Part 4
31.
Châu Kha Vũ dạo này rất bận.
Mỗi ngày y đều ra ngoài từ sớm, khi trở về đã là nửa đêm, người đầy vết thương.
Mỗi tối, y đều nhét vào miệng Lực Hoàn một viên thuốc.
Thuốc này Lực Hoàn biết, là Dương Hoàn đan.
Ừa, đọc lái đi một tí.
Là thuốc hoàn dương.
33.
Đồ đệ của hắn muốn hoàn dương cho hắn.
34.
Nhưng việc chết đi sống lại nào có dễ như thế.
Muốn triệu hồi linh hồn hắn, ngoài uống Dương Hoàn đơn bảy bảy bốn chín ngày, phải dùng máu đầu tim của năm tu sĩ linh hạch thuần khiết tương ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tự nguyện hiến xá.
Nhưng hiến máu đầu tim không khác gì hiến đi nửa cái mạng.
Tìm kiếm người phù hợp tiêu chí đâu có dễ.
Hắn nhìn thấy Châu Kha Vũ càng ngày càng điên cuồng, lòng chợt bất lực.
35.
Nhưng hắn chưa kịp lăn tăn về vấn đề trên, một vấn đề khác đã xuất hiện.
Hắn phát hiện ra, tả hộ pháp bên cạnh Châu Kha Vũ có vấn đề.
Châu Kha Vũ ra ngoài từ sáng, thân xác hắn liền để tả hộ pháp trông coi.
36.
Ngày thứ nhất, hắn thấy tên kia vẫn bình thường, chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn.
Ngày thứ hai thì lớn mật hơn một chút, y chậm rãi sờ vào khuôn mặt Lực Hoàn.
Ngày thứ ba, Lực Hoàn trố mắt nhìn người kia đặt trên trán hắn một nụ hôn.
37.
Y nói: " Giáo chủ, người còn nhớ ta không?"
38.
Lực Hoàn nghiêm chỉnh trả lời: " Không biết."
39.
Dường như nghe thấy hắn nói gì, tả hộ pháp đột nhiên tức giận.
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, luồng ma khí màu đen chuyển từng đợt vào thân xác hắn.
Linh hồn Lực Hoàn rung lên, hắn cảm nhận có một lực lượng hắc ám đang hút hắn trở lại cơ thể.
Trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên lấy lại được tri giác của cơ thể.
Một thứ mềm mại đặt trên gáy hắn, nhẹ nhàng cắn mút. Cảm giác đau ngứa lan ra khắp toàn cơ thể, hắn muốn rên lên nhưng miệng bị bịt kín lại.
40.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Châu Kha Vũ trở về.
Tả hộ pháp lập tức buông Lực Hoàn ra.
Hồn linh Lực Hoàn lập tức được giải thoát.
Hắn sợ hãi lảo đảo bay về phía Châu Kha Vũ, nép vào lồng ngực y.
Châu Kha Vũ nhíu mày nói: " Lâm Mặc, ngươi đang làm gì?"
Lâm Mặc mỉm cười, vẫn là vẻ ổn trọng trung thành thường ngày: " Giáo chủ đổ mồ hôi, thần đang lau người cho ngài ấy."
41.
Lực Hoàn trong lòng Châu Kha Vũ vội vàng lắc đầu.
Không con ơi, hắn muốn phi lễ vi sư.
42.
Nhưng đồ đệ ngốc nào có hiểu lòng hắn.
Châu Kha Vũ không nói gì nữa, sắc mặt hắn hơi xám xịt, nhưng cũng không nổi giận: " Lần sau đừng làm thế nữa. Hắn không thích ai đụng chạm vào người mình."
Lâm Mặc nói một tiếng dạ.
Y đứng dậy, đi ra ngoài.
Trước khi đi, y quay lại nhìn Lực Hoàn một cái.
Nói chính xác hơn, là nhìn hồn linh đang đỏ mắt khóc rấm rứt.
Đôi mắt đen đầy ưu thương cùng ác độc mãnh liệt.
43.
Rất ít người biết, trước đây rất lâu, Cận Điền Lực Hoàn từng là đệ tử thân truyền của chưởng môn Tĩnh Bình.
Trước khi bị vạn người thóa mạ, hắn cũng từng là nhị sư huynh nhiều người tôn sùng.
Hắn linh lực hơn người, tư duy lại sáng dạ.
Một người tỏa ra ánh dương quang cùng thiên phú như vậy, ai cũng kì vọng hắn sẽ làm lên việc lớn, đắc đạo thành tiên.
Cuối cùng Lực Hoàn cũng làm lên việc lớn thật.
44.
Hắn trở thành người đầu tiên của Tĩnh Bình môn, sa đọa nhập ma.
45.
Mười hai năm trước, kết giới ma tộc bị phá bỏ, nhân gian gặp đại nạn.
Ma chướng tràn ra khắp nơi tạo điều kiện sinh trưởng ra một loại hoa.
Loài hoa mang tên ảo mộng. Hoa màu đỏ năm cánh, chứa đầy hắc ám của ma tộc.
Ảo mộng phát ra ma khí.
Chỉ trong bảy bảy bốn chín ngày, ma khí sẽ ăn mòn linh hồn, sau đó khơi gợi bản chất xấu xa trong tiềm thức, biến người bình thường thành ma đồ của nó.
Ma chướng này độc ở chỗ, nó khơi gợi khát vọng nguyên thủy của tín đồ, đưa người ta vào mộng cảnh mà người đó muốn nhất.
Lâu dần, ma chướng nhập thể, trở thành quái vật chỉ biết giết chốc.
46.
Phàm là người bình thường đều có dục vọng cá nhân, có mấy ai chống lại được khát vọng của ma chướng.
47.
So với Lực Hoàn nóng nảy bộc trực, Thủy Nguyên lão tổ, sư phụ của bọn họ lại càng thích Thang Bá Viễn bình tĩnh trưởng thành hơn.
Vì vậy, thường thường đối với bí pháp thư tịch, liền cho Thang Bá Viễn hơn một phần, có ý để y làm chưởng môn đời kế tiếp.
Lực Hoàn tâm cao khí ngạo, cảm thấy sư phụ làm thế thật thiên vị.
Vì vậy trước nửa năm Thang Bá Viễn lên làm chưởng môn, hắn tự xin rút khỏi sư môn, xuống núi biệt tích.
48.
Một năm sau, một thiếu niên tay không tấc sắt, đánh lên Hám Thiên phong, trụ sở của ma tộc.
Một kiếm ngọc bích, hàng phục ba trăm sứ đồ cùng đầu của ma tôn đương nhiệm.
Dưới thần đàn, ma tộc ma tôn bị thương quỳ rạp trên đất.
Từ đây ma tôn loạn lạc, quy về một mối.
Đứng giữa rừng hoa đỏ máu của ảo mộng, là một thiếu niên mang quần áo xanh ngọc của Tĩnh Bình, vạt áo nhiễm đầy huyết. Thiếu niên mặt mày khôi ngô, đôi con người lập lòe ánh tím của người nhập ma, tĩnh lặng nhìn cảnh tượng vạn người thần phục, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Đôi môi đỏ tươi khẽ mấp máy.
49.
Hắn nói:
" Mẹ kiếp, Thang Bá Viễn! Ông thắng rồi."
50.
Nếu sư huynh hắn thành chưởng môn của đệ nhất môn phái chính đạo, bổn đại gia hắn cũng phải trở thành giáo chủ một cõi cho y biết mặt.
51.
Ngồi lộc cộc trên xe ngựa năm ngày, cuối cùng Lực Hoàn cũng biết Châu Kha Vũ định đưa xác hắn đi đâu.
Y đưa hắn đến bí cảnh Thiên Sơn.
Lí do vì sao lại đến đây, Lực Hoàn không biết.
Hắn chỉ biết, khi nghe đến cái tên Thiên Sơn, tim hắn đập thật mạnh.
Bởi nơi đây, là nơi sinh ra hoa ảo mộng.
52.
Ở đây, ngoài dự đoán, hắn lại gặp lại hai người.
Một người là người tình trong mộng của hắn. Tiểu công tử Doãn gia ở kinh thành, Doãn Hạo Vũ.
Người khác, chính là tình địch một mất một còn.
Tên này sang chảnh hơn Châu Kha Vũ một tí.
Y không đi buôn kiếm, y bán thuốc.
Giang hồ tục xưng.
Các Chủ độc môn giáo, Vũ Dã Tán Đa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro