chương 2
Em thật xinh đẹp, thật mạnh mẽ
Nhưng em ơi
Liệu em có nhận ra không
Rằng em "vỡ" mất rồi
Liệu em đã từng yêu thương chính bản thân em?
Hay coi em như miếng giẻ rách mà chà đạp lên?
Em ơi
Liệu em có nhận ra không
Rằng tôi yêu em mất rồi
Yêu em vì em là chính em
Nhưng đau lắm em ơi cái cách mà em khinh rẻ bản thân em
Cái cách mà em vật vã mà sống với đống kí ức khổ đau đang ăn mòn lấy linh hồn tội nghiệp của em
Ta thương em lắm
Yêu em lắm
Nhưng than ôi
Ta chết mất rồi
Mặt Trận sau khi chết vẫn cứng đầu nhất quyết không chịu đi đầu thai, nằng nặc đòi ở lại bên em, người gã yêu nhất trần đời
Để rồi gã lại nhìn thấy em đau đớn quằn quại trước những cơn đau cả thể xác lẫn tâm hồn, nhìn thấy 'đứa trẻ' bên trong em nứt vỡ dần theo năm tháng, nhìn linh hồn em dần mục nát theo những kí ức xưa cũ
Nỗi đau dằn xé cả tâm can
Gã muốn đến bên em
Ôm em vào lòng mà vỗ về
Nhưng than ôi
Gã chết mất rồi
Nỗi nhớ thương như những mũi kim đâm vào tim gã, không quá đau nhưng lại day dứt mãi không ngừng
Gã khao khát được chạm vào em
Muốn nhìn thấy đôi đồng tử màu hoàng kim trong veo đấy chỉ hiện mỗi bóng hình của gã
Thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến
Hôm đó là một ngày âm u
Mây đen phủ kín lấy bầu trời, làn gió mát rười rượi mang theo hơi ẩm ướt lại khiến gã có cảm giác bất an đến kì lạ
Một hố đen
Mà cũng không hẳn là một hố đen
Nó như một vết mực nhơ giữa tờ giấy trắng , một vệt đen lơ lửng không rõ nguồn gốc
Thế rồi không gian như bị bóp méo, linh hồn gã cứ thế bị cuốn vào vệt đen đấy, kéo theo cả Việt Nam đang ngồi nhàn nhã uống trà ở bên cạnh
A-
Hình như không ai thấy cái vệt đó ngoài gã ra thì phải
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro