Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.

Không biết gần đây xảy ra chuyện gì, Lưu Vũ hình như có chút mẫn cảm quá mức. Dường như cảm xúc của tiểu đội trưởng trở nên nhạy cảm hơn, khiến Lâm Mặc cũng không dám cùng anh pha trò đùa giỡn nữa. Kể cả Tiểu Cửu, người hay cùng Lưu Vũ chia sẻ đồ ăn, dường như vì một lý do nào đó mà đã vô tình khiến tiểu đội trưởng giận dỗi, không còn cách nào khác đành phải đau lòng vì bị bảo bối lánh xa
Kì lạ hơn, dạo gần đây, Lưu Vũ càng trở nên cực kỳ ít cười, nhưng về mặt công việc, Tiểu Vũ vẫn làm việc chăm chỉ như mọi khi. Đặc biệt là về giọng hát. Tài năng ca hát của Lưu Vũ dường như đã tiến bộ vượt bậc chỉ sau một đêm. Chỉ cần Lưu Vũ cất tiếng nói, mọi người trong nhóm không khỏi dừng bài tập nhảy, toàn tâm toàn ý ngồi xuống lắng nghe giọng nói trong trẻo của tiểu đội trưởng. Mãi cho đến khi Lưu Vũ ngừng lời lại và nhìn họ khó hiểu.
- Mọi người đang làm gì thế? Tại sao không tập nhảy tiếp vậy?
Lúc này, những thành viên còn lại trong nhóm mới bừng tỉnh, tiếp tục luyện vũ đạo trong mối nghi hoặc mơ hồ, như thể họ vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ dài, chứ không phải đang nghe Lưu Vũ nói chuyện. Giọng nói của Lưu Vũ khiến họ liên tưởng đến tiếng hát nhân ngư quyến rũ tâm trí con người trong những câu truyện thần thoại.
Nhưng những điều kỳ lạ không dừng lại ở đó, tòa nhà A gần đây cũng trở nên khác thường. Điển hình là việc Lưu Chương luôn ngửi thấy mùi tanh ngọt vào nửa đêm mà không rõ lý do. Điều đó khiến chàng rapper không thể không chạy ra khỏi phòng, cố gắng tìm ra nguồn gốc của mùi hương này. Nhưng trước khi anh tìm thấy nó, mùi hương đã nhanh chóng tan biến. Lưu Chương lúng túng, và không còn cách nào khác ngoài việc quay trở lại phòng, định rằng ngày mai sẽ hỏi đồng đội.
_________________

- Mấy ngày nay mọi người có ngửi thấy mùi gì lạ không? Chính là. . . Mùi tanh ngọt, tôi không thể miêu tả rõ cho mọi người mùi hương như thế nào, nhưng là... Cũng không tệ lắm, ngửi qua thậm chí có chút....gây nghiện
Sau khi nghĩ tới lui về điều Lưu Chương mới hỏi, Santa nhìn Cao Khanh Trần đầy nghi ngờ
- Có phải Tiểu Cửu đang giấu đồ ăn không?
Riki cũng nghiêm túc suy nghĩ:
- Tiểu Cửu, em ăn cá sao?
Nine trừng mắt phủ nhận:
- Cái gì! Không phải mấy ngày hôm nay em giảm cân nên không ăn cơm tối sao! Sao mọi người nghi ngờ em đầu tiên vậy? Huhu Lưu Vũ ca ca.....
Tiểu Cửu bị oan, Tiểu Cửu đau lòng, nhưng Lưu Vũ không có ở đây, cho nên đối tượng thường xuyên để anh giả bộ đáng thương làm nũng đã không còn. Nine tức giận bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với Santa và Rikimaru.
Lưu Chương vươn tay chỉnh kính
- Bất kể như thế nào, gần đây tất cả chúng ta đều phải chú ý cẩn thận nhiều hơn. Còn nữa, Tiểu Vũ... dạo này tâm trạng thật sự không tốt, chúng ta cần quan tâm đến em ấy, có chuyện gì nhớ báo cho nhau biết.
- Được
- Ok nah ~
Mặc dù mọi người trong tòa nhà B không ngửi thấy mùi hương kì lạ nào, nhưng họ thực sự rất tò mò về mùi hương mà Lưu Chương nói đến, vì vậy họ nhất trí đưa ra quyết định tối nay sẽ lẻn vào tòa nhà A để kiểm tra.
Lưu Chương nhìn sáu con người to xác đang nép mình trong phòng của anh, đột nhiên cảm thấy bất lực.
- Tôi đã nói gì hả, mấy người còn không giải tán đi, ngược lại đều tới phòng của tôi là sao?
Lâm Mặc vẻ mặt khinh thường:
- Làm sao, bọn em tới để yểm trợ cho anh a ~ anh không hài lòng sao?
- Được rồi, được rồi, muốn sao cũng được.
Bỗng Châu Kha Vũ đột nhiên giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
- Nghe xem bên ngoài có tiếng động gì không?
Âm thanh có chút mơ hồ, hình như là tiếng nước
- Có người. Hay chính là kẻ đó? Mà sao hắn lại mở nước? Không sợ bị phát hiện à?
Bá Viễn khó hiểu.
- Không không không! Viễn ca, anh ngửi đi! Hình như có mùi hương bắt đầu tỏa ra! Anh ngửi thấy không?
Trương Gia Nguyên chạy như bay đến bên cửa, nắm chặt tay định xông ra, máu tò mò chạy sôi sục trong người em áp út của nhóm. May mắn thay Mika đã kịp kéo Trương Gia Nguyên lại, nếu không nó đã vội vàng tông bật cửa ra ngoài.
Bá Viễn trấn tĩnh đàn em thơ:
- Bây giờ không phải là lúc đánh rắn động cỏ, chúng ta hãy đợi thêm vài phút nữa đã
Lâm Mặc xoa xoa tay, kích động nhảy dựng
- Kích thích quá! Nhanh lên, em chờ không được mất!
Lưu Chương thở dài lắc đầu. Những người này đến tham gia trò chơi thám hiểm phá án sao. Lại còn Trương Gia Nguyên cứ sau vài giây lại quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi liệu cậu có thể tung cửa bước ra ngoài không, nhưng Bá Viễn vẫn kiên quyết lắc đầu đáp lại.
Cho tận đến khi bên ngoài có tiếng bước chân.
Ai? Là ai ngoài hành lang?
Trương Gia Nguyên tung cửa mà không nói lời nào, sau đó ngơ ngác nhìn Cao Khanh Trần, Santa và Rikimaru vừa đi ngang đến.
- Chà, thật trùng hợp. Mọi người đông vui quá...ưm...
Santa nhìn bảy người trong phòng, vừa định mở miệng chào hỏi, Mika ở một bên đã kịp thời bịt miệng anh lại.
- Không, đừng, đánh... đánh rắn...
Lâm Mặc ở bên từ tốn
- Ý của Mika là đừng đánh rắn động cỏ.
- À, được được. Suỵttttt
- Xem ra mục đích của mọi người đều giống nhau, muốn tìm ra nguồn gốc của mùi hương kì lạ kia. Giờ chúng ta cùng nhau đi tìm, nhưng cần cẩn thận, đừng làm ầm ĩ, được chứ? Cũng phải lưu ý đừng quấy rầy Lưu Vũ, em ấy gần đây không ổn, chúng ta để Tiểu Vũ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sớm tìm ra mùi hương này, giải quyết nó, đừng để nó ảnh hưởng đến Lưu Vũ."
- Được, Viễn ca.
- Ok ok
Tiếng nước vẫn chưa dừng lại. Tất cả mười thành viên còn lại của nhóm đều đang đứng trước phòng đôi duy nhất của kí túc xá. Không nghi ngờ gì nữa, tiếng nước đích thị truyền ra từ phòng tiểu đội trưởng. Nine lo lắng
- Sao giờ này bảo bối mới tắm ?
- Vào phòng xem thử được không?
- Hm...Được
- Suỵt, suỵt, đừng có làm ồn khiến Tiểu Vũ giật mình.
- Em biết, em biết
Càng đi về hướng phòng của Lưu Vũ, mọi người càng phát hiện ra mùi hương mà họ đang tìm kiếm ngày càng nồng nặc. Lông mày của mười người giật giật dữ dội. Không thể nào, chính là Tiểu Vũ sao? Nhưng em ấy đang làm gì?
Mười thành viên nhíu mày, cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt. Santa bật thốt
- Mùi hương cũng đặc biệt quá.
Đến lượt Rikimaru hồ nghi
- Tiểu Vũ có phải đang nuôi cá trong phòng tắm không?
Dường như Mika nghe được chút âm thanh thấp thoáng, lấp lửng hỏi
- Mọi người nghe rõ không? Hình như có tiếng hát?
Cao Khanh Trần lúc này đã lo sốt vó
- Ahhhh bảo bối của em, huhu em lo quá
Lâm Mặc cũng thấp thỏm không kém
- Lưu Vũ ca đang làm gì vậy? Mà..mùi này...ngửi lâu có chút nghiện.
Bá Viễn bồn chồn
- Có phải là Tiểu Vũ không? ! Hy vọng không có chuyện gì xảy ra với em ấy
Mãnh nam không sợ trời đất Trương Gia Nguyên dường như đã quá phấn khích
- Nhanh nhanh đi nào chúng ta sẽ là người tìm ra sự thật! Hãy để mãnh nam Dinh Khẩu là em dẫn đầu!
Cậu em út Patrick cũng xoắn xít hết cả lên
- Tiểu Vũ ca ca sẽ không có chuyện gì đâu, phải không? Đi nhanh đi, em muốn gặp anh ấy!
Châu Kha Vũ lắp bắp, đưa tay định gõ cửa lại bối rối hạ xuống
- Lưu Vũ...mùi thơm...tắm...không được. Lưu Vũ đang tắm, đừng!
Lưu Chương nghiến răng, dường như đã mất hết kiên nhẫn
- Anh không hiểu Châu Kha Vũ em đang xấu hổ cái gì! Đừng lãng phí thời gian của mọi người ở đây, gõ cửa đi!
Nhưng tuyệt nhiên không ai dám bước thêm một bước. Lưu Chương đỡ trán, phớt lờ những người xung quanh, đến trước cửa phòng của tiểu đội trưởng, gõ nhẹ. Mọi người không khỏi nín thở. Mười giây trôi qua mà không có bất kỳ phản hồi nào, nhưng tiếng nước trong phòng vẫn không dừng lại.
- Không nghe được sao?
- Vậy chúng ta làm gì tiếp theo?
- Xông vào trong
- Đi thẳng vào?
- Không ổn lắm....
- Xông thẳng vào đi. Cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta xin lỗi. Sợ Tiểu Vũ em ấy làm chuyện ngốc nghếch, đến lúc hối hận cũng đã muộn
Nói xong, mọi người sợ hãi mở cửa phòng Lưu Vũ. Quả nhiên, cửa phòng không khóa.
Mười người bọn họ đang đứng trước cửa phòng tắm, đột nhiên bối rối. Không biết vì sao, ngửi thấy mùi hương nồng đậm này, cùng với giọng nói nỉ non của Lưu Vũ tràn ngập bên tai, tất cả đều có chút xuất thần, suy nghĩ dần dần không thể khống chế được. Lưu Chương ngán ngẩm nhìn chín con người to xác còn lại nép vào nhau ngẩn ngơ
Chậc, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. Anh lại gõ cửa. Lần này Lưu Vũ nghe được, tiếng hát đột nhiên ngừng lại.
- Ai vậy?
- Tiểu Vũ? Là anh, em ở trong đó làm gì thế?
- A...AK? Tất nhiên là em đang tắm...
- Thật sao? Em có ngửi thấy mùi hương lạ nào không?
- Không! Không có ! Anh đi đi! Đừng bước vào đây
Lưu Chương hiểu ra, Lưu Vũ chắc chắn không khóa cửa. Tiếng động trong phòng tắm càng lúc càng lớn, Lưu Vũ dường như đang giãy giụa, nhưng hình như không có tác dụng
Em ấy đang làm gì trong đó vậy?! Mười người đều sốt ruột, sau đó quyết định mở cửa phòng tắm mà không cần suy nghĩ thêm. Nước trong bồn tắm vô cùng nhiều lại còn bởi vì Lưu Vũ giãy giụa mà tràn ra ngoài. Trong làn hơi nước, mười người lờ mờ nhìn thấy Lưu Vũ. Thân thể vốn trắng nõn giờ đỏ bừng, giống như trái chín, vô cùng quyến rũ, tựa hồ đang chờ người hái xuống thưởng thức. Họ không khỏi trộm nuốt nước miếng. Cho đến khi mười người nhìn thấy phần thân dưới của đội trưởng ... Một chiếc đuôi cá màu xanh ngọc tuyệt đẹp, mỗi chiếc vảy đều sáng lên lấp lánh.
Lưu Vũ nhìn đồng đội của mình xuất hiện trong phòng tắm, vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không dám nói ra. Em cố uốn cong chiếc đuôi cá của mình, cố gắng giấu nó đi, nhưng rõ ràng đã thất bại. Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra.
Trở lại tuần trước, không biết gần đây xảy ra chuyện gì, đột nhiên trên chân của Lưu Vũ bắt đầu mọc ra một thứ giống như vảy, không thể bóc ra được. Thậm chí nếu cố ý lột ra còn rất đau. Lưu Vũ ý thức được có điều gì không ổn với thân thể của mình. Nhưng em không dám đến bệnh viện, vì vậy chỉ có thể kìm nén sự lo lắng trong lòng. Cho đến khi Lưu Vũ đột nhiên phát hiện ra rằng lúc thân thể thấm ướt, đôi chân em sẽ rất thoải mái, nhưng đồng thời cũng sẽ tỏa ra mùi hương tanh ngọt.
Để không khiến cho các thành viên khác trong nhóm nghi ngờ, Lưu Vũ lựa chọn tắm vào lúc đã khuya
Nhưng Lưu Vũ không ngờ được ngày hôm nay đôi chân của em đột nhiên biến thành đuôi cá. Mặc dù chiếc đuôi cá này khá đẹp nhưng nó vẫn thực sự khiến em hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên sau 21 năm, Lưu Vũ mới bắt đầu nghi ngờ về chủng tộc nguồn gốc của mình. Nếu không tại sao điều này lại xảy ra. Nhưng khi Lưu Vũ còn chưa hết kinh ngạc, mười đồng đội còn lại trong nhóm đã xông vào.
Vậy nên hiện tại, có thêm mười người nữa đang há hốc miệng, trợn tròn mắt. Lưu Vũ xấu hổ che mặt
- Đừng nhìn nữa..huhu...em là yêu quái... là yêu quái...
Patrick là người tỉnh táo sớm nhất, cậu em út chạy tới, chống tay lên bồn tắm
- Không, Lưu Vũ ca không phải là yêu quái! Anh là một mỹ nhân ngư! Pai Pai rất thích anh! Thật đấy!
Lỗ tai Lưu Vũ đã đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu bỏ tay xuống.
- Anh... có thể ra ngoài được không?
- Bây giờ hình như không được rồi...hức... anh không biết đổi lại về đôi chân như thế nào..huhu... đột nhiên biến thành đuôi cá như thế này.
Lưu Vũ không khỏi nức nở, nước mắt tuôn như mưa
- Không sao, đừng khóc đừng khóc, bọn em nhất định sẽ tìm cách mà
Trương Gia Nguyên bối rối đưa tay về phía Lưu Vũ:
- Vũ ca.... Để em bế anh ra ngoài, được không?
Thấy Lưu Vũ gật đầu. Trương Gia Nguyên thận trọng cúi xuống, đến gần tiểu đội trưởng hơn. Mùi hương ngọt ngào chợt xông lên khoang mũi, khiến cậu lập tức đỏ mặt. Trương Gia Nguyên dùng cả hai tay cẩn thận nâng Lưu Vũ lên. Trong đầu óc đã tràn ngập hình ảnh hoàng tử bế công chúa tiên cá, từ đó về sau sống thật hạnh phúc trong lâu đài. Trương Gia Nguyên cắn răng tiếc hận, nếu khoảng cách từ phòng tắm đến giường có thể xa hơn một chút thì tuyệt biết bao.
Lưu Vũ vừa được đặt lên giường liền kéo chăn lên đắp kín người. Mười người còn lại vây quanh chiếc giường và nhìn Lưu Vũ một cách chăm chú
- Bảo bối, không sao đâu, dù em có trở thành như thế nào, bọn anh đều rất thích
- Đúng thế, em xin thề! Không bao giờ em ăn cá nữa
- Có thể đổi lại đôi chân không? Liệu có ảnh hưởng đến tính mạng không?
- Mọi người đều sẽ bảo vệ Tiểu Vũ ca
- Đúng đúng đúng
Lưu Vũ nhìn mười người cuống quít an ủi mình, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
- Cảm ơn tất cả mọi người...
Chỉ có Châu Kha Vũ đứng bần thần, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó do dự hỏi
- Ừm...cái đó...Tiểu Vũ, em có thể chạm vào đuôi cá của anh không? Chỉ một lần thôi!
Lưu Vũ mở to mắt, đáng thương lắc đầu.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng không thể ép buộc tiểu đội trưởng được. Châu Kha Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chăm chăm xuống lớp chăn, thầm tưởng tượng cảm giác êm ái mát lạnh nếu được chạm vào
- Vậy thì Tiểu Vũ, em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai bọn anh sẽ tới thăm, có lẽ ngày mai chân em sẽ biến đổi trở về.
- Ưm...được
Lưu Vũ nhìn đuôi cá của mình âm thầm thở dài. Cuộc sống sau này của em sẽ như thế nào? Thực sự có người sẽ vẫn yêu thích Lưu Vũ, ngay cả khi em đã thay đổi ngoại hình hoặc thậm chí thay đổi cả chủng tộc sao? Nhưng điều đó không phải là không có, đồng đội của Lưu Vũ là những người như vậy. Bé cá nhỏ cảm thấy rằng em thực sự rất may mắn khi có được những người đồng đội như họ.
Đúng lúc ấy, đồng hồ báo thức kêu vang, đã bảy giờ sáng. Lưu Vũ choàng tỉnh, vén chăn nhìn xuống chân. Vẫn là một đôi chân trắng nõn, không có chút vảy nào. Em thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, hóa ra những điều vừa trải qua chỉ là một giấc mơ. Lâm Mặc vẫn cho Lưu Vũ cùng xem những video độc đáo, lạ lùng như thường lệ
- Lưu Vũ, mau nhìn đi! Có người cosplay mỹ nhân ngư rất đẹp a! Em cũng muốn xem anh cos...
- Không! Tuyệt đối không thể!! Cả đời này em đừng có mơ!!!
Cao Khanh Trần cũng chia sẻ đồ ăn với Lưu Vũ như mọi ngày
- Bảo bốiiii~ Bữa trưa hôm nay có canh cá ngon ngon~
- Không được ăn canh cá!!! Cá nào cũng không được ăn!!!
Mười người ngơ ngác nhìn Lưu Vũ, hoang mang suy nghĩ
"Dường như gần đây Lưu Vũ có điều gì không ổn thì phải."
END
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ. Cảm ơn vì đã ủng hộ em. Sắp tới em có ý định dịch bộ [AllYu] Khoái xuyên: Tinh chất trà xanh, hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ em nhé 💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro