Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

USSR cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung. Russia – đứa con trai kiêu hãnh của y ở thế giới cũ – giờ lại là em trai trong cái thế giới tiểu thuyết quái quỷ này? Hệ thống 001 vừa ném cho y một quả bom thông tin, và y vẫn chưa kịp tiêu hóa. RE là cha, Russia, Belarus, và Ukraine là ba người em. Một gia đình đầy rẫy mâu thuẫn và drama, đúng chuẩn cốt truyện tiểu thuyết lãng mạn xen lẫn tranh đấu quyền lực.

Russia đứng đó, đôi mắt xanh lạnh lùng nhưng chứa đựng sự lo lắng hiếm hoi. Cậu nắm chặt tay, nhìn USSR như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ gằn giọng với America: "Ngươi dám động đến anh ta, ta sẽ không tha thứ."

America nhún vai, dựa lưng vào ghế sofa với vẻ thản nhiên. "Ôi, thật đáng sợ. Nhưng Russia này, cậu nên biết thân biết phận. Anh trai cậu đã đồng ý ở lại với tôi. Phải không, Sov?"

USSR liếc nhìn America, ánh mắt sắc lạnh. Y không muốn kéo Russia vào mớ hỗn độn này, đặc biệt khi y vẫn chưa hiểu rõ tình hình. "Russia, nghe anh. Về nhà đi. Anh tự lo được."

Russia cau mày, rõ ràng không hài lòng. "Anh vừa ra viện, còn yếu lắm! Làm sao tự lo được với tên khốn này? Anh, đừng để hắn thao túng!"

"Russia," USSR ngắt lời, giọng trầm nhưng kiên quyết. "Anh không yếu như em nghĩ. Về đi, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn."

Russia nghiến răng, ánh mắt dao động giữa tức giận và bất lực. Cuối cùng, cậu quay người, bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại sự im lặng nặng nề trong căn phòng sang trọng. America vỗ tay chậm rãi, như thể đang thưởng thức một màn kịch hay.

"Thật cảm động, tình anh em nhà Nga," hắn nói, giọng mỉa mai. "Nhưng cậu sai rồi, Sov. Cậu không lo được đâu. Không ai thoát khỏi tôi dễ dàng thế."

USSR không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát America. Hắn ta nguy hiểm, không chỉ vì quyền lực hay tiền bạc, mà còn vì sự thông minh và tàn nhẫn ẩn sau nụ cười quyến rũ đó. Nhưng USSR không phải nguyên chủ – y là người đã từng khiến cả thế giới run sợ. Nếu đây là trò chơi, y sẽ chơi, và chơi để thắng.

Hệ thống 001 lại vang lên, lần này với giọng điệu khích lệ: "Chúc mừng! Bạn đã tránh được mâu thuẫn trực tiếp với Russia, giữ cho tuyến cốt truyện không lệch hướng quá xa. Phần thưởng: Một gợi ý về 'thứ đó' – Nó nằm trong tay một nhân vật không xuất hiện trong nguyên tác. Hãy tìm 'Người đứng sau ánh hào quang'."

USSR nhíu mày. "Người đứng sau ánh hào quang? Lại thêm một câu đố nữa sao?" Y lẩm bẩm trong đầu, cố gắng không để America nhận ra sự phân tâm. Nhưng America, như một con báo săn, lập tức nhận ra điều gì đó.

"Cậu đang nghĩ gì thế, Sov? Trông cậu như đang nói chuyện với ma quỷ trong đầu," hắn cười, nghiêng người sát hơn. "Hay là cậu đang lên kế hoạch chạy trốn?"

USSR quay sang, nhìn thẳng vào mắt America. "Nếu tôi muốn chạy, anh nghĩ anh giữ được tôi sao?"

Lời thách thức khiến America sững người trong giây lát, nhưng rồi hắn cười lớn, như thể vừa nghe một câu đùa hay. "Cậu đúng là thú vị. Được rồi, cứ thử chạy đi. Tôi thích săn đuổi."

Căn phòng lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng phát ra từ loa đâu đó. USSR biết mình cần thời gian để tìm hiểu thế giới này, về gia đình Nga, về America, và quan trọng nhất là "Người đứng sau ánh hào quang". Nhưng trước tiên, y cần thoát khỏi tình huống này mà không để America nghi ngờ.

"Tôi mệt rồi," USSR đứng dậy. "Nếu anh muốn 'hợp đồng' gì đó, thì để mai nói tiếp. Tôi cần nghỉ."

America nhướng mày, nhưng không ngăn cản. "Được thôi, thiếu gia. Nhưng đừng nghĩ cậu có thể trốn mãi. Tôi luôn tìm được cậu."

USSR lạnh nhạt đáp lại

"Được... tôi sẽ không trốn tránh."

America im lặng nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra một nụ cười độc ác. USSR bước ra khỏi tòa nhà của America. Y biết, biết rất rõ rằng hắn sẽ không buông tha cho mình nên đã lập ra sẵn một kế hoạch tạm thời để đề phòng khi America muốn giết USSR. USSR mệt chết mất thôi... Y đi dạo trên đường, ngắm nhìn khu phố bình yên và những cơn gió nhẹ thoảng qua. Vì không nhìn đằng trước, USSR đâm thẳng vào một người rồi ngã xuống. " A.... ". Người đó giơ tay ra, ngỏ ý định đưa y đứng dậy. USSR dù đau đớn nhưng vẫn cảm ơn và từ chối lòng tốt của người kia. Sau khi y đứng dậy, y mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt - là Việt Nam. USSR đứng thẳng người, phủi bụi trên áo, ánh mắt không rời khỏi người đứng trước mặt. Việt Nam, với mái tóc đen nhánh được buộc gọn, đôi mắt nâu sâu thẳm và nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa điều gì đó khó đoán. Anh ta mặc một bộ áo dài màu xanh thẫm, toát lên vẻ thanh lịch nhưng không kém phần mạnh mẽ. USSR không nhớ có bất kỳ thông tin nào về nhân vật này trong tiểu thuyết hay từ hệ thống 001. Nhưng cảm giác thân quen kỳ lạ khiến y cảnh giác.

"Xin lỗi, tôi không cố ý," Việt Nam lên tiếng, giọng nói trầm ấm, mang chút âm hưởng dịu dàng nhưng sắc sảo. "Cậu không sao chứ?"

USSR nhíu mày, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Không sao. Cảm ơn vì đã quan tâm." Y định bước đi, nhưng Việt Nam bất ngờ nắm nhẹ cổ tay y, động tác nhanh nhưng không thô bạo.

"Đợi đã," Việt Nam nói, ánh mắt dò xét. "Cậu là USSR, đúng không? Tôi nghe nói về cậu. Thiếu gia thất sủng của nhà Nga, người vừa khiến America nổi hứng."

USSR giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tin đồn lan nhanh thật. Anh là ai, và muốn gì từ tôi?"

Việt Nam mỉm cười, buông tay y ra và lùi lại một bước, như thể muốn tỏ ra không đe dọa. "Tôi là Việt Nam. Chỉ là một người... tò mò. Cậu không giống như những gì người ta nói. Cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với một kẻ chỉ biết gây rối."

Lời nói của Việt Nam khiến USSR cảnh giác hơn. Đây không phải lời khen đơn thuần – có gì đó ẩn sau nó. "Tò mò? Vậy thì anh nên giữ khoảng cách. Tôi không thích bị săm soi" USSR đáp, giọng lạnh tanh.

Việt Nam bật cười, âm thanh nhẹ nhàng nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của con phố. "Cậu đúng là thú vị. Nhưng tôi không ở đây để gây rắc rối. Tôi chỉ muốn... đưa ra một lời đề nghị."

USSR khoanh tay, ánh mắt sắc bén. "Lời đề nghị? Tôi vừa từ chối một 'hợp đồng' với America. Anh nghĩ anh có thể thuyết phục tôi sao?"

Việt Nam nghiêng đầu, nụ cười không đổi. "America là kẻ nguy hiểm, nhưng hắn chỉ là bề nổi. Cậu có biết rằng có những thế lực khác đang theo dõi cậu? Và 'thứ đó' mà cậu đang tìm kiếm... nó không nằm trong tay America."

USSR sững người. Lại một lần nữa, "thứ đó" được nhắc đến. Và giờ là Việt Nam, một nhân vật hoàn toàn xa lạ, lại biết về nó. 

"Anh biết gì về 'thứ đó?" 

Y hỏi, giọng thấp xuống, cố gắng che giấu sự tò mò.

Việt Nam bước lại gần, giọng nói nhỏ lại như thì thầm: "Tôi biết nó là thứ có thể thay đổi mọi thứ – số phận của cậu và cả thế giới này. Nhưng để có nó, cậu cần đồng minh. Và tôi... có thể là một trong số đó."

Hệ thống 001 bất ngờ vang lên trong đầu USSR: "Cảnh báo! Bạn vừa gặp một nhân vật ngoài nguyên tác. Việt Nam không có trong cốt truyện chính của 'Người tạo ra từ ánh hào quang'. Lựa chọn của bạn khi tương tác với nhân vật này sẽ ảnh hưởng lớn đến tuyến cốt truyện. Hãy cân nhắc kỹ."

USSR nhíu mày, cảm thấy đầu óc mình càng thêm rối. Việt Nam dường như biết nhiều hơn những gì y có thể đoán. Nhưng liệu anh ta là bạn hay thù? Y quyết định thăm dò. "Tại sao tôi nên tin anh? Và anh muốn gì từ tôi?"

Việt Nam nhìn y, ánh mắt lóe lên một tia kiên định. "Tôi không muốn gì ngoài sự hợp tác. Cậu đang bị kẹt giữa lằn ranh – America muốn cậu, RE không quan tâm cậu, và những kẻ khác... họ đang chờ cơ hội để tiêu diệt cậu. Tôi có thể giúp cậu thoát khỏi vòng xoáy này. Nhưng đổi lại, cậu không được rời bỏ tôi."

USSR cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì ngại mà là vì tức giận. Thêm một kẻ nữa lại muốn y là của mình. USSR liếc mắt nhìn Việt Nam, người đồng minh của y thế giới trước nhưng giờ đây, y thật sự không biết có nên tin Nam không. 

" Cậu có biết nơi cất giữ thứ đó không? "

Việt Nam lắc đầu, nhưng nụ cười của anh ta cho thấy anh ta đang giấu điều gì đó. "Chưa. Nhưng tôi biết nơi để bắt đầu. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu đến đó. Nhưng cẩn thận, USSR. America không phải kẻ duy nhất đang theo dõi cậu."

USSR im lặng, cân nhắc. Y không tin tưởng Việt Nam hoàn toàn, nhưng anh ta có vẻ là một đầu mối quan trọng để tiến gần hơn đến "thứ đó". Và trong tình thế hiện tại, khi y không có ký ức của nguyên chủ, không có đồng minh, và bị America săn đuổi, có lẽ hợp tác tạm thời là lựa chọn duy nhất.

"Được," USSR cuối cùng nói, giọng kiên quyết. "Nhưng nếu anh chơi tôi, anh sẽ hối hận."

Việt Nam cười lớn, vỗ nhẹ vai y. "Cậu đúng là người tôi muốn hợp tác. Đi theo tôi, USSR. Chúng ta có một chặng đường dài phía trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #allxussr