[Trạm Trừng] Diện than như thử đa kiều • Tế
Author : Đao Đao
Đây là 1 trong những đoản trong đợt collab tiết Thanh Minh - Diện Than Như Thử Đa Kiều (mới đây), được các tác giả lên kế hoạch từ tết nguyên đán.
=====
Núi có cây cây có cành, lòng ta mến người người chẳng biết.
Ngụy Anh chết năm thứ tư.
Lam Vong Cơ cuối cùng rời Lam gia, y cõng đàn tìm kiếm khắp nơi, một lần lại một lần, vấn linh khúc từng phần từ thạo đến tinh thông.
Y nhớ điên cuồng nhưng lại nhút nhát không dám đi tới Loạn Tán Cương.
Thậm chí ba chữ này cũng có thể làm cho y đau đớn phệ tâm.
Giang Trừng chỉ có một mình, ở dưới sự trợ giúp của Ngu thị Liên Hoa Ổ dần dần khôi phục lầu ốc ngày xưa. Giúp đỡ người khi gặp khó khăn? Không có, nhiều lắm cũng chỉ là thuận nước giong thuyền.
Tiết Thanh Minh ngày ấy, hắn đẩy ra tôi tớ, một mình đi vào Loạn Tán Cương, tẩu thi trên núi bập bẹ ríu rít khiến hắn đau đầu.
Hắn không biết đây là lần thứ mấy đạp lên con đường này, nơi cỏ dại trước đây đã bị hắn đạp thành một con đường.
Điểm cuối cùng là phần mộ của Ngụy Anh, nói là phần mộ cũng chỉ có một khối đá, ngay cả phần mộ để ghi nhớ cũng không có.
Hắn mở ra túi gấm mang theo, lấy ra tế phẩm cùng tiền giấy, nhóm một đống lửa đốt cho Ngụy Anh.
"Không có mang canh cho ngươi, để ngươi chết thèm đi, chờ khi nào tâm tình ta tốt, nhiều nhất cũng là để ngươi ngửi mùi vị."
Phía sau hắn truyền đến thanh âm sột soạt, ánh sáng màu lam đánh về phía hắn.
Binh khí vừa va chạm, linh lực vừa va chạm, giữa một chiêu, Lam Trạm bị Giang Trừng đè sấp ở dưới người.
Mùi bùn đất tanh hôi tràn đầy xoang mũi y, khiến y càng trở nên tức giận.
Giang Trừng ngồi ở trên người y, một tay kìm lại cánh tay của y, một tay khác giơ bầu rượu lên uống một ngụm.
"Lam nhị công tử bị giam ba năm, đi ra lại không nghĩ tới lại thành một tên phế nhân. Hừ, Lam lão tiên sinh sợ không phải sẽ khóc đi."
Giang Trừng nói lời này từ từ chậm rãi, hờ hững.
"Im miệng!"
"Ngươi không xứng!"
Lam Trạm bị hắn đặt ở dưới thân tức giận công tâm, không còn một chút lý trí, vừa rồi đánh nhau cũng vậy, không có quy tắc, chẳng qua là cho hả giận.
"Lam nhị công tử say rồi, nói những lời không có phép tắc như vậy."
Giang Trừng mệt mỏi, lười nhác chọc y, không thèm để ý y.
Hắn thẳng thắn nâng bầu rượu lên trên mặt Lam Vong Cơ, không để y kịp phản ứng, hắn liền trở tay rót rượu vào trong miệng của y.
Lam Vong Cơ uống khá nhiều rượu cay, thậm chí hít vào khí quản không ít, cay không chịu nổi.
"Khụ khụ! Giang Vãn Ngâm... Khụ! Ngươi... A!"
Lam Vong Cơ chưa bao giờ chật vật như vậy.
Giang Trừng dốc cạn, bình rượu trống rỗng.
"Ngươi thấy đấy, đoạt rượu của ngươi cũng không phải là ta."
Hắn nhìn bia mộ nói.
Lam Vong Cơ ở dưới người hắn vừa rồi còn ho khan, bây giờ lại không một tiếng.
Liếc nhìn.
Mẹ nó, như thế này cũng có thể ngủ.
Giang tông chủ đứng lên, phủi mông một cái dự định rời đi.
Thân ảnh màu trắng phía sau từ từ bò dậy khỏi mặt đất, trở nên vô cùng bẩn thỉu.
Giang Trừng cho rằng y muốn đi qua đánh hắn, nhưng mà y đi ngang qua hắn, ôm chặt lấy bia mộ của Ngụy Vô Tiện không buông, còn cọ sát.
Trong miệng vẫn luôn gọi "Ngụy Anh Ngụy Anh".
Hắn hôm nay xem như mở mang kiến thức, đáng tiếc không mang theo lưu kim quyển trục, thu cảnh tượng nào vào trong quyển trục.
Giang Trừng đang định rời đi, tẩu thi ở vùng phụ cận rất đúng lúc mà rên rỉ gào thét.
Mẹ nhà nó.
Trong lòng mắng một tiếng, cam chịu số phận tóm lấy cổ áo sau gáy Lam Vong Cơ muốn kéo y rời đi.
Người ta lại sống chết không buông tay, bia mộ cũng sắp bị y nhổ.
Giang Trừng hai tay nắm ở chuôi kiếm Tam Độc, sử dụng nó như một cây gậy tàn nhẫn đánh ngất Lam Vong Cơ rồi lôi đi.
Ngụy Anh chết năm thứ năm.
Ông trời tác hợp, số lần Lam Vong Cơ gặp Giang Trừng càng ngày càng tăng.
Kề vai chiến đấu chuyện như này ở lúc mới bắt đầu thì ghét bỏ muốn chết, sau lại không giãy giụa, hai người tự nhiên mà ở cạnh nhau.
Ví dụ như Giang tông chủ thích vung roi quét ngang, đừng hỏi, hỏi chính là đau chân.
Lam Trạm thích chọn chỗ cao gảy đàn, đừng hỏi, hỏi chính là sáng chói mắt.
Ở tiết Thanh Minh năm đó, bầu không khí giữa hai người đã không còn là giương cung bạt kiếm trước kia, mà là trở nên hòa hoãn chút, sơ giao đi.
Tiết Thanh Minh năm thứ sáu sau khi Ngụy Anh chết.
Hai người bọn họ có thể ngồi xuống cùng nhau hai canh giờ không động thủ.
Tiết Thanh Minh năm thứ bảy sau khi Ngụy Anh chết.
Hai người bọn họ không còn động thủ, chỉ là an tĩnh ngồi.
Tiết Thanh Minh năm thứ tám sau khi Ngụy Anh chết.
Bọn họ có thể miễn cưỡng ôn hoà nhã nhặn ngồi xuống uống một chén, đương nhiên là trà không phải rượu.
Tiết Thanh Minh năm thứ chín sau khi Ngụy Anh chết.
Người tới chỉ có một mình Giang Trừng.
Lam Vong Cơ gần đây trốn tránh hắn, có trời mới biết vì sao.
Giang Trừng vẫn giống như trước kia, nói chuyện với y, đông một câu tây một câu tán gẫu. Chỉ là chính hắn cũng không phát hiện, ba câu không rời một người Lam Vong Cơ.
Tiết Thanh Minh năm thứ mười sau khi Ngụy Anh chết.
Hai người đến với nhau, bầu không khí giữa hai người bọn họ đã thay đổi, so với trước đây thân thiết hơn.
Tiết Thanh Minh năm thứ mười một sau khi Ngụy Anh chết.
Hai người bọn họ mười ngón đan xen.
Tiết Thanh Minh năm thứ mười hai sau khi Ngụy Anh chết.
Giang Trừng tới trước, hắn một tay chắp sau lưng, một tay đang vuốt ve thứ gì đó.
Chính hắn cũng cảm thấy vừa đáng giận lại vừa buồn cười, vẫn cứ là một ngày tiết Thanh Minh này, trở thành thời gian đặc thù nhất trong cuộc đời hai người bọn họ.
Giang Trừng nhẹ nhàng cong khóe miệng, nếu như Ngụy Vô Tiện ở đây phỏng chừng bị dọa rớt cằm.
Phía sau hắn truyền đến âm thanh sột soạt.
"Lam Trạm!"
Ánh sáng màu lam đánh về phía hắn.
Một cái tay tàn nhẫn mà đâm xuyên lồng ngực hắn, trong tay là trái tim của hắn vẫn còn đang đập thình thịch nhưng lại lạnh giá đau đớn.
Người trước mặt vẫn là khuôn mặt quen thuộc, thậm chí cũng không nhíu mày một cái.
Đau đớn kịch liệt lan tràn từ nơi lồng ngực, hắn phun ra một ngụm máu lớn, làm bẩn quần áo người trước mắt.
Trong chớp mắt, trong đầu Giang Trừng có một ý niệm!
Con tà ma này lại biến thành hình dạng của người khác! Ngay cả linh lực cũng rất giống, vậy đợi chút nữa Lam Trạm đến...
Nghĩ đến đây, hắn nuốt xuống tanh ngọt ở cổ họng, dùng hết khí lực toàn thân còn lại xuyên qua ngọc bội bên hông y, sau đó liền mất đi ý thức.
Hắn không có chú ý tới, khối ngọc bội bên hông mà hắn coi là "tà ma" cùng với ngọc bội của hắn là một đôi phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Không sai, đây chính là Lam Trạm.
Y tiếp được Giang Trừng ngã xuống, đặt ở dưới đất, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn một lúc lâu.
Sau đó, y vô tình giật ngọc bội bên hông xuống ném đi.
Tay niết một quyết, trận pháp chuẩn bị kỹ càng từ trước khởi động, mặt đất rung động, không khí rung chuyển.
Lấy tâm làm tế, lấy tình làm cơ sở.
Đổi người trở về.
( Một )
Giang Trừng vẫn cảm thấy hắn cùng Lam Trạm là vĩnh viễn sẽ không có giao thoa, lại hoặc là nói giao thoa chỉ là đơn phương.
Có đánh chết hắn cũng sẽ không nói với Lam Trạm, hắn thật ra vô cùng hâm mộ y, cho tới bây giờ cũng thế.
Ở trước khi tới Vân Thâm theo học từng tham gia một lần công tử yến. Thế gia công tử đều tề tụ, danh sách thế gia công tử cũng là được xếp hạng vào thời điểm đó.
Sắp xếp đứng hạng thế gia công tử dựa vào bắn tên.
Lam Trạm Lam Hoán phía sau có thúc phụ cùng phụ thân của bọn họ. Hai người từ ái mà nhìn con cùng cháu trai của mình, ánh mắt kia Giang Trừng chỉ nhìn thấy ở lúc Giang Phong Miên khen ngợi Ngụy Anh.
Nhiếp Hoài Tang phía sau có đại ca của hắn, phía sau Kim Tử Hiên thì có mẫu thân.
Hắn không ngoái lại nhìn, phía sau là khung cảnh như thế nào hắn cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Không có một ai.
Phụ thân nhìn Ngụy Anh bằng ánh mắt hiền hòa, cũng chỉ có Ngụy Anh, hắn đã từng mong đợi, hắn đã từng tìm tòi trong mắt của phụ thân có hắn hay không.
Tỷ tỷ cổ vũ trợ uy cho hai người bọn hắn, trước tiên là cười với Ngụy Anh, sau đó mới là hắn.
Cảm giác quen thuộc nổi lên từ đầu ngón tay, hắn không nói gì. Chạm vào ngón tay nắn vuốt, tạm thời cho là dây cung rung động khiến lòng bàn tay tê dại.
"Giang Trừng! Tiểu tử thúi ngẩn người làm cái gì vậy, còn chưa tới đây."
Vẫn là chanh chua như trước nhưng ở Giang Trừng nghe lại có một tia vị ngọt, giống như dưỡng khí sau khi chết chìm.
Không nhiều, đủ cứu mạng.
Kể từ đó, trong lòng của hắn vẫn luôn có một câu hỏi.
Ở lúc thở không nổi quay đầu nhìn một chút, có người. Đó là một loại hạnh phúc ra sao? Mười ngón đan xen là nhiệt độ ra sao?
Giang Trừng mơ hồ có thiện cảm với Lam Trạm là ở lúc chinh phạt Xạ Nhật, có điều khi đó chiến tranh khói lửa, một mình hắn chèo chống một gia tộc lụi tàn tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, nóng lòng báo thù, cần phải cố gắng hết sức, làm sao sẽ phát hiện chứ.
Hắn khi đó tuy là tông chủ, thế nhưng tiên môn bách gia cũng không xem trọng vị tiểu Giang tông chủ mới nhậm chức này.
Nhiều lần liều mạng chém giết, là ý niệm gì có thể để cho hắn sống sót trở về.
Là tỷ tỷ, là Ngụy Anh, hay là ánh mắt thất vọng của cha mẹ.
"Giang Trừng!"
Lam Trạm lưng tựa vào lưng hắn gọi hắn một tiếng đánh thức hắn, hắn tỉnh lại từ trong cơn điên dại, thấy rõ cục diện. Đây không phải là lúc để chết.
Thanh Tùy Tiện hắn cõng phía sau kẹp ở giữa hắn cùng Lam Trạm mơ hồ nóng lên.
Hai người bọn họ rất nhiều lần kề vai chiến đấu, có thể nói như vậy, loại tuyệt cảnh nào cũng đã trải qua.
Ngụy Anh ăn nói khéo léo, có rất nhiều bạn bè, mà Giang Trừng chỉ có một mình Ngụy Anh. Vì vậy, giống với Lam Trạm, có thể có quá mệnh giao tình, hắn quyết định cho y một cái nhìn tốt, nhiều nhất chính là tha thứ cho vẻ mặt lạnh lùng của y ở lúc cầu học.
Lúc hắn ý thức được, là một năm nào đó sau khi Ngụy Anh chết, hắn ngẫu nhiên gặp Lam Trạm ở một ngôi làng.
Nghe nói nơi này có quỷ tu tà ma ẩn hiện, Giang tông chủ tự mình dẫn người đi tới, Lam nhị công tử gặp loạn tất ra tất nhiên cũng không thể vắng mặt.
Dựa theo lời nói thì đây là một tân nương quỷ, nửa đêm ra bắt một nam một nữ bái đường, nhưng là không có ai có thể sống mà bước ra khỏi lễ đường, đợi đến khi mọi người phát hiện ra thì phía dưới nam tử - phân thân bị tàn nhẫn cắt đứt, mất máu mà chết. Mà nữ tử cũng bị cào rách mặt, bị phá hủy toàn bộ.
Hai người ở nơi vắng vẻ này tra tới tra lui, rốt cuộc rõ ràng chân tướng.
Tân nương quỷ này thật ra là một nam nhi! Không sai, nam nhi giả nữ trang.
Hắn từ nhỏ bị người trong nhà ép nam giả nữ trang, mà người yêu của hắn là người duy nhất không xem thường hắn.
Tình yêu của hắn cùng người đó không được thế tục tán đồng, hắn cùng người yêu của hắn đã từng ước định, cho dù xảy ra chuyện gì, khi phu thê giao bái gã nhất định sẽ ở bên cạnh hắn!
Cuối cùng nuốt lời hay không cũng không quan trọng nữa, người trước mắt đã biến thành tà ma tràn ngập ai oán.
Giang Trừng được phủ một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, xung quanh đều là thứ mà dân gian dùng để kết hôn, màu đỏ rực rỡ, biết bao vui mừng.
Nhưng bây giờ điều này lại làm cho Giang Trừng cảm thấy lạnh cả người.
Hắn được lễ đồng nâng đỡ, từng bước một đi vào lễ đường, có thể cảm giác được bên cạnh có người, là Lam Trạm.
Giang tông chủ tức giận, tại sao bổn tông chủ phải đóng vai tân nương, nhưng việc quan trọng trước mắt là không được quấy nhiễu tà ma.
Khi Lam Trạm muốn tiếp nhận tay hắn dắt đi, tà ma ở một bên hung dữ nhìn y chằm chằm, giống như bàn tay này là tuyệt thế trân bảo, không thể chạm vào.
Y rụt tay lại, thế nhưng người chủ lễ không đưa ra thêm chỉ dẫn tiếp theo.
Không khí trở nên lạnh giá ngạt thở, tiếng hít thở của hai người sống duy nhất ở đây càng rõ ràng.
Tà ma đi về phía hai người bọn họ, Giang Trừng nghe thấy tiếng bước chân, ngón tay giấu ở trong tay áo vuốt ve Tử Điện, sẵn sàng quất nó một roi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này Lam Trạm ở bên cạnh tới gần hắn, nắm chặt lấy tay Giang Trừng, mười ngón đan xen.
Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm lần đầu tiên trong đời toàn thân cứng ngắc, thậm chí quên hô hấp.
Hắn vốn không nhìn thấu tâm tư của Lam Trạm, bây giờ mười ngón đan xen, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua lòng bàn tay, cực kỳ an tâm, mây khói che tâm cản mắt dần dần tản ra, một trái tim nhảy thình thịch.
May là có khăn voan che chắn, nếu không hắn biết giấu mặt đi đâu.
Tà ma dừng bước, đợi hắn kịp phản ứng lại là Lam Trạm kéo tay của hắn ra hiệu hắn bái đường.
Đáng thương Giang tông chủ của chúng ta toàn thân cứng ngắc không biết phải làm sao, dẫm lên làn váy, ngã vào trên người Lam Trạm.
Mùi đàn hương phả vào mặt, thế nhưng là hắn không có tâm tư nhi nữ tình trường. Hai người thần sắc khẩn trương, nhìn chằm chằm tà ma kia, cũng may nó cũng không có phản ứng gì.
Giang Trừng âm thầm thở dài một hơi, hai người bái đường.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Mỗi một lần bái, tà ma kia lại trở nên phẫn hận, nôn nóng.
Ở lúc người chủ trì nói phu thê giao bái hai người bọn họ không hề động đậy.
Bởi vì tà ma kia đã tấn công tới!
Giang Trừng giật xuống khăn voan trên đầu, gọi ra Tử Điện.
'Ta nhớ có một lần ta mang búa lên núi đốn củi bị lạc đường, sắc trời dần tối, ta bị thương đầy mình làm sao có thể trở về.
Khi đó ta gặp ngươi, ngươi lại gần muốn nắm lấy tay ta, ta sợ làm bẩn ngươi nên từ chối.
Ngươi xé xuống một mảnh đỏ hồng trên áo ngươi, để ta nắm một đầu, còn ngươi nắm đầu bên kia dẫn ta xuống núi.
Ngươi nói như vậy sẽ không sao.
Ta vẫn nhớ cảm xúc khi cầm mảnh vải kia, hai chúng ta vui vẻ nắm lấy giống như đang ở trên lễ đường dắt lấy dải lụa hồng cầu.
Đợi đến sau đó chúng ta ở cùng nhau, ta liền nghĩ.
Chờ đến lúc chúng ta tổ chức hỉ sự, không cần dắt dải lụa, trực tiếp dắt tay là được.
Ta một mình ở trong lễ đường đợi rất lâu.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường niệm rất nhiều lần.
Ngươi cuối cùng vì sao không tới chứ.'
"A ——!!"
Giang Trừng từ trong hôn mê bừng tỉnh, tà ma phóng tới hắn liền mang theo hồi ức tình cảm khi còn sống đồng thời đi vào trong đầu hắn.
Hắn nắm chặt ngực áo, đau, rất đau. Nhưng là trên người cũng không có vết thương, muốn chữa trị cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Chờ hắn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, giương mắt nhìn xung quanh vẫn là bày biện như cũ, nhưng mà không có bóng người quen thuộc.
Hắn không để ý tới vết thương xuống giường chạy ra ngoài.
"Giang Trừng?"
Hắn dừng lại, lại giống như bị thứ gì mạnh mẽ đập vào tim.
Một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên ở sau lưng hắn, hắn quay đầu liền có thể nhìn thấy người cao hơn hắn một chút ân cần nhìn hắn.
"... Lam Trạm."
Hắn giả vờ không hề hấn gì, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng miệng lưỡi sắc sảo, khiến người ta sợ hãi. Một loại xúc động chưa từng có đang kêu gào trong huyết dịch của hắn, cũng chỉ có hắn biết, hắn muốn đi qua ôm y biết bao nhiêu.
Giang Trừng chợt nhớ tới hai nghi vấn khi còn nhỏ, hắn cảm thấy rằng mình đã có câu trả lời.
Có người ở phía sau, là không kìm né được chạm tới. Nhiệt độ mười ngón đan xen, là an tâm khiến người say mê.
( Hai )
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn vẫn sẽ có loại cảm giác này sao?
Giang Trừng cũng chưa chết, rất thần kỳ, cũng rất buồn cười.
Khi hắn tỉnh lại cũng không có dò hỏi tôi tớ tất cả mọi chuyện, không một chữ, hắn chỉ là vẻ mặt hờ hững, sau đó cười, tựa nhự quan hệ của hắn cùng Lam Trạm chưa bao giờ chuyển biến tốt.
Hắn tự nhiên không quên những gì hắn nhìn thấy khi còn ý thức cuối cùng, người mà hắn tưởng rằng là tà ma, ánh huỳnh quang nhàn nhạt ở bên hông quá chói mắt dưới bộ quần áo màu trắng, hắn đau như sắp khóc ra máu, tựa như mạnh mẽ khoét ra đôi mắt.
Hắn cho rằng không đụng vào là đủ rồi, tuyệt vọng như vậy, đủ để đè bẹp sự phản bội tra tấn hắn, đau thấu tim gan, tê tâm liệt phế cũng sẽ không xông phá được cái kén sau cùng, hắn còn có thể kéo dài hơi tàn một hồi, thế nhưng là tuyệt vọng thực cốt cuối cùng ở dưới đáy lòng ủ thành độc dược trí mạng, từng chút từng chút từng bước xâm chiếm tinh thần của hắn, thân thể của hắn.
Ngươi hỏi hắn hận sao? Hắn chắc chắn sẽ trả lời quả quyết.
Thật sự hận sao? Không, hắn nhẹ dạ, không hận được.
Không thể hận, yêu không được, không bỏ xuống được.
Hắn đẩy ra tất cả mọi người, tự giam mình ở trong phòng. Xoa lên vết thương trên ngực, nhìn lên mặt trăng, rơi nước mắt, mỉm cười, cuối cùng khóc đến điên cuồng, cười đến điên cuồng, đau đớn.
Chúng đệ tử không người nào dám tới gần, không phải là họ sợ tông chủ, vậy rốt cuộc là sợ điều gì, bọn họ cũng không nói lên được, bọn họ chỉ biết những điều mà tông chủ đã trải qua, là cơn ác mộng mà bọn họ cả đời không dám nghĩ đến.
Bế quan một năm, nếu không phải Kim Lăng quấy rầy Giang Trừng, thế nhân sẽ nghĩ rằng Tam Độc Thánh Thủ một lòng hướng đạo, không hỏi trần thế.
Năm này là.
Năm thứ mười ba sau khi Ngụy Anh chết.
Hoàng hôn u ám, núi Đại Phạm.
Một năm không gặp thân ảnh màu trắng, khi gặp lại nhau một lần nữa thời gian dường như trùng lặp với đêm một năm trước. Mọi người đều nói rằng thời gian có thể chữa lành vết thương, hắn thấy chỉ là nói nhảm.
Không phải vậy vì sao trái tim lại đau đớn khiến hắn suýt chút nữa ngã xuống.
Giang Trừng hắn cũng không nói gì, khinh thường mở miệng, không muốn dây dưa, bất kỳ giao tiếp bằng ánh mắt lời nói nào cũng sẽ khiến hắn cảm thấy buồn nôn, đều có thể trực tiếp đưa hắn trở lại khoảnh khắc ngọt ngào trước đó, trái tim sẽ không tự chủ được gục gã một lần nữa, bên trong lại mơ hồ lộ ra máu thịt be bét một lần nữa, Giang Trừng muốn tát mình một cái mắng một câu đồ ngu không biết xấu hổ.
Hắn cảm thấy trái tim nhỏ bé tội nghiệp của mình gần như không thể sống sót vào tối nay.
Đầu tiên là tên khốn họ Mạc này dùng bàng môn tà đạo bắt nạt Kim Lăng, sau đó nhìn thấy tên đại hỗn trướng này.
Cuối cùng là ngự sáo, Ôn Ninh.
Khi Lam Trạm bảo vệ Mạc Huyền Vũ ở phía sau, Giang Trừng cấp hỏa công tâm, lại không ngừng ho khan, cuối cùng thậm chí nôn mửa, giống như là nôn ra nội tạng, nôn ra linh hồn.
Giang Trừng rất ít khóc, cho dù chịu oan ức lớn như thế nào hắn cũng chưa bao giờ khóc.
Cũng đúng, ai có thể liên hệ được Tam Độc Thánh Thủ hung ác nham hiểm tàn nhẫn cùng khóc lại với nhau.
Chính hắn cũng cho là vậy, hắn không có nhu nhược như thế.
Thế nhưng là, là người sẽ khóc, là người sẽ có lúc khóc.
Bây giờ hắn cố chịu đựng sự co giật của dạ dày, nuốt xuống nước chua trong miệng, mặc dù những giọt nước mắt trong mắt làm mờ tầm nhìn của hắn.
Hắn nhìn Lam Trạm không hề gợn sóng quay người rời đi, đi về phía một người mà hắn lần đầu tiên biết tới.
Nhẫn nhịn không khóc khó biết bao nhiêu.
Hắn lần đầu tiên rõ ràng, Lam Trạm hi vọng hắn chết biết bao nhiêu.
"Kim Lăng, chúng ta đi thôi."
Hắn đoán được vào lúc ấy Lam Trạm muốn làm gì, lại không đoán được nguyên nhân y buông tha mình.
Cũng chẳng qua là trộm được.
Nghĩ, Giang Trừng tự giễu cười một tiếng, nhấn xuống những suy nghĩ tầm thường trong lòng.
Sáng sớm bình minh, miếu Quan Âm.
Trò cười, đều là trò cười.
Cổ họng tanh ngọt đến nỗi không thể ép nó xuống, điều duy nhất hắn có thể làm là không để máu chảy ra.
Vùng đan điền nóng bỏng dường như thiêu rụi hắn, sự khó chịu về thể xác khiến hắn hận không thể trực tiếp dùng tay móc ra kim đan.
Hắn biết hai người ở đằng sau hắn là ngọt ngào thế nào, hắn thậm chí không cần quay đầu nhìn.
Bộ diễn xuất này để hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Giang gia từ đường.
Cực kỳ buồn nôn, quả thực vô cùng buồn nôn!
Hắn chưa từng giống như lúc ấy, ác ý bành trướng, chán ghét phẫn hận như vậy.
Bải vai đau đớn, chân tướng kim đan.
Hắn nhìn Lam Trạm không có để lại cho hắn một ánh mắt ôm Ngụy Anh rời đi, khi chỉ còn lại một mình Giang Trừng, hắn cũng không nhịn được nữa.
Giang Trừng quỳ rạp xuống đất, máu tươi tràn ra khỏi khoé miệng.
Ta sắp không chịu được nữa, Lam Trạm.
Ta không chịu được nữa.
Bây giờ Giang Trừng tự hỏi mình hai câu hỏi tương tự một lần nữa.
Ở lúc thở không nổi quay đầu nhìn một chút, có người. Đó là một loại hạnh phúc ra sao? Mười ngón đan xen là nhiệt độ ra sao?
Hắn quay đầu, lương nhân trong miếu ôm nhau, nắm lấy tay nhau.
Ánh nắng chiếu lên người Giang Trừng, phủ lên người hắn một tầng viền vàng, như thể trong giây tiếp theo, hắn sẽ trở nên trong suốt và không còn tồn tại.
Hắn cười.
( Tam )
Lam Trạm không có tình cảm với Giang Trừng, y không giỏi nói chuyện, cũng không hiểu lòng người.
Y nghĩ rằng Ngụy Anh đấu tửu túng mã như thế, tùy ý vui cười, dám yêu dám hận mới là bản chất thực sự. Y đối với Giang Trừng, chẳng qua là cảm giác bị vướng bởi gia quy.
Sau đó, Ngụy Anh chết.
Gia quy phạm một lần liền sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vô số lần.
Y không còn bị trói buộc, ở năm thứ tư sau khi Ngụy Anh chết, sự phẫn nộ bị đè nén từ lâu tựa như dây leo tăng trưởng, ở lần đầu tiên nhìn thấy hắn Lam Trạm hoàn toàn mất đi lý trí.
Rút ra Tị Trần một mạch xông lên, không có trình tự quy tắc gì, không có kỹ năng nào.
Đầy trong tâm trí chỉ là hai từ, đền mạng.
Ông trời không chiều lòng người, số lần hai người bọn họ gặp gỡ tăng cao, xưa nay chưa bao giờ nhìn Giang Trừng nay y liếc mắt một cái liền phát hiện, Giang Trừng luôn một mình.
Theo kinh nghiệm của Lam Trạm, con người là có sum họp.
Y có huynh trưởng thúc phụ, bách tính có phụ thân mẫu thân, trượng phu thê tử, con cái con cháu, huynh đệ tỷ muội, bằng hữu thủ túc.
Thậm chí là ăn mày ở bên đường, người ta tập hợp thành đại bang đệ nhất thiên hạ.
Thế nhưng là Giang Trừng không có, có lẽ trước kia có, thế nhưng hiện tại hay là tương lai cũng chỉ có một mình hắn.
Nghĩ đến đây nhịp tim Lam Trạm tăng lên, có một loại vui vẻ vì báo được thù.
Y thầm thích thú vui bệnh hoạn này, thậm chí có khi chờ mong gặp mặt Giang Trừng, bởi vì như vậy y có thể thấy hắn cô đơn và đáng thương như thế nào, cô độc lẻ loi ra sao, nhưng ngay cả khi y phá vỡ sự kiềm chế của gia quy hết lần này đến lần khác, nhân cách khắc sâu vào trong xương lại vì loại hành vi này mà cảm thấy xấu hổ.
Ở năm thứ chín sau khi Ngụy Anh chết, Lam Trạm tình cờ phát hiện ra một cách có thể triệu hồi người đã chết.
Nhưng mà cần tế phẩm, một phần mong mà không được cần dùng một phần mong mà không được khác đến đổi.
Nhìn đến điều này Lam Trạm không biết vì sao lại nhớ tới khuôn mặt của Giang Trừng. Trong lễ hội đèn lồng sông Vân Mộng đêm hôm đó, đôi mắt được thắp sáng bởi hàng ngàn ánh đèn sông lấp lánh, dường như ánh sáng của dòng sông quá chói, để Lam nhị công tử không cách nào nhìn thẳng, dường như lửa ngọn đèn này lại quá nóng, để Lam nhị công tử hoảng sợ như đứa trẻ tóc trái đào.
Nhịp tim đập càng nhanh hơn, y cho rằng đây là vì tìm được cách có thể gọi Ngụy Anh trở về mà hưng phấn. Lại không biết rằng ở lần hội đèn lồng sông lần đó, trái tim y cũng là đập nhanh như vậy.
Nhưng nếu ngươi nói với Lam nhị công tử, Vân Mộng Giang thị Giang tông chủ tâm duyệt y, y không tin điều đó.
Tiết Thanh Minh năm thứ mười một sau khi Ngụy Anh chết, hai người bọn họ mười ngón đan xen, đi tới trước mộ Ngụy Anh.
Thế nhưng là bia mộ kia giống như là có mắt, nhìn chòng chọc vào Lam Vong Cơ, như oán như mộ, như khóc như tố.
Chất vấn y, ngươi vì sao phản bội ta, ngươi vì sao muốn phản bội ta!
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ cuống quít lùi về sau, nắm chặt Tị Trần bên hông. Thiên Tử Tiếu y xách trong tay tựa như nặng ngàn cân, sau một khắc liền túm lấy y vào vô gian địa ngục.
Giang Trừng lo lắng nhìn y, hỏi xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt đó Lam Trạm rất muốn tiến lên bóp cổ Giang Trừng, sự tức giận vô lý có một nơi phát tiết rất hợp lý.
Là ngươi, hại ta.
Là ngươi, khiến ta phản bội Ngụy Anh.
Là ngươi...
Là cái gì? Là Giang Trừng hại y, để y phản bội bạch nguyệt quang, là Giang Trừng hại y, để y đem trái tim chuyển đến trên người người khác.
Thế nhưng Lam Trạm không dám nghĩ về điều đó, không dám nghĩ tiếp, y mơ hồ cảm thấy được y sẽ rõ ràng điều gì, lại mơ hồ cảm thấy y sẽ vì chuyện y hiểu mà phát điên.
Cho nên y bây giờ chỉ cần căm giận là đủ rồi.
Như thế này là đủ rồi.
Y cắn răng đè xuống những cơn sóng dữ dội trong lòng, bước lên mấy bước, giả vờ trấn an Giang Trừng, nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Tiết Thanh Minh năm thứ mười hai sau khi Ngụy Anh chết, y lấy cớ đến trễ một lúc để Giang Trừng tới trước.
Y lúc này ở chân núi, một bước so một bước nặng nề lên núi.
Vì sao, vì sao!
Ta là hận hắn, hận hắn!
Nhưng y không đi nhanh, thậm chí rất chậm.
Rõ ràng người sắp chết mới có đèn kéo quân, tại sao y lại nhớ về mọi thứ về y và Giang Trừng vào lúc này?
Nhớ tới Giang Trừng chính mình bị thương giây tiếp theo liền sẽ ngã xuống, lại vẫn là cõng y bị trọng thương trốn vào trong sơn động.
Nhớ tới Giang Trừng nói hắn ngẫu nhiên nhận được dây đàn hiếm thấy trên thế gian.
Nhớ tới Giang Trừng tặng y một đôi ngọc bội tên là "Sơn Mộc Hề".
Nhớ tới khuôn mặt của Giang Trừng được hà đăng chiếu sáng.
Nhớ tới Giang Trừng cho là y ngủ, lén lút hôn lên trán y.
Nhớ tới dáng vẻ của Giang Trừng phủ hồng voan đứng đối diện y bái đường.
Nhớ tới dáng vẻ của Giang Trừng nhìn chằm chằm hai tay bọn họ đan xen cười trộm.
Nhớ tới năm đó bên hoa dưới ánh trăng, lúc y nói tâm duyệt Giang Trừng, Giang Trừng trả lời.
'Hừ, còn không qua đây?'
Lam Trạm đi từng bước một tới sau lưng Giang Trừng, tạo ra âm thanh sột soạt.
"Lam Trạm!"
Im miệng! Không được gọi tên của ta!
Ánh sáng màu lam đánh về phía hắn.
Đợi y lấy lại tinh thần, trái tim liền với động mạch tĩnh mạch của Giang Trừng đang đập ở trong tay y.
Y tiếp được Giang Trừng ngã xuống, đặt ở dưới đất, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn một lúc lâu.
Ngọc bội ở bên hông vẫn còn đang phát sáng, y lại cảm thấy cực kỳ nóng, tựa như là muốn thiêu rụi y, biến thành tro bụi.
Y khẽ cắn môi, kéo ngọc bội xuống tàn nhẫn mà ném nó sang một bên.
"Ba" một tiếng, ngọc bội nát, rơi rớt tan tác.
Lam Trạm dường như cầu xin điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía phần mộ của Ngụy Anh.
Y đang khẩu cầu một lý do, khẩn cầu một trị giá.
Tay niết một quyết, trận pháp chuẩn bị kỹ càng từ trước khởi động, mặt đất rung động, không khí rung chuyển.
Tất cả khôi phục lắng lại.
Y cuối cùng vẫn là không thể xuống tay. Một người che lấy vết thương bị trận pháp cắn trả, nôn ra một ngụm máu, vô cùng chật vật rời khỏi nơi đó.
Vì sao, vì sao mặt của y lại đầy nước mắt, vì sao rõ ràng là móc ra trái tim của Giang Trừng mà chính bản thân y lại đau thấu tim gan!
Y nhốt mình ở trong những vấn đề này, vây hãm ròng rã một năm.
Trong thời gian này mặc dù y vẫn là gặp loạn tất ra, vẫn là vấn linh bốn phía, thế nhưng là trong lúc hoảng hốt y có thể nhìn thấy bên cạnh có thân ảnh màu tím đồng hành bên người, xung quanh có tiếng chuông bạc reo vang, quanh mình có hương hoa sen.
( Bốn )
Lam Trạm nhận được tin tức kia cùng lúc viên kim đan được gửi tới.
Đó là một ngày mùa hạ bình thường, mặt trời lên cao với ánh nắng rực rỡ, tiếng ve kêu hót.
Giống như là Lam Trạm không tin Giang Trừng tâm duyệt y, y cũng không tin Giang Trừng sẽ chết.
Vân Mộng nhiều sông ngòi, một đứa nhỏ lớn lên ở trong hồ làm sao lại bị chết đuối chứ.
'Đều nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, thế nhưng là hoa sen dịu dàng như mẹ hiền, muốn chết, vẫn là chết ở trong lòng mẹ không phải là tốt hơn sao.'
Không nhịn được, y nhớ tới năm nào đó giữa hè hoa sen Vân Mộng nở vô cùng đẹp.
Lam Trạm cụp mắt xuống, tiếp tục lật sách trong tay đọc, nhưng mà đầu ngón tay khẽ run rẩy, cả một buổi chiều không có lật một trang sách.
Trong những ngày sau đó, y vẫn sống như trước kia không có gì khác biệt, tựa như Giang Trừng người này không để lại trong lòng y một bút nồng đậm rực rỡ, những suy nghĩ của y không đáng để dừng lại với hắn.
Năm thứ hai sau khi Giang Trừng chết, Lam Trạm cùng Ngụy Vô Tiện đi vào ngôi làng mà y từng gặp phải Giang Trừng, đó là ngôi làng tân nương quỷ làm loạn trước kia, nghe nói ngôi nàng này từ sau chuyện đó nổi tiếng nhờ bán tranh.
Ngụy Anh vui thích không biết chạy đi đâu từ lâu, y cũng không lo lắng.
Hai bên đường phố đều là bán các loại bút mực giấy nghiên, còn có một giọng nói đang hét lớn để bán tranh, nói rằng vẽ lúc hai vị thần tiên hạ phàm. Chẳng biết tại sao, cuốn lấy tâm trí Lam Trạm.
Một đứa trẻ không có cầm chắc bức tranh, bức tranh theo gió tung bay tới trước mặt Lam Trạm, y đưa tay ra bắt nó.
Trên tranh vẽ Lam Trạm cùng Giang Trừng.
Lam Trạm vẫn là Lam Trạm, lạnh lùng như cũ. Chỉ có điều Giang Trừng lại là mỉm cười nhìn Lam Trạm.
Người bình thường khi cầm bức tranh có vẽ chính mình điều đầu tiên chính là tìm kiếm chính mình, mà Lam Trạm thì không. Y không nhận ra rằng những gì y nhìn thấy không phải là bản thân y, mà là Giang Trừng.
Bức tranh này rất sống động, xúc cảm trong tay y thật giống như biến thành chất vải quần áo, y có thể ngửi được hương sen trên người Giang Trừng, giống như là y đưa tay có thể cảm nhận được nhiệt độ của người kia, còn có thể vuốt ve khuôn mặt hắn, gò má, thế nhưng là y sờ vào khoảng không.
Cảm xúc trong đôi mắt hạnh kia rất mãnh liệt, quen thuộc lại xa lạ.
Bức tranh dường như có một sức hút rất mạnh, trong nháy mắt y dường như nhớ ra cái gì đó, thân ảnh của Giang Trừng, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày, thân mang hồng trang, kiếm bào đai lưng, tay áo rộng tóc tỏa ra cũng càng rõ ràng.
Không khí xung quanh dường như trở nên loãng hơn, hô hấp trở nên khó khăn, có thứ gì đang gắt gao nắm chặt lá phổi của y.
Y há miệng thở dốc nhưng vẫn cảm thấy có gì đó bị kéo ra khỏi cơ thể mình một chút.
Không, không được, ở lại!
Trái tim gắt gao đè ép bấy lâu nay ngay cả y cũng tin tưởng không gợn sóng vậy mà nổi lên từng cơn sóng gợn, sau đó những cơn sóng ập đến, từng chút từng chút cọ rửa buồng tim của y, có một thứ gì đó muốn phá đất mà lên.
Y giống như bị điên tìm kiếm người vẽ tranh ở bốn phía, đợi đến lúc y tìm được, lại không nghĩ tới người kia lại là một người mù.
Y có ấn tượng về người này, lão là thôn dân năm đó.
Lão hút thuốc, trong phòng khói mùi lượn lờ, che kín tầm nhìn của y.
Y há miệng, muốn chất vấn nhưng lại nói không ra lời, còn nói cái gì nữa? Nên hỏi cái gì?
Cuối cùng, y há miệng hỏi vì sao Giang Trừng lại nhìn người khác?
Ông lão rít một hơi thuốc, hỏi lại. Ngươi chẳng lẽ không tự nhìn sao?
Lam Trạm dừng lại,
Y hiểu, y đã hiểu từ lâu chỉ là chính y luôn không muốn nghiêng đầu nhìn một chút.
Sương mù tản ra, bức tranh kia như nặng ngàn cân, y không dám cụp mắt, không dám nhìn bức tranh trong tay.
Y cũng không biết tâm trạng của mình là gì, xem nhẹ thua thiệt bỏ lỡ. Khi y hiểu được điều đó, có một sự đột phá trong bức tường bên ngoài trái tim y, chen chúc tràn vào, lấp đầy trái tim, căng nứt, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, máu thịt be bét.
Không, loại đau thương này, cực kỳ bi ai cũng chỉ là từ hoa mỹ để diễn tả những thứ đã biết đều kém xa ngàn vạn phần, một phần ngàn tỉ.
"Hắn đối với ngươi tình ý ra sao, ta một người mù cũng nhìn ra được."
Ông lão chậm rãi nhả ra một ngụm khói. Trở tay lắc tẩu hút thuốc, đốm lửa bên trong nhen nhóm một chồng bên cạnh, còn thừa bức tranh cuộn tròn.
Bây giờ ở trên trời đất này, cũng chỉ còn một tấm trong tay Lam Trạm, một tấm duy nhất.
Ngọn lửa hừng hực mang theo nhiệt độ hốc mắt Lam Trạm, y chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân trở nên đông lạnh, có cái gì đó đang mạnh mẽ đánh vào đầu óc y, đôi mắt mệt mỏi chua xót, nhưng không chảy ra cái gì.
"Lam Trạm!"
'Lam Trạm!'
Một tiếng này dường như trùng hợp với đêm hôm đó, một đêm kia y quyết định xuống tay với Giang Trừng, hắn cũng là dùng giọng điệu này gọi tên của y, thậm chí tơ tình so với Ngụy Anh càng triền miên lưu luyến hơn.
Lam Trạm đột nhiên quay đầu, y mong chờ là tay áo màu tím dưới ánh trăng, nhưng thực tế đó là áo bào màu đen dưới ánh mặt trời.
Y lúc này mới nhận ra rằng trong cuộc đời mình, đã từng xuất hiện, đã từng chờ đợi màu tím vô số lần.
Ở núi Đại Phạm rõ ràng là nhìn Ngụy Anh, nhưng dư quang nhìn thân ảnh màu tím đứng đối diện y.
Lúc ở Giang gia từ đường, y vui mừng Ngụy Anh không có kéo y bái cái thứ ba, bởi vì cái thứ ba không phải là cùng với nam tử áo bào màu đen bái.
Ở Cô Tô, mạt xanh đầu tiên đầu mùa xuân, tiếng ve kêu đầu tiên đầu hạ, phiến lá rụng đầu tiên vào đầu thu, trận tuyết rơi đầu mùa đông. Tất cả đều có thân ảnh màu tím.
Còn có tiết Thanh Minh đêm hôm đó, Giang Trừng ngã vào trong vũng máu trong tay nắm chuông bạc có tua màu tím.
Nhưng hôm nay, ở trên thế giới rộng lớn này, núi cùng nước kiệt, y cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng tìm không thấy.
( Năm )
Thực cốt tương tư là loại cảm giác gì?
Tưởng niệm có thể lấp đầy thiên địa, nhưng ngươi lại không cảm giác được nó. Chẳng qua là đã dần quen với việc thức dậy từ giấc mơ vẫn còn của nó.
Lam Trạm không biết qua bao lâu lại đi vào Liên Hoa Ổ một lần nữa.
Bên hông y buộc viên ngọc bội ghép lại từ hai khối, trong viên ngọc bội đó có một khối là hoàn hảo, là Lam Trạm ban đêm xông vào Liên Hoa Ổ giành được, nhưng mà một khối khác đã bị vỡ vụn. Ngọc bội vỡ vụn, hiển nhiên là cho dù tỉ mỉ khéo léo chắp vá ra sao, vết nứt sẽ không bao giờ biến mất.
Sao có thể thành một đôi giống như trước đây.
Khối ngọc bội chắp vá kia y tìm kiếm rất lâu, từ sáng sớm đến nửa đêm rồi lại đến bình minh. Từ trong đất, từ tổ chim, trong bụng tẩu thi.
Có một con tà ma cao cấp vừa ý linh lực trong đó, Lam Trạm máu me đầy người ngay cả tay bị gãy cũng không muốn buông ra, gắt gao che chở.
Đây là vật cuối cùng mà hắn đưa cho y.
Sắp tới đến tết hà hoa đăng, y đi ở trên đường phố, bách tính an cư lạc nghiệp, y suy nghĩ, nơi này Giang Trừng dồn hết bao nhiêu tâm huyết. Năm tháng mang đi những dấu vết Giang Trừng từng bôn ba nơi đây, nhưng đối với Lam Trạm thì không, thân ảnh của Giang Trừng tựa như đang ở trước mắt y, đi ngang qua, Lam Trạm mỉm cười.
Suy nghĩ nhập thần, ngay cả móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay cũng không biết.
"An Tử! Sao ngươi lấy cái này ra! Mau trả về chỗ cũ, làm hư thì phải làm sao hả?!"
"Mẹ, vì sao mẹ lại quý trọng cái hà đăng rách này chứ?"
"Rách? Ngươi dám nói cái này rách! Xem ta có đánh chết tên ranh con ngươi hay không! Đây là hà đăng mà lão Giang tông chủ tự tay làm! Ta chỉ bằng cái này ghi nhớ hắn, ngươi nói hắn là người tốt như vậy..."
Thanh âm của vị phụ nhân kia giảm dần, thậm chí mang theo nghẹn ngào, dường như rất tưởng niệm người làm ra hà đăng, lại vì hắn mà cảm thấy bi thương.
Chuyện cho tới bây giờ, có cái gì mà Lam Trạm không chịu đựng được, thân hình y hơi bất ổn, bước lên phía trước hỏi thăm.
Vân Mộng nhiều sông ngòi, hội đèn lồng sông mấy năm trước gần như che kín tất cả sông ngòi Vân Mộng, như thể cả mặt đất đang tỏa sáng, sưởi ấm trái tim của mọi người, hàng ngàn hàng vạn chiếc hà đăng tựa như những vì sao trên trời sáng lấp lánh...
Phụ nhân trả lời.
Lam Trạm trái tim mạnh mẽ co thắt mấy lần, lùi về sau mấy bước, y đã quen với loại đau đớn như thế này, nhưng y vẫn là không chịu nổi.
Y nhìn chằm chằm chiếc hà đăng cũ được đứa nhỏ giữ gìn ôm ở trong ngực.
"Có thể không, đưa cái này..."
Toàn thân y run rẩy, thuần thục chịu đựng không nhíu mày, không để nước mắt làm nhòe mắt, không khóc.
Chỉ là mấy chữ này lại hao hết tất cả khí lực của y.
Phụ nhân kia do dự một lúc rồi nhẹ nhàng đặt hà đăng vào trong tay của Lam Trạm.
Y khẽ nói "cảm ơn" nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.
Đi tới bên hồ, y lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó.
Giang Trừng đã từng dẫn y đến đây, hắn nói ngắm sông đèn ở đây là đẹp nhất.
Lam Trạm cũng đã từng nói tâm duyệt Giang Trừng ở nơi đây. Bây giờ y mới hiểu được lúc ấy y tưởng rằng hai chữ "tâm duyệt" này là hư tình giả ý, chỉ có lợi dụng. Nhưng kia rõ ràng là bao hàm tình cảm thổ lộ hết tình ý.
Lam Trạm vuốt ve hà đăng trong ngực, thần sắc ôn nhu hoài niệm. Bốn chữ "Nguyện quân trường an" ở bên trên đặt bút mạnh mẽ hữu lực, giống như bản thân hắn vậy.
Hắn thân là Tông chủ tông vụ mỗi ngày cũng có thể làm cho hắn bận đến rạng sáng, Lam Trạm có thể tưởng tượng ra trong đêm yên tĩnh chỉ có một chiếc đèn được thắp trong phòng của Tông chủ, hắn mệt mỏi rã rời, dưới mắt xanh đen, khóe mắt hiện tia máu, một mình một dây một cây đèn chế tạo hà đăng, mỗi một khúc uốn lượn, mỗi một mối ghép nối, đều không thể diễn tả được.
"Hàm Quang Quân."
Người đến là ai cũng không còn quan trọng, người kia cũng ngờ tới y sẽ không để ý tới hắn, không nói gì, chỉ là chắp tay đứng ở bên cạnh y.
"Lâu như vậy rồi, ta cảm thấy vẫn là đưa cái này cho ngài tốt hơn."
Hắn xòe tay ra, kia là chiếc chuông bạc có tua màu tím dính máu, có điều đã bị vỡ.
"Đêm hôm đó khi mà chúng ta tìm được nó đã bị vỡ, rõ ràng là không có dấu vết bị phá hủy."
Lam Trạm rốt cục ngẩng đầu, đứng dậy. Do dự một hồi, lòng bàn tay vẫn là đụng tới linh đang lạnh lẽo. Y biết, Giang Trừng làm nó cho y, so với y tưởng tượng phải nhiều hơn rất nhiều.
"Ta vẫn cho là sư phụ người cùng Hàm Quang Quân tư giao rất tốt, tính tình của đối phương như thế nào đều hiểu rõ."
"Thế nhưng ta sai rồi, hóa ra Hàm Quang Quân chiếu thế như châu cũng là tục nhân, chỉ nhìn những thứ mà mình muốn nhìn."
"Sư phụ ngoài miệng cứng rắn, nhưng tâm lại mềm vô cùng."
"Ngươi không hỏi, hắn sẽ không nói. Có đôi khi cho dù ngươi hỏi, hắn cũng không nhận."
"Chính là trong lòng ngài sương mù dày đặc lượn lờ không có ánh sáng, gặp được lương nhân mang theo đèn lồng cũng không tìm tới, tự nhiên sẽ bỏ lỡ."
"Ngài cho rằng hắn bình thường rất kiên cường, trời sập cũng không ép đổ hắn, vì vậy liền tùy ý thương tổn hắn sao?"
"Là ngài tự tay hất đổ, bóp nát, giẫm ở dưới chân."
"Quả đắng này chính ngài chậm rãi nếm đi."
Dứt lời, hắn liền quay người rời đi.
Lam Trạm sắc mặt không thay đổi, đã chết lặng, đáy mắt gợn sóng.
Y nhìn chuông bạc ở trong tay, ở bên trên khắc một chữ "Trạm", nhưng mà do bị nứt vỡ, chữ này bị chia thành "Thủy" cùng "Thậm".
[ 氵: Thủy ; 甚 : Thậm ]
Chỉ có khi cảm giác nước đã cạn, chỉ có khi ngươi rời đi, ta mới nhận ra ta rất yêu ngươi.
Đến tiếp sau.
Lam Trạm đi tới mộ địa của Giang Trừng, đầu ngón tay khẽ vuốt bia mộ lạnh lẽo.
Tựa trán lên bia mộ bật khóc.
Khóc gọi tên Giang Trừng, tựa như như vậy hắn sẽ trở về, hắn sẽ đứng ở trước mặt y chế nhạo bộ dáng đáng thương của y.
Đợi sau khi y bình tĩnh lại, nhẹ nhàng phủ một chiếc khăn voan lên trên bia mộ, y quỳ xuống, đối mặt mộ bia bái một lần.
Trong miệng nhẹ nhàng niệm bốn chữ.
Tay niết một quyết.
Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta.
Lần này, cho dù ngươi đuổi ta đi như thế nào ta cũng sẽ không rời đi.
Ánh sáng ấm áp nổi lên, y dường như nhìn thấy thân ảnh màu tím mà y tâm tâm niệm niệm, trái tim đã chết từ lâu bắt đầu đập mạnh mẽ.
Trong con ngươi màu lưu ly in đầy bóng hình hắn, ánh mắt lưu luyến triền miên, vô cùng yêu thương.
"... Vãn Ngâm."
Hai chữ dịu dàng kiều diễm.
Trong mơ hồ, y phảng phất quay về năm đó bên hoa dưới trăng, khi y thổ lộ tình cảm của mình với Giang Trừng, Giang Trừng ở trước mặt y trả lời.
Hừ, còn không qua đây.
Ừ, ta tới đây.
Ngày hôm sau mặt trời rực rỡ chói chang, mùa hạ là mùa ve kêu hót.
Tân nhiệm Tông chủ Vân Mộng Giang thị theo thường lệ đi đến phần mộ của sư phụ hắn, phát hiện một bộ thi thể bị thiêu sống, cuộn tròn trước một phần.
Thiêu chết là cách chết đau đớn nhất, thế nhưng là ở xung quanh cỗ thi thể này không có dấu vết bởi vì đau đớn mà giãy giụa.
Có viết tích trận pháp bao vây mộ bia cùng thi thể. Trên bia mộ còn có một mảnh vải đỏ chưa bị đốt hết.
Thi thể kia mơ mồ nhìn thấy nơi tay còn đang nắm chặt một thứ, tỏa sáng rực rỡ, ở trên còn khắc một chữ Trạm, chỉ có điều nó bị nứt ở giữa.
Niệm này làm trông mong, thân này làm tế.
Cùng quân, vĩnh viễn đi theo.
=====
À, hoạt động tiết Thanh Minh cũng same Cửu Trọng Thiên nhé. Tuy nhiên hoạt động này nhẹ nhàng đỡ ngược hơn CTT. 😂
Tui nói sau 2 sự kiện kia thì kết này mới gọi là phù hợp. Đáng lẽ xong rồi đăng từ hôm qua, nhưng latop tui bị hỏng, cả ngày nghỉ tui đi ngủ, nghĩ còn 2k từ mà không đăng được ức quá, lại gõ trên điện thoại, thật sự gõ điện thoại mệt thật ấy. Tui vẫn chưa sửa laptop. 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro