Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Hơi lạnh thấm vào xương cốt, trong khoảng khắc Mạn Trừng tưởng như bản thân đang nhớ lại giấc mơ quen thuộc nào đó. Sẽ có một vạt bạch y thêu long văn hóa thành bạch long cuốn lấy hắn rời xa mặt nước, rời xa nguy hiểm.

Một vạt áo bào rực rỡ như liệt hỏa xuất hiện, Mạn Trừng ngạc nhiên nhìn nam nhân, tiếp xúc với gió lạnh khiến hắn rùng mình mà hồi thần

Áo bào đỏ nam nhân không nhanh không chậm tiến gần thiếu niên, không màng xung quanh kinh ngạc khoác áo choàng cho hắn rồi ngự kiếm rời đi. 

"Thật là...quen thuộc"

Mạn Trừng lẩm bẩm, linh khí bám vào áo choàng của nam nhân khiến hắn nhớ lại một cố nhân.

"Vị công tử này, tại hạ Vân Mộng Giang Thị Ngụy Anh. Không biết công tử đến từ đâu."

Mạn Trừng rơi vào đôi mắt đào hoa của thiếu niên trước mặt. Cảm giác khó chịu khi đến gần thiếu niên khiến hắn cứng người, rồi nhanh chóng thả lỏng cùng thiếu niên đáp lễ

"Hạnh ngộ, tại hạ Mạn Trừng, đến từ phía Đông Đại Mạc. Hôm nay vô tình xâm nhập vào nơi này, xin thứ lỗi. "

Ngụy Anh nhìn thiếu niên lễ nghi cùng thần thái đều toát ra cẩn trọng, cũng không tùy tiện xem thiếu niên là hạng người vô danh. Cảm giác thân thuộc khi nhìn thiếu niên cười nhẹ khiến Ngụy Anh cũng muốn kết giao với người trước mặt. 

"Mạn công tử , gặp nhau là duyên. Người có muốn cùng ta tiến vào không?."

"Ngụy công tử thứ lỗi. Tại hạ còn có nơi muốn đi, xin hẹn thời điểm khác."

Mạn Trừng từ chối liền rời đi, không để Ngụy Anh kịp giữ lại.

"A Tiện"

"Sư tỷ"

Vạt tử y theo từng bước chân uyển chuyển của thiếu nữ như từng đóa liên hoa, ngắm nhìn thích mắt. Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn Ngụy Anh đứng tại chỗ cùng nàng chào hỏi,

"Đệ vừa cùng ai giao lưu sao."

"Sư tỷ như thế nào biết."

Giang Yếm Ly cùng Ngụy Anh lướt qua, dừng lại một chút rồi rời đi

"Đôi mắt của đệ nói cho ta biết"

Ngụy Anh mỉm cười không nói, ánh mắt dõi theo bóng dáng Giang Yếm Ly.

Thái độ của Giang Yếm Ly luôn khiến Ngụy Vô Tiện phải khó chịu, chợt gần chợt xa. Nhưng Ngụy Anh biết rõ nàng không chán ghét hắn.

Mạn Trừng sở hữu một dung mạo quá mức sắc bén, cũng quá mức diễm lệ, nam sinh nữ tướng. Dung mạo này ở đại mạc khiến hắn gặp không ít phiền toái, nhưng bản thân hắn lại chưa từng có ý định che giấu.

Hắn lo sợ, sợ rằng những người trong mộng của hắn sẽ không tìm thấy hắn. Thế nên thà rằng giải quyết phiền toái cũng tuyệt đối không che đi dung mạo thu hút này.  

Ngu Tử Diên  tim đập nhanh chóng khi thấy dung mạo của thiếu niên. Có đến tám phần tựa nàng, cả người đều kêu gào với nàng, đây chính là người nàng luôn tìm. 

Giang Yếm Ly ngơ ngác nhìn thiếu niên, lại nhìn mẫu thân. Không biết vì sao, nàng có cảm giác, mọi thứ đều đã trở về vị trí của nó. Đệ đệ của nàng, đã trở lại.

"Nương...a Trừng, đệ đệ"

Giang Yếm Ly không nói nên lời, hai mắt tỏa sáng muốn đến bên cạnh thiếu niên, nhưng vừa nâng chân đã bị Ngu Tử Diên cản lại.

"Nương..."

Giang Yếm Ly khó hiểu nhìn Ngu Tử Diên, thấy khóe mắt nàng đỏ ửng nhìn thiếu niên. Theo ánh mắt nhìn sang, Giang Yếm Ly đã hiểu vì sao Ngu Tử Diên ngăn lại nàng.

Là vì sợ hãi.

Thiếu niên sở hữu đôi hạnh mục đẹp như đựng cả thiên không vũ tinh. sáng ngời nhưng không thể chạm tới. 

Mạn Trừng từ trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy, nhìn khung cảnh xa lạ mà náo nhiệt thông qua cửa sổ không khỏi cảm thán.

Quả nhiên Trung Nguyên người nhiều.

Giang Phong Miên ngơ ngẩn ngồi trên bậc thang trước viện cũ của Ngu Tử Diên, hắn thường ở đây suy nghĩ về lúc trước.

Trước viện lúc Ngu Tử Diên còn ở, có trồng một số loại hoa rực rỡ tươi sắc, chẳng biết từ lúc nào đã bị người nhổ lên vứt đi.

Giang Phong Miên dựa tường, hắn chưa từng sợ Ngu Tử Diên rời đi, hắn biết nàng yêu hắn. Hắn chưa từng đính chính hay giơ tay xóa bỏ lời đồn, hắn cho rằng lời đồn ngăn với trí giả nhưng lời đồn là một con dao sẽ làm tổn thương những người trong cuộc. Buồn cười hắn tự cho rằng lại đem những người thân cận hắn nhất đẩy ra xa, từ nay không về được.

Là đau bao nhiêu mới khiến tiểu cô nương năm đó không màng khuyên ngăn nhất quyết gả cho hắn, vì hắn bị tổn thương, vì hắn lao tâm khổ tứ cũng chưa từng rời xa, chính tay đem hưu thư đưa cho hắn, vứt bỏ nơi nàng xem là gia này.

Là mệt mỏi thế nào mới có thể làm thiếu nữ nặng nhất tình nghĩa, nặng nhất trách nhiệm không chút lưu tình vứt đi tình nghĩa mười mấy năm phu thê.

Không ai vĩnh viễn đứng một chỗ chờ người, cũng không ai chịu đủ thất vọng lại tiếp tục mong đợi một ánh nhìn của người. Thất vọng đủ nhiều liền sẽ buông tay.

"Giang quản sự, ngài điều tra được thiếu niên hôm qua cùng Ngụy Anh giao lưu không?"

"Hiện tại vẫn đang điều tra. Thiếu niên đến từ đại mạc xa xôi, không có quá nhiều thông tin có thể tìm được"

Giang Phong Miên ngẩng đầu nhìn Giang quản sự, cũng là người chăm sóc hắn sau khi phụ thân mất

"Giang thúc, người nói đứa trẻ đó sẽ là..."

"Đứa trẻ đó rất giống Ngu tiểu thư, chỉ sợ quan hệ huyết thống rất gần"

Giang Phong Miên nghe được lời này, mang chút hy vọng lẩm bẩm

"Nếu như vậy, ta cùng tam nương.."

"Tông chủ, thứ cho lão nói thẳng. Có một số thứ đến muộn liền bỏ lỡ. Ngài đã quá muộn rồi."

"Đúng vậy, là ta nhận được quá trễ. Càng lúc càng sai, cũng càng xa."

"Chẳng qua, Vân Mộng Giang thị không thể không có thiếu chủ. Giang thúc, nhờ ngài rồi"

"Thuộc hạ đã rõ"

Mạn Trừng ở trong phòng đột nhiên cảm thấy lạnh cả lưng, trực giác mách bảo, phiền phức đến rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro