Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Trạm Trừng] Cộng tình 2

Author: Nhị Cáp Thâm Tình (深情的二哈)

"Giang Trừng đáng chết, ngay cả cháu trai của hắn cũng không cần hắn nữa, tình nguyện ở cùng với Di Lăng lão tổ, tình nguyện ở cùng với quỷ tướng quân Ôn Ninh cũng không trở về Liên Hoa Ổ."

"Vong ân phụ nghĩa, sư huynh của hắn đều đem kim đan cho hắn, hắn còn bức sư huynh vào chỗ chết, cuối cùng tự tay giết chết sư huynh không nói, Di Lăng lão tổ hiến xá trở về hắn còn không chết không buông, nếu không phải là Hàm Quang Quân, chỉ sợ Ngụy Anh phải chết một lần a."

"Giang Vãn Ngâm âm tàn độc ác, độc địa âm hiểm, vong ân phụ nghĩa, tội ác tày trời. Loại người này không chết, tu tiên giới vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"

"Hừ, Giang Trừng làm việc bá đạo vô lý, cùng với Ôn Nhược Hàn năm đó không khác biệt, người này chưa trừ diệt, các đại tiên gia sớm tối bị hắn thôn tính tiêu diệt! Nếu không phải Kim tiểu tông chủ anh minh rời ra Liên Hoa Ổ, chỉ sợ Kim gia cũng từng bước bị hắn xâm chiếm!"

Giang Trừng hoàn toàn không có linh lực rơi vào trong vòng vây của các tiểu tiên môn, những người này hoặc nhiều hoặc ít cùng hắn có chút khúc mắc, hắn đắc tội qua không ít người.

Giang Trừng nỗ lực chống đỡ dùng Tam Độc vung chém lung tung.

Tam Độc Thánh Thủ tội ác tày trời, chúng bạn xa lánh, lại không có hơn phân nửa tu vi, ai giết hắn nhất định dương danh lập vạn. Hôm nay lại là cơ hội tốt, nói không chừng người nào liền đục nước béo cò chiếm được một món hời lớn.

Có lẽ tội danh áp đặt với hắn, Giang gia sớm đã thất bại, không ai vì hắn lấy lại công đạo, huống chi với tình trạng này, hắn cho dù chết, nguyên nhân cái chết cũng có thể bị người sắp đặt qua loa.

Quyền nói chuyện, nắm giữ ở trong tay người sống!

Khi Lam Vong Cơ chạy tới Giang Trừng đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, tất cả mọi người đều cho rằng Hàm Quang Quân hận Giang Trừng tận xương, chuyện này liền như hiến dâng vật quý thông báo cho y. Sau khi y biết, ngay lập tức chạy tới.

Lam Trạm lại một lần nữa nhìn thấy Giang Trừng chật vật, quần áo trên người rách tả tơi, có thể vặn chảy ra nước.

Y mang Giang Trừng rời đi nơi này, muốn vận chuyển linh lực vì hắn kéo dài tính mạng, lại nghe Giang Trừng vẫn còn một chút thanh tỉnh đối với y phun ra một chữ "Cút".

Cùng Ngụy Anh năm đó giống nhau như đúc. Chỉ là bây giờ Giang Trừng càng có lập trường hận y, càng có lập trường nói ra chữ kia với y.

Cút, cút, cút... Hắn tình nguyện chết cũng không cần đến Lam Trạm giúp đỡ!

Lam Trạm muốn từ bỏ, như y vẫn luôn suy nghĩ, Giang Trừng miễn là còn sống liền phải đối mặt đau khổ cùng tổn thương, cho dù là quá khứ vẫn là hiện tại, đều chồng chất tầng tầng lớp lớp.

Nhưng khi y vừa nhìn khuôn mặt của Giang Trừng, lại bắt đầu không nỡ hắn rời đi chính mình, đau khổ đến giống như cùng cộng tình thì nhận lấy.

Y đưa Giang Trừng tới căn phòng nhỏ mà lúc trước mẫu thân ở, ôm chặt hắn, ở bên trong từng tiếng "Cút" của Giang Trừng, giống như bị điên đưa linh lực vào cơ thể hắn trị thương cho hắn, thẳng đến khi tình trạng của Giang Trừng chuyển biết tốt đẹp, cũng mệt mỏi mê mang đi.

Lam Trạm cởi ra quần áo của Giang Trừng, bôi lên thuốc trị thương tốt nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ cho hắn.

Xử lý ổn thỏa vết thương, toàn thân che kín vết thương to to nhỏ nhỏ, rõ ràng nhất vẫn là vết tích một điều giới roi ngang qua trước ngực, còn có chính là vùng đan điền vết sẹo chồng vào nhau.

Lam Trạm xoa nhẹ nơi kia, vừa mới chạm tới đầu ngón tay liền cảm thấy một hồi bỏng rát, khiến cho y vội vàng rút tay về.

Tội gì khổ như thế chứ, y đã sẽ không đứng ở trên lập trường của Ngụy Anh suy nghĩ, trong đầu xuất hiện tất cả là oan ức của Giang Trừng.

Ngụy Anh không có sai, vậy Giang Trừng lại tội gì phải tiếp nhận những thứ này?

Giang Trừng ngủ say, trên mặt không có một tia phòng bị, không có hung ác nham hiểm cay nghiệt, hoàn toàn lộ ra đường cong mềm mại dịu dàng. Nếu không phải đôi mày kiếm cùng với chiếc mũi anh tuấn kia, nhìn gần như một cô nương.

Lam Trạm nhịn không được sờ lên gò má của hắn. Làm được, y rốt cuộc làm được, y muốn bảo vệ hắn thật tốt, lại không để cho hắn bị thương nữa, tuyệt đối không!

Y muốn đem Giang Trừng giấu đi, liền trốn ở nơi này, giống như phụ thân cùng mẫu thân lúc trước vậy, ở đây cùng nhau sinh sống.

Nghĩ tới đây, dưới bụng y một trận nóng rực, không kìm lòng được hôn lên khóe môi Giang Trừng, ở lúc cánh môi đụng vào liền mất kiểm soát, thật lâu mới tách ra.

Vết thương đầy người càng khiến cho người ta muốn đi chà đạp thỏa thích, nhịp tim đập nhanh khủng khiếp, hai tay run rẩy nhịn xuống xúc động nhào nặn da thịt hắn. Y chưa từng mất khống chế như vậy.

Vội vàng đắp kín chăn cho hắn, niệm thanh tâm linh mấy lần mới ổn định lại tâm thần, lại vì ý nghĩ xấu xa của chính mình mà ảo não.

Đợi hắn tỉnh lại, nhất định hận chết chính mình.

Nghĩ tới lúc Ôn Triều đụng vào hắn thì hắn buồn nôn, cùng với nhìn thấy mình cùng với Ngụy Anh ở cùng nhau thì xem thường. Lam Trạm có chút nản lòng thoái chí, cao ngạo như Giang Trừng, nếu như bị y vây ở chỗ này như vậy, nhất định sống không bằng chết đi.

Chính mình thật sự là hèn hạ, lúc trước đem hắn đẩy xuống vực sâu, bây giờ lại muốn làm chuyện xấu xa như vậy với hắn.

Nhưng y giống như không thể khống chế nổi chính mình, muốn giam hắn ở trong hai tay, muốn để hắn bắt đầu vui vẻ hạnh phúc, muốn để hắn vì chính mình thoải mái, thậm chí muốn nhìn thấy hắn ở dưới người mình khó kìm lòng nổi rên rỉ.

Y chưa từng điên dại như này, dù cho lúc trước đối mặt với Ngụy Anh y cũng thời thời khắc khắc thanh tỉnh, y biết mình đang làm cái gì, y cũng có thể từng bước một dựa theo bước đi của chính mình tiến hành tất cả.

Nhưng bây giờ y mất khống chế, y không thể tự kiềm chế, y bị vây ở trong lồng giam không nói rõ được cũng không tả rõ được, không đi ra được, càng không muốn đi ra. Cái lồng giam kia, tên là Giang Trừng.

Giang Trừng rốt cuộc tỉnh lại, trong mắt một mảnh mê mang, khi nhìn thấy Lam Trạm câu mở miệng đầu tiên là: "Ngươi là ai?"

Giang Trừng quên đi tất cả quá khứ, điều này khiến cho Lam Trạm mừng rỡ như điên.

Y đè xuống tất cả xem thường đối với mình, đối với Giang Trừng nói lời nói dối trắng trợn: "A Trừng, ta gọi Lam Trạm, ta là người yêu ngươi nhất, cũng là người ngươi yêu nhất."

Lam Trạm trong lòng mong muốn như thế liền thực hiện, Giang Trừng vui vẻ nhận lấy y cho tất cả, không buồn không lo, vui vẻ như một hài tử. Đây là Giang Trừng mà y chưa bao giờ thấy, sẽ cùng y tùy ý nũng nịu, sẽ giận y tác thủ quá độ, sẽ bị lạc ở trong lồng ngực của y, sẽ thỉnh thoảng đưa tay ôm lấy hông của mình, càn rỡ trêu chọc, thẳng đến chính mình khó mà tự kiềm chế.

Trong mười năm, Lam Trạm cùng Giang Trừng hưởng thụ thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời, bọn họ đều cho rằng sau này đều là như vậy.

Thẳng đến một ngày, Giang Trừng nhớ lại tất cả.

Giang Trừng nhìn Lam Trạm, trong mắt đều là xem thường, buồn nôn, bất lực cùng tuyệt vọng. Hắn nhìn Lam Trạm, lại thật sự nôn ra, cơ hồ nôn ra mật.

Hắn điên cuồng giãy giụa, thẳng đến khi Lam Trạm dùng mạt nghạch trói lại tay của hắn.

Y ôm Giang Trừng, rơi nước mắt, nói với hắn: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Ta chỉ là, muốn ở cùng với ngươi...

"Vong Cơ, Vong Cơ?" Nghe được thanh âm ôn hòa hiền hậu của huynh trưởng, Lam Trạm rốt cuộc mở mắt.

Nhìn thấy Lam Trạm nghi hoặc, Lam Hi Thần tiếp tục nói: "Đệ ngủ ba ngày, gọi đệ không dậy, giống như đang mơ về điều gì đó."

Lam Hi Thần không nói, ba ngày này trong miệng y vẫn luôn gọi "A Trừng". Nếu như y quên mất mình mơ thấy cái gì, vậy để y quên đi.

"Lại để cho huynh trưởng lo lắng."

Lam Hi Thần trông thấy khắp khuôn mặt Lam Trạm có chút hư nhược thì áy náy, vỗ vỗ bờ vai của y, thở dài: "Đệ là đệ đệ của ta a!"

Sau một hồi tạm ngừng, hắn còn nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, thời gian còn dài, tất cả rồi sẽ trôi qua."

Lúc Lam Hi Thần rời đi, trong tĩnh thất chỉ còn có Lam Trạm, y nhìn ngoài cửa sổ chiếu vào ánh nắng, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt.

Nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm hai tiếng: "A Trừng, A Trừng..."

Hóa ra, đó chẳng qua là một giấc mơ.

Một giấc mơ dài, ba ngày ba đêm, nếu như có thể, y thật sự bằng lòng vĩnh viễn không tỉnh.

Cho dù Giang Trừng hận y, y cũng có thể ở cùng với hắn. Không có cái gì là thời gian không thể giải quyết, y tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, y có thể chuộc lại lỗi lầm, nhận được sự tha thứ của Giang Trừng. Người tu tiên tuổi thọ lâu dài, y có rất nhiều năm tháng có thể hoang phí, nhất định có thể đợi được ngày đó. Chỉ có điều, vậy chỉ có thể là ở trong mơ.

Hiện thực vĩnh viễn so với giấc mơ tàn khốc!

Bởi vì Giang Trừng đã chết rồi, không trở về nữa.

=====

Well, Cộng tình 2 là nói về mười năm của Trạm sau khi Trừng chết, ác mộng mỗi đêm. 😂

Cộng Tình 3 (cuối) thật sự tui đã làm từ lâu nhưng không có ý định up. Với tui kết dừng ở điểm này là quá đẹp rồi, tui chỉ cần Tông Chủ nhà mình tiêu sái thoải mái là được, ai đau khổ kệ ai. (Lời nói thật lòng từ lương tâm là, qua 2 sự kiện 'vĩ đại' thì tui không thích cái kết HE lắm, sau mốc time này thì BE là ngon nhất.) Thôi thì tuỳ duyên, bao giờ lương tâm trỗi dậy thì up, không thì thôi, chấm dứt. Cộng Tình tác riêng ra từng đoản đọc cũng ok mà? 🤷🏼‍♀️

Ài, qua hồi lâu tui vẫn phải nói. Tu tiên giới cũng chẳng khác mẹ gì mấy bà bán thịt bán cá ngoài chợ, hay những cô hàng xóm trong truyền thuyết, mấy mẹ bán hàng onl vc, nhiều chuyện đặt điều đẹo ai bằng. 🙃🙃

=====

Chiều đăng stt nói hiện vẫn trong tình trạng khóa truyện không thời hạn vì sự kiện kia, nhưng suy nghĩ một hồi tui quyết định up thêm đoản này, và tui muốn nói: Trạm Trừng thật sự rất ngon, cp này được đào sâu phát triển thì thật sự ăn đứt cp khác, tính cách hai con người này trái ngược, nhưng tui thấy hai người cực kỳ hợp nhau, 1 cách bù trừ. Trừng có thể bốc lên mọi cảm xúc của Trạm, hỉ nộ ái ố..v..v... Nhưng cp này lại tựa như một mối 'đe dọa' vậy. Well, bởi họ khi ở bên nhau quá hợp, bởi thuyền này là tà đạo, nên bị 'chính đạo' bài xích, không đáng tồn tại. Đó là cách nghĩ của họ, tui không thay đổi được, mình theo tà đạo mà. Nhưng tui vẫn thích Trạm Trừng, tà đạo thì sao? Tà đạo nhưng tui vẫn có quyền được thích, được đọc nó, được tôn trọng sở thích cá nhân. Thật sự thì tui chỉ muốn yên lặng mà chèo thôi, ai thích cp này thì chèo chung cùng tui, nhìn chiếc thuyền nhỏ bé mình chèo dần dần lớn hơn trong lặng lẽ nó vui lắm ấy. Tui theo dõi Trạm Trừng bên Lofter từ khi con thuyền này còn ít ỏi, sau đó dần dần lớn như hiện tại. Tui vui lắm ấy, vui vì có những author chung sở thích với mình, càng ngày càng tăng, khiến mình không lẻ loi, cùng tất nhiên là có hàng ăn. Cô wiki nhà tui nói thuyền Trạm Trừng này cũng chỉ mới nổi ở Việt Nam được hơn 1 năm, mà tui cũng công khai chèo thuyền này hơn một năm rồi (nhà tui cũng là ổ lớn nhất ở bên mình thì phải?) Thuyền Trạm Trừng có thể mới nổi bên Việt mình, có thể do tui 'khởi xướng' (?) như các cô ấy nói, nhưng con thuyền này tồn tại bên Trung từ lâu rồi, từ 2016 bắt đầu đẩy thuyền rồi. Vì vậy là mới mình cũ người. Lại lan man, vẫn là tui muốn con thuyền này cứ lặng lẽ ra khơi, lênh đênh trên biển rộng lớn, sau đó tình cờ gặp vài người, phát hiện họ giống mình, vui vẻ chào đón kết bạn với nhau. Tui nghĩ có lẽ bạn kia là muốn cp này được nhiều người biết, tìm được nhiều người chung sở thích với mình. Nhưng tui lại không muốn Trừng bị lôi ra làm mục tiêu cho ai mắng cả, hy vọng những ai đọc truyện của tui, follow tui lần sau đừng đề cử được không? Chúng ta lặng lẽ ở bên nhau, cùng nhau đồng hành, cùng nhau yêu thương và vảo vệ Trừng được không?

Mặc dù tui đã nói nhiều lần, nhưng tui xin nhắc lại lần nữa. Tui không thích Xú, không thích MĐ, nhưng tui yêu Trừng. Cũng như tui cực ghét đất nước thưỢng đẲng, nhưng lại thích ăn kim chi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro