C1
Mối tình đầu của Wooyeon là với gia sư dạy tiếng Anh của cậu. Anh ấy hơn Wooyeon bốn tuổi, cao hơn cậu hai gang tay, và ngón tay của anh dài hơn cậu đến cả đốt. Buổi gặp mặt đầu tiên giữa họ, anh xuất hiện với dáng vẻ trưởng thành, cao lớn và chín chắn, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Wooyeon ngay cả sau nhiều năm trôi qua.
“Em tên là… Seonwoo Yeon?”
Đó là lần đầu tiên Wooyeon nhận ra rằng giọng nói có thể ấm áp đến như vậy. Anh ấy không xịt nước hoa nhưng vẫn toả ra một hương thơm dễ chịu. Phát âm tiếng Anh của anh không hề khó chịu, bàn tay nắm bút của anh thật gọn gàng, và dáng ngồi thì thẳng tắp.
“Tên thật đẹp.”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cậu. Chỉ là hỏi tên thôi mà nghe cứ như là đang hát vậy, ngọt ngào đến mức khó tin. Và cái cách anh ấy gọi cậu sau đó cũng ngọt ngào không kém.
“Rất mong được giúp đỡ, Yeon-ah.”
Anh ấy không giống những cậu bạn cùng tuổi mà Wooyeon hay gặp. Không có sự khoe khoang ngông nghênh và tự cao của những thanh niên ở độ tuổi đó, anh vừa chu đáo, vừa thấu hiểu. Mỗi khi Wooyeon ngại ngùng không dám nói lời nào, anh chỉ mỉm cười dịu dàng và kiên nhẫn chờ đợi.
Đó là lý do tại sao Wooyeon không thể sửa tên mình thành “Seon Wooyeon” thay vì “Seonwoo Yeon”. Lúc đó, cậu mới chỉ 16 tuổi, và cái cách anh ấy gọi cậu là “Yeon-ah” khiến tim cậu rung động.
“…Thầy là Alpha à?”
Ngày mà Wooyeon lần đầu tiên hỏi như vậy, anh đã quay lại nhìn Wooyeon với ánh mắt điềm tĩnh. Rồi nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng nói thân thiện như thường lệ.
“Sao thế, thầy trông giống Alpha lắm à?”
Cậu không thể trả lời rằng “đúng vậy”. Wooyeon lớn lên trong một gia đình nơi mẹ là Alpha, được học tập từ gia sư là Alpha, và bị bắt nạt bởi những bạn cùng lớp cũng là Alpha. Alpha, Alpha, Alpha. Trong thế giới toàn là Alpha, dù chưa phát triển năng lực, Wooyeon vẫn hiểu rõ Alpha là gì.
“…Không.”
Vậy nên, Wooyeon không tin một người ấm áp như thầy có thể là Alpha. Những Alpha mà Wooyeon biết đều rất đáng sợ, hách dịch và chỉ biết nghĩ cho bản thân.
“Thầy không giống Alpha.”
Trái tim cậu bỗng chốc mở ra. Nụ cười hiền hoà như ánh sáng mùa xuân chiếu thẳng vào lòng cậu, khiến mọi thứ xung quanh bừng sáng.
Sau ngày hôm đó, Wooyeon luôn mong chờ đến giờ học gia sư. Một tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng, tổng cộng sáu tiếng mỗi tuần học tiếng Anh giống như làn nước mát lành cho cuộc sống khô cằn của Wooyeon. Mỗi khi mở sách bài tập và sổ ghi chép, cậu lại có cảm giác như cả thế giới đứng về phía mình.
“Này, đồ heo.”
Nhưng điều đó không có nghĩa là những khó khăn trong cuộc sống của Wooyeon đã kết thúc. Vào thời điểm đó, Wooyeon bị thừa cân đến mức đã bị bác sĩ tư vấn nên ăn kiêng, và điều đó khiến cậu trở thành mục tiêu bị bắt nạt của những đứa bạn trong lớp. Cậu đeo cặp kính dày cộp khiến các đường nét trên mặt bị che hết, và với tính cách ngại giao tiếp của mình, việc bị bắt nạt ngày càng trở nên tồi tệ.
“Chết tiệt, lại dám lơ tao à?”
Kẻ cầm đầu nhóm bắt nạt Wooyeon hét lên. Nó là một trong những Alpha mà Wooyeon ghét cay ghét đắng. Cười khẩy, nó nhìn chằm chằm vào Wooyeon và gõ nhẹ lên đầu cậu bằng ngón tay.
“Trả lời đi chứ. Hả?”
Wooyeon im lặng, lấy điện thoại ra. Đúng lúc đó, tin nhắn từ gia sư gửi đến. Nhưng thật không may, nội dung của nó không mấy vui vẻ.
“Nhìn kìa, cái thằng này còn giả vờ không nghe!”
Tin nhắn báo rằng vì hôm nay ở trường thầy có lễ hội, nên buổi học gia sư sẽ bị hoãn. Thầy hỏi xem có thể đổi lịch không, và trong tin nhắn còn kèm theo sự áy náy. Wooyeon chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời nhưng điện thoại bỗng bị giật ra khỏi tay cậu.
“Để xem nào… ‘Yeon-ah, thầy hôm nay bận…’. Cái gì đây? Yeon-ah?”
Mặt Wooyeon nóng bừng. Không phải vì cậu đã quen với việc bị gọi là đồ heo. Mà vì sự xúc động từ cái tên “Yeon-ah” giờ đã bị bôi nhọ, khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
“Yeon-ah cái đéo gì chứ, mày chỉ là đồ con heo thôi.”
Đó là lần đầu tiên Wooyeon nhìn thẳng vào kẻ bắt nạt. Thường thì cậu sẽ làm ngơ hoặc rời khỏi đó, nhưng lần này cậu không thể chịu đựng nổi. Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Wooyeon, tên đó cười nhạt.
“Cái thằng này dám nhìn tao bằng ánh mắt đó à?”
Cách nó lắc lư điện thoại khiến Wooyeon khó chịu. Và cái cách nó đọc lén tin nhắn cũng như chế nhạo càng khiến cậu phẫn nộ.
“Trả điện thoại đây.”
“Hả?”
“Trả lại cho tôi.”
“Ai thèm cướp của mày? Tao chỉ muốn xem chút thôi…”
Trước khi nó kịp nói thêm, Wooyeon đã đứng phắt dậy. Bất ngờ, tên đó đẩy cậu ngã xuống đất theo phản xạ. Rầm! Wooyeon ngã mạnh xuống sàn va phải bàn học.
“…”
Kính của cậu bay xa. Những người xung quanh vốn làm ngơ giờ đây nhìn chằm chằm vào họ. Wooyeon cảm thấy nhục nhã vô cùng, cậu cắn chặt môi dưới. Nhìn Wooyeon nằm sõng soài trên sàn, kẻ bắt nạt với vẻ mặt bối rối đá điện thoại của cậu.
“Mẹ kiếp, tao không có thời gian cho mấy chuyện này.”
Điện thoại của Wooyeon vỡ nát. Màn hình nứt toác giống như cảm xúc của cậu lúc đó. Và chẳng dừng lại ở đó, tên bắt nạt còn tiện đường đá nát điện thoại cậu thêm một lần nữa.
“Nhà mày giàu mà, cái điện thoại cỏn con này…”
Sau đó, Wooyeon chẳng nhớ rõ chuyện gì nữa. Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ngồi trong phòng giám thị, cạnh tên bắt nạt với khuôn mặt sưng vù. Không lâu sau, mẹ cậu được gọi đến, và giáo viên cho mẹ xem chiếc điện thoại bị vỡ.
“Hôm nay con có thể nghỉ học sớm.”
Như mọi lần, mọi chuyện được giải quyết bằng tiền. Người mẹ giàu có của Wooyeon không ngần ngại xin lỗi giáo viên trong khi rời khỏi phòng giám thị. Bà không hỏi han gì cậu, không hỏi tại sao cậu lại bị như vậy. Bà chỉ liên tục nhìn đồng hồ và buông một câu cụt lủn:
“Mẹ không có thời gian đưa con về đâu, đây là tiền taxi, đủ chưa?”
Số tiền mẹ đưa đủ để cậu đi taxi cả chục lần, nhưng Wooyeon chỉ lặng lẽ cúi đầu, không dám nhận. Bà nói thêm một lựa chọn khác với giọng thờ ơ.
“Hoặc là mẹ gọi tài xế Yoon đến đón con nhé?”
Wooyeon không khóc. Mắt cậu cay xè nhưng cậu biết nếu khóc, lời đáp lại cũng chỉ là những câu quở trách cũ rích. Đừng khóc vô lý, giữ thể diện, hoặc là một tiếng thở dài. Chỉ có thế thôi.
“Và kính của con…”
Cuối cùng, Wooyeon cũng bắt taxi về nhà. Cậu thà đi taxi còn hơn ngồi trong xe của tài xế Yoon, người lúc nào cũng lạnh lùng như một con robot. Kính đã vỡ nên đeo cũng chẳng có ích gì, và khi xe dừng lại, Wooyeon đưa hết số tiền cho tài xế rồi xuống xe.
“…”
Khi bước vào ngôi nhà trống vắng, cảm giác cô đơn không tưởng lại ùa về. Căn nhà rộng lớn chỉ khiến không khí thêm tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kiến bò. Trong không gian rộng lớn đó thời gian như ngừng trôi, mọi điều ngẫu nhiên đều đổ sập một cách vô vọng bên góc phòng khách.
Cảm giác thật tàn khốc. Không thể nói rõ ràng, nhưng tất cả đối với cậu đều là sự đau khổ. Chiếc điện thoại vỡ tan tành, người mẹ phớt lờ nó, và cả kẻ mà ngày mai cậu sẽ phải gặp lại. Tất cả đều giống nhau.
Cậu quay về phòng, không chút suy nghĩ, lao mình vào giường. Chiếc chăn lạnh ngắt cũng chẳng giúp cậu vơi đi nỗi buồn. Hôm nay, buổi học gia sư cũng bị hủy, và đến đêm muộn, cậu vẫn sẽ chỉ có một mình. Cảm giác như nếu cứ nằm đây, cậu muốn biến thành một cái xác, lặng lẽ biến mất không ai hay biết.
Wooyeon chìm vào giấc ngủ sau khoảng vài chục phút. Chiếc chăn che kín mặt khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, nhưng cuối cùng nó vẫn không ngăn được hơi thở của cậu.
Khi cậu tỉnh dậy, phòng tối om, và tiếng chuông cửa vang lên.
“Không có ai ở đây sao…”
Ai có thể đến vào giờ này. Khu phố sang trọng này đến cả những kẻ bán hàng rong cũng không dám lại gần. Cậu nghĩ rằng một lúc nữa tiếng chuông sẽ ngừng lại, nhưng tiếng chuông inh ỏi không có dấu hiệu dừng lại.
“…Ai đấy?”
Không còn cách nào khác, Wooyeon miễn cưỡng kéo cơ thể nặng nề ra ngoài. Cầm chiếc intercom kết nối với bên ngoài, cậu hỏi một cách không mấy hào hứng, nhưng lại bất ngờ nhận được một câu trả lời không thể tin nổi.
“Yeon-ah, là thầy đây.”
Đó chính là người mà cậu đã chờ đợi. Người khiến cậu cảm thấy tiếc nuối vì hôm nay không thể gặp. Wooyeon run rẩy bấm nút và nhanh chóng lao ra cửa.
Cửa vừa mở ra, một hình bóng quen thuộc xuất hiện. Bước chân của thầy băng qua vườn có vẻ nhanh hơn bình thường. Chưa kịp chớp mắt, đối phương đã tiến đến gần, mỉm cười vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, thầy tưởng là em không ở nhà. Lễ hội kết thúc sớm hơn dự kiến nên hôm nay có thể dạy học được. Thầy gọi điện nhưng không thấy em bắt máy…”
Tất cả những điều này khiến cậu cảm giác mình như đang mơ vậy. Tầm nhìn mờ ảo, đầu óc nặng nề, và cả ánh mắt dịu dàng nhìn cậu cũng vậy.
“…Có chuyện gì xảy ra à?”
Nước mắt cậu trào khi nghe được câu hỏi nhẹ nhàng đó. Cậu biết thầy sẽ cảm thấy bối rối, nhưng Wooyeon không thể kiềm chế được cảm xúc đang dồn nén trong lòng. Những tiếng nấc bật ra liên tục, khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp.
“Thầy… hức…”
Wooyeon ngồi phịch xuống đất, khóc như một đứa trẻ. Đối phương, ngạc nhiên, cũng ngồi xuống bên cậu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Từ khoảng cách gần, một mùi hương nhẹ nhàng như hoa lan tỏa trong không khí.
“Sao vậy, Yeon-ah? Em ổn chứ?”
Wooyeon chỉ muốn nghe câu hỏi “Tại sao vậy?” Không phải để thu hút sự chú ý, nhưng cậu cũng không hoàn toàn không muốn được quan tâm. Cậu không muốn ngồi trên chiếc xe của tài xế Yoon, người lúc nào cũng lạnh lùng như một cái máy. Cậu cũng không muốn lên taxi, nơi phải chịu ánh mắt của người khác. Chỉ cần một câu hỏi đơn giản “Em có ổn không?” và “Tại sao lại như vậy?” là đủ.
“Có chỗ nào đau không? Thầy xem nào, nhé?”
Càng được thầy an ủi, những nỗi buồn lại càng trào dâng. Những cảm xúc tích tụ bấy lâu như một đợt lũ không còn đê chắn, ào ạt tràn ra.
Sau một thời gian dài, khi những uất ức đã qua đi, Wooyeon cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thở hổn hển.
“Em đã khóc xong chưa?”
Không biết từ lúc nào, cậu đã nằm trong vòng tay ấm áp. Gương mặt gần kề vẫn bình tĩnh và dịu dạng. Người ấy không chút ngại ngần dùng tay áo lau mặt cho cậu, và đôi tay lớn phủ lên trán cậu.
“Không có vẻ gì là đau cả…”
Tim cậu đập thình thịch. Khuôn mặt nóng bừng, cổ họng cậu ngứa ngáy khó chịu. Những cơ trên mặt không thể kiểm soát có vẻ như sẽ tự động làm ra những biểu cảm kỳ quặc. Tim đập thình thịch, dù Wooyeon có cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.
Chỉ đến lúc này, cậu mới mơ hồ nhận ra. Cảm giác muốn gặp lại, muốn ở bên cạnh. Cảm giác như mọi thứ đã chìm xuống giờ bỗng dưng nổi lên. Wooyeon vô thức gán cho tất cả những điều đó cái tên “mối tình đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro