Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Trạm Trừng] Giang tông chủ không cẩn thận bán chính mình

Author : Mộc Mộc Mộc Bắc.

Cảnh báo, cực kỳ OOC.

=====

Đến từ thái thái @Hòa Du Trạm Trừng phi điển hình mary sue. Toàn văn 6k+, đây là lần đầu tiên thử phong cách vui vẻ. Nhân vật có chút OOC. Thái thái đừng ghét bỏ. 🙏🏻🙏🏻🙏🏻

Mọi người đều biết, Giang tông chủ cùng Hàm Quang Quân là tử thù, hai người có mối quan hệ không hòa thuận vạn năm không đổi. Giang tông chủ luôn là người mở miệng trước, nói xong một câu sắc mặt của Hàm Quang Quân càng lạnh hơn, nói xong hai câu tay của Hàm Quang Quân mò lên Tị Trần, nói xong ba câu, đánh. Đồng thời làm không biết mệt, chỉ có những dịp trang trọng như Thanh Đàm Hội mới có thể tốt hơn một chút, lấy Hàm Quang Quân phất tay áo rời đi kết thúc công việc. Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần săn đêm trừ túy lúc nào hai người cũng có thể gặp nhau, nếu không phải mỗi lần đều đánh nhau kịch liệt, ai cũng cho rằng hai người bọn họ là hẹn nhau cùng đi săn đêm.

Mọi người cũng đều biết, Hàm Quang Quân tâm hệ Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, không tiếc phá gia quy, chịu giới tiên, thế nhưng tình thâm duyên cạn, Di Lăng lão tổ bị bách quỷ cắn trả, chết không toàn thây. Đáng thương Hàm Quang Quân vào mỗi ngày Thanh minh đều lên Loạn Táng Cương để kể về nỗi nhớ thương của mình, nước mắt lưng tròng. Mỗi lần người kể chuyện nói tới chỗ này, cũng không khỏi thở dài cảm thán một câu, đáng thương!

Lam gia đột nhiên tung ra tin tức, nói ít ngày nữa sẽ cùng Vân Mộng Giang thị thông gia, khiến ai cũng bàng hoàng sau đó lại hiểu được. Ôi! Cho dù Di Lăng lão tổ về tây thiên nhiều năm, Hàm Quang Quân vẫn là si tình vẫn như cũ, bây giờ lại bất chấp ràng buộc của thế tục, muốn đón bài vị của Di Lăng lão tổ vào từ đường Lam gia, quả thật đáng tiếc!

Lúc này, một trong những nhân vật chính, Hàm Quang Quân nhân sĩ si tình, mang một vò Thiên Tử Tiếu lên Loạn Táng Cương, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, đổ hết rượu xuống đất, một lúc lâu mở miệng: "Ngụy Anh, ta sắp thành thân, cùng với A Trừng. Đây là rượu mừng của chúng ta."

Ngày thứ hai Di Lăng lão tổ gả vào Lam gia, Lam gia lại truyền ra tin tức rằng Lam gia nhị phu nhân Giang Trừng Giang Vãn Ngâm đã vào tộc phổ Lam gia, đám người: "Ồ!" Đây không phải chuyện đương nhiên sao? Không đúng, chờ một chút, Lam gia nhị phu nhân, ai, Giang Trừng! Đây là Giang Trừng bị điên, hay là Lam gia điên rồi? Hàm Quang Quân không phải đối với Di Lăng lão tổ tình căn thâm chủng sao? Hàm Quang Quân cưới không phải Di Lăng lão tổ sao? Như thế nào biến thành Giang Trừng. Hàm Quang Quân nhất định là bị bức ép.

Người thứ hai ở trong cuộc, Giang Trừng vịn eo đứng dậy khỏi giường long phượng, đừng hiểu lầm, tối hôm qua đánh nhau với Lam Vong Cơ, eo đụng vào góc bàn. Còn chưa lấy lại tinh thần, không đúng, việc này không đúng, ta bắt đầu lại từ đầu.

Từ giao tình giữa mình cùng Lam Vong Cơ mà nói, chinh phạt Xạ Nhật cùng nhau kề vai chiến đấu mấy lần, và cơ bản là quên mất điều đó. Trên Thanh Đàm Hội mình đơn phương cãi nhau với y, khi săn đêm trừ túy mỗi lần đều có thể đánh nhau. Trừ ngày đó ra, chính là mỗi lần tiết Thanh minh đi nhổ cỏ cho sư huynh đoản mệnh của mình đều gặp phải y, mỗi lần mình vừa đến, Lam Trạm nhìn Thiên Tử Tiếu trong tay mình, vẻ mặt u ám, xoay người rời đi.

Lễ Thanh minh lúc trước là một ngoại lệ, mình hiếm khi thiện tâm đại phát, an ủi y vài câu, cho dù là đoạn tụ, cũng còn có rất nhiều hảo hán khác, bảo y đừng nên thắt cổ trên gốc cổ thụ xiêu vẹo, người chết không thể phục sinh. Ai ngờ người kia chỉ là dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm mình, thật lâu cũng không nói lời nào, ngay lúc Giang Trừng còn tưởng rằng lại sắp đánh nhau, yên lặng đưa tay lên Tam Độc, Lam Vong Cơ vậy mà quay người rời đi.

Đi thì đi, Giang Trừng cũng không để ý nhiều, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, mở vò rượu hỏi: "Ngụy Vô Tiện, có thơm không, có muốn uống không? Muốn uống thì nhanh lăn trở về, ngươi không trở về ta không cho ngươi uống. Với lại, ngươi xem thằng ngốc Lam gia kia, thật đáng thương. Liên Hoa Ổ bây giờ rất hùng mạnh, ngươi làm cái gì ta cũng sẽ không trói buộc ngươi..." Nói liên miên lải nhải hồi lâu, Giang Trừng đứng dậy, vỗ vỗ đám cỏ trên người, mang theo mấy vò rượu trống rỗng xuống núi. Hừ, không biết xấu hổ, không trở về,vò rượu cũng không cho ngươi liếm.

Trở lại Liên Hoa Ổ chưa được mấy ngày, liền nghe được tin tức Lam gia sắp có chuyện vui, Giang Trừng cười: "Lam Vong Cơ này thông suốt rồi? Ngụy Vô Tiện, ngươi không về nữa thì thật sự không có người nhớ tới ngươi."

Cho tới khi Giang chủ sự đến bẩm báo, nói Tông chủ Cô Tô Lam thị cầu kiến, Giang Trừng cũng không ngẩng đầu lên: "Có thể nói tới làm gì?"

Giang chủ sự lắc đầu: "Không biết, Lam tông chủ nói đây là chuyện lớn, còn phải đích thân thương lượng với ngài." Giang chủ sự thấy Giang Trừng không có đáp lại, lại thêm một câu: "Lam tông chủ mang rất nhiều thứ."

Giang Trừng hai mắt sáng lên, ngẩng đầu: "Vậy còn lề mề cái gì, còn không mau mời vào." Nói xong cũng đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.

Giang chủ sự vội vàng đuổi theo: "Đã mời vào, đang dùng trà ở tiền sảnh."

"Vậy còn tạm được." Giang Trừng lẩm bẩm: "Đã lấy ra, tự nhiên không thể để cho hắn lấy về." Bước nhanh đi đến tiền sảnh, Giang Trừng suýt bị rương bày đầy sảnh làm cho giật nảy mình, Lam gia đây là phát tài rồi? Thi lễ một cái: "Lam tông chủ đường xa mà đến, Giang mỗ không có tiếp đón từ xa, mong rằng Lam tông chủ chớ trách."

"Đâu có đâu có! Giang tông chủ khách khí." Lam Hi Thần cười đáp lễ, trong lòng lẩm bẩm, đây có lẽ là một lần nhanh nhất của Giang tông chủ ngươi, lần nào gặp ngươi không phải uống xong ba ấm trà mới đợi được người tới, hôm nay lúc này mới uống ba chén mà thôi, hình thức nhỏ.

Giang Trừng nhìn rương ở trên đất hỏi: "Lam tông chủ đây là ý gì?"

"Đây là mười thùng hoàng kim cùng một số thứ nhỏ nhặt khác không đáng tiền, Lam mỗ là thay mặt Lam Vong Cơ cầu hôn với Giang tông chủ."

"Khụ khụ khụ!" Giang Trừng một ngụm nước chưa có nuốt xuống, bị sặc, đỏ mặt ho khan vài tiếng, mới nói: "Lam tông chủ, Giang mỗ tuy biết Lam nhị công tử đối Ngụy Vô Tiện tình căn thâm chủng, nhưng Ngụy Vô Tiện đã đi nhiều năm, bây giờ lại đào phần mộ người, không quá phù hợp!" Nói xong đánh giá mười cái rương ở trên đất, thịt đau, đáng tiếc, lại giấu đầu lòi đuôi thêm một câu: "Đây không phải chuyện tiền bạc."

Lam Hi Thần mỉm cười: "Tiền có thể lại thêm, đào mộ phần thì thôi, cũng không cần phiền toái như vậy, đến lúc đó chỉ cần Giang tông chủ mặc vào hỉ phục, mang theo bài vị của Ngụy công tử là được."

Giang Trừng cảm thấy có gì đó không đúng, đơn giản như vậy? Hơi nghi hoặc: "Thật chứ?"

Lam Hi Thần mỉm cười: "Đương nhiên."

"Các ngươi sẽ không để cho ta mặc quần áo kỳ quái đấy chứ!" Giang Trừng vẫn không yên lòng, đĩa bánh từ trên trời rơi xuống có chút lớn.

"Giang tông chủ yên tâm, hỉ phục kiểu dáng giống với Lam Vong Cơ, đến lúc làm xong cũng có thể mang cho Giang tông chủ xem qua, nếu Giang tông chủ không hài lòng, có thể đổi lại." Lam Hi Thần cười tủm tỉm.

"Một lời đã định." Giang Trừng vỗ bàn quyết định, còn muốn nói cái gì nữa, Ngụy Vô Tiện, nhân tình này của ngươi ta ghi lại, sang năm nhất định đốt thêm cho ngươi chút mỹ nữ người giấy.

"Một lời đã định."

Sau đó đến ngày thành thân, Giang Trừng thay đổi hỉ phục Lam thị đưa tới, đừng nói, còn rất đẹp, hóa ra họa tiết cuộn mây và họa tiết hoa sen chín cánh lại hợp nhau đến vậy. Lam Vong Cơ nhìn cũng ôn hòa hơn trước, thậm chí lúc nhìn thấy mình ánh mắt sáng ngời, Giang Trừng chỉ cho rằng Lam Vong Cơ đang khen hắn, vì vậy cũng đáp một câu: "Ngươi hôm nay cũng rất đẹp."

Lam Vong Cơ dốc sức kiềm chế khóe miệng giương lên, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Ngươi cũng vậy."

Đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng mới phát hiện quên mang bài vị của Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng vỗ trán một cái, như thế nào cũng không ai nhắc nhở hắn, Lam gia bày tình cảnh lớn như vậy, nhưng chính là vì tấm bảng gỗ kia á! Lặng lẽ giật giật ống tay áo của Lam Vong Cơ: "Lam Vong Cơ, ta, xin lỗi! Ta quên mang bài vị của Ngụy Vô Tiện."

Lam Vong Cơ nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nói câu: "Không sao." Bước chân lại nhẹ nhàng mấy phần, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.

Giang Trừng xấu hổ không thôi, cũng không có chú ý, vỗ ngực cam đoan: "Ngươi yên tâm, Vân Mộng Giang thị ta nói lời giữ lời, ngày mai ta trở về lại đưa tới."

Lam Vong Cơ chỉ là gật gật đầu, không nói chuyện, ta ghi nhớ, Vân Mộng Giang thị nói lời giữ lời.

Đến khi hai người dắt hai đầu hồng hoa, bái đường ở trong tiếng chúc mừng của mọi người, sau khi được đưa vào động phòng Giang Trừng mới hậu tri hậu giác phát hiện, không đúng! Bái đường thì thôi, thế nào còn đưa vào động phòng chứ! Giang Trừng ngồi ở trên giường long phượng càng nghĩ càng thấy không đúng, bây giờ ta chạy còn kịp không? Đang nghĩ ngợi thì cửa bị đẩy ra, Lam Vong Cơ cùng một nữ nhân mặc hồng y đi vào.

Nữ nhân này cười rất dịu dàng, thấy Giang Trừng không có trùm khăn đỏ cô dâu cũng không kinh ngạc, liền đi thẳng vào vấn đề, rót một ly rượu cho Lam Vong Cơ và Giang Trừng: "Hai họ một khi ký kết, lễ hợp cẩn đồng cam cộng khổ. Mời Lam công tử cùng Giang tông chủ cộng ẩm rượu hợp cẩn, từ đây mỹ mãn, lương duyên vĩnh kết."

"Không được, chờ một chút." Giang Trừng hoảng sợ, cau mày nhìn Lam Vong Cơ: "Rượu hợp cẩn cũng không cần đi chứ! Với lại, Lam gia các ngươi không phải cấm rượu sao?"

"Chuyện này là khác. Nhất định phải uống." Lam Vong Cơ cực kỳ bình tĩnh, không hề bị lay động.

"Đưa tiền, không phải, lúc cầu hôn cũng không nói chuyện này!" Giang Trừng dựa vào lí lẽ biện luận.

"Thành thân tất có một bước uống rượu hợp cẩn này, không cần nói rõ." Lam Vong Cơ nói những gì mà Lam Hi Thần đã dạy.

Giang Trừng nhất thời không nói nên lời, tựa như là có lý như vậy. Khuyên bảo bản thân, chẳng phải một chén rượu sao? Có chuyện gì lớn, không phải là chưa uống rượu, dù sao cũng sẽ không mất một miếng thịt, dù sao mười thùng vàng đấy! Còn có nhiều châu báu như vậy. Nghĩ tới đây, Giang Trừng cảm thấy tốt hơn, phất tay áo: "Uống."

Lam Vong Cơ kích động không thôi, vòng qua cánh tay Giang Trừng uống cạn ly rượu trong tay, miệng đầy mùi rượu, lòng tràn đầy vui sướng.

Vị nữ tử kia thấy hai người uống rượu xong, thu dọn đồ đạc, thi lễ một cái liền lui ra ngoài.

Giang Trừng nghĩ, hiện tại cũng nên kết thúc! Cũng không thể động phòng cũng phải hắn tới chứ! Chuyện này là không thể nào, thêm tiền cũng không được. Đang miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy bờ vai chìm xuống, quay đầu lại nhìn giật nảy mình, muốn đứng dậy nhưng bị Lam Vong Cơ ôm chặt, không thể thoát ra.

Lam Vong Cơ tựa đầu vào vai Giang Trừng, hơi ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, đầu có chút choáng váng nhưng vẫn chưa thỏa mãn, vươn cánh tay dài khóa chặt người ở trong ngực, môi mỏng khẽ mở: "Động phòng."

Giang Trừng cũng không lo được cái gì, Tử Điện hóa roi, Lam Vong Cơ bị điện giật một chút, có thể thoát thân, đứng lên, nhẫn nhịn tức giận trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ nói: "Giang mỗ đã làm tất cả những gì nên làm, cũng làm hết nghĩa vụ của mình, cáo từ."

Lam Vong Cơ giữ chặt Giang Trừng, hai mắt sương mù mông lung: "Ngươi đi đâu vậy?"

Giang Trừng nóng nảy đẩy tay Lam Vong Cơ ra: "Đương nhiên là về Liên Hoa Ổ ta, chẳng phải thì thế nào?"

Lam Vong Cơ tay bị đẩy ra, lại đổi một cái tay khác giữ chặt: "Không được, động phòng."

"Buông ra." Giang Trừng dùng sức hất tay Lam Vong Cơ, nhưng hất như thế nào cũng không ra, rống lên: "Lam Vong Cơ, ngươi đừng quá đáng. Đường ta cũng bái, rượu hợp cẩn ta cũng uống, ngươi còn muốn thế nào?"

"Động phòng." Lam Vong Cơ cực kỳ bướng bỉnh.

Giang Trừng không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nữa, Tam Độc không có, Tử Điện gào thét mà ra, xông thẳng tới Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ gọi ra Vong Cơ Cầm, tránh thoát một kích. Lam Vong Cơ cười rạng rỡ với Giang Trừng: "Đánh nhau, ta thích."

Giang Trừng nhìn thấy nụ cười tuyết tan của Lam Vong Cơ thì sững sờ, trong đầu hiện ra một từ, hồng nhan họa thủy. Giang Trừng lắc đầu một cái, lại quất một roi tới, tiếng đàn của Lam Vong Cơ vang lên, âm thầm hóa giải. Hai người ngươi đuổi ta chạy, Lam Vong Cơ một bên chạy một bên đứt quãng đàn Phượng Cầu Hoàng. Giang Trừng tức giận đến mức mắng to: "Lam Vong Cơ, ngươi là đồ không biết xấu hổ, đàn cái gì thế hả?"

Lam Vong Cơ một bên tránh roi, một bên chạy, một bên đánh đàn, vẫn không quên quay đầu lại nói với Giang Trừng: "Phượng Cầu Hoàng, ta cầu ngươi."

Giang Trừng đỏ mặt gầm lên: "Ngươi câm miệng lại cho ta, lại đàn lão tử đánh gãy chân của ngươi."

"Ha ha ha ha! Ta cứ đàn." Lam Vong Cơ vô cùng vui vẻ, cười cãi lại, không hề sợ hãi.

Hai người không biết làm loạn bao lâu, cơ hồ hủy đi cả viện tĩnh thất, chỉ là khi tới giờ hợi, Lam Vong Cơ ngoan ngoãn nằm lại trên giường đi ngủ kết thúc. Giang Trừng tức giận mắt trợn trắng, ngươi ngủ thì ngủ, ôm ta có chuyện gì, người nhà họ Lam khí lực lại lớn, Giang Trừng không tránh thoát vô cùng tức giận, cắn một ngụm vào cánh tay Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhíu mày "hừ" một tiếng, bàn tay vô thức vuốt ve lưng Giang Trừng: "Đau, đừng nghịch, đi ngủ." Nhưng sức lực không hề buông lỏng.

Giang Trừng không tránh thoát, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nhân tiện chào hỏi Lam Hi Thần. Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lam Vong Cơ đã biến mất, Giang Trừng bắt đầu một mình hoài nghi nhân sinh.

Giang Trừng trước sau tính toán, mới hiểu được, tên Lam Vong Cơ này sợ không phải cầu mà không được, cho nên cho mình là thế thân của Ngụy Vô Tiện chứ!  Ngay sau đó trong lòng tức giận, Lam Vong Cơ, đừng để ta gặp lại ngươi, vì mười thùng hoàng kim lần này ta không so đo với ngươi, về sau gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần. Hắn đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề liền ngự kiếm về Liên Hoa Ổ, cái gì chưa tới dưới núi không thể ngự kiếm, quản người khác có thể, quản Giang Vãn Ngâm hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Giang Trừng khí thế hùng hổ trở lại Liên Hoa Ổ, mặc trên người vẫn là hỉ phục ngày hôm qua, nói với Giang chủ sự đang chào đón: "Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."

Giang chủ sự thấy Giang Trừng như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói vâng.

Sau khi tắm rửa xong, Giang Trừng buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi, cuối cùng bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

Giang Trừng đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa ra, vô cùng không kiên nhẫn: "Ồn ào cái gì? Từng quy củ đều cho chó ăn rồi?" Sau khi thấy người áo trắng mạt ngạch đứng cách đó không xa, một trận tức giận ập lên trán, giọng điệu đầy mỉa mai: "Hàm Quang Quân cỗ khí thế này xông Liên Hoa Ổ ta, là muốn làm cái gì? Lam lão tiên sinh chính là dạy ngươi như thế?"

Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn Giang Trừng: "Tại sao lại rời đi mà không từ biệt." Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, nhìn Giang Trừng đang ngủ yên trong tay mình, lòng ngọt như mật, nhìn người một hồi lâu mới nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới từ đường, dưới sự chứng kiến ​​của các trưởng lão Lam gia, viết tên Giang Trừng vào gia phả. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, trên đường trở về tĩnh thất còn đang suy nghĩ làm sao nói với Giang Trừng, phỏng đoán Giang Trừng chắc chắn sẽ tức giận, nhưng cũng không sao, chỉ cần đánh y vài roi trút giận là xong. Nghìn tính vạn tính, không có tính tới lúc trở lại tĩnh thất, đối mặt là tĩnh thất trống rỗng, nơi nào có bóng dáng của Giang Trừng, không chút nghĩ ngợi liền đến Liên Hoa Ổ bắt người.

Giang Trừng tức giận cười, dựa vào khung cửa nói: "Giang mỗ là Tông chủ Giang thị, tự nhiên có rất nhiều việc. Hơn nữa, ngày hôm qua Giang mỗ đã đại biểu Giang thị đưa Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đương nhiên công thành lui thân. Nhưng mà cũng tốt, Hàm Quang Quân đã đến, liền đem bài vị Ngụy Vô Tiện mang về đi, cũng miễn cho Giang mỗ đi một chuyến nữa."

"Cùng ta thành thân chính là ngươi, bái đường chính là ngươi, động phòng cũng là ngươi, viết vào gia phả vẫn là ngươi, mắc mớ gì đến Ngụy Vô Tiện!" Lam Vong Cơ lòng như nổi trống, lỗ tai đỏ bừng, lần đầu tiên làm chuyện lưu manh vô lại như này.

"Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ngươi muốn cưới không phải Ngụy Vô Tiện sao? Cái gì gọi là mắc mớ gì đến Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng suýt nữa đứng không vững.

"Không phải, là ngươi, ta muốn cưới cho tới bây giờ đều là ngươi, chỉ có ngươi, Giang Trừng." Lam Vong Cơ đi lên trước, ánh mắt khóa chặt Giang Trừng: "Giang Trừng, ta yêu ngươi, không liên quan tới những người khác. Nếu ngươi không bằng lòng gả, ta gả cũng được."

Giang Trừng bị lời nói của Lam Vong Cơ làm cho choáng váng, một lúc sau mới phản ứng lại, một roi quất tới trên người Lam Vong Cơ: "Ngươi được lắm! Lam Vong Cơ, có phải trước đó ngươi đã bàn bạc với ca ca ngươi từ lâu, gài bẫy lão tử."

Lam Vong Cơ không có tránh, chịu một roi: "Là ngươi nói, Vân Mộng Giang thị nói lời giữ lời, hôm qua có rất nhiều người chứng kiến, ngươi và ta đã là đạo lữ. Ngươi lại không lay động."

"Ngươi đừng có nói gần nói xa cho ta, thành thật trả lời vấn đề của ta, ta liền biết ngươi không có ý tốt, coi trọng Ngụy Vô Tiện cũng là thôi, ngay cả ta ngươi cũng dám đánh chủ ý."

"Ta không thích hắn, chỉ thích ngươi, ngươi theo ta về Vân Thâm có được hay không? Ba ngày sau ta đến Liên Hoa Ổ cùng với ngươi." Lam Vong Cơ chăm chỉ thực hiện tinh thần cốt lõi của kẻ bám đuôi mà Lam Hi Thần đã nói cho mình.

Giang Trừng cũng không nhịn được nữa liền triệu hồi Tam Độc đánh về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ gọi ra Tị Trần phòng thủ, cuối cùng hai người ngươi tới ta đi đánh hai canh giờ, Giang Trừng mới bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay, cưỡng ép mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Chúng đệ tử Giang thị nhìn bóng lưng hai người rời đi, hậu tri hậu giác: "Có phải chúng ta có chủ mẫu rồi hay không." Nhiều năm sau, khi đang cùng nhau đi săn đêm, bọn họ nghe thấy Lam thị tử đệ nói: "Cái đêm mà Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ thành thân, động tĩnh rất lớn. Tông chủ cố ý dặn dò đệ tử ở gần tĩnh thất, cho dù nghe thấy gì, ban đêm không cần đi ra ngoài."

Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ bị Lam Khải Nhân gọi đến, tẩy não một canh giờ, đối mặt với người thầy cũ của mình, Giang Trừng không tiện phát tác, mãi đến khi buồn ngủ mới được thả ra.

Giang Trừng bị cưỡng chế đưa về tĩnh thất, ban ngày đã đánh nhau một trận với Lam Vong Cơ, cũng lười đánh nữa, cho đến khi Lam Vong Cơ nằm cùng giường với hắn và ngủ thiếp đi cũng chẳng nói nhiều một câu. Tự an ủi mình, không sao, nhẫn nhịn một chút, ba ngày sau liền có thể giải phóng.

Ba ngày sau, Giang Trừng rốt cục có thể trở lại Liên Hoa Ổ, chỉ là bên cạnh còn có Lam Vong Cơ xách hành lý đi theo. Giang Trừng mềm rắn đủ cả, Lam Vong Cơ gặp chiêu phá chiêu. Giang Trừng hết cách rồi, chỉ có thể suy nghĩ khả năng nhốt Lam Vong Cơ ở ngoài cửa là bao nhiêu.

Lam Vong Cơ nhìn ra Giang Trừng lại đang nghĩ ra ý xấu, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Nếu ngươi không để ta vào trong nhà, ta sẽ ở cổng Liên Hoa Ổ đàn Phượng Cầu Hoàng cho đến khi ngươi cho ta vào mới thôi."

Giang Trừng bị y nhìn thấu tâm tư, cười lạnh một tiếng: "U! Hàm Quang Quân thật đúng là bản lĩnh a!"

Ngay khi cả hai tiếp đất, liền được môn sinh Liên Hoa Ổ nồng nhiệt chào đón, giọng nói đồng đều, giống như hô khẩu hiệu: "Tông chủ, chủ mẫu, một đường vất vả."

Giang Trừng giận không chỗ phát tiết, đang muốn lên tiếng, Lam Vong Cơ giành trước mở miệng: "Không có chuyện gì, A Trừng ăn không quen đồ ăn Vân Thâm Bất Tri Xứ, lát nữa nhớ chuẩn bị thêm món mà A Trừng thích."

Giang Trừng cười lạnh: "Hàm Quang Quân thật sự là không coi mình là người ngoài ha!"

Lam Vong Cơ không để tâm: "Vốn là người một nhà."

Lam Vong Cơ làm tận chức trách chủ mẫu, năm đầu tiên mua chuộc lòng người, năm thứ hai giúp đỡ Giang Trừng huấn luyện môn sinh, năm thứ ba cùng Giang Trừng dẫn đệ tử đi săn đêm, năm thứ tư thỉnh thoảng giúp Giang Trừng xử lý một chút tông vụ. Cuối tháng mỗi tháng bền lòng vững dạ nắm lấy Giang Trừng về Vân Thâm Bất Tri Xứ ở hai ngày, ba tháng trước phải đánh hai canh giờ mới có thể bắt lấy, ba tháng sau đánh một canh giờ liền có thể bắt lấy, về sau không cần đánh, dụ dỗ một chút sẽ đồng ý. Trong khoảng thời gian này, Hàm Quang Quân đã luyện được một kỹ năng nấu ăn ngon, điều này khiến Giang Trừng có chút mong đợi về việc cuối tháng sẽ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng Giang tông chủ sẽ không nói ra.

Vào năm thứ năm, Ngụy Vô Tiện trở về, trên núi Đại Phạm Lam Vong Cơ không chút do dự đem Ngụy Anh mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cắt đứt mọi khả năng Giang Trừng và Ngụy Anh chung đụng. Thậm chí cuối tháng cũng không có đi bắt Giang Trừng về Vân Thâm Bất Tri Xứ ở.

Giang Trừng có chút phiền muộn, nhưng vẫn kêu người đem một tờ ly hôn đến Vân Thâm. Một mình tại thư phòng nghiến răng nghiến lợi, Lam Vong Cơ, nếu ngươi dám ký, ngươi chết chắc. Kết quả, không đợi được đơn ly hôn Lam Vong Cơ gửi về, lại chờ đến Lam Vong Cơ.

Giang Trừng đang giãy dụa chua xót không biết từ đâu đến, vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ càng là giận không chỗ phát tiết. Hắn còn chưa mở miệng, Lam Vong Cơ liền nổi giận đùng đùng mở miệng: "Vì sao muốn ly hôn?"

Giang Trừng nóng nảy: "Hừ! Ngụy Vô Tiện không phải trở về rồi sao?" Ngươi còn chiếm lấy thế thân làm cái gì? Nửa câu nói sau còn chưa nói ra, liền bị Lam Vong Cơ đỏ mắt cắt ngang: "Ngươi vì hắn, liền vì hắn, muốn ly hôn với ta."

"Cái gì gọi là ta vì hắn? Không phải ngươi thấy người ta vừa về liền không thể chờ đợi được nữa đem người về Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu rồi? Ta như vậy, không phải nhường chỗ cho các ngươi sao."

"Ta nói rồi, ta không thích hắn, chưa bao giờ yêu thích, chỉ thích ngươi. Tại sao ngươi lại không tin ta. Giang Trừng, đã nhiều năm như vậy, không bỏ xuống được hắn chính là ngươi, không phải ta. Ngươi ly hôn với ta, rốt cuộc là dọn vị trí cho ta, hay là để ta dọn vị trí cho Ngụy Anh?"

Giang Trừng cố gắng nhớ lại, Lam Vong Cơ đã từng nói sao? Vắt hết óc cũng không nhớ ra được, nhưng cũng thở dài một hơi, cười ngạo nghễ: "Hắn vốn là người Giang gia, thuộc hạ của ta, nào cần ngươi nhường chỗ. Ngươi trở về nói hắn chơi xong thì nhanh lăn trở về, nếu không thì vĩnh viễn đừng về."

Đến lúc này, chuyện ly hôn, liền như lật sách. Lam Vong Cơ vốn định ăn định tâm hoàn, không ăn được, lại bị đuổi ra khỏi phòng một cách không thương tiếc.

Ngay khi Lam Vong Cơ vừa rời đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện liền không nhịn được lén lút chạy về Vân Mộng. Khi nhìn lại, vô cùng hối hận vì những gì đã làm trên núi Đại Phạm.  Dù sao chăng nữa, bây giờ đã trở về, cũng không còn là Di Lăng lão tổ người gọi người đánh, tự nhiên là muốn về nhà.

Ngụy Vô Tiện trở lại Liên Hoa Ổ đã là ba ngày sau, bị Giang Trừng không nhẹ không nặng đánh vài roi, quỳ ở từ đường một ngày, sau đó bị Giang Trừng đuổi ra ngoài điều tra quỷ thủ với Lam Vong Cơ.

Sau đó vì bận điều tra quỷ thủ, Lam Vong Cơ ít trở lại Liên Hoa Ổ hơn, nhưng mà mỗi tháng sẽ gửi cho Giang Trừng một phong thư dày đặc. Mặc dù Giang Trừng không trả lời một phong.

Không có xông từ đường, không ai nói về chân tướng kim đan, miếu Quan Âm cũng không có xa nhau. Hửng đông hết thảy đều kết thúc, một mảnh hỗn loạn, Giang Trừng không nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, tìm tới Lam Vong Cơ hỏi: "Ngụy Vô Tiện đâu!"

"Ta bảo hắn ra ngoài dạo chơi đi, còn bảo hắn hai năm tới không được quay lại."

"Ai bảo ngươi nói với hắn như vậy, ta sắp mệt chết rồi, ngươi ngược lại thì hay, còn bảo hắn đi dạo chơi, tặng không sức lao động không biết dùng!"

Lam Vong Cơ không có một chút nào áy náy: "Không cần hắn giúp, ta là chủ mẫu Giang thị, ta giúp ngươi là đủ. Ta cho ngươi dùng."

Một năm này, Lam Vong Cơ rốt cục ăn vào định tâm hoàn, cùng người yêu thực hiện sinh mệnh đại hài hòa đến trễ bảy năm.

Một ngày nọ, Giang Trừng đột nhiên nhớ tới một chuyện, không đúng! Nếu Lam Vong Cơ vẫn luôn thích hắn, vậy tại sao Thanh minh hàng năm đều đi Loạn Táng Cương? Hắn nghĩ như vậy, cũng hỏi ra.

Thật ra thì, mỗi lần Lam Vong Cơ lên Loạn Táng Cương đều rót một bình Thiên Tử Tiếu cho Ngụy Vô Tiện, sau đó dặn dò hắn: "Uống rượu, ngươi cũng đừng trở về, A Trừng còn không có thích ta." Lại còn thành kính cầu nguyện, hi vọng ngươi phù hộ ta, sớm ngày cùng A Trừng tu thành chính quả.

Lam Vong Cơ không nói ra được, cho nên chỉ có thể chặn miệng Giang Trừng, thông qua vận động, để cho hắn tạm thời quên đi chuyện này.

=====

Mọi người truy cập wattpad trên trình duyệt PC kiểu gì vậy? Ngày xưa bị chặn chỉ cần tải Cốc Cốc là dùng được, sau đó Cốc Cốc cũng tịt phải tải Hola VNP để dùng. Cơ mà tôi đang gặp vấn đề với VNP. Trước đây 1 ngày tui dùng full cả ngày được, không giới hạn số giờ online. Sau đó thì tôi bị hạn chế thời gian, là cho dùng 3 tiếng free. Cho đến hôm nay, tôi chỉ dùng được 15 phút, tương lai chắc không dùng được nữa, đến lúc đó tôi đành nghỉ dùng wattpad thôi... 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro