Chương 2: Lee Seungyong
02
"Dohyun, hôm nay em không nên quay lại." Lee Seungyong nhắn tin cho Park Dohyun. "Jeong Jihoon, cậu ta có vẻ tâm trạng đang không tốt."
Park Dohyun đang ở trong thư viện thì nhận được tin nhắn.
Dù hôm qua đã tắm rửa sạch sẽ nhưng hôm nay Park Dohyun vẫn sốt nhẹ. Em uống hai viên hạ sốt và định đến thư viện để ôn lại môn toán cao cấp.
"Em hiểu rồi." Em lấy điện thoại ra và trả lời, không để ý rằng cô gái đối diện đang nhìn mình và thì thầm với nhau.
Sau khi gửi tin nhắn, em nhìn màn hình điện thoại một lúc rồi lại bắt đầu gõ: "Vậy tối nay em nên đi đâu?"
Lee Seungyong không trả lời.
Lee Seungyong đang hẹn hò nên không thấy tin nhắn tiếp theo của Park Dohyun.
Lee Seungyong có bạn gái, họ đã hẹn hò với nhau được hai năm. Nếu không có chuyện gì xảy ra, sau khi tốt nghiệp anh ấy sẽ đính hôn, đương nhiên là cuộc sống trọn gói ba mảng, kết hôn, mua nhà và có những đứa trẻ.
Tốt rồi. Lee Seungyong nghĩ. Là một sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính, điều hắn không thích nhất là những điều bất ngờ, thường được gọi là lỗi.
Một BUG mất rất nhiều thời gian để sửa. Sau khi sửa xong có thể gây ra BUG mới, hậu quả sẽ là vô tận. Nhưng đối với hắn, sự xuất hiện của Park Dohyun là một LỖI mà hắn không chắc liệu mình có cần sửa hay không. Hắn mơ hồ ở trong một tình huống nếu sửa được thì chạy được, còn nếu cứ để yên thì nó cũng sẽ chạy. không có bất kỳ tác động nào đến vị trí của chương trình lớn.
Việc Park Dohyun xuất hiện hoàn toàn là ngẫu nhiên. Lee Seungyong không có ý định tham gia vào trò chơi tình dục bẩn thỉu của Son Siwoo và Jeong Jihoon. Hắn chỉ lo lắng nếu Park Dohyun đem chuyện này đến trường sẽ ảnh hưởng đến việc hắn được nhận vào cao học. Đối với Lee Seungyong, việc vào học sau đại học là thứ nhất, tốt nghiệp là thứ hai. Việc Son Siwoo và Jeong Jihoon có bị ghi vào danh sách kỉ luật tội tình dục nghiêm trọng hay không không liên quan gì đến hắn.
Cuộc đời của hắn là một con đường bằng phẳng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vì sao hắn không đi theo con đường này mà tìm phiền phức?
Vì vậy Lee Seungyong chỉ chú ý hơn đến từng hành động của Park Dohyun, chẳng hạn như việc em ấy trên lớp hay đến nói chuyện một mình với cố vấn, v.v.
Trong mắt Jeong Jihoon và Son Siwoo, những hành động này có ý nghĩa khác. Một ngày nọ, Son Siwoo làm tình xong với Park Dohyun, khi bước ra khỏi ký túc xá, tình cờ đối mặt với Lee Seungyong. Hắn lùi lại một bước và để Son Siwoo đi trước, nhưng Son Siwoo đã dừng lại trước mặt Lee Seungyong.
Son Siwoo sinh ra trong một gia đình làm nghề nha sĩ nên việc anh có hàm răng đẹp là điều đương nhiên. Anh ta mỉm cười với Lee Seungyong, một nụ cười với hàm răng trắng.
"Anh đã đợi lâu rồi, Lee Seungyong. Đừng giả làm quân tử nữa buồn nôn lắm."
Lee Seungyong bước vào ký túc xá, Park Dohyun bị Jeong Jihoon ấn xuống chăn và đụ từ phía sau. Ánh sáng chiếu vào tấm lưng của em ấy, giống như một dòng sông tuyệt đẹp. Có một sự tàn nhẫn chết người trong cách làm tình của Jeong Jihoon. Đôi khi Lee Seungyong thậm chí còn cảm thấy rằng cậu ta đang trả thù, nhưng hắn không biết mục tiêu là ai. Park Dohyun chỉ xui xẻo rơi vào tay cậu ta và Son Siwoo.
Ánh mắt anh lại rơi xuống tâm lưng đó. Lông trên cơ thể Park Dohyun không dày lắm, da trắng bệch. Nếu bị ai véo mạnh, sẽ để lại vết đỏ nhạt. Đường vai cũng rất đẹp, khi Jeong Jihoon ôm em xuống, có thể nhìn thấy hai chiếc xương màu ngọc bích. Về phần khuôn mặt vùi trong chăn, Lee Seungyong không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra đôi mắt thon dài phủ đầy sương mù của em. Những âm thanh vỡ vụn phát ra từ miệng đã bị chăn bông bóp nghẹt, khiến chúng nghe như ngạt. Nhưng Lee Seungyong có thể nhận ra từ dương vật đang cứng ngắc ở háng em rằng đó không hẳn là một âm thanh đau đớn.
Sau khi Jeong Jihoon xuất tinh xong, Park Dohyun vẫn chưa xuất tinh nhưng cả người em hồng hào từ đầu đến chân, những nơi người ta chạm vào đỏ au như muốn bật máu.
"Anh Seungyong." Khi Jeong Jihoon nhìn thấy hắn đến, cậu ta thậm chí còn nói một cách kính trọng, "Anh có muốn đến chơi cùng Dohyun không?"
Park Dohyun dùng khuỷu tay đứng dậy khỏi giường, mặt em ướt đẫm nước mắt. Đùi của em hơi run do quỳ lâu, và có vài vết ngón tay chồng lên nhau ở gốc chân, không rõ là của Jeong Jihoon hay Son Siwoo.
Não Lee Seungyong còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã chạm vào em như thể nó có ý thức của chính mình. Bởi vì trước đó chỉ đóng vai là người ngoài cuộc, Park Dohyun hai mắt hơi mở to, vẻ mặt không chỉ kinh ngạc mà còn có chút ủy khuất.
Lee Seungyong muốn cười một chút. Trông hắn có giống một người đáng tin cậy như vậy không? Khi hắn chỉ nhìn một cách lạnh lùng và không làm gì để ngăn cản hai tên điên kia hành hạ em, Park Dohyun thực sự không nên có bất kỳ sự kỳ vọng nào đối với Lee Seungyong.
Nhưng không có gì xấu. Hắn nghĩ.
Lee Seungyong có nhiều kinh nghiệm tình dục nên cắn vào tai Park Dohyun rất thuần thục. Khi hắn liếm nó, Park Dohyun run rẩy giữa hai cánh tay và lần đầu tiên em phát ra một âm thanh khác ngoài tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Ah. Lee Seungyong nghĩ mình đã tìm thấy nó.
Cũng giống như quan hệ tình dục với bạn gái, hắn cẩn thận kiểm tra vùng nhạy cảm trên cơ thể Park Dohyun và phát hiện đó là dòng sông chảy từ gốc tai đến xương cụt.
Jeong Jihoon nhếch môi, dường như cảm thấy lễ nghi trên giường như thế này là không cần thiết nên quay người rời đi, không quên đóng cửa lại cho anh em mình.
Hậu huyệt của Park Dohyun đã rất mềm, sau khi bị hai người liên tiếp xuyên qua, Lee Seungyong dễ dàng đưa hai ngón tay vào.
Khác với vẻ mặt gượng ép của Park Dohyun, khi khuấy động, hắn cảm thấy ruột của Park Dohyun quấn lấy tay mình một cách nhiệt tình.
"A..." Park Dohyun đột nhiên siết chặt ngón tay trên cẳng tay của Lee Seungyong. "...Đừng như vậy."
Lee Seungyong thở dài trong lòng. Kỹ năng của Jeong Jihoon cực kỳ kém, và Son Siwoo đôi khi không có nhiều kiên nhẫn trong việc thỏa mãn người nằm dưới. Hai người đó chỉ biết sướng cái thân mình thôi.
Theo phản ứng của Park Dohyun, hắn nhanh chóng tìm ra vị trí của tuyến tiền liệt. Khi ấn vào nó, Park Dohyun cảm thấy một dòng điện ngọt ngào và tê dại chưa từng có từ xương cụt đến não. Em muốn nắm lấy tay Lee Seungyong và đẩy hắn ra xa. Cảm giác mất kiểm soát này khiến Park Dohyun sợ hãi hơn cả nỗi đau thuần túy. Nhưng Lee Seungyong mạnh hơn em rất nhiều, hắn dễ dàng ôm em vào lòng, tay kia tiếp tục ấn vào điểm đó không thương tiếc, cường độ có lúc nặng lúc nhẹ, nhưng mỗi lần đều mang lại khoái cảm cực lớn.
Cuối cùng, Lee Seungyong dùng răng cắn nhẹ vào gốc tai em, Park Dohyun run rẩy toàn thân và xuất tinh với đôi mắt trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên em lên đỉnh mà không cần có ai chạm vào bộ phận sinh dục của mình, chỉ qua huyệt đạo phía sau.
"Không." Em vừa nói vừa sợ hãi. Giọng nói khàn khàn và lỏng lẻo như vậy thực sự phát ra từ chính em sao? Em vừa mới xuất tinh, dư vị ngọt ngào và tê dại của dòng điện vẫn đang chạy khắp tứ chi. Lúc này, chỉ cần một cú chạm nhẹ nhất cũng sẽ phát ra những tiếng động kỳ lạ. Chắc chắn nó sẽ bị hư hỏng nếu bị đâm lần nữa.
Ngay khi Park Dohyun cho rằng Lee Seungyong sẽ tiếp tục đụ em như hai người kia, nhưng hắn chỉ thở dài, sau đó đắp chăn cho em, nói đi ngủ rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, Park Dohyun được quấn trong chăn bông, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Lee Seungyong cũng đi ngủ, thầm nghĩ: Như vậy Park Dohyun sẽ không đi gặp cố vấn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro