[Trạm Trừng] Lam Hi Thần cảm thấy rất mệt mỏi
Author : Lý Mỗ
Cảnh báo siêu OOC, nhưng mấy đoản của Lý Mỗ lại dễ thương. 🥰
=====
Tình yêu của em trai theo góc nhìn của Lam Hi Thần.
A ha ha ha ha ha ha ha tôi đến đây.
————————————
Lam Hi Thần cảm thấy em trai mình không bình thường, anh cảm thấy như vậy từ rất lâu rồi.
Em trai trước đây rất lạnh lùng, ngay cả mình cũng khó nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nó, vì vậy chính mình mới học được kỹ năng đọc suy nghĩ, để sau này nếu em trai gặp được cô gái mà mình thích thì anh có thể giúp đỡ.
Sự thật chứng minh lo lắng của anh là không cần thiết. Anh phát hiện những ngày gần đây khóe miệng của em trai luôn nhếch lên, thỉnh thoảng bên tai còn đỏ bừng, lời nói cũng thay đổi nhiều. Lam Hi Thần vô cùng vui mừng, em trai có triển vọng! Hóa ra là người ta dù có lạnh lùng đến đâu, chỉ cần có người mình thích thì sẽ thay đổi.
Lam Hi Thần không quá lo lắng rằng Lam Trạm sẽ không theo đuổi được vợ, chỉ bằng gen trội nhà bọn họ, chỉ bằng khuôn mặt đẹp trai của Lam Trạm, làm sao có thể không động lòng?
Làm sao có thể giúp em trai mình theo đuổi cô gái mình thích? Bước đầu tiên là hiểu được sở thích của cô gái, gãi đúng chỗ ngứa là hàng đầu, nhân cơ hội cùng ăn cơm với Lam Trạm anh lơ đãng đề cập đến chuyện này.
"Vong Cơ có người mình thích rồi sao?"
Không nghĩ tới tai của Lam Vong Cơ đỏ lên, chậm rãi gật đầu.
Lam Hi Thần thấy có hiệu quả, thừa thắng xông lên.
"Bình thường bình thường, ở tuổi này lẽ ra phải có người mình thích, yên tâm đi, anh sẽ giúp em."
Mặc dù người này đẹp trai, nhưng Lam Hi Thần không ảo tưởng về EQ của em trai mình, cho nên chuyện này vẫn là phải trông coi vào anh.
Vì vậy, ngày hôm sau, Lam Hi Thần đúng giờ xuất hiện ở cửa lớp Lam Vong Cơ, với cớ đưa cơm cho Lam Vong Cơ, khi hai người đang ăn cơm ở dưới lầu, Lam Hi Thần từ phía sau lấy ra một cái hộp nhỏ.
"Vong Cơ, đợi chút nữa cơm nước xong xuôi đưa cái hộp nhỏ này cho người ta, nhớ bí mật đưa, đừng để người khác nhìn thấy, con người, ghét nhất là scandal."
Lam Vong Cơ đang ăn cơm dừng lại, khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Sau đó... sau đó hắn bị đánh.
Ngày hôm sau Lam Hi Thần vẻ mặt mờ mịt nhìn em trai mình nhìn mình bằng ánh mắt 1/3 oan ức, 1/3 không hiểu, 1/3 bị anh trai của mình lừa tỏ ý về sau sẽ không tin tưởng anh trai của mình lướt qua mình.
Lam Hi Thần cảm thấy rằng địa vị của mình trong lòng em trai đã giảm một tỷ điểm, nhưng đây không tính là gì, cho dù mình xông pha khói lửa cũng phải giúp em trai thành công theo đuổi bạn gái.
Tối hôm đó Lam Hi Thần đến phòng của Lam Vong Cơ và ngồi bên giường nói chuyện một cách chân thành.
"Vong Cơ, thế nào?"
"... Chẳng thế nào cả."
Bốn chữ này giống như là từ trong họng rặn ra.
"Vậy Vong Cơ, em tặng quà cho người ta thế nào? Người ta phản ứng ra sao?"
Lam Vong Cơ bờ môi run rẩy một hồi lâu, rốt cục run rẩy nói một câu.
"... Cậu ấy mắng em bị thần kinh..."
Lam Hi Thần ngả người ra sau hít một hơi, cô gái này thật cay, hóa ra em trai thích có tính khiêu chiến.
"Vong Cơ, đây mới chỉ là bắt đầu, đừng nản lòng, hãy nói cho anh biết lý do người ta từ chối em."
"Không phải nói đừng để người khác nhìn thấy... vì vậy đi nhà vệ sinh..."
Chờ một chút, đi nhà vệ sinh?
"Ý của em là em chặn người ta trong nhà vệ sinh để đưa?"
Lam Vong Cơ im lặng, đêm nay trầm mặc là Vong Cơ.
Lam Hi Thần cũng im lặng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trên mặt không gợn sóng, nhưng thực tế trong lòng bùng nổ.
Cô gái này vẫn rất dịu dàng.
Trời ạ, em trai, nếu như có người chắn anh trong nhà vệ sinh, anh không chỉ đơn giản mắng hắn ta biến thái như vậy thôi đâu, mà là trực tiếp cắm đầu hắn vào bồn cầu.
Im lặng một hồi lâu, Lam Hi Thần tiếp tục mở miệng.
"Vong Cơ... quà không đưa như vậy."
"... Thế nhưng là nói phải bí mật đưa."
Lam Hi Thần hít một hơi dài, Lam Vong Cơ thở dài.
"Vậy Vong Cơ biết người ta thích gì không?"
"Cậu ấy thích chó."
Trái tim lạnh lẽo già nua của Lam Hi Thần cảm thấy ấm áp hơn một chút. Những cô gái thích động vật nhỏ đều là có trái tim nhân hậu.
"Không thể tặng chó sống, không bằng Vong Cơ tặng một món đồ chơi bằng nhung đi."
Cậu hai Lam gia không thiếu tiền, lập tức sắp xếp.
Trước ngày tặng quà Lam Hi Thần dặn đi dặn lại, nếu người ta đã biết tâm ý của mình, cứ mạnh dạn tặng.
Lam Vong Cơ ghi nhớ, lần này khá thành công, cuối tuần khi Lam Vong Cơ về nhà không kìm được sự sung sướng, ánh mắt long lanh. Lam Hi Thần hỏi một chút mới biết được, cô gái kia hẹn em trai mình ngày mai đi công viên chơi.
Điều này cho thấy điều gì? Nói rõ người ta có ý với em trai mình! Em trai có hi vọng! Anh biết với khuôn mặt này em trai mình tuyệt đối sẽ thành công.
Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ sáng sớm đã đi ra ngoài, đến tối mới trở về, Lam Hi Thần vui mừng nhìn vẻ mặt vui vẻ như nở hoa của em trai, lão Lam gia chúng ta có hi vọng!
"Vong Cơ, chơi thế nào?"
"Cậu ấy nói sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Đây là hấp dẫn.
"Vong Cơ phải cố gắng, anh trai sẽ giúp em, đến lúc thành đưa người ta đến nhà ta ăn bữa cơm."
A, lại là ngày tốt lành giúp em trai theo đuổi vợ.
Lam Hi Thần biết em trai mình nhanh nhẹn nhưng không ngờ em mình lại nhanh như vậy, ba ngày trở về sau liền nói người ta muốn tới nhà ăn cơm.
Em trai khá lắm.
Lam Hi Thần mừng rỡ chuẩn bị.
"Vong Cơ, người ta tên là gì, đợi chút nữa đến không phải cũng biết tên để gọi sao?"
"Quen biết từ nhỏ?"
Hả? Quen biết từ nhỏ?
"Là bạn thân của Vong Cơ sao?"
Lam Hi Thần nghi hoặc.
"Anh, anh cũng biết."
Lam Vong Cơ khẳng định.
Lam Hi Thần suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình khi còn bé có chơi thân với cô gái nào.
"Vong Cơ còn ngượng ngùng, thật xấu hổ anh cũng không biết tên của cô ấy."
"Cậu ấy tên là Giang Trừng."
"... Giang Trừng????????"
Lam Hi Thần cho là mình nghe nhầm.
"Anh không nhớ cô bé nào tên là Giang Trừng."
"Cậu ấy không phải con gái."
??
"Vong Cơ em...???"
Lam Hi Thần sững sờ, anh giúp em theo đuổi vợ lâu như vậy hóa ra là con trai? Con trai?
"Anh, làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là có chút không thích ứng, để anh chậm rãi, chậm rãi..."
Anh cảm thấy mình vẫn chưa nhìn thấu đáo người em trai mà anh đã nhìn suốt 24 năm qua.
"Anh không thích cậu ấy sao?"
Con mẹ nó chứ anh thích cậu ta, nhưng không phải như thế!
Nhưng để không làm tổn thương trái tim em trai mình, anh chỉ có thể tiêu hóa những lời này trong bụng, rồi chọn một vài lời không có lực sát thương nhất để nói với người em thân yêu của mình.
"Anh trai tất nhiên ủng hộ bất kỳ sự lựa chọn nào của em, nhưng là Vong Cơ... em có chắc là em thật sự thích cậu ấy không, hay chỉ là bốc đồng, đến lúc đó không thích đối với hai nhà đều không h..."
"Sẽ không, em thích cậu ấy từ khi em lên bảy."
Lam Hi Thần con ngươi chấn động.
Nhóc con, anh nói cậu vì sao lúc nào cũng thích thò tay vào quần áo người khác, hỏi cậu cậu còn nói giúp người ta bắt côn trùng gì đó, hóa ra cong từ hồi đó, ranh con giấu nhiều năm như vậy.
"Vậy chuyện này chú có biết k...?"
"Chú biết."
Khá lắm, hai người giấu diếm ta coi ta là con khỉ đùa nghịch?
Lam Hi Thần muốn nói thêm gì đó, nhưng Lam Vong Cơ có điện thoại đi ra ngoài, quay lại lại nói Giang Trừng có việc không đến được.
Giang Trừng không đến được, Lam Hi Thần tam quan cũng sụp đổ.
Nhân lúc Lam Vong Cơ ngủ sớm vào buổi tối, Lam Hi Thần đã gọi hai người bạn của mình đến quán bar lần đầu tiên sau 27 năm.
Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết nhìn anh em tốt của mình ngoan ngoãn suốt 27 năm uống một vạc rượu, sau đó liền ôm mình gào khóc nói em trai của mình cong, còn là cong từ nhỏ, còn cong thành nhang muỗi.
"Nhị ca, nghĩ thoáng chút, xã hội bây giờ cởi mở, em trai của anh thích đàn ông cũng không phải khó hiểu..."
"... Thật sao?"
Lam Hi Thần dường như bị thuyết phục, trong mắt hiện lên một tia chấn động. Nhiếp Minh Quyết vội vã phụ họa.
"Đúng vậy nhị đệ, bây giờ xã hội cởi mở không như trước kia, thích ai là tự do của cậu ấy, chúng ta cũng không tiện tham gia."
Không tiện tham gia, không tiện tham gia, không tiện tham gia, không tiện tham gia... Em trai xa lánh ta, nó không yêu ta.
"A a a a a a a a a a a Vong Cơ a a a a a a a a a a a a hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu..."
Lam Hi Thần dụi nước mắt nước mũi lên người Nhiếp Minh Quyết, không hề chú ý tới Nhiếp Minh Quyết mặt đen lại.
Kim Quang Dao lặng lẽ kéo góc áo của Lam Hi Thần.
"Nhị ca, anh đã uống quá nhiều, buổi tối ở quán bar không tốt, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà đi."
Sau đó lại nháy mắt với Nhiếp Minh Quyết, đẩy Lam Hi Thần vào anh, trở về tìm Tiết Dương.
Lam Hi Thần toàn bộ nằm sấp trên người Nhiếp Minh Quyết, gió lạnh buổi tối thổi qua đầu anh choáng váng khiến anh tỉnh táo.
"Híc... đại ca, anh đưa em về nhà... đưa về nhà... em muốn... muốn... cho dù em không muốn, đại ca anh đưa em về nhà đi..."
"Cậu quan tâm tới em trai mình như vậy sao... ?"
Lam Hi Thần cau mày, nhìn Nhiếp Minh Quyết với vẻ mặt anh là đồ bỏ đi.
"Đó là đương nhiên, đó là em trai em!"
Nhiếp Minh Quyết trong lòng cảm thấy ổn định một chút, đặt điện thoại của Lam Hi Thần lên tai, bấm nút nghe máy.
"Anh, muộn như vậy..."
"A... anh ở bên ngoài, lập tức trở về."
"Anh, anh không thích Giang Trừng à...?"
Màn hình tràn ra mùi vị oan ức, Lam Hi Thần dừng một chút.
"Vong Cơ, em nghĩ gì vậy, người do em chọn anh có thích hay không cũng không quan trọng."
Giọng của Lam Vong Cơ đột nhiên thay đổi mạnh mẽ.
"Anh à, anh sẽ tiếp tục giúp em, đúng không?"
"..."
...
Nhóc con, con mẹ nó hóa ra em lo lắng là cái này sao?
"... Ừ."
Đúng là em trai ngoan.
Đầu bên kia điện thoại giống như là được đáp án hài lòng, sau một lúc im lặng mới nhớ tới người anh trai của mình đêm hôm khuya khoắt vẫn còn lang thang bên ngoài.
"Anh, muộn như vậy sao vẫn chưa về?"
"A ha ha, lập tức lập tức, em yên tâm, em trai ngoan, anh trai sẽ không quên giúp em chuyện này."
"Anh, vậy bước tiếp theo làm sao bây giờ, cảm giác cậu ấy muốn từ chối em..."
Lam Hi Thần bây giờ nào có thể nhàn nhã nói chuyện với hắn, buột miệng nói.
"Nếu em thật sự sợ người chạy trốn như vậy, bây giờ kéo người ta đến cục dân chính đi đăng ký kết hôn đi, đời này người ta chạy không thoát."
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, im lặng khoảng mười phút, Lam Hi Thần vừa định nói xin lỗi em trai vì vừa rồi mình nói lời quá khích, bên kia đã cúp máy.
Hi Thần oan ức, khóc không ra nước mắt. Đi theo Nhiếp Minh Quyết về nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau điện thoại réo điên cuồng, vừa rời giường bấm nút nghe máy, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Lam Vong Cơ.
"Anh, tới đây."
"Vong Cơ, đi đâu?"
Đầu em trai có vấn đề gì sao?
"Cục dân chính?"
Cục dân chính? Đến đó làm gì????
"Vong Cơ, em không biết uống rượu đi."
Không ngờ Lam Vong Cơ lại bối rối trước.
"Anh, tối hôm qua anh nói hôm nay đi đăng ký, làm sao còn chưa tới? Chú có việc, anh tới làm chứng."
Đây là lời mà Lam Vong Cơ đã nói nhiều nhất và là điều khiến Lam Hi Thần bị sốc nhất.
Lam Hi Thần chạy tới cục dân chính với vẻ mặt như thể ăn phân, nhìn Giang Trừng bị Lam Vong Cơ lôi kéo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"... A Trừng."
"A ha ha ha ha, Lam Vong Cơ, anh trai của anh đến rồi, nhanh thả tôi ra để tôi về nhà..."
"Cậu Giang hiểu lầm, trước tiên đi đăng ký đi."
?????? "Hai người đang hợp tác để lừa tôi sao!? Trắng trợn cướp đoạt dân phu còn có lý hả!?"
Hôm nay Lam Vong Cơ vẫn như cũ rất vui vẻ.
Hôm nay Lam Hi Thần vẫn như cũ rất mụ mại phê.
Hôm nay Giang Trừng vẫn như cũ rất u mê.
——————————————
Hôm nay bắt đầu chỉnh lý chính thức, lần sau có thể sẽ có góc nhìn của Lam Vong Cơ, đây là tác phẩm mà tôi và tác giả so mệnh dài hahahahahahahahaha.
Cong thành nhang muỗi. 😂😂
Chúc Tông chủ sinh nhật vui vẻ! Định up 🔪 nhưng thôi chuyển sang 🍭.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro