[Trạm Trừng] Giao Thoa - TKĐOMTGG - PN
Ahihihi... tui lặn khá LÂU rồi, không biết mọi người còn nhớ con chuyên đào hố rồi lẩn này không? Nay tui quay lại rồi đây, sẽ tiếp tục sìn hàng tông chủ, nhưng là vẫn sẽ không thường xuyên như trước kia. Well, do là tui đổi nghề rồi, tui là artist 3D á, mà công ty tui khi vô làm bị bắt ký hợp đồng bảo mật các thứ, mỗi ngày đi làm là như lên núi ấy, không internet, cắm đầu vào chạy deadline... Thôi, dù sao cũng đều là ngụy biện cho sự lười của tui mà thôi. Nay quay lại mà cũng không có time edit truyện mới, hay tìm up tiếp các hố dang dở (do tui off lâu quá quên mất link tác giả rồi, mà tui không save link 😭 ). Tui up tạm 1 đoản cũ, được edit cách đây cả năm rồi làm quà chào mừng trở lại của tui. Đoản này thực ra là phiên ngoại của bộ "Ta khẳng định ở 1 thế giới giả" mà trước kia tui từng đào xong rồi khóa ấy. (bộ đó khá dễ thương mà tui chưa có ý định mở lại.) ☺️
=====
Author: Công Tử Phù Tô
Tiểu sinh đưa ra một phần đã hứa, đây là một phần phiên ngoại trong câu truyện tiểu sinh đăng liên tiếp kia. Có thể đọc riêng, câu chuyện xảy ra năm năm sau khi Trạm Trừng ở bên nhau, Lam Trạm biết tất cả mọi chuyện giữa Giang Trừng cùng Ngụy Anh, đây là tiền đề, ngoài ra phần truyện này rất ngọt ngào!!!
Trở xuống chính văn.
————————————————
Hôm nay, khi Lam Trạm tỉnh lại cảm thấy rất không đúng, y vẫn như cũ là dựa theo đồng hồ sinh học Lam gia đúng giờ Thìn tỉnh lại, vừa mở mắt ra y liền phát hiện, đập vào mắt cũng không phải là màn che màu tím trong phòng Tông chủ Giang gia, trái lại vô cùng trắng thuần yên tĩnh, trang trí giống như là Cô Tô tĩnh thất, y trong lòng giật mình, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy cẩn thận xem xét, liền phát hiện có một người vẫn luôn đè ở lồng ngực của mình, người này tuyệt đối không phải Giang Trừng, tư thế ngủ của A Trừng cực kỳ ngoan ngoãn, chưa từng có sẽ đè lên mình ngủ.
Lam Trạm nghĩ rõ ràng tất cả, nháy mắt rút ra Tị Trần ở đầu giường, lưu loát từ dưới thân người kia chạy ra, một tay cầm kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ người kia, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi là ai? Vì sao trói ta đến tận đây?"
Sau hành động này của y, người kia cũng bừng tỉnh, gãi đầu ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, làm sao vậy?"
Lam Trạm thấy rõ người kia càng là kinh hãi, người kia đúng là Ngụy Anh! Từ sau khi y cùng Giang Trừng xác định quan hệ, Ngụy Anh khắp nơi khiến y không vui, luôn luôn chiếm lấy Giang Trừng không buông, còn động tay động chân với Giang Trừng! Hai người vừa thấy mặt cũng là như nước với lửa, hận không thể đuổi đối phương ra khỏi Liên Hoa Ổ.
Nhưng hôm nay tại sao hắn lại ngủ ở bên cạnh mình? A Trừng ở đâu? Hắn vừa rồi gọi ta là cái gì? Trong khi Lam Vong Cơ vẫn trong tình trạng mờ mịt chẳng biết gì, Ngụy Anh ở đằng kia bò qua, nghi ngờ hỏi: "Nhị ca ca, ngươi hôm nay làm sao vậy?"
Khi Lam Vong Cơ nghe thấy xưng hô này, lập tức rùng mình, da gà lập tức nổi đầy người, trước kia Ngụy Anh mặc dù là đáng ghét, nhưng cũng chưa từng buồn nôn như vậy.
Tức thì Lam Vong Cơ lùi về phía sau một bước, cau mày nói: "Ngậm miệng, gọi tên ta, A Trừng ở đâu?"
Ngụy Anh nghe thấy điều này càng là không hiểu ra sao, nhìn Lam Trạm nói: "Không phải ngươi thích ta gọi ngươi như vậy sao? Chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn chơi trò mới? A Trừng? A Trừng là ai? Giang Trừng sao?"
Lam Vong Cơ nghe được tên của Giang Trừng, khẽ gật đầu nói: "Hắn ở đâu?"
Ngụy Anh ngây cả người, không được tự nhiên trả lời: "Hôm nay ngươi lại đột nhiên nhắc tới hắn làm cái gì? Không phải từ năm năm trước chúng ta đã cắt đứt liên hệ với hắn sao? Hắn bây giờ có lẽ là ở Liên Hoa Ổ đi."
Lam Vong Cơ nghe đến đây, liền không tiếp tục để ý Ngụy Anh ở trên giường, tiện tay phủ thêm áo ngoài liền cất bước ra cửa, khi vừa ra cửa, Lam Trạm đáy lòng lại là giật mình, nơi đây thật sự đúng là tĩnh thất Vân Thâm Bất Tri Xứ, y âm thầm đè xuống nghi ngờ ở trong đáy lòng, không để ý đến Ngụy Anh ở phía sau la hét truy hỏi, ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ liền ngự kiếm bay thẳng về phía Liên Hoa Ổ.
Nơi này khắp nơi lộ ra quỷ dị, Lam Vong Cơ bây giờ chỉ muốn tìm Giang Trừng trước, sau đó lại trao đổi đối sách. Lam Vong Cơ ổn định lại tâm thần, liền nhanh chóng hướng về Vân Mộng đi tới.
Khi y vừa đến cổng Liên Hoa Ổ, nhìn cửa lớn giống hệt trong trí nhớ, Lam Vong Cơ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm một chút, liền dự định cất bước đi vào.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng kêu gọi đánh gãy hành động của y.
"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi chờ ta một chút!" Sau đó một chùm ánh kiếm xẹt qua, Lam Tư Truy mang theo Ngụy Anh quần áo không chỉnh tề ngăn ở trước mặt y. Ngụy Anh thở hồng hộc nói: "Hô —— Lam Trạm, hô —— ngươi đi nhanh như vậy để làm chi, ta gọi ngươi ngươi cũng không trả lời, Tiện Tiện không vui!"
Lam Trạm liếc nhìn Ngụy Anh, sắc mặt giống như một tảng băng lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: "Tránh ra."
Ngụy Anh thấy Lam Trạm như vậy co rúm lại, nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm gì nhất định phải tới Liên Hoa Ổ này, hắn sẽ không cho chúng ta đi vào."
Lam Vong Cơ không tiếp tục để ý người trước mắt, vòng qua Ngụy Anh liền đi tới, vẫn là kiên định không thay đổi hướng đi Liên Hoa Ổ, nhưng vừa tới cổng, liền bị môn sinh Giang gia ngăn lại đường đi.
Ngụy Anh mở miệng nói: "Xem đi, hắn thật sự không muốn nhìn thấy chúng ta, Lam Trạm, chúng ta vẫn là đi thôi."
Lam Vong Cơ ánh mắt lạnh lùng nhìn môn sinh Giang gia ngăn mình lại, mở miệng nói: "Ta muốn gặp Giang Trừng."
Hai người môn sinh Giang gia thấy thế, nhìn nhau một cái, liền nói: "Hàm Quang Quân, mời trở về đi, Tông chủ chúng ta không muốn gặp ngươi."
Vẫn như cũ không nhúc nhích, ngăn chặn Lam Vong Cơ.
Ngay tại lúc hai phía đối nghịch, một giọng nói lạnh lẽo đánh vỡ cục diện.
"Là ai lá gan lớn như vậy, dám ở cổng Giang gia gây chuyện?"
Ngay khi Ngụy Anh nghe thấy lời này, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt.
Mà Lam Vong Cơ nháy mắt an tâm, đôi mắt cũng ngay lập tức tràn ra sự ấm áp không thể ngăn cản, mở miệng nói: "A Trừng."
Giang Trừng vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy hai người Lam Vong Cơ ngoài cửa, hơi nhíu mày và nói: "Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân vì sao lại đến đây?"
Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng ở trước mặt không vui không buồn, đôi mắt như một đầm nước đọng, ngẩn ra tại chỗ.
Lúc này, Ngụy Anh ở sau lưng lại đột nhiên nhảy lên, kéo Lam Vong Cơ đang ngây người qua, nói: "Không có việc gì, chúng ta chỉ là đi ngang qua, ngươi trở về đi."
Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh kéo một cái liền tỉnh táo lại, hất tay Ngụy Anh ra, nôn nóng đi mấy bước, nắm lấy Giang Trừng chuẩn bị hành lễ từ biệt nói: "A Trừng, chờ chút."
Giang Trừng nhìn khuỷu tay mình bị y nắm lấy, liền giật lại, nhưng không thoát khỏi sự kiềm chế của Lam Vong Cơ. Cau mày nói: "Hàm Quang Quân đây là ý gì? Chẳng lẽ còn muốn đâm Giang mỗ một kiếm sao? Hay là muốn Giang mỗ quỳ gối cảm tạ Ngụy Anh?"
Lam Vong Cơ nghe điều này, con ngươi nháy mắt co rút, vội vàng nói: "Không phải, A Trừng ta..."
Ngụy Anh nghe không vào, đánh gãy Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Giang Trừng! Ngươi không thể nói chuyện cẩn thận sao! Chúng ta không phải ý này! Ngươi đừng khinh người quá đáng."
"Giang mỗ ta chính là như vậy, đã Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân không thích, cần gì lại đến nhìn Giang mỗ mặt lạnh! Mời trở về đi, thứ Giang mỗ không tiễn xa." Giang Trừng nói liền dùng ánh mắt ra hiệu người buông tay nắm chặt cánh tay mình ra, nghiêm nghị nói: "Còn không mau buông ra cho ta!"
Lam Vong Cơ thấy Giang Trừng như vậy vô cùng đau lòng, vẫn một mực nắm lấy Giang Trừng, y có dự cảm, nếu lần này y buông Giang Trừng ra, chính mình sẽ không bao giờ lại nhìn thấy hắn nữa.
Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ vẫn còn bất động, trong mắt xẹt qua một tia cực kỳ tức giận cùng chán ghét. Gọi ra Tử Điện một roi vung về phía Lam Vong Cơ, nói: "Lam Vong Cơ, ngươi không nên cho thể diện mà không cần!"
Ngụy Anh thấy Giang Trừng đột nhiên làm khó dễ, vội vàng đi mấy bước, vội vàng nói: "Lam Trạm!"
Vừa muốn đi về phía trước, lại bị Lam Tư Truy giữ chặt, Lam Tư Truy nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngụy Anh nói ra: "Ngụy công tử, ngươi bây giờ linh lực không mạnh, ngươi đi lên cũng không giúp được cái gì. Không cần lo lắng Hàm Quang Quân, y không có việc gì."
Ngụy Anh suy nghĩ một lúc, Lam Vong Cơ hẳn là tự có phân tấc, chăm chú theo dõi cuộc chiến giữa hai người.
Chỉ thấy Giang Trừng chiêu nào chiêu nấy ngoan lệ, khắp nơi không lưu tình, nhưng trái lại Lam Vong Cơ vẫn liều mạng nắm lấy cánh tay Giang Trừng, chật vật né tránh. Kỳ quái là, cho dù đánh chật vật như thế, Lam Vong Cơ chỉ là trốn tránh, cũng không đánh trả.
Sau khi hai người chiến đấu một lúc, Giang Trừng nhìn xem Lam Vong Cơ vẫn không ngừng né tránh, trong lòng bực bội, nhìn bàn tay vẫn một mực nắm lấy cánh tay mình. Giang Trừng càng ngày càng bạo phát, một roi quất tới cánh tay của mình, muốn buộc Lam Vong Cơ buông tay, nhưng mắt thấy roi sắp quất tới tay phải của Lam Vong Cơ, mà y vẫn không có ý né tránh.
Ngay ở trong nháy mắt Tử Điện đánh lên Lam Vong Cơ, Tử Điện lại đột nhiên hóa thành một đoạn ánh sáng màu tím, biến thành một chiếc nhẫn vững vàng ở trên ngón tay Lam Trạm.
Giang Trừng thấy chuyện này kinh sợ nói: "Tại sao Tử Điện lại nhận ngươi làm chủ nhân?!"
Lam Vong Cơ nhìn Tử Điện ngoan ngoãn ở trên ngón tay của mình, nói một cách ấm áp: "Hóa ra ngươi đã để Tử Điện nhận ta."
Giang Trừng nghe điều này, giật mình run rẩy, nhân lúc Lam Vong Cơ không chú ý rút ra cánh tay của mình, triệu hồi Tử Điện, nhảy cách xa Lam Vong Cơ mấy trượng, lạnh lùng nói: "Ngươi vì sao không đánh trả?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta đã từng lập lời thề, tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi."
Giang Trừng nghe điều này cười khẩy lạnh lùng nói: "Ồ, Hàm Quang Quân thật sự là quân tử! Lấy ơn báo oán thật là làm cho Giang mỗ kính nể, hiện tại đã biểu diễn xong, các ngươi liền đi đi thôi, đừng quay lại nữa." Nói xong liền quay đầu đi vào Liên Hoa Ổ.
Bên kia Lam Vong Cơ thấy Giang Trừng muốn đi, vội vàng chạy tới muốn đuổi theo, lại bị môn sinh Giang gia ngăn ở ngoài cửa.
Lam Vong Cơ nhìn bóng lưng Giang Trừng, trái tim như bị vạn cây kim đâm nghiền, từ những lời nói của Ngụy Anh cùng Giang Trừng, y cơ bản có thể đoán ra, ở nơi này y cùng Ngụy Anh là một đôi, mà mình đã từng làm Giang Trừng tổn thương, dẫn đến hắn chống cự, chán ghét mình như vậy. Y tự làm tự chịu, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn Giang Trừng từng bước rời xa mình.
Giang Trừng đã đi vào Liên Hoa Ổ bỗng nhiên dừng lại bước chân, mà ở nơi hắn đứng, trên mặt đất vốn được bao phủ đầy tuyết trắng lại xuất hiện một đóa một đóa huyết hoa màu đỏ.
Lam Vong Cơ thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được lo lắng trong lòng, một chưởng vung ra môn sinh ngăn cản mình, nháy mắt vọt tới bên người Giang Trừng, trông thấy khuôn mặt của Giang Trừng, sắc mặt lập tức thay đổi nói: "A Trừng?!!"
Chỉ thấy Giang Trừng ở trước mắt sắc mặt trắng như tờ giấy, không có một tia màu máu, mà ở hai lỗ tai cùng khóe miệng Giang Trừng, từng giọt từng giọt máu tươi chảy xuống, không bao lâu liền nhuộm mảnh đất tuyết trắng mà Giang Trừng đang đứng thành một mảnh màu đỏ.
Lam Vong Cơ vội vàng bế Giang Trừng lên, cả người hoang mang rối loạn đã không còn phong thái ngày xưa, một bên bế Giang Trừng chạy vào Liên Hoa Ổ, một bên vội vàng nói: "A Trừng, cố gắng chút, chúng ta đi gặp đại phu!"
Giang Trừng ở trong ngực Lam Vong Cơ vẫn hết sức đẩy Lam Trạm ra, suy yếu nói: "Lam... Vong... Cơ, buông ta xuống."
Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng bởi vì chống cự mình lại phun ra mấy ngụm máu tươi, chỉ có thể hoảng loạn đặt Giang Trừng xuống nền tuyết, Giang Trừng không còn sức để đứng dậy, Lam Vong Cơ cũng ngồi quỳ chân ở bên cạnh Giang Trừng, nửa ôm Giang Trừng nói: "A Trừng, ngươi đi gặp đại phu với ta, ngươi sẽ không có chuyện gì."
Ngụy Anh nhìn thấy Giang Trừng cả người là máu cũng là ngây ngốc nguyên tại chỗ, nghe thấy được lời nói của Lam Vong Cơ mới như sống lại, lập tức quát: "Đại phu đâu?!! Đại phu Giang gia đâu!!! Mau tới cứu người!!"
Môn sinh Giang gia ở bên cạnh thấy vậy, cũng không lo được ngăn cản hai người bọn họ, vội vàng chạy đi thông báo đại phu.
Tinh thần của Giang Trừng bây giờ rất tệ, nhưng hắn vẫn như cũ cười lạnh lùng, không để ý tới cơ thể mình còn đang chảy máu và nói: "Khụ khụ... Không nghĩ tới lại sớm như vậy, khụ khụ... Ta còn tưởng rằng mình có thể lại kéo dài mấy ngày."
Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng không ngừng thổ huyết, mắt đỏ hoe, rống to: "A Trừng! Đừng nói vậy, đại phu sắp đến rồi!"
Nhưng Giang Trừng dường như không cảm giác được mọi thứ xung quanh rối bời, run lẩy bẩy tìm kiếm móc một vật trong ngực mình ra, ném nó cho Ngụy Anh ở bên cạnh: "Đã... ngươi... hôm nay đến, vừa vặn... có thể đem nó trả lại cho ngươi..."
Ngụy Anh mờ mịt nhận lấy xem xét, là một chiếc hộp nhỏ không biết được làm bằng chất liệu gì, linh lực không ngừng tuôn ra từ trong chiếc hộp kia, dung nhập vào thân thể Ngụy Anh, Ngụy Anh mở to hai mắt nhìn nói: "Kim đan?! Ngươi vừa rồi không có kim đan ở đâu ra linh lực."
Giang Trừng nghe điều này, khẽ cười thanh âm đứt quãng nói ra: "Giang gia... để ta giữ lại một đoạn... thời gian linh lực... vẫn là có... năng lực. Ta... Giang Trừng... sạch sẽ... đến, đương nhiên... hẳn là... sạch sẽ... đi, đương nhiên sẽ không... nợ... ngươi cái gì..."
Lam Vong Cơ thấy điều này như thể ngũ lôi đánh xuống đầu, ôm Giang Trừng hét lớn: "Nợ? Cái gì gọi là nợ? Ai nói ngươi nợ hắn? Ngươi bởi vì hắn mà mất đan, hắn trả lại ngươi được gọi là nợ? Muốn nợ cũng là hắn nợ Giang Trừng ngươi! Ngươi như thế nào... ngươi như thế nào..."
Ngụy Anh bên kia trong nháy mắt bùng nổ, tóm lấy Lam Vong Cơ quát: "Ngươi nói cái gì?! Cái gì gọi là bởi vì ta mà mất đan?!!"
Lam Vong Cơ liếc nhìn Ngụy Anh đang điên cuồng, lạnh lùng nói ra: "Chính ngươi nghĩ, vì sao Giang Trừng đói đi không được lại quay về Liên Hoa Ổ trước ngươi."
"Đùng" một tiếng, chiếc hộp trong tay Ngụy Anh rơi trên mặt đất, mà chính hắn khiếp sợ đờ ra ở tại chỗ, tay cũng không tự chủ buông ra cổ áo Lam Vong Cơ.
Giang Trừng cố sức quơ quơ tay, nói: "Ngươi... lại là... từ đâu biết được? ... Thôi, biết... liền biết đi... , dù sao... đã... qua. A Lăng... A Lăng... cũng đã có thể... một mình chống đỡ một phương, ta... có thể... về nhà..."
Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng chậm rãi nhắm lại hai mắt, một bên lau đi máu tươi bên mặt Giang Trừng, một bên con mắt muốn nứt quát lên: "A Trừng! Đừng ngủ! Ngươi tỉnh lại đi! Không được ngủ!"
Không biết lúc nào, bầu trời bắt đầu có tuyết bay lả tả, người Giang gia ở xung quanh đều quỳ gối ở bên cạnh khóc thê lương. Nhưng Lam Vong Cơ lại không nghe thấy gì, y chỉ thấy Giang Trừng ở trong ngực giống như ngủ say.
Qua giây lát, Lam Vong Cơ chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "A Trừng, ngươi ngủ đi, ta... chúng ta về nhà."
Nói xong, liền bế Giang Trừng lên, từng bước một đi vào Liên Hoa Ổ.
Ngụy Anh đã mặt đầy nước mắt, nhìn Lam Vong Cơ tĩnh mịch ở trước mắt, há to miệng, lại không hề nói gì, hắn đã mất đi dũng khí gọi y lại.
Lam Vong Cơ ôm Giang Trừng, xuyên qua từng đạo từng đạo đình viện, không để ý tới những người Giang gia quỳ gối ở bên đường khóc rống, trong miệng lẩm bẩm: "A Trừng, ngươi ngủ đi, chờ ngươi tỉnh lại, ta làm cho ngươi canh sườn củ sen mà ngươi yêu thích, đàn Linh Lung cho ngươi nghe, đợi đến tết nguyên tiêu chúng ta lại đi thả hoa đăng."
Lúc này, Ngụy Anh vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác đứng ở sau lưng Lam Trạm đột nhiên kinh hãi nói: "Lam Trạm! Tóc của ngươi!"
Lam Vong Cơ liếc nhìn mái tóc của mình chậm rãi chuyển bạc, hờ hững nói: "Kiếp này vô duyên cùng quân độ, ba ngàn tóc đen đổi tóc bạc."
Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ mắt liền tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
"Lam Trạm? Lam Trạm? Tỉnh lại đi."
Lam Vong Cơ bị đánh thức bởi một giọng nói quen thuộc, Lam Vong Cơ vừa mở mắt liền nhìn thấy Giang Trừng quan tâm lo lắng.
"Ngươi làm sao vậy? Người đầy mồ hôi, gọi như thế nào cũng không tỉnh."
Lam Vong Cơ nhìn người trước mắt, lập tức ôm chặt lấy người này.
Giang Trừng đột nhiên bị ôm lấy, không hiểu ra làm sao, lại cảm thấy thân thể trong ngực nhẹ nhàng run rẩy, buồn cười nói: "Ô, Hàm Quang Quân cũng sợ ác mộng à!"
Sau đó giống như an ủi chó con, vỗ nhẹ lưng Lam Vong Cơ, khô khan an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi."
Lam Vong Cơ nghe vậy cũng không phủ nhận, yên lặng bò vào trong ngực Giang Trừng, tiếp nhận Giang Trừng trấn an.
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ đột nhiên mở miệng nói: "A Trừng, chúng ta nuôi chó đi."
"Vì sao đột nhiên muốn nuôi chó? Ngươi biết rõ Ngụy Anh..." Giang Trừng vừa nói một nửa, nhìn thấy ánh mắt "oan ức" của người trong ngực, dừng những lời còn lại, sửa lời nói: "Vậy thì... vậy thì nuôi một con đi, nuôi ở biệt viện, không để nó ra ngoài là được."
Lam Vong Cơ nghe điều này lập tức quét đi điệu bộ vừa rồi, ánh trăng còn sớm, giai nhân trong ngực, tất nhiên là phải làm chút gì đó.
Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ đột nhiên đem mình nhào lên trên giường, kinh hãi nói: "Không phải vừa làm xong sao?!! Lam Vong Cơ ngươi sờ nơi nào chứ?!! Á —— Ngươi còn cắn ta?!! Nhanh xuống cho ta... Ưm ưm..."
Ngày kế tiếp, họ Ngụy nào đó biết Liên Hoa Ổ nuôi chó tất nhiên là nổ tung một ngày, về sau lại theo đám người Giang gia lộ ra, ngày đó nổ ra một tiếng gầm giận dữ lên bầu trời Liên Hoa Ổ, câu nói kia là: "Lam Vong Cơ ngươi là tên chó má tâm cơ!!! Lại muốn nuôi chó trong Liên Hoa Ổ!!! Ta muốn cùng ngươi không đội trời chung!!!!"
Liên Hoa Ổ hôm nay vẫn là náo nhiệt như cũ ha!
( Hoàn )
——————————
Hôm nay hoàn phiên ngoại, chính văn ngày mai lấp nha (๑•ั็ω•็ั๑)
=====
Ầy, tôi khá thắc mắc Trạm bên kia tiếp đó thế nào đấy. Đi theo Trừng luôn???? 🤔🤔🤔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro