[Trạm Trừng] Núi xanh chôn xương
Author : Thiên Ly U
Đoản văn ngắn một phát xong, hướng về nguyên tác, cá nhân cảm thấy còn có thể, lấy Lam Trạm thị giác viết, không biết có viết ra một phần Giang Trừng thị giác hay không.
------------
Một ngày nào đó nếu như gặp mấy dặm núi xanh trùng điệp, chính là nơi nhân gian chôn xương.
Một.
Lam Trạm từ Vân Thâm ra ngoài đi xa đã có lâu dài năm năm, y muốn tìm một nơi, một giới núi xanh. Ở bên hông của y giắt một cái hồ lô rượu, xưa nay không uống, tình cờ gặp núi xanh cây xanh biếc, liền rót ra một ly nhỏ đổ vào trên đất, ngước mắt lên nhìn những đám mây trôi tới, vội vàng tụ hợp lại tan rã. Tình cờ có gió thổi qua liền thổi ra một vầng trăng lưỡi liềm, trong trăng có một nơi lạnh lẽo và ẩn giấu cô đơn. Yên lặng hướng về nơi đổ rượu, dừng chân hồi lâu, hồi lâu nói: "Tự mình ủ, không có bao nhiêu, nhưng ta vẫn là không có tìm được ngươi."
Tị trần y mang theo nắm ở trong tay, sau khi dừng lại một chút lại tiếp tục hành trình, Vong Cơ cầm nhưng lại lãng quên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mấy năm lữ ky tặng y quyện du khổ trường, nét mặt chạm khắc phong trần. Lam Trạm xưa nay không oán Giang Trừng tặng y nhiều năm tương tư không thể nguôi ngoai, Lam Trạm xưa nay không oán Giang Vãn Ngâm không để ý tới y khăng khăng rời đi, bọn họ làm phu thê năm năm, kết quả là không địch lại phong vật chuyển đổi, không địch lại cố nhân tình thâm. Lam Trạm yên lặng đi qua, điên loạn.
Khi đó Giang Trừng vẫn còn đang trong bệnh, Lam Trạm cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Giang Trừng, chỉ sợ làm ngã tổn thương, y động tác là cẩn thận như vậy, giống như là nâng niu trân bảo không dễ có. Giang Trừng hơi khép hai mắt, sắc môi nhợt nhạt, hai bên tóc mai đã lốm đốm. Lam Trạm vẫn phong hoa như xưa, chưa từng thay đổi mảy may, Giang Trừng ở trong ngực Lam Trạm cà một cái, một cái tay vuốt vuốt tua rua bên hông Lam Trạm, cẩn thận ngắm diện mạo của Lam Trạm, giống như là muốn đem người khắc ghi ở trong lòng, mỉm cười nói: "Ta già thật rồi." Nở nụ cười khóe mắt liền hiện ra nếp nhăn, sớm bị năm tháng khắc xuống dấu vết mờ mờ, Lam Trạm siết chặt tay ôm lấy Giang Trừng, ở bên tóc mai mày liễu hạ xuống một nụ hôn khẽ, Giang Trừng né tránh, Lam Trạm nhưng cố chấp ôm chặt lấy Giang Trừng không để cho Giang Trừng trốn thoát.
"Lam Trạm a..." Như là khẽ than một tiếng, rơi vào bên tai Lam Trạm, nhưng lại nhẹ giống như ảo giác, Lam Trạm viền mắt ửng đỏ, nắm chặt cổ tay gầy gò của Giang Trừng, mạt ngạch quấn lấy cổ tay bị Lam Trạm vững vàng trói lại, "Của ta, không cho đi." Đầu ngón tay trắng xám không có chút hồng hào nào, Giang Trừng bấu vào ngón tay Lam Trạm, năm ngón tay đan xen, vững vàng nắm chặt. "Đừng đi, ta không muốn ngươi đi." Giọng nói của Lam Trạm buồn bã, Giang Trừng mệt đến nằm ở bả vai Lam Trạm, nhẹ nhàng ở cạnh gò mà hạ xuống một nụ hôn, "Lam Trạm, ngươi phải khỏe mạnh."
Hai.
Lam Trạm nghỉ chân ở một quán trà lâu, một ông lão nổi bật đang nói chuyện, nhân gian thoại bản đơn giản nam nữ si tình, cầu mãi không được, lại có mấy phần giống như y cùng Giang Trừng, oán Giang Trừng xem trọng tất cả mọi thứ, cô đơn đem mình xem quá nhẹ, y tổng oán Giang Trừng để ý quá nhiều, vì vậy y ghen Giang Trừng, hận không thể đem Giang Trừng vững vàng khóa ở bên người, để hắn chỉ có thể nhìn chính mình, chỉ có thể nghĩ chính mình.
Chén trà dần lạnh, Lam Trạm nhấc lên uống cạn, y cùng Giang Trừng bỏ lỡ quá nhiều, y đã từng vì Ngụy Anh oán Giang Trừng, sau đó vì Giang Trừng nhưng oán Giang Trừng. Y từng cho rằng trong lòng chính mình chỉ có Ngụy Anh, nhưng xưa nay chưa từng vén mở lưới mây nhìn rõ trăng sáng, rõ ràng trăng ở trong lòng, đáng tiếc bị lưới mây che. Vì vậy sinh ra mấy phần oán giận cùng hận ý mong mà không được, đối chọi gay gắt rồi lại sầu triền miên. Y yêu thích trói lại tay Giang Trừng tiến vào Giang Trừng, nghe những lời mở miệng mắng hóa thành những tiếng rên rỉ hết sức áp chế. Sau đó nhướn mày nhìn chăm chú mỗi một loại biểu cảm của Giang Trừng, hoặc cực thẹn, hoặc cực hận, hoặc là sau đó... nhanh muốn đem y giết chết.
Nhưng y lại rơi xuống dấu vết của Giang Trừng trong vòng lặp triền miên, dư thừa không cần a. Y cho rằng ánh trăng cách xa ở chân trời, nhưng không biết rằng xưa nay không thể chạm đến ánh trăng, y cho rằng oán hận gần ngay trước mắt, nhưng xưa nay không biết thì ra hắn đã sớm vào ở trong lòng.
Muôn vàn câu chuyện tình yêu có thể không dấu tích, một hoặc hai tâm tư vẫn còn vết tích. Y từng sợ hãi chất vấn chính mình, từng thóa mạ căm ghét chính mình, chỉ vì quấn vào tình lửa lòng khát khao sinh tình, rồi ruồng bỏ tình yêu đích thực của mình? Nào ngờ tình dục xưa nay thuộc về một từ, nếu như không có tình tại sao khao khát, chỉ là Lam Trạm sau đó mới phát hiện.
Trong cuộc đời của y phải đối mặt hai lần khi mất đi Giang Trừng, một lần là trước khi chưa thành hôn, một lần là sau thành hôn năm năm. Lần đầu tiên mất đi khiến Lam Trạm mở ra tình khiếu, lần thứ hai mất đi tặng cho Lam Trạm một hồi tương tư vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Lam Trạm nghe chán thoại bản trên đài, gập lại mới vừa thôi, muốn đứng lên rời đi, chén trà trên bàn lại bị người rót đầy, một ông lão già nua ngồi ở trước bàn, cười nói: "Không biết công tử muốn đi nơi nào?" Lam Trạm chưa đứng dậy, trầm mặc chốc lát.
"Lam Trạm, nếu một ngày khác bỏ mình, gặp một núi xanh trùng điệp, chính là dùng làm đất chôn xương." Lam Trạm dựa ở trước cửa sổ, đem Giang Trừng khóa chặt ở trong cánh tay, hồng mai ở Liên Hoa Ổ nở lại tàn, cho đến phủ lên nhàn nhạt tuyết mịn, ngoài cửa sổ lục ra phân hàn. Chôn vùi nhân gian một hồi đầu bạc, Giang Trừng tóc mai hoa râm, đưa tay ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay ngưng lại từng tia lạnh lẽo, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt, còn lại lòng bàn tay man mát. Lam Trạm cởi ra áo khoác trên người khoác lên người Giang Trừng, cái trán kề sát Giang Trừng, "Đừng để lạnh."
Giang Trừng quay đầu nhìn Lam Trạm, đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên, một mặt sương gió làm già đi, hắn giơ lên ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt Lam Trạm, theo đường viền rơi xuống khóe môi, Lam Trạm hãy còn phong hoa vô song, Giang Trừng đã là tóc mai điểm bạc, trên mặt là năm tháng lưu lại dấu vết, hắn cho tới bây giờ không được năm tháng rủ lòng thương xót, cho tới bây giờ không được trời cao hậu đãi.
"Ta đã già rồi, ngươi không chê sao?" Bao lên con ngươi tang thương lưu lại một mạt trêu tức Lam Trạm quen thuộc, Lam Trạm đáp lại rất chân thành, y nâng lên khuôn mặt của Giang Trừng, ở trên đôi môi tái nhợt kia hôn xuống, "Nhìn rất đẹp, rất thích." Giang Trừng mặt mày cong cong lên, phảng phất hội tụ ngàn vạn sao trời, Lam Trạm ôm hắn vào trong lòng, ôm gắt gao. Đầu gối ở đầu vai Giang Trừng, nhắm lại đôi mắt đau xót không nhịn được rơi xuống nước mắt, Giang Trừng lẳng lặng nhìn ở ngoài trời băng hoa vạn ngàn, triệt vào hoa mai cười lúm đồng tiền. Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, hắn muốn nói cho Lam Trạm, hắn muốn cùng y bạc đầu, cùng y trông coi nhân gian phồn hoa, hắn không muốn đông tuyết đem tặng người già. Nhưng hắn gắt gao cắn môi, thẳng đến trời đất yên tĩnh, lục ra tức ngừng, hoa mai vội vàng tàn đi. Hắn như cũ không hề nói gì, không có gì để nói nhiều, người sắp chết, sao phải nói những lời tâm tình phù phiếm, chỉ gây buồn thêm.
Ba.
Lam Trạm hơi khép lại đôi mắt, nhấc chén nhỏ lên uống một ngụm, ông lão mặt mũi hiền lành, vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở một bên chờ đợi câu trả lời, Lam Trạm bỗng nhiên có ý nghĩ nói ra hết tâm tư. Rời nhà quá lâu, đã quá lâu chưa từng nói chuyện, đến mức giọng nói Lam Trạm có chút khàn đặc, "Ta muốn tìm núi xanh kéo dài mười dặm, một vùng đất chôn xương." Ông lão chậm rãi ung dung bưng trà uống hớp nhỏ, thanh âm già nua lại ôn hòa như cũ, "Núi xanh dáng vẻ hào sảng chôn xương, công tử, nhân gian này có ngàn vạn đạo, ngàn vạn đạo có ngàn vạn núi xanh, ngươi muốn tìm đến khi nào, có thể tìm được núi xanh chôn xương ngươi muốn tìm."
Lam Trạm hơi cúi đầu, "Luôn có thể tìm được." Y nói, luôn có thể tìm được, chỉ cần có tâm, chỉ là lời này nói ra, Lam Trạm viền mắt nhưng hơi đau xót, trong lòng mạnh mẽ co chặt, y sợ cuối cùng cả đời, vượt đèo trèo núi, như cũ không tìm được nơi Giang Trừng chôn xương. Tựa như y chưa từng trông thấy Giang Trừng một lần cuối, khi đó xuân đến lặng yên, Giang Trừng triền miên ở trên giường bệnh, cho nên ngay cả khí lực đứng dậy đều không có.
Lam Trạm bưng một chén nước thuốc đen như mực, múc lên một muỗng đút cho Giang Trừng, Giang Trừng thoáng giơ tay lên, đánh rơi nước thuốc, Lam Trạm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, "Nghe lời, uống thuốc liền khỏe." Giang Trừng có chút khó khăn lắc đầu, "Không uống, quá đắng, ta không muốn uống đắng như vậy." Thanh âm khàn khàn khó nghe, Lam Trạm cũng biết uống thuốc vô dụng, đơn giản là níu giữ cái mạng, vào miệng lại là khổ sở đến cực điểm. Lam Trạm nghe lời buông chén thuốc xuống, y biết, y vẫn luôn biết, Giang Trừng trải qua quá khổ.
Thế là hơi cúi đầu, ngậm lấy hai mảnh bờ môi, chuyển vào một viên mứt hoa quả, chế trụ cái ót Giang Trừng làm sâu sắc thêm nụ hôn này, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng Giang Trừng, ôm lấy môi lưỡi hơi trêu đùa. "Vậy thì không uống." Lam Trạm lau đi vệt nước bên môi Giang Trừng, thoát giày lên giường, ôm người vào trong lòng. Giang Trừng chôn đầu ở trong lồng ngực của Lam Trạm, rầu rĩ nói: "Lam Trạm... Ta muốn xem hoa sen." Lam Trạm tay ôm lấy Giang Trừng hơi dừng lại một chút, hiện giờ mới là mùa xuân, hoa đào vẫn còn nụ, cành liễu cũng mới phá đông, làm sao có hoa sen?
Thế nhưng là Giang Trừng muốn nhìn, thế là Lam Trạm nói: "Mấy ngày nay ngoan ngoãn uống thuốc, ta đi tìm về cho ngươi, được chứ?" Giang Trừng gật gật đầu, hắn nói, "Được." Thế là Lam Trạm đi, y dùng thời gian hai ngày đặt chân ở vô số địa giới, thăm khắp ngàn vạn nhân gia, chỉ vì cầu một nhánh hoa sen. Thế nhưng là y dùng linh lực che chở hoa sen để nó sẽ không héo tàn, liền mang một thân chưa từng phủi đi phong trần trở lại Liên Hoa Ổ, nhận được là tin tức Giang Trừng đã tạ thế, Lam Trạm trong lòng trống rỗng, phảng phất bị người bỗng dưng móc đi, để lại tinh tế đâm người đau đớn.
Gió đông lúc xuân đến vẫn là mềm mại, so với gió lúc mùa đông vẫn là đìu hiu chút, mặc dù gió mùa đông mạnh mẽ chút, quấn lại mặt người như đao gọt nửa khó chịu đau đớn, nhưng mà gió mùa xuân lại mềm mại lại liên tục dày đặc, sức lực không mạnh, nhưng bám vào xương tủy, khoan người cực kỳ. Cuốn lấy xương thấm vào trung tâm, thẳng đến cả người trên dưới một mảnh lạnh như băng, tay của Lam Trạm đông đỏ phát cứng ngắc. Lại chăm chú che chở hoa sen trong tay, y không tin, y không tin Giang Trừng chết rồi, Giang Trừng còn chưa có nhìn thấy hoa sen y hái về cho hắn.
Giang Trừng chưa từng nói dối.
Giang Trừng đã từng nói như vậy, y lảo đảo bước vào gian phòng của y cùng Giang Trừng, gian phòng vẫn là hình dáng trước đây, chỉ là trên giường đã trống rỗng, người triền miên trên giường bệnh cuối cùng đã chết mãi, Lam Trạm phảng phất thất lực, bước chân lảo đảo, hoa sen ở trong tay rơi rụng xuống đất, không còn linh lực bảo vệ liền chớp mắt khô héo.
"Giang Trừng... Giang Trừng... Giang Vãn Ngâm... Ta tìm được hoa sen, ngươi tới xem một chút." Lam Trạm thấp giọng nỉ non, một lát sau bỗng nhiên nổi điên, y tựa như nổi điên ở trong phòng lật tung mọi thứ, đồ trên bàn bị y đập sạch sẽ, "Giang Trừng! Giang Trừng! Ngươi đừng trốn." Y đem gian phòng làm rối loạn, cuối cùng dựa vào cánh cửa chậm rãi trượt ngồi trên mặt đất, "Giang Trừng, A Trừng, đừng trốn, ta sau này không chọc ngươi tức giận." Lam Trạm thanh âm thấp xuống, hai tròng mắt vô thần, trên mặt chẳng biết lúc nào đã một mảnh lạnh như băng.
Tiếng gió xuyên qua phòng ngoài đảo vào trong phòng, lật ra sách để trên mặt bàn, Lam Trạm nháy mắt hoảng hốt, phảng phất nhìn thấy Giang Trừng ngồi ở trên ghế xem thư tịch, đưa tay là có thể chạm tới, thế là Lam Trạm lảo đảo đứng dậy, đi đến trước bàn, muốn đưa tay đem Giang Trừng ôm vào trong lòng, nói cho Giang Trừng đừng dọa y. Y rất sợ, thế nhưng là đưa tay ôm là một khoảng trống rỗng, Giang Trừng biến mất, y không tìm được Giang Trừng.
Một nỗi hoảng loạn tỏa ra trong lòng y, y không tìm được Giang Trừng, y không tìm được Giang Trừng. Giang Trừng không cần y, Lam Trạm bụm mặt ngồi chồm hổm dưới đất, trong lòng trống rỗng, không đau, nhưng lại là khó chịu, tựa như bị người đào đi một khối, chỉ còn xương thịt đầu đìa máu tươi.
Bốn.
Ông lão nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nghe đồn hải ngoại có núi, kéo dài mười dặm, đông tuyết không che phủ. Núi xanh mênh mông, có thể chỗ này chôn xương?" Lam Trạm bỗng nhiên mở to mắt, giọng nói khàn khàn hỏi, "Tiền bối nói là sự thật?" Ông lão rơi vào trong hoài niệm, đong đưa trà xanh tựa như có thể cái bóng ngược quá khứ, hồi lâu đột nhiên cười một tiếng, "Là thật hay không, tất cả bằng cách tự chứng minh, ta từng bước qua ngàn vạn vong hồn, vì tìm vùng đất một người chôn xương, về sau biết hải ngoại tiên sơn, đều có thể chôn xương." Ông lão nói xong lắc lư đứng dậy, "Nguyện nỗi lòng của công tử có thể trọn vẹn, liền như vậy chia tay, ngày khác có duyên gặp lại."
Ông lão phất tay, đi vào bên trong biển người biến mất không thấy, Lam Trạm ngồi yên trên ghế một lát, bưng trà uống một ngụm. Lập tức đứng dậy, tiếp tục hành trình.
Y ở hành trình nửa đường gặp ngàn vạn lữ nhân, cũng ở thời gian buổi chiều lại gặp mấy đạo cô tịch du hồn. Một kiếm ánh sáng sương giá, liền giúp du hồn mê mang ở trên đường xá mà không biết đường về luân hồi ở đâu, sau đó sắc trời lờ mờ chốc lát, lần thứ hai bước lên lộ trình. Y vội vã đi qua nhân gian bốn mùa thay đổi, phong cảnh luân phiên, phù sinh ẩn giấu cố mộng, cô nhạn đưa ánh tà dương. Cũng không quên mắt thấy phong nguyệt nhân gian, trầm thấp nói ra cùng người trong lòng nghe khắp cả.
Ở lúc đông tuyết bước ra hải ngoại, tìm được tiên sơn, là trùng điệp mười mấy dặm, đông tuyết chưa từng dừng chân, tùng bách xanh tươi um tùm, chim chóc sinh sôi nảy nở, là nơi nhân gian chôn xương, mãi mãi thuộc về trường thanh.
Một cây hoa mai đứng ở bên, Lam Trạm không đúng lúc nhớ tới gốc cây mai ở Liên Hoa Ổ kia, từ sau khi Giang Trừng qua đời liền chưa từng nở hoa, Khi đó y mới ở trước linh đường Liên Hoa Ổ, y oán, y hận, y muốn hỏi Giang Trừng vì sao lừa y, hắn rõ ràng đã nói, muốn chờ mình trở về, thế nhưng hắn nuốt lời.
Giang Trừng xưa nay thủ tín, chưa từng nuốt lời, duy nhất chỉ có lúc này lừa gạt Lam Trạm, duy nhất chỉ có cùng Lam Trạm thất hẹn, y hỏi vì sao.
Ngụy Anh nói cho y, Giang Trừng không muốn y nhìn thấy bộ dáng mình chết đi, hắn nói: "Giang Trừng nói chết quá khó nhìn, không muốn để ngươi nhìn thấy." Lam Trạm lúc ấy cái gì cũng nghe không lọt, chỉ ôm lấy chiếc linh cữu kia chứa Giang Trừng, liền giống như ôm Giang Trừng vào trong ngực, y còn giống như hình dạng trước đây, tất cả đều không thay đổi. Thế nhưng là hi vọng xa vời chung quy là hi vọng xa vời.
Hồng mai Giang Trừng tự tay di chuyển trồng chưa từng nở, Giang Trừng cũng chưa từng xuất hiện ở trong giấc mơ của Lam Trạm. Lại như cắt đứt một tia liên hệ cuối cùng giữa bọn họ, thế gian lại không có Giang Vãn Ngâm, lại không có một người Giang Vãn Ngâm được Lam Trạm yêu. Y muốn hỏi Giang Trừng, vì sao đồng ý cùng Ngụy Anh phẫu đan, nhưng cô đơn không chịu vì y sống tiếp. Giang Trừng luôn là như vậy, đối với tất cả mọi người đều đa tình, đối với Ngụy Anh là vậy, đối với Kim Lăng cũng vậy, đối với Liên Hoa Ổ cũng thế.
Hắn nói mình không dùng được viên kim đan này, viên kim đan này chung quy không phải của mình, đều sẽ phản phệ, đến thời điểm kết cuộc càng nguy, Liên Hoa Ổ còn cần Ngụy Anh giúp đỡ nhìn, hắn nói Kim Lăng còn nhỏ, sau đó phải giúp đỡ thêm, Giang Trừng nói rất nhiều rất nhiều, Lam Trạm nhớ kỹ từng cái giúp hắn, cuối cùng, Giang Trừng nói: "Lam Trạm, ngươi khỏe mạnh." Lam Trạm viền mắt đau xót, y không muốn mình mạnh khỏe, y chỉ muốn Giang Trừng khỏe mạnh. Thế nhưng Giang Trừng không chịu đáp ứng, Lam Trạm không đành lòng nghe tiếp, lợi dụng môi lưỡi phong giam, đem những lời nói giản dị kia ngăn ở môi lưỡi, đem từng câu nói của Giang Trừng nuốt vào trong bụng.
Mà Giang Trừng chết cũng thật sạch sẽ, thi cốt không dư thừa, bên trong linh cữu chẳng qua là quần áo thông thường của Giang Trừng. Giang Trừng ở trăng tròn ngày đó hóa thành bụi bay, không biết theo gió bay hướng nào, linh lực còn sót lại bị hắn dùng để tự hủy, chết sạch sẽ như vậy, dạy người tìm cũng không biết đi nơi nào tìm.
Năm.
Lam Trạm rốt cuộc tìm được nơi Giang Trừng chôn xương, y lặng lẽ đem toàn bộ rượu trong hồ lô đổ ra, bên môi đẩy ra một nụ cười, "Không tới, ta tìm được ngươi." Y phảng phất nhìn thấy Giang Trừng ở bên trong rừng sâu hướng y vẫy gọi, Lam Trạm mặt mày cong cong, giống như ẩn chứa ngàn vạn sao trời, y nói: "Giang Trừng, ta rất nhớ ngươi."
Thế nhưng vẫn như cũ y không nhận được câu trả lời, Lam Trạm cũng không nhụt chí, y tựa ở bên trên cây mai tinh tế tự thuật mấy năm này nghe thấy nhìn thấy, y nói Tây Hồ mùa xuân nhìn rất đẹp, y nói Liên Hoa Ổ hoa sen nở mười dặm, so với Tây Hồ đẹp đẽ, y nói hồng mai ngươi cùng ta trồng vẫn không chịu nở. Y nói nhân gian sao trời vạn vật, xuân thu bốn mùa thay đổi, cuối cùng y nói: "Giang Trừng, những thứ này cũng không bằng ngươi." Y trầm thấp cười, "Ngươi đẹp đẽ, nhưng ngươi đi quá nhanh, ta không có bắt lại ngươi, ta thiếu chút không tìm thấy ngươi." Lam Trạm nói rất nhiều, thẳng đến sao sáng lên đèn, trăng treo đầu cành. Lam Trạm rốt cuộc đứng dậy, y không đi, y từ nơi núi xanh đào một nắm đất, đựng vào trong túi càn khôn, mà ngửa đầu ra sau nhìn ngàn vạn ngôi sao, một vầng trăng lưỡi liềm, "A Trừng, về nhà."
Kết thúc.
Lam Trạm từ núi xanh trở về Lam gia, một đường mệt mỏi phong trần, mấy năm sống nơi đất khách quê người, chung quy tìm được nơi chôn xương. Y lại mang gốc cây hồng mai kia từ sau khi Giang Trừng qua đời chưa từng nở hoa di chuyển trồng ở bên trong tiểu viện Tĩnh Thất.
Dùng đất lấy từ nơi núi xanh chôn xương lấp vào, Lam Trạm trong mắt đã nhuộm phong sương, y nói: "A Trừng, ta nhớ ngươi." Hồng mai phút chốc nở rộ, chớp mắt bướm bay, vốn là tới mùa hạ, hoa mai vẫn sơ ảnh, có bướm làm bạn.
Hàm Quang Quân từ bên ngoài du lịch trở về, tuyên bố bế quan, từ đây không ra.
Y chỉ thấy gốc hồng mai kia, trường bạn xuân thu, phù sinh cam nguyện cùng mai bên cạnh.
Thời kỳ nở hoa của cây hoa mai kia cũng là cực kì kỳ lạ, tự giờ mão nở, giờ hợi tàn. Lam Trạm thường xuyên dựa mai mà ngủ. Cùng gió nhẹ nhàng, chớp mắt ảo mộng Nam Kha, y phảng phất nhìn thấy Giang Trừng ngồi ở dưới cây mai, hướng y vẫy tay...
Núi xanh một chỗ từng chôn xương, báo lấy hoa mai ngày ngày nở.
==========
Lần đầu tiên động tới văn của Ly U, văn của Ly U đọc thì hiểu, mà để edit sang Việt cứ sao sao, không biết chuyển sao mới phải. Xưa nay không hề có ý định động tới truyện của Ly U, cuối cùng lại bị cái đoản này dụ vào tròng. 😔😔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro