
[GoYuu] Tiên răng •[Chapter IV]•
• 𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝐈𝐕 •
—--
1/9/202x
"Yuuji chọn dao hay kéo?"
"Dao chứ ạ?" Thằng Kechizu đứng trên bậc cầu thang thứ tư nói vọng xuống.
Không có ý chê hay phàn nàn, nhưng cầu thang nhà Gojo là cái dạng cầu thang hội tụ đủ kiểu dáng mà bất kỳ nhà nào có trẻ nhỏ hoặc người già đều được khuyên không nên học đòi mà xây theo. Mấy thanh gỗ thay phiên xếp song song nhau, để lộ ra một khoảng trống, đủ để tầm mắt có thể nhìn xuyên qua cái lỗ hớ hênh, đủ cho một đứa trẻ tầm dưới mười tuổi lọt thỏm qua té ngã xuống gãy hết tứ chi và đầu. Chính là cái lỗ mà về đêm khiến tôi sởn tóc gáy, cảm tưởng như có hàng chục con mắt đang kẹt ở phía đối diện và chực chờ xô ngã chúng tôi bất cứ lúc nào.
Gojo trông có vẻ như không thích vị trí hiện tại của thằng nhóc loắt choắt Kechizu cho lắm. Yuuji là một cậu anh biết điều và tinh tế, nhóc đưa mắt nhìn sắc mặt của người đối diện rồi gằn giọng gọi em mình xuống.
"Có ai cắt thịt bằng kéo bao giờ đâu anh Gojo?" Yuuji hỏi.
"Nếu Yuuji chọn kéo, thì anh chính là người đó." Dứt lời, Gojo dùng cả bàn siết chặt tay cầm của cây kéo, dùng lực đâm thẳng xuống cục thịt theo phương vuông góc.
Thằng nhỏ Eso giật bắn cả mình, nhưng nó có vẻ là muốn thấy cảnh Gojo dùng kéo cắt cục thịt to khoảng chừng bằng cả cái bắp đùi nó lắm. "Chéo, chéo, chéo, Duchi ơi em mún chéo."
"Eso ngoan, lát về nhà anh cắt thịt bằng kéo cho ha?" Yuuji đứng kế bên nói vọng lại đứa nhóc nhỏ một chút xíu đang lọt thỏm trên bàn ăn, kế bên nó là đứa nhóc nhỉnh hơn, vừa từ cầu thang, nơi Gojo cấm tụi nó bước chân lên, đến ngồi vào bàn.
“Nhà mình làm gì có nhịt.” Thằng Eso bĩu môi, Yuuji thì không có ý định dỗ thằng em ăn vạ của mình.
Thằng Eso luôn ồn ào, Gojo ghét những thứ có thể tạo ra tiếng động. Kechizu phá phách, Gojo ghét những thứ vô kỷ luật.
Cơ mà nói đông nói tây thế nào đi chăng nữa, thì yêu nhau yêu cả đường đi, yêu cả tông ti họ hàng. Tên khó tính Gojo vậy mà hết đường, đành miễn cưỡng chọn chia tình yêu to lớn của hắn dành cho Yuuji ra thành vài miếng nhỏ, ngậm ngùi san sẻ qua một ít cho hai đứa em của Yuuji, tất yếu cũng chỉ để lấy lỗ làm lời.
Chẳng hạn như ngày hôm qua, hắn đã giúp Yuuji cạo sạch bóng đầu Eso và Kechizu, mặc cho bản thân hắn cực kì ghét đụng chạm trực tiếp vào hai thằng nhóc này.
Đặt cán dao vào lòng tay Gojo, "Dùng dao đi anh, em chọn dao." Yuuji quay mặt sang phía Gojo, lấy cây kéo ra khỏi tay hắn, tráng sơ qua với nước, treo lên kệ.
"Ừ." Gojo mắt cười nhìn Yuuji.
Nhắm mắt cảm nhận thì thấy chẳng có là bao, vậy mà khi thật sự dùng trí óc để đếm khoảng thời gian đã đi qua, đã tròn đủ sáu tháng. Tròn đủ để Gojo có thể đặt tầm nhìn của Yuuji kẹt trong ngôi nhà của hắn, và có lẽ, trong tương lai, sẽ là đôi mắt trong vắt của thằng nhóc ấy.
Gojo đã tìm đủ cách để rủ Yuuji sang nhà. Nào là nhờ nhóc sang bưng đồ, đóng lại cái kệ, sơn lại hàng rào, mài lại bộ răng giả, tiếp vài đợt khách quen, vân vân và mây mây, sau đó lại giở vẻ "người lớn tuổi tốt bụng" (với chủ ý cũng chỉ muốn tốt cho cái bụng của người lớn) mời Yuuji ở lại dùng bữa. Và tất nhiên hắn phải mời cả Kechizu và Eso, Yuuji có thể không ăn, nhưng miếng ăn của em thằng nhóc thì phải có, và tên đểu cáng kia biết Yuuji sẽ chẳng bao giờ từ chối cơ hội được ăn của em thằng nhóc.
Trời sầm tối, đã đến lúc ba đứa nhóc về nhà. Luôn là như vậy, việc của Yuuji và hai đứa em mỗi khi sang nhà giúp Gojo vài ba việc vặt vãnh là làm xong ăn, ăn xong về, không cần phải ở lại dọn bất kỳ thứ gì. Mà dù cho có ý muốn dọn Gojo cũng không bao giờ cho phép.
“Thưa anh chúng em về ạ.” Ba đứa nhóc lễ phép đứng trước cửa nhà, cúi thấp đầu chào tạm biệt cái gã đang dùng tay giấu đi nụ cười sau khóe môi.
Một tên trộm thì luôn vạch sẵn ra kế hoạch cho phi vụ của mình, từ những cử chỉ nhỏ như cách hắn cười, cái đảo mắt cho đến những thứ lớn lao như tước đi mạng sống của ai đó hay thiêu rụi cả một khu nhà. Gojo cũng vậy, hắn đang trong một phi vụ lớn, mọi việc hắn làm đều có lý do, từ rõ ràng ràng như cái chuyện mời Yuuji sang nhà ăn, đến cái việc cấm bọn nhỏ lên tầng hai, và cả cái việc không cho Yuuji dọn dẹp sau khi ăn xong.
Vì nếu thằng nhóc dọn, thì còn gì để cho hắn lưu luyến mùi hương của em?
Gojo tiến lại cái ghế ở trung tâm bàn, chiếc ghế mà Yuuji mới ban nãy vừa đặt thân xuống ngồi. Hắn bật bản nhạc yêu thích trên đài radio, miệng ngân nga theo giai điệu. Đu đưa mãi đến điệp khúc, hắn quỳ hai chân xuống, để mặt ngang tầm vùng eo khi Yuuji ngồi thẳng người trên ghế. Hắn bắt đầu thở từng đợt hơi mạnh, mắt dần trợn ngược lên, cười nắc nẻ khằng khặc. Kế đến hắn khịt khịt mũi, hít cho trọn mùi hương chung quanh khu ghế, tận hưởng thứ cảm giác khoan khoái. Khi lá phổi thông báo với bộ não rằng nó đã hít đủ tất cả, hắn nuốt nước bọt một cái ực. Bàn tay mảnh dài năm ngón, làn da trắng muốt phủ lên từng mạch máu đỏ xanh, hắn mài miết mãi lòng bàn tay trên mặt ghế. Mặt hắn đỏ bừng bừng, và để có thể làm dịu sức nóng trên mặt, hắn đã chọn cách ịn mặt xuống đúng ngay nơi mà Yuuji đã đặt mông lên, ra lệnh ngược lại cho hai lá phổi tiếp tục càn quét khu vực mùi hương ở ngay đây.
Kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm. Chắc chắn đó là những gì Yuuji suy nghĩ nếu thằng nhóc thấy cảnh này.
Phải mất đến một tiếng sau, khi mà Gojo chắc chắn mình đã bắt cóc hết tất cả những phần tử mang mùi của Yuuji, hắn lại đứng dậy. Hắn đu đưa mái tóc và nhảy theo chiếc radio rè rè. Hắn mải miết nhảy khi cơ thể bắt đầu thấm mệt và thở dốc, từng đợt mồ hôi tuôn ra và cổ họng khô khốc. Hắn dừng lại, tiến đến tủ đồ treo trên tủ lạnh, lấy ra bộ khăn ăn đắt đỏ mà hiếm khi có dịp được mang. Chuyển lượt, hắn cúi xuống cái tủ ở dưới bếp, lấy ra chai rượu vang thượng hạng lâu rồi chưa có cơ hội nhấm nháp.
Nếu lỡ có đi ngang qua nhà Gojo, nhìn từ ngoài vào có khi lại tưởng nhầm hắn đang chuẩn bị ăn một món ăn sang chảnh cao cấp nào đó. Ừ thì… nó là thứ cao cấp nhất đối với tên biến thái kia, nhưng với những người không phải hắn thì đây là một thứ bệnh hoạn, siêu cấp thượng hạng bệnh hoạn.
Gojo chầm chậm tiến lại bàn ăn, bày ra đầy đủ vật dụng khiến không khí trở nên quý tộc không kém phần lãng mạn. Hắn nâng niu cái chén trước mặt lên ngang tầm mắt, ngắm nghía đủ hết mọi góc với đôi mắt thưởng thức mỹ nghệ. Hắn đưa tay chầm chậm vân vê từng milimet quanh vành chén như một bước dạo đầu. Tiếng hít mạnh từ mũi của Gojo đã phá tan bầu không khí trầm trầm. Điệu bộ thỏa mãn đó của hắn, cái cách hắn đang đối xử với bộ chén đũa của Yuuji, thật sự không còn biết sử dụng từ nào trên đời để miêu tả cái cảm giác tê tái đang chạy dọc sống lưng của tôi. Nếu không nể mặt hắn là chủ, tôi đã ói mấy bãi ngay đây từ lâu rồi.
Liệu sự điên dại đã dừng lại ở đó? Tất nhiên là chưa. Đây mới là xứng đáng để bạn nôn ra hết bữa ăn mình vừa nhét vào bụng, Gojo đang thè lưỡi ra. Phải, là thè lưỡi ra, là liếm quanh cái chén của một người ăn thừa, là liếm cho trọn những vị trí được nước bọt trong miệng Yuuji ghé chơi.
Tởm lợm, tởm lợm, tởm lợm
Phải đến khi cái chén và chiếc đũa cởi hết mảng bám, lộ ra tấm thân trắng nõn nà, hắn mới chịu để chúng nó vào túi zip, đóng kín lại rồi để vào tủ kính bộ sưu tập của mình.
Thật may hắn đã chịu dừng và không làm điều gì mất trí hơn. Hắn bắt tay vào dọn dẹp như một người bình thường đúng nghĩa.
Đồng hồ điểm mười một giờ, Gojo đã dọn dẹp xong phòng bếp. Như thói quen, hắn đi lên tầng hai thăm con mèo trắng của mình. Dạo gần đây hắn đã ngưng cho con mèo đấy uống thuốc. Con mèo trông có vẻ hết đường cứu rồi, bệnh của nó đã trở nặng và Gojo biết dù cho có uống bao nhiêu liều thuốc cũng không cứu nổi thân xác đọa đày của nó.
Hôm nay, Gojo đã lấy đi hết toàn bộ số ngọc trai trên cổ con mèo xinh đẹp. Bóc lột nhiều như vậy thì dừng lại đi, dù gì cũng dư dả lắm rồi, nhưng hắn vẫn tiếp tục để lộ phần nhân tính nhẫn tâm, hắn chẳng tiếc thương hay nể nang tình cảm gì, cứ vậy mà cạo sạch bong chỗ lông trên đỉnh đầu con mèo đã cùng hắn sống qua biết bao mùa hoa rụng. Thật sự không hiểu não hắn nghĩ gì, tôi biết rằng hắn thừa biết số lông của một con mèo cái là một trong những thứ quý giá nhất trên đời, nhất là với một con mèo xinh đẹp như vậy.
Và lẽ dĩ nhiên, dù có bằng lòng hay không bằng lòng với bộ dạng hiện tại của mình, con mèo cũng không bao giờ có quyền được lên tiếng. Nó chỉ có thể run lẩy bẩy vì số ngọc trai bị tước đi quá đột ngột, bị tước đi tất cả, mất trắng. Đây là lần đầu tiên Gojo có ngỏ ý xin ngọc trai của nó nhiều như thế và nó biết, hắn sẽ không bao giờ trả lại.
Màn đêm buông lơi và tất cả những sự sống trong nhà bắt đầu đi ngủ. Con mèo trắng đáng thương thấy người mình hơi trông trống, cơn đau âm ỉ vì đến cả loại kẹo trắng Gojo hay dùng để thưởng chó nó mỗi khi xin ngọc trai, giờ thì hắn trở mặt bủn xỉn đến một viên cũng đừng hòng mơ. Nó bất lực và chờ đợi ngày tàn của mình đến, nó cuộn mình trong lòng những cặp mắt đang nhìn chăm chăm.
Lạch cạch, một giờ đêm, là tiếng động dưới nhà. Dạo gần đây nhà có khá nhiều chuột. Bạn nên biết rằng những con chuột trong nhà một kẻ không bình thường thì có bao giờ bình thường như bao con chuột khác.
Chúng nó hoạt động cực kì mạnh vào lúc trời khuya khoắt, làm đủ thứ tiếng động long trời lở đất như thể muốn Gojo xuống ghé thăm. Xúi quẩy thay cho cái mạng muốn chết của bọn chúng, Gojo luôn đeo bịt tai khi ngủ như một thói quen trước đó tôi đã đề cập, vậy nên nếu có ai đó bị làm phiền trong căn nhà này bởi bọn chúng thì chẳng bao giờ là hắn, chỉ có chúng tôi mà thôi.
Phận là một con mèo, tôi quyết định xuống và xử bọn chuột một trận cho ra hồn. (đáng lẽ tôi không nên làm như thế)
Hai giờ sáng kém, tôi đi ra khỏi phòng của mình, bước xuống cái cầu thang kêu cọt kẹt.
Hệt có một thế lực nào đó xui khiến, tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo trong đầu. Tôi cúi đầu xuống dưới, nhìn qua hai chân, xuyên qua cái lỗ trống của cầu thang. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Tôi dường như thấy một cái gì đó, chắc chắn không phải chuột, không có con chuột nào biết ngồi trên bàn ăn và to bằng một người trưởng thành cả.
Một nửa cầu thang nối lên căn phòng thân yêu trong tôi chưa bao giờ bỗng dưng trở nên trống trải và rợn ngợp như thế. Cả khu phòng tối om. Chân tôi cứng đơ lại như ai đó đã trộn xi măng bôi trét lên chân của mình.
Bằng chút tỉnh táo và những hình ảnh gớm ghiếc chất lượng cao của Gojo mới ban tôi lúc tối, tôi nhanh lấy lại bình tĩnh và cho rằng mình còn gặp may chán, vì ít ra kiểu thiết kế cầu thang nhà Gojo khá khuất với phòng bếp. Căn bản là tôi có thể nhìn thấy được một phần tư phòng bếp, tính từ một nửa bàn ăn bị lòi ra đến khung cửa sổ phía cánh trái, còn từ cái vị trí trung tâm của một “ai đó” đang ngồi thì khó mà có thể thấy được tôi.
Sau một khoảng thời gian ngắn chỉ nghe được tiếng nhịp tim của mình và tiếng thổi rít của gió. Tôi bắt đầu nghe “ai đó” lầm bầm nói chuyện, có lẽ là đồng bọn. “Ai đó” cùng người bạn của mình nói chuyện một hồi lâu và tôi nghe thấy tiếng loáng thoáng rằng “ai đó” sẽ đi lên cầu thang, tức là nơi tôi đang đứng sau khi chén xong mấy thứ này.
Mồ hôi tôi tuôn như suối, cục nào cục nấy to như mấy viên đá sỏi trước nhà, hoàn toàn có thể cầm nó mà chọi mấy con chuột cho nó chết lăn ra. Giờ đây tầng hai trong tôi trở thành một phương án lạnh lẽo, không gian mà tương lai nó phải hứng chịu bao trùm một màu xám xịt. Quá sợ hãi, tôi vội vã phá lớp xi măng cứng ngắt của mình, đi một mạch xuống lầu, lủi mình ngay lập tức vào một góc tường ngăn giữa phòng khách và bếp, dưới chân cầu thang.
Đáng lẽ ra tôi chỉ nên băng qua để bảo toàn cái mạng, nhưng với bản tính tò mò, tôi đã thử liếc mắt nhìn vào phòng bếp. Chỉ có một “ai đó”, chỉ có duy nhất mình "ai đó" và chẳng còn ai khác nữa. Vậy là từ nãy đến giờ hắn ta chỉ nói chuyện một mình, hoặc đơn giản là người nói chuyện cùng "ai đó" tôi không thể nhìn thấy được.
Mồ hôi lạnh nhễ nhại đầm đìa. Sau khi hít thở sâu vài cái, lạy chúa tôi đã sống cùng một tên điên bao năm qua thì giờ có gặp thêm một tên nữa có là gì đâu cơ chứ. Chỉ vừa mới dứt mạch suy nghĩ tự trấn an bản thân, tôi giật mình xém chút nữa là hét lên khi thấy có một bức tượng quỷ dị đang đặt đối diện phía bên kia góc tường, nhìn chằm chằm vào tôi.
Bức tượng màu xám của đá, bị mẻ nhiều góc như mới vừa bị ai cầm lên ném đi.
Bức tượng được chạm khắc hình ảnh người lai dê có cánh một cách chi tiết tinh xảo. Cặp sừng lớn chỉa ra hai bên và đôi chân của thú móng guốc đang khoanh tròn. Trên đỉnh đầu, giữa hai cặp sừng là một ngọn đuốc, xuống miền trán là một hình ngôi sao lộn ngược. Qua phần đầu, xuống phần thân, điều đầu tiên đập vào mắt là bộ ngực của phụ nữ. Vùng bụng ở ngay dưới có một vòng tròn bọc vảy. Cuối cùng điểm kết thúc của phần người, từ dưới hạ bộ chỉa lên cao một cây trượng có hai con rắn bao quanh. Hai ngón tay phải của nó chỉ lên phía mặt trăng trắng với dòng chữ “Solve” trên bắp tay, còn hai ngón tay trái chỉ xuống dưới phía mặt trăng màu ngả đen có ghi đè dòng chữ “Coagula”.
Miêu tả sơ qua là vậy, bản thân tôi cũng không rõ bức tượng có ý nghĩa gì, chỉ biết là nó làm tôi khó chịu khi cứ dùng ánh mắt bằng đá vô hồn đó nhìn chằm chằm vào mình.
Khoảng vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng lục đục tìm một thứ gì đó, rối đến tiếng đổ vỡ, sau cuối là một tiếng “phập” to, giòn, dứt khoát. Một mùi tanh tưởi tràn ngập trong không gian bốc lên xộc thẳng vào mũi.
Thật ra, tôi nghĩ rằng nếu một ngày nào đó tôi phải chết, có lẽ tôi sẽ chết vì bản tính tò mò. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, với một lòng tò mò sục sôi, tôi đã lê lết tấm thân mình ra khỏi góc khuất, lò đầu qua bức tường đang chắn để xem có chuyện gì.
Trời ơi, y như vừa có một trận động đất ghé ngang căn bếp. Bộ sưu tập Gojo cực kì quý đã bị hất tung, vỡ tan tành. Tôi thật không dám tưởng tượng cái cảnh khi hắn phát hiện ra điều này, chết mất thôi, hắn sẽ giận cá chém thớt. Nếu hôm nay tôi có thể sống qua cái trải nghiệm mạo hiểm cảm giảm mạnh này, tôi cũng không chắc mình sống được ngay lúc Gojo đón nhận tin dữ.
Tíc tắc chưa qua được giây thứ năm, cái suy nghĩ sẽ sống ngày hôm nay lập tức bị ném vào thùng rác. Chừng đó năm sống trên đời, cảnh tượng trước mặt là thứ hãi hùng nhất tôi phải bị cuộc đời đen đủi này ép buộc chứng kiến. Tôi xin thề là cái gã mặt trồng nhiều răng của Gojo chẳng là cái đinh gì với những thứ đang diễn ra hiện tại.
Tôi trợn tròn mắt, mất đi tất cả khả năng nghe nói đọc viết. Thời gian như ngừng lại, đôi mắt đáng lẽ chỉ nên dùng để nhìn ngắm cảnh đẹp, giờ nó phải nhìn thấy xác của mấy người bạn cũ, mấy người bạn mà hôm qua còn vui đùa với tôi. Đúng vậy, mấy con mèo mà Gojo nuôi đã bị “ai đó” giết. Nhưng không phải giết một cách nhẹ nhàng rồi được đem đi chôn cất hay phi tang. Mà là từng xác, từng xác một bị đóng đinh trên tường, những chiếc đinh xuyên qua trán, má và miệng của tụi nó. Đầu tụi nó bị cố định chắc chắn nhưng toàn thân thì hoàn toàn được tự do đu đưa thoả thích. Ruột và nội tạng của tụi nó bị lôi ra khỏi cơ thể, cái bụng trống được lấp đầy lại bằng mấy cái răng của bọn chúng. Máu từng đợt nhỏ tong tong xuống đất, xuyên qua khe gỗ.
Nhưng liệu đó có là gì, liệu như tàn nhẫn như vậy là hết ư? Không, không, không. Tôi đã mong cái thứ chết tiệt trước mắt dừng lại rồi, nhưng nó nào có hề chịu dừng trời ơi. Mấy cái chén dĩa Yuuji đã ăn qua, mấy thứ ở trong tủ kính của Gojo, bị “ai đó” bày đủ ra bàn, cái nào cái nấy cũng đầy ắp ruột gan của mấy con mèo xấu số.
Và “ai đó” đang ăn nó. Bạn không đọc nhầm đâu, là đang ăn, đang thưởng thức, đang dùng bữa, đang cắn xé từng miếng nhỏ rồi nhai ngồm ngoàm trong khoang miệng. Là nuốt cái thứ tanh tưởi chết tiệt còn đầy máu mà chẳng cần đun sôi hay chế biến. Là cứ như thế bỏ thẳng vào miệng mà ăn. Là đang mỉm cười hạnh phúc tựa như mình đang ăn của ngon vật lạ trên đời.
Nhưng, nhưng, nhưng, điều khiến tôi cảm thấy sụp đổ hoàn toàn chính là những người bạn của mình vẫn còn sống, mắt của tụi nó vẫn chao đảo, miệng thì rên rỉ í ới. Mẹ kiếp bọn nó nhìn thấy tôi rồi. Bọn chó đó đang cố gắng thông báo cho “ai đó” rằng tôi đang ở đây, đang ở sau bức tường, đang chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hãi này.
Tiếng hạ đũa đã vang lên rồi im bặt, thay vào đấy là tiếng lộp cộp của bước chân đang tiến về chỗ tôi đang lò đầu ra.
Mẹ kiếp, tôi, đã, không, thể, di, chuyển, được, trong, khoảnh, khắc, chó, đẻ, đó.
Mấy người có hiểu không? Cả người tôi đã trở thành thực vật vì nỗi sợ đã lấn át và ăn mòn sạch tất cả lượng ATP trong cơ thể, từng bắp cơ thiếu năng lượng mỏi nhừ và dường như chúng nó đã sẵn sàng để chết. Buồn cười thay, lượng năng lượng duy nhất còn sót lại thế mà lại được vận động dùng để kích hoạt vùng cơ ở bàng quang.
Ừ, tôi đã làm bậy vì quá sợ. Giờ đây trong danh sách những ước mơ không bao giờ thành hiện thực lại đón thêm một thành viên mới, tôi đã ước “ai đó” sẽ không ngửi thấy hay nhìn thấy cái vũng dơ bẩn này, tôi xin ước “ai đó” sẽ không nhìn thấy tôi, tôi khẩn cầu ước “ai đó” không đến và cắt bàng quang của mình, để lên cái chén cuối cùng, cái chén trắng tinh chưa bị vấy bẩn bởi máu, cái chén mà Yuuji vừa ăn vào tối hôm qua.
Trong cơn hoảng loạn và bận cúi đầu xuống nhìn vũng vàng dưới chân. Tôi đã quên mất nhìn về phía “ai đó”. Thời khắc tôi ngước mặt để xem “ai đó” đang ở đâu và mất bao lâu nữa mình sẽ chết, mọi thứ trước mắt đã trở nên tĩnh mịch không bóng người sống từ lúc nào chưa kịp hay. Cả mấy cái chén dĩa cũng sạch trơn lòng, gan, ruột, phổi. Điểm duy nhất không bị xê dịch quá nhiều là đám mèo vẫn bị treo lủng lẳng, nhưng tụi nó chết rồi.
Để đảm bảo, tôi nhìn lại xuống dưới háng mình một lần nữa, tìm kiếm bóng dáng “ai đó” bằng cách đã gặp được “ai đó” lần đầu. Khi nhận ra rằng “ai đó” cũng không có ở sau lưng mình, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mừng thầm trong bụng, có khi cái con dê hình người kia lại là hiện thân của thiên thần cũng nên. Tôi quyết định quay sang phía nó để nói lời cảm ơn, và tôi phát hiện ra… thôi xong rồi.
“Ai đó” đã bước ngang qua vạch ranh giới giữa phòng bếp và phòng khách, “ai đó” đang đứng ngang hàng với vị trí mà tôi đang nép mình vào.
Tôi thề rằng trong khoảng thời gian tôi nhìn xuống vũng nước dưới chân chỉ có thể tính bằng giây, thôi cứ cho “ai đó” có tốc độ di chuyển rất nhanh đi, thì tại sao trong đêm khuya tĩnh mịch đến cả tiếng máu chảy thẳng từ hốc mắt bọn mèo xuống nền đất tôi cũng nghe được, hà cớ gì tôi không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào để nhận ra rằng “ai đó” giờ đã ở trước mặt tôi?
Biết bao câu hỏi cứ chạy loạn trong đầu, còn “ai đó” thì cứ đứng sừng sững ở đó. Đáng thương cho số phận bèo bọt, đến cả vinh dự được thấy gương mặt của kẻ sắp kết liễu đời mình cũng không có. Tôi đã không thể nhìn ra được dung dạng của “ai đó”, có thể là vì “ai đó” đang đứng dưới ánh đèn mờ tỏ, có lẽ là do con ngươi của tôi đang chạy loạn dưới lớp màn nước mắt, có lẽ do tôi quá sợ hãi nên bộ não đã tự chèn một bộ lọc xóa đi gương mặt của “ai đó”,... Đó là những lý do tôi đang tự bày ra để giải thích cho việc không nhìn được gương mặt kia, bởi tôi không hề muốn tấm thân nhỏ bé này phải hứng chịu thêm một điều tệ hại rằng, “ai đó” thực chất không hề có bất kì một bộ phận giác quan nào trên mặt ngoài cái mồm đầy máu sau khi đã dùng bữa mà quên lau.
Nhưng việc “ai đó” có hay không có mặt giờ đây cũng chỉ như chuyện ruồi muỗi, chuyện tạ tấn hiện tại đang cần được đáng quan tâm chính là mạng quèn của tôi đây này. Chỉ cần “ai đó” đơn giản là quay đầu sang bên trái, “ai đó” sẽ thấy tôi.
“Ai đó” chỉ còn cách tôi hai mét, một tầm vừa đẹp để phóng con dao trên tay, ghim thẳng nó vào đầu của con mèo xấu số này, và ngày mai trên một trang báo làng sẽ xuất hiện tin tức nóng hổi kể về một con mèo đã tè bậy trước khi nó chết.
Nước mắt tôi đã giàn dụa hoà lẫn chung với đợt sóng sánh vàng ở dưới chân, nỗi sợ hãi dường như đã nuốt chửng lấy tôi, tôi tự cắn vào tay của mình để ngăn bản thân không khóc thành tiếng.
Chưa bao giờ tôi thấy tầng một đen đuốm như vậy, chưa bao giờ tôi cảm thấy nó trống vắng như bây giờ. Trong bộ phận tiếp nhận hình ảnh của tôi giờ chẳng còn gì nữa, cả cái ghế, cái bàn hay bức tường đều không, trong đôi mắt như muốn trôi tuột thẳng ra ngoài, chỉ vỏn vẹn chứa đựng hình ảnh “ai đó” đang thở phà ra từng làn hơi nhuộm màu đỏ máu, nồng vị tanh tưởi.
“Ai đó” dần khụy xuống, nghiêng đầu sang bên phải, về phía bức tượng.
Ông trời đang muốn trêu đùa tôi, ông trời đang cầm quả tim của tôi trong tay đập lên đập xuống, đập qua đập lại hệt như chơi bóng bàn. Cứ được níu kéo vài giây sống trên đời, cứ hoài được nhả ra mấy mươi thời khắc lịch sự thay đổi số mệnh. Đáng lẽ tôi nên đứng dậy rồi chạy vụt lên vào phòng của Gojo, hay chí ít là lao thẳng nhảy xổ ra cửa sổ, để hàng ngàn mảnh thủy tinh ghim vào da, vừa chạy vừa la ré thông báo cho cả cả làng là có một tên điên đang trong nhà của tôi, và rồi tôi sẽ được sống, sẽ lại được sống. Nhưng nói mồm thì bao giờ cũng dễ hơn thực hành, tôi đã sợ đến mức không thể cử động được rồi. Tôi chỉ có thể ngồi yên ở đây chờ cái chết, ngồi yên cố gắng thi vị hóa việc bóng lưng của “ai đó” đang hướng về phía tôi.
“Ai đó” đứng dậy, lê con dao kêu ken két inh tai. “Ai đó” đút bức tượng vào tay áo, trong toàn bộ quá trình chưa bao giờ bức tượng ngừng nhìn tôi và tôi tin chắc rằng bọn mèo đang bị treo lơ lửng phía bên kia cũng vậy.
Khoảnh khắc này đây, khoảnh khắc mà cái chết đang đứng trước mặt tôi còn sự sống thì chuẩn bị nói lời vĩnh biệt.
Nhưng tạ ơn Chúa, “ai đó” bắt đầu đi với cái đầu hướng thẳng không đổi, “ai đó” bước đi nặng nề, mỗi bước chân đặt xuống đều kêu cộp cộp. “Ai đó” rẽ sang trái tiến về phía cầu thang.
Chưa kịp nói chữ tạ ơn dứt miệng, thần chết lại gõ cửa. Bây giờ tôi xin khẳng định chỉ có người đui người mù khi bước lên cầu thang mới không thấy tôi. Gương mặt sợ hãi không một giọt máu của tôi chình ình ngay khoảng trống giữa hai bậc cầu thang.
“Ai đó” sẽ thấy tôi, sẽ thấy tôi, sẽ thấy tôi, chắc chắn sẽ thấy tôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, vũng nước dưới chân ngày càng nhiều lênh láng.
Và, đáng mừng làm sao khi có lẽ “ai đó” bị đui mù thiệt. “Ai đó” đã lên tầng hai, từng bước chân kêu cọt kẹt và “ai đó” đã không nhìn thấy tôi.
Tôi đã nghĩ đến đây mình thoát chết chắc rồi.
Để rồi khi chỉ còn hai bước nữa là đến tầng hai, “ai đó” đột ngột dừng lại.
“Ai đó” bắt đầu cúi đầu xuống, đủ để tôi thấy được miệng của “ai đó”.
Và “ai đó” bắt đầu kéo dài hai bên mép miệng ra, cười căng hết cỡ.
Con mẹ nó, thứ chó đẻ đó ngay từ đầu đến giờ đã thấy tôi thật rồi, con chó đó đã thấy tôi ngay từ đầu nhưng phớt lờ tôi mặc kệ cho tôi sợ đến đái ra giữa sàn. Để rồi vào lúc trái tim tôi đang ăn mừng thoát chết con chó đó lại quay sang giễu cợt mạng sống của tôi.
Con chó đó bắt đầu lên cơn, nó đưa chân lùi ra sau, càng xuống một bậc lại đưa mặt đến gần cái lỗ trên cầu thang. Gần để tôi có thể ngắm cho kĩ con chó đó. Gương mặt nó cứ co giật như bị trúng gió. Nó vặn vẹo đầu, ngả sang trái, nghiêng sang phải, cúi xuống dưới làm từng đốt xương kêu rặc rặc giòn tàn.
“Rặc!” con chó đó bẻ mạnh cổ ra đằng sau, gập sâu đến mức khoang ngực của nó cong vút lên. Một lần nữa, tim tôi lại bị thòng xuống tận đáy vực sâu. Tôi đã nghĩ rằng, phen này là tôi hết đời rồi, hai bàn tay bắt đầu co quắp lại còn chân thì vặn vẹo muôn hình thù. Con chó đó sau khi đã cho tôi chiêm ngưỡng đủ trò vui của nó, nó lại đưa đầu về vị trí bình thường.
Dù không thể thấy đầy đủ giác quan, nhưng tôi vẫn thấy miệng con chó kia đang nhúc nhích lầm bầm, nó đang sủa một cái gì đó vô nghĩa. Thay vì phát hiện ra được khả năng thiên tài nhờ lúc gần chết xa trời lại vô tình hiểu được nghĩa một ngôn ngữ mới, thì từng từ con chó kia thốt ra làm màng nhĩ tôi rung lên liên hồi, mấy cái xương ở vùng tay giữa bắt đầu điên cuồng xê dịch.
Tai tôi rỉ ra từng đợt máu, còn con chó kia chẳng chịu ngậm mồm, nó liên hồi phát ra loại âm thanh quái gở làm vỡ hết tất thảy toàn bộ đồ thủy tinh lớp mỏng trong nhà:
“ ̸̛͍̦̹̞̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷͈̺̫̝̰̟̜̑̉͊̆ ̵̧̢̣̞̘̣̣̭̫̫͑̒̅̎͛̓͘Ο̴̜̗̥͓͎͈͍̱̌͂̇̈́̎͜ͅι̴̻͑͑̈́̄̚κ̶̡̖̠̜͍̼̠̤̲̂͊͐̾̊̊̒̀̐̕ὁ̵̡̖̩͕̪͎̭̒̆γ̶̪̥̏̀̓͗̏̍έ̵̨̖̰͉̝̜̂̊ν̷̛̭̦͖̘̹͒̏̇͊́̄͐͌̇ὲ̸͙̬̗̙͙̪̽̽̔͑͒̓͂͜ι̴̛̻̝̭̲͍͒̀̓̈α̷̗̤̹̋̓̓ ̶͍̘̣̙͑́̀̔̈́̄͛̐Ο̴̪̖̻͒̆̒̿̐̊̊̌̍͋ι̴͎̗̜̹̝̦̏̄͂̀͂͝κ̸͙̝̠̝̪͗ο̴̢̮̦̜̠͉̭͇̯̐ͅγ̸̡̜̦̦͎̯̫͍͌̿̒͌͌̒έ̴̛̲̥̯̋̔̉͂́̅̒͘ν̵͔̮̊̑̍̇̎͗̾͋̆̕ε̴̨̖̲̻̠̗̏̾̍̽͐̅̚̚͝ι̸̖̳̭͈̫̞̃̈̆̐̌͜ͅα̸͉̜̦̤̯̗͑̏̓̈́̀ ̴̜̖̗̗̓̐͒̋̽͑Ο̶̧͓̫͚͚̭̭̹͎͓͒̈́̏͗̓̉͝ἱ̸͙̏̊̈κ̵̱̯̅̿̐͒̃̈̆̔̕͜ο̴̢̖̗̹̳̬̺͛͌̽ͅγ̴̼̭̤̺̟̖̹̟̀̑̋̇̕͜͜έ̶̰̞̥̗̪̳̗͖̝̤̊̅̇ν̴̱̊̓͒̈͂̀̕ε̵̞͚̦͔̝̗̆͐̄͒͗͝ι̷͇͖͔̖̫͓̜͙̉̏̒̎̓̎́͛̓͜ά̴̤͗͑̂͗̓̈́ ”
Con chó đó cười với tôi một nụ cười lần cuối, ắt là để tạm biệt. Tiếng kêu cọt cà cọt kẹt lại tiếp tục vang lên, ngày càng xa tầng một, bỏ lại bóng hình tôi đang nheo nhóc như bị ai đó nắm đầu ấn mạnh xuống bồn nước, ấn đến khi tôi chẳng thể thở được thì giật mạnh lại ra sau, sau đó lại tiếp tục ấn và kéo thêm tận mấy lần cho đỡ buồn chán. Khi đã thấy đủ vui thì vứt tôi ra một xó, để lại tôi ngây ngất không hiểu nổi sự tình.
Ngồi phải tận thêm ba phút, để chắc rằng con chó đẻ đó đã hoàn toàn ở trên tầng hai tôi mới lấy lại được quyền kiểm soát hai chân. Tôi lao nhanh hơn chó mặc dù mình đang là mèo, hí hoáy mở phía tủ thuốc của Gojo, co quắp người lại rồi chui vào đấy, mặc kệ có trong căn nhà này có một, hai hay ba, bốn, năm, sáu tên sát nhân đang đối chọi chém giết tàn xác không chừa thứ gì.
Tôi lần mò hộp thuốc ngủ, nốc gần hơn nửa hộp, nốc một lượng đủ cho tôi nhanh vào giấc ngủ nhưng cũng vừa đủ để tôi không chết.
Một ngày tồi tệ kết thúc, và tôi vẫn bản toàn một mạng.
—--
2/9/202x
Bây giờ là năm giờ chiều, hơn nửa ngày trôi qua từ cái đêm kinh hoàng đó, tôi tỉnh dậy. Tôi không dám chắc liệu ngoài kia đã an toàn hay chưa, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng vị khách quen của Gojo cười hề hề như mọi hôm, tôi mới đảm bảo bên ngoài đã an toàn. Mở cánh cửa và dò xét tình hình. Phòng bếp vậy mà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tôi đoán Gojo đã dành cả buổi sáng để dọn dẹp, vì tên khách quen kia bình thường năm giờ sáng Gojo đã tiếp gã rồi.
À, Gojo chưa chết kìa. Tôi nghĩ vậy, và hắn cũng chẳng có nét gì là bực tức với những việc đã xảy ra. Điều đó làm tôi ngờ vực chính bản thân liệu rằng đêm qua có phải là do tôi mơ hay không nữa.
Nhưng thôi, đêm qua chính là thật. Nhìn coi bộ sưu tập mà Gojo quý đi kìa, nó biến mất rồi. Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn vì được trở thành một con mèo dưới trướng một tên điên dù cho có bị một tên điên nào đó cầm dao kề lên cổ lúc ngủ vẫn sống ngon lành. Và tôi cũng nên chắp hai tay mà mặc niệm cho tên điên xấu số kia, có khi hắn cũng vừa trải qua mấy cảm giác mạnh mà hắn tặng cho bọn mèo của Gojo cũng nên.
Để ý kĩ phòng bếp, Gojo dường như đã lực bất tòng tâm với sự hôi tanh của vũng máu con chó kia để lại. Thành ra để không bị nghi ngờ, hắn mua một số lượng cá chất đống ở phòng bếp. Với cái đầu nhảy số nhanh nhẹn, bất kì ai hỏi tại sao hắn lại mua nhiều cả như thế, hắn lại ung dung mà trả lời vì nhà mình đang nuôi quá nhiều mèo, còn hắn là một người yêu mèo hết mực.
Tính ra trong cái xui có cái hên, điều may mắn duy nhất mà tôi có thể dùng nó để tự giải tỏa bộ não đang căng như dây cước là Gojo đã thay ổ khóa căn nhà kho. Tôi cực kì không vừa mắt với tay nắm cửa nhà kho, dù cho mình chỉ là một con mèo, và tôi tự hỏi Gojo vì sao lại có thể để cái tay nắm cửa nằm chình ình ở đó mãi. Cái cách thiết kế của phòng đó cực kì cực kì cực kì chướng mắt, nếu được lại làm người thì có khi tôi cũng đã thay nó từ lâu rồi. Chẳng ai bao giờ lại quay phía đút chìa khóa vào bên trong phòng và nút bấm ở ngoài cả, nhất là khi căn phòng đó dùng để làm nhà kho.
Trời trở tối, hôm nay Gojo không mời Yuuji đến ăn nữa.
Trời trở mình, màn đêm lại buông xuống, Gojo chuẩn bị đến và khóa trái căn phòng kho. Nơi có một bức tượng người lai dê bị treo cổ lủng lẳng trên trần.
Trời ban khuya, có một cái đầu lò lên dần từ căn nhà kho chật hẹp, gã cứ vậy mà từ từ ngoi lên, cót két đi lên tầng, mở cửa bước vào phòng Gojo.
Ôm trong mình hộp thuốc ngủ, núp gọn dưới gầm giường. Điều duy nhất tôi có thể thấy qua khe giường là Gojo đã thức dậy, đứng đối diện với gã.
Cả hai tên điên đều không một ai nói gì, hoặc có nói nhưng lại bằng một loại ngôn ngữ cao siêu nào đó mà tai tôi không phù hợp mức sóng để nghe.
Keng.
Con dao của tên chó điên rơi xuống.
Thình thịch.
Xin đừng cúi mặt nhìn xuống gầm giường.
Sột soạt.
Gã cúi đầu xuống nhặt.
̸̛͍̦̹̞̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷͈̺̫̝̰̟̜̑̉͊̆
Gã mở mắt nhìn tôi.
̸̛͍̦̹̞̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷̸̛͈̺̫̝̰̟̜͍̦̹̞̑̉͊̆̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷͈̺̫̝̰̟̜̑̉͊̆
Gã mỉm cười nhìn tôi.
̸̛͍̦̹̞̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷̸̛͈̺̫̝̰̟̜͍̦̹̞̑̉͊̆̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷̸̛͈̺̫̝̰̟̜͍̦̹̞̑̉͊̆̾͆̋̓͐̏̓Ο̴̦̆̄̈̊́͑̈̔͊ι̶̺̙͇̙̯͋̈́̈́̄͋̚κ̸̡̲̹͌͆̒͒͆͠ο̷̫̣̙̞͚͉̰͎̟͜͠γ̸͕̮͚̻̦̺̌έ̶̛̙͇̬̙́́̋̋̃̿͋̋̇ͅν̸͉̼̲̳̳͉̰̤͗̅̎̄͆̿͐̓̃̚ε̸̬̥̯̹̎͊ι̴̡̡̮̫͉̩̎̆̇̎̋̍́̂α̷͈̺̫̝̰̟̜̑̉͊̆
Hết ngày X?
……
Tận sâu trong rừng xanh.
Có một thỏ nhỏ nọ.
Thỏ không cha, không mẹ.
Thỏ có một thỏ anh và hai thỏ em nhỏ.
Một ngày nọ anh của thỏ bị bác thợ săn bắt mất.
Thỏ buồn lắm, em của thỏ cũng buồn.
Ngày hôm sau thỏ vào làng tìm cà rốt.
Bác thợ săn đã chết.
Thỏ về nhà.
Em của thỏ cũng chết hết rồi.
------
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro