên quay lại đó và làm cho họ hiểu rằng cách họ đối xử với con trai ông là sai. Có rất nhiều điều ông có thể khiến cho họ đau khổ mà ông không phải vào azkaban, ông nghĩ với một nụ cười tự mãn. "Con có thể giúp ta nấu ăn bất cứ khi nào con muốn. Có lẽ con sẽ giúp dọn bàn khi chúng ta ăn xong?" Ông không muốn Harry nghĩ rằng cậu bé phải làm việc để kiếm tiền hoặc được chấp nhận, nhưng một công việc vừa phải là một công cụ tốt để giảng dạy tính trách nhiệm cho cậu bé.

"Chắc chắn rồi". Harry lao vào ăn món thịt băm chiên giòn của mình. "Hôm nay con muốn viết thư cho Ron và Hermione nhưng con không biết nên nói với họ như thế nào về chuyện này".

"Ahh", Severus đột nhiên cười nhếch mép, "Ngày hôm nay ta nhận được một chút tin tức thú vị về cậu Weasley từ giáo sư Dumbledore. Rõ ràng, cậu ta và cặp song sinh đã lái chiếc xe bay của cha họ đến nhà Dursley-"

"Xe bay?" Harry há hốc miệng nhìn cha mình rồi mặt cậu đỏ bừng khi nhận ra cậu đã ngắt lời cha mình. "Xin lỗi ngài".

Severus nhìn con trai mình với ánh mắt hơi nghiêm khắc vì sự gián đoạn lúc nãy rồi ông gật đầu. "Vâng, Arthur Weasley đã dùng bùa chú với chiếc xe để nó có thể bay và các con trai của ông ta đã lái nó đến nhà người thân của con".

"Tại sao họ lại làm vậy?" Harry hỏi, ngạc nhiên và có chút tò mò về việc lái một chiếc ô tô bay sẽ như thế nào.

"Họ đã lo lắng cho con vì cậu Weasley đã không nghe thấy tin tức gì về con suốt mùa hè này". Severus giải thích. "Ý định của họ rất đáng ngưỡng mộ mặc dù cách họ làm thì rất là nguy hiểm cũng như họ cũng vi phạm điều luật Nghị định về Hạn chế hợp lý Ma thuật vị thành niên".

"Wow. Vậy chuyện gì đã xảy ra?" Harry háo hức hỏi, cảm động vì bạn bè của cậu có thể gặp nguy hiểm chỉ để kiểm tra cậu.

"Họ đã cố gắng cạy các thanh chắn bên ngoài cửa sổ của con ra và dượng của con đã bị họ ném ra khỏi cửa sổ và ngất xỉu". Severus nghe có vẻ khá vui mừng bởi chuyện đó. "Thật không may, ông ta vẫn ổn".

Harry cười khúc khích khi nghĩ rằng người thân của mình sẽ kinh hoàng như thế nào khi nhìn thấy một chiếc ô tô bay. Dượng Vernon rơi ra ngoài cửa sổ chỉ là một trò cười thôi. "Làm thế nào mà ngài biết tất cả những chuyện này?"

Severus nhấp một ngụm trà. "Khi ông bà Weasley phát hiện ra mối quan tâm của họ dành cho con và đã viết thư cho giáo sư Dumbledore vào sáng sớm hôm nay. Cụ ta đã viết thư nói với ông bà Weasley rằng con vẫn ổn và đang ở lại Hogwarts và khi có thể con sẽ viết thư cho họ".

Harry gật đầu. "Con chắc chắn sẽ viết thư cho Ron sớm thôi. Và con nghĩ rằng không biết con có thể đến thăm Hagrid và bay một chút trên sân không?"

"Tất nhiên là con có thể, nhưng là sau khi con dành thời gian làm bài tập về nhà mùa hè". Severus nói một cách êm ả. Ông nhướng mày nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Harry. "Con quên chuyện đó rồi phải không?"

"Uh, yeah. Nhưng con có thể làm bài tập vào cuối mùa hè". Harry nói hợp lý.

Severus nhíu mày. "Harry con sẽ làm bài tập về nhà mỗi ngày cho đến khi kết thúc. Chỉ còn lại một tháng hè nữa thôi. Ta cũng sẽ kiểm tra bài tập của con và nếu ta không nghĩ nó đạt tiêu chuẩn thì con sẽ làm lại. Con có hiểu chưa?"

"Nhưng..." Giọng Harry nhỏ dần khi nhìn vào khuôn mặt của cha mình. "Vâng thưa ngài".

Severus gật đầu. "Con có thể viết thư nhưng không được bay cho đến khi con làm xong bài tập và ta đã xem qua nó. Ta cũng muốn con dành thời gian trong phòng thí nghiệm với ta để điều chế độc dược. Ta chưa bao giờ đối xử công bằng với con trong giờ học và ta muốn khắc phục điều đó".

Harry suy nghĩ một lúc. Cậu thực sự đã mong chờ lớp học độc dược cho đến khi cậu học lớp học đầu tiên đó. Sau đó, cậu đã không cố gắng hết sức trong độc dược, cậu cho rằng nó sẽ không thành vấn đề nếu giáo sư ghét cậu. Và cậu đã mỉm cười. "Con thích điều đó".

Severus có vẻ hài lòng. Sau đó ông triệu hồi một lọ độc dược và đưa nó cho Harry. "Đây là một loại độc dược dinh dưỡng. Ta muốn con uống nó mỗi ngày một lần để giúp chống lại tình trạng suy dinh dưỡng do người thân của con gây ra".

Harry uống lọ độc dược và nhăn mặt lại. Mùi vị của nó thật kinh tởm! Cậu lờ đi vẻ mặt thích thú của Snape khi cậu nhanh chóng uống một ngụm nước bí ngô để loại bỏ mùi vị của độc dược. Sau bữa sáng, cậu giúp dọn bàn và họ vừa làm xong thì có tiếng gõ cửa.

"Chào bữa sáng Minerva". Severus chào người phù thủy trong nghiêm nghị, ra hiệu cho bà bước vào.

"Chào bữa sáng Severus". Giáo sư Mcgonagall cứng nhắc nói. Bà nhìn Harry và đôi mắt bà mở to ra một chút. "Chào buổi sáng ông Pott-" Bà dừng lại đột ngột.

"Ông Snape". Severus sửa lời bà.

"Vâng, tôi đã được nghe nói về chuyện này". Giáo sư Mcgonagall chậm rãi nói, liếc nhìn từ Severus rồi sang Harry. "Severus cậu bé trông rất giống thầy".

"Như vậy có vấn đề gì không?" Severus hỏi với giọng điệu căng thẳng.

"Chỉ là tôi hơi bất ngờ một chút. Cậu bé đã từng trông rất giống James và thậm chí tôi hơi bối rối khi biết rằng James và Lily chưa bao giờ ở cùng nhau..." Bà hít một hơi thật sâu. "Tất nhiên, điều quan trọng là bây giờ thầy đã biết sự thật. Hy vọng sau này thầy sẽ ngưng các cuộc tấn công không công bằng của mình vào cậu bé và không lấy điểm của nhà Gryffindor".

Ánh mắt của Severus trở nên tối hơn khi được nhắc nhở về cách mà ông đã đối xử với con trai mình. "Vâng, và bây giờ tôi sẽ có thể theo dõi thằng bé tốt hơn để thằng bé không gặp quá nhiều nguy hiểm trong năm học". Ông nói một cách cáu kỉnh.

Minerva khẽ nhếch môi, nghĩ về nhiều lần Harry và bạn bè của cậu có thể bị tổn thương hoặc có thể nghiêm trọng hơn nữa, và bà thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

"Albus có cho cô xem chậu tưởng ký không?" Severus hỏi, có chút sốt ruột. Ông cần phải bắt đầu viết bản tuyên bố của mình với báo chí và bắt con trai bắt đầu làm bài tập về nhà. Kiểu phản ứng mà Minerva đang biểu lộ ngay bây giờ là thứ mà ông sẽ phải làm quen. Chậu tưởng ký sẽ khôi phục những ký ức mà bùa nhớ đã xóa đi nhưng vì có thông tin về Hội Phượng Hoàng trong đó, nên Albus sẽ không cho phép bất cứ ai xem nó. Hầu hết mọi người sẽ phải tự làm quen với chuyện này.

"Albus có nói đến nhưng sau khi cụ ta thông báo cho tôi về chuyện của thầy, tôi muốn lập tức kiểm tra Harry". Minerva nói, liếc nhìn Harry.

"Vậy thì như cô thấy từ nãy đến giờ, tôi chưa đem thằng bé biến thành nguyên liệu độc dược". Severus nói một cách mỉa mai. "Tất nhiên, hôm nay vẫn còn quá sớm để nói trước được điều gì".

Harry bật cười mặc dù cậu nhanh chóng dừng lại khi cả hai người lớn nhìn cậu. "Con ổn, thưa giáo sư Mcgonagall. Hãy tin con, đây là điều tốt nhất có thể xảy ra với con". Khuôn mặt trẻ con của cậu sáng lên. "Giáo sư có muốn xem album ảnh mà mẹ con đã gửi cho con không? Con sẽ đi lấy nó, con sẽ quay lại ngay!"

Minerva nhìn thấy vẻ trìu mến trên khuôn mặt Severus khi cậu ta nhìn Harry vội vàng chạy đi và bà nhận ra rằng đáng lẽ bà nên xem chậu tưởng ký trước khi xông vào họ. Tất cả những gì lúc đó bà nghĩ là Severus đã đối xử bất công với Harry trong suốt năm học vừa rồi và bà đã lo lắng về an toàn của Harry.

"Đây, hãy nhìn xem?" Harry trở lại và đưa cho bà cuốn album.

Minerva bị sốc khi nhìn thấy những bức ảnh và bà từ từ nở một nụ cười trên khuôn mặt. "Vâng, tôi đã thấy rồi ông Snape". Và bà đã xem qua cuốn album. Những bức ảnh nói lên rất nhiều điều cũng như biểu cảm hạnh phúc của Harry. "Xin chúc mừng cả hai người".

Biểu cảm của Severus dịu lại một chút. Minerva đã chấp nhận sự thật và bà sẽ có thể hỗ trợ giúp đỡ họ đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, đặc biệt là trong năm học sắp tới của Harry.

"Tôi nên đi rồi, tôi còn rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị sẵn sàng cho năm học mới. Harry tôi chắc chắn sẽ còn gặp lại con trong lâu đài". Minerva gật đầu với họ và sau đó rời đi.

"Cô ấy có vẻ ổn với chuyện đó". Harry bạo dạn nói. Rồi cậu cau mày lại. "Chà, không phải lúc đầu mà là sau khi cô ấy nhìn thấy cuốn album".

"Phản ứng đầu tiên của cô ấy là những gì mà hầu hết mọi người sẽ có". Severus nói cho Harry biết. "Mọi người sẽ cần thời gian để chấp nhận làm quen với chuyện này và sẽ có một số người có thể không muốn chấp nhận nó. Con cần phải chuẩn bị để đối mặt và chấp nhận với điều đó".

Harry gật đầu một cách cam chịu. Cậu xin phép về phòng để bắt đầu viết thư cho Ron và làm bài tập về nhà của cậu.

Một giờ sau, Severus đi kiểm tra Harry và thấy cậu bé đang làm bài tập về Bùa chú của mình. "Con làm bài tập ra sau rồi?" Ông hỏi, cúi người xuống nhìn qua vai Harry để xem bài luận.

"Ừm, con nghĩ nó vẫn ổn". Harry lo lắng nói. Trước đây cậu chưa bao giờ có một phụ huynh kiểm tra bài tập về nhà của cậu. Cậu đã đưa bài luận cho cha cậu đọc. "Con vẫn đang làm về phần kết luận". Cậu nói.

Severus gật đầu khi đọc. Bài luận không tệ nhưng ông thấy có vài chỗ có thể cải thiện. Ông triệu tập bút lông màu đỏ và nhanh chóng đánh dấu vào bài luận, chỉ ra những chỗ có thể sử dụng thêm nhiều thông tin hơn cũng như chỉ ra một vài lỗi chính tả. Ông đưa bài luận lại cho Harry và nói: "Hãy sửa lại những chỗ này và khi con làm xong ta sẽ đọc lại nó. Sau bữa trưa, con có thể bay và đi thăm Hagrid".

Harry có chút bực bội với những đánh dấu cần sửa chữa đang bao trùm bài luận của cậu, nhưng đồng thời ít nhất cậu cũng biết rằng bài luận của cậu sẽ đạt điểm cao khi cậu nộp nó lại. "Vâng, thưa ngài. Cảm ơn".

Severus nhếch mép một chút, ông biết rõ Harry không vui khi phải làm lại bài luận của mình nhưng điều đó cũng không quá tệ. Ông là cha của Harry và ông sẽ đảm bảo con trai mình sẽ làm tốt nhất bài tập của mình. Con trai ông sẽ hiểu nó khi cậu bé trưởng thành. "Khi con làm xong con có thể tìm ta trong phòng làm việc". Đó là tất cả những gì ông nói.

Harry thở dài một hơi. Có một người cha là giáo sư cũng có nghĩa là cậu sẽ phải thực sự giữ vững điểm số của cậu trong tốp đầu. Harry rên rỉ khi nghĩ đến việc trở thành Hermione kế tiếp, và gần như luôn sống trong thư viện. Cậu quay lại để làm bài luận với hy vọng cậu sẽ làm xong nó vào bữa trưa.

Khi giờ ăn trưa cuối cùng cũng đến, Harry hăng hái chạy ra khỏi phòng của cậu và những cuốn sách giáo khoa để ăn những chiếc bánh sandwich mà cha cậu đã làm.

"Con đã viết thư cho bạn bè của con chưa?" Severus hỏi khi họ đang dùng bữa.

Harry lắc đầu. "Không, con chỉ mới làm xong bài tiểu luận bùa chú và đọc một chương trong cuốn sách biến hình. Con muốn thư giãn đầu óc một chút trước khi viết thư cho họ".

"Đơn giản chỉ cần con bắt đầu nói từ đầu, khi con nhận được thư của mẹ con". Severus đưa ra lời khuyên. "Có lẽ sau khi cậu Weasley chịu phạt xong, cậu ta và cô Granger có thể ghé thăm con".

Harry ngạc nhiên nhìn lên. "Ron bị phạt? Tại sao?"

Severus vẫy đũa phép để đưa những chiếc đĩa trống của họ đến bồn rửa. "Con đã quên sự cố về xe bay chưa? Trong lá thư mà bà Weasley đã gửi, bà ấy nói với Albus rằng cậu Weasley và cặp song sinh đã bị trừng phạt trong một tuần vì lấy xe đi và vi phạm điều luật về ma thuật vị thành niên".

"Nhưng họ chỉ cố gắng giúp con!" Harry lên tiếng phản đối.

Severus nhìn chăm chú con trai một lúc lâu. "Đúng vậy, họ làm vậy vì con". Ông chậm rãi đồng ý. "Mặc dù vậy, ta đã từng nói với con rằng mặc dù ý định của họ là tốt, nhưng họ đã đi sai hướng. Họ có thể làm một cách khác mà không phải là cái cách mà họ đã làm?"

"Chà, nếu như họ có thể gọi điện thoại cho con thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi". Harry nói mỉa mai. Cậu biết rằng cậu đang thô lỗ nhưng cậu cảm thấy có lỗi vì bạn bè của cậu đã bị trừng phạt vì họ muốn giúp cậu. "Đây là lỗi của Dobby; nó đã giữ tất cả lá thư mà họ gửi cho con!"

Harry xem lại giọng điệu của con". Severus nói với giọng cảnh báo. "Như ta đã từng nói với con, ta đang tìm hiểu chuyện về con gia tinh đó. Bây giờ, ta sẽ hỏi con một câu hỏi. Bạn bè của con có thể làm gì khác nếu họ lo lắng cho con?"

Harry im lặng một phút khi cậu lặng lẽ suy nghĩ. Cậu hối hận vì đã thô lỗ và cậu không nên tức giận với Sna- cha cậu. "Họ có thể nói với cha mẹ họ về những lo lắng của họ và để cha mẹ của họ kiểm tra con. Hoặc họ có thể viết thư cho giáo sư Dumbledore để hỏi tình hình của con". Cuối cùng cậu cũng trả lời, ngước lên nhìn cha cậu.

Severus gật đầu. "Đúng vậy, đó là những cách làm rất tốt. Và đó là lý do tại sao con luôn luôn phải suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động. Một lần nữa, ta hài lòng rằng họ đã lo lắng và muốn giúp đỡ con, nhưng có nhiều cách tốt hơn để họ có thể giúp con".

Harry gật đầu. "Con chỉ cảm thấy tồi tệ khi họ bị trừng phạt vì đã cố gắng giúp con. Con xin lỗi vì con đã thô lỗ". Cậu lên tiếng xin lỗi.

Severus nở một nụ cười và vỗ nhẹ vào vai Harry. "Ta hiểu và ta chấp nhận lời xin lỗi của con". Ông cầm bài luận của Harry lên và bắt đầu đọc nó. "Bài luận tốt hơn rồi. Con có buổi chiều để vui chơi theo ý mình. Tất cả những gì ta muốn là con nói cho ta biết là con đang đi đâu. Và hãy nhớ các quy tắc được áp dụng trong năm học như không được phép đi vào rừng cấm vẫn còn hiệu lực. Con có hiểu chưa?"

Harry gật đầu và sau đó cậu nhớ cha mình thích câu trả lời bằng lời nói. "Vâng thưa ngài. Con sẽ bay một chút và con sẽ đến thăm Hagrid nếu bác ấy có ở nhà".

"Chúc con vui vẻ!" Severus vẫy tay với cậu bé và ông bắt đầu viết bản tuyên bố với báo chí, ông biết rằng nếu ông làm điều đó càng sớm thì ông và con trai của ông có thể bắt đầu đối phó với những công kích trái chiều từ dư luận. Ông chỉ hy vọng rằng những công kích đó không quá tệ đối với Harry và bạn bè của thằng bé sẽ tiếp tục sát cánh bên cạnh thằng bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro