Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tắm gội là việc làm mỗi ngày phải làm. Thứ nhất là để sạch sẽ, thứ hai là để thơm tho.

Tôi lấy nước ngâm người, nước ấm tràn vào lỗ chân lông, thoải mái đến không kìm lòng thở một hơi.

Tôi dựa người vào bồn tắm, nhìn về phía chiếc đèn trên đỉnh đầu.

Tôi nghĩ về nụ hôn trên trán của Châu Kha Vũ, nhưng đầu thật đau.

Sau đó tôi liền trực tiếp quẳng chuyện đó ra sau đầu.

Khi tôi ra ngoài, đã thấy Hạo Vũ thay áo ngủ, chui vào ổ chăn của mình.

Tôi ngạc nhiên hỏi: " Em đang làm gì thế?"

Vì tôi thấy, chiếc điện thoại màu trắng vốn trên bàn của tôi nay đã chổng chơ nằm ở đầu giường.

Hạo Vũ nói: " Làm ấm giường cho anh."

Tôi nghiêng mình chui vào ổ chăn. Hạo Vũ tiến đến gần, một tay vuốt sợi tóc mai của tôi, sờ sờ vành tai mềm mại, ngón tay lướt nhẹ qua cần cổ đến cằm, chậm rãi nâng đầu tôi lên.

Hạo Vũ hỏi tôi: " Hoàn Hoàn, nếu anh có một quả dưa, thế nhưng tổng cộng lại có năm con sói, phải chia làm sao đây?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: " Mua thêm bốn quả nữa là xong."

Hạo Vũ bật cười: " Ngốc quá. Quả dưa đó là độc nhất vô nhị."

Lông mày của tôi dồn lại thành một cục, rối rắm.

Hạo Vũ cúi đầu đặt lên trán tôi một nụ hôn:

" Giết năm con sói kia, quả dưa ấy sẽ chỉ thuộc về một mình em."

Trùng hợp thay, vị trí mà Hao Vũ hôn tôi, lại chính là nơi Châu Kha Vũ đã từng chạm vào.

***

Lớp tôi phải đi thực tế ba ngày.

Chỗ đó không xa lắm,cách chỗ chúng tôi tầm hai mươi cây, chỉ cần hai chuyến xe bus là đến nơi rồi.

Chỉ là nơi lớp tôi muốn đến là một ngọn núi cao. Việc đi lại hơi khó khăn, nên nhà trường quyết định cho cả lớp cắm trại lại.

Tán Đa và Hạo Vũ đều có vẻ không vui. Dù là trời tờ mờ sáng, họ vẫn kiên quyết dậy sớm cùng tôi chuẩn bị đồ.

Hạo Vũ cầm theo chiếc bánh bao vừa mua, cấu một miếng: " Chủ nhật tuần này em còn định rủ anh đi công viên thành phố. Chán chết."

" Về rồi anh sẽ đi với em."

Tán Đa đứng đối diện với tôi, tay cầm chiếc áo khoác. Cậu ấy nói với tôi:

" Giơ tay lên nào."

Tôi há mồm ăn bánh Hạo Vũ cho, đàng hoàng giơ tay phải lên.

Tán Đa cười cười nói: " Tay trái nữa."

Bỗng chốc trên người tôi khoác thêm một cái áo. Tán Đa kéo khóa lên.

"Xong rồi."

Cậu ấy dặn dò tôi lên núi thì nhớ mặc thêm nhiều áo một chút. Dù có đang là mùa hè, trên núi cũng sẽ khá lạnh.

Hạo Vũ ở bên cạnh đút thêm một miếng bánh nữa, sau đó dựa vào người tôi thở dài:

" Hoàn Hoàn ơi, em sẽ nhớ anh chết mất."

"Còn nữa, mấy đứa cao kều thường hay lợi dụng con nhà người ta lắm. Cách xa chúng nó một chút."

Tôi nghe câu được câu không mịt mờ hưởng ứng.

Chăm chú nhai miếng bánh trong miệng, đảo lưỡi.

A.

Được một miếng trứng cút.

***

Ngọn núi này phi thường to, có lẽ tôi có nhân lên trăm lần, cũng chẳng đứng được một phần nghìn diện tích của nó.

Ở trong núi, có một con suối dài. Thầy giáo nói rằng, nếu chúng tôi đi đến thượng nguồn, có lẽ sẽ bắt gặp một con thác ghềnh chảy dữ dội.

Tôi cẩn thận thò chân xuống dòng nước.

Vì chúng tôi đi lúc còn sớm, nước vẫn còn hơi sương,mang theo cái giá lành lạnh.

Đại đa số suối trong núi đều có cá. Mà ở những chỗ gập ghềnh, thường là nơi nhiều cá nhất.

Một số người trong lớp chúng tôi cũng muốn xắn quần bắt cá. Họ hồ hởi nhảy xuống nước, làm cho nó bắn tung tóe.

Lưu Chương là người hăng hái nhất. Cậu ấy còn cởi cả áo, trong tiếng la hét nhảy ùm xuống, tiếp đó là hàng dài người nhảy theo.

Tôi ngồi gần bờ, chỉ dám ngâm bàn chân của mình xuống.

" Không xuống chơi à?"

Lưu Chương bơi lại gần phía tôi.

Cậu ấy vuốt tóc lên, rũ rũ nước.

Tôi gật gật đầu, đầu ngón chân trong nước hơi cong lại:

" Các cậu chơi trước đi."

Tôi ăn ngay nói thật nói với cậu ấy: " Tớ không biết bơi."

Sau đó tôi thấy Lưu Chương bật cười.

Tôi đỏ mặt, đúng là xấu hổ muốn chết.

Cậu ấy nói: " Lực Hoàn, cậu đúng là giống mèo thật đấy."

Tôi không nói gì nữa, nhưng trong lòng hơi ấm ức.

Tại sao ai cũng coi tôi là mèo vậy?

Bỗng nhiên tùm một cái, bọt nước bắn lên. Tôi nhất thời không mở mắt ra nổi, theo bản năng bám lấy người đối diện.

Tôi nghe thấy tiếng cười ha hả của Lưu Chương, nhưng nỗi lo sợ đã chiếm cứ thân thể, chẳng còn lòng dạ nào mà giận cậu ấy nữa.

Tôi bám vào chặt vào người Lưu Chương, tứ chi đu lên người cậu ấy như con gấu túi.

Tôi chôn người vào sau gáy cậu ấy, run lẩy bẩy. Tôi nhận ra vòng tay Lưu Chương vắt qua eo tôi, từ đằng sau lưng tôi vỗ nhè nhẹ. Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng:

" Bình tĩnh nào, chỗ này nông lắm."

Tôi vất vả xoa xoa nước bên cạnh, ngẩng đầu nhìn bốn phương tám hướng. Sau đó tôi phát hiện, cả lớp đều đang nhìn mình.

Châu Kha Vũ đang bơi lại gần chúng tôi, hoặc chính xác hơn, cậu ấy đang đi lại đây.

Nước chỉ mới đến lồng ngực cậu ấy.

Ư.

Nếu lúc này có một cái hố, tôi sẽ tự mình nhảy xuống, rồi nhờ ai đó lấp mình đi.

Tôi ôm trái tim tan vỡ, bò ra khỏi vòng tay của Lưu Chương, lỗ tai đỏ ửng.
Rồi trong con mắt của mọi người, lặng lẽ đem thân thể của mình chìm vào trong nước, chỉ lưu lại đôi mắt vừa khóc vì hoảng sợ của mình.

***

Châu Kha Vũ cuối cùng cũng đến bên cạnh tôi. Trước hết nhấn đầu Lưu Chương xuống nước, mặc kệ cậu ấy kêu la mà tàn nhẫn thực hiện.

Cho đến khi Lưu Chương ngẩng đầu lên, bụng cậu ấy đã tròn vo vì nước.

Sau đó bàn tay Châu Kha Vũ phủ lên tóc tôi, an ủi: " Lực Hoàn, không sao rồi, lên bờ thôi."

Tôi cau mũi, từ trong làn nước thở phì phì, bong bóng từng đợt nhỏ nổi lên: " Tớ không phải Lực Hoàn, tớ là cá koi.

Sau đó cảm thấy xấu hổ, lại chìm mình vào trong nước.

Lần này, đến đôi mắt cũng biến mất theo.

Châu Kha Vũ nói với tôi: " Cậu đừng buồn, tớ không cười cậu."

Tôi nói: " Tớ không có buồn."

Châu Kha Vũ trèo lên bờ trước, rồi quay đầu lại đưa tay về phía tôi: " Nào."

Tôi nhìn cậu ấy, suy tư một lúc. Cuối cùng nhắm mắt lại, nhổm người dậy, nắm lấy tay Châu Kha Vũ.

Không ngờ rằng, đúng lúc này, một vật thể trơn trượt trườn qua bắp đùi tôi.

Tại vị trí đùi trong, khẽ cắn một cái. 

Cơn đau đột ngột khiến tôi không kìm được khẽ rên lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro