Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thành kiến người ngoài

Author : Hi Mộc (曦木)

Đọc đoản này lại nhớ đến Huyễn Trú.

Không cp, thỉnh thoảng tôi chỉ muốn làm mấy cái đoản như này thôi, không phải là 1 đoản hoàn hảo, nhưng tôi thích... 🙆🏻‍♀️

=====

Gần đây có rất nhiều chuyện, phải không?

Tuyến thời gian là sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện.

———————————————————

Giang Trừng vẻ mặt u ám nhìn viên gạch mỏng màu đen trong tay, nó rơi thẳng từ trên trời xuống cách đây không lâu —— đập thẳng xuống.

Chỉ cần là một gia tộc thanh danh hiển hách chắc chắn sẽ có chút đối đầu, bình thường tiểu tâm tư Giang Trừng cũng đã gặp rất nhiều, đây là lần đầu tiên có loại này bất tri bất giác từ trên trời rơi xuống.

Giang Trừng dùng đầu ngón tay xoa xoa bề mặt phẳng của viên gạch mỏng, rất mịn, là vật liệu chưa từng thấy, thoạt nhìn giống như một cục sắt, nhưng trọng lượng lại nhẹ hơn rất nhiều, cũng mềm hơn.

Chẳng lẽ, nó là một loại ám khí không gian nào đó mà hắn không biết? Nhưng nó không sắc lại không nặng, rơi xuống đầu có thể tùy ý trốn, làm đồ chơi cũng thú vị, ai có thể ngu ngốc đến mức dùng nó để ám sát?

Ngay khi Giang Trừng đang tập trung suy nghĩ về điều đó, đám cỏ phía sau như bị kéo ra, truyền tới tiếng sột soạt.

"Ai!"

Giang Trừng quay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào bụi cây lay động, cuối cùng một người từ bên trong bò ra, Giang Trừng ánh mắt có chút thư giãn, những ai có một chút võ công cũng sẽ không nhếch nhác bò ra khỏi cỏ như vậy, dù cho có ẩn núp cũng không ngu ngốc làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Đó có vẻ là một cô gái, tuy ăn mặc đứng đắn nhưng hành vi lại không ra dáng một cô gái thanh tú.

Cô gái kia chú ý tới hắn, mắt như tỏa sáng, Giang Trừng không muốn xen vào việc của người khác, cũng không hỏi cô vì sao lại từ trong cỏ bò ra, quay người muốn đi.

"Ấy ấy ấy ấy ấy! Ngươi đừng đi!"

Giang Trừng ngoảnh lại, thấy cô gái cố kéo cành cây đang mắc ở váy ra, kéo nhánh cây kia chạy lại phía hắn, có vài chiếc lá quấn quanh búi tóc, vừa luộm thuộm vừa buồn cười.

Giang Trừng theo bản năng lui lại một bước, khóe miệng giật giật.

Híc, thật là, thật là một cô nương không câu nệ tiểu tiết.

"... Cô nương, tìm Giang mỗ có chuyện gì?"

Cô gái kia giờ mới chú ý tới hình tượng, chạy tới từng bước nhỏ.

Vừa níu lại ống tay áo của hắn, tựa hồ nghĩ tới không thích hợp, lại lập tức buông xuống, bứt rứt bất an vò váy, lúc này mới hiện ra một ít dáng vẻ nữ nhi, nếu như bỏ qua búi tóc bù xù cùng với đám lá cây xanh mơn mởn trên tóc.

"Cô nương, chúng ta quen nhau sao?"

Cô gái kia vốn mím chặt môi lại không nhịn được toét miệng, tựa như cô đã đạt đến giới hạn mà cơ bắp của con người có thể đạt tới, cười rất ngu ngốc.

Người nếu như bị chọc cười thì sẽ cười không dứt, nếu điều đó đủ hài hước, thậm chí có thể cười cho đến khi đau bụng, nhưng nếu là một chuyện vui rất lớn, thay vào đó sẽ giấu ở trong lòng, ngăn ở cổ họng.

"Giang Trừng, ta nhận ra ngươi, rất nhiều người đều nhận ra ngươi!"

Giang Trừng cười gượng hai tiếng, hắn tự biết mình tiếng xấu truyền xa, không đến mức cần một tiểu cô nương đến nhắc nhở.

Cô cũng nhận ra rằng có chút ý nghĩa khác trong những gì cô vừa nói, vì vậy cô cố gắng để miệng bắt kịp suy nghĩ.

"Ta, ta đến từ một thế giới song song khác." Sau khi suy nghĩ về một số bối cảnh của thế giới này, đổi một lý do thoái thác dễ dàng chấp nhận, "Đại khái là không cẩn thận phát động trận pháp gì đó."

Cô đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó xuyên không, thu thập mỹ nam và đi khắp thế gian, chẳng qua là suy nghĩ của một cô gái, nhưng mong ước ấp ủ bấy lâu nay của cô đã thành hiện thực, cô chỉ có một cách cục nhỏ này.

Muốn gặp hắn, thậm chí ngay cả chuyện xuyên không cũng không muốn giấu hắn.

Muốn nói cho hắn, ta thích ngươi, rất nhiều người thích ngươi, rất thích, thích ngươi rất rất nhiều.

Giang Trừng là trung tâm, những người yêu mến hắn đều hướng về hắn, cách cục nhỏ này cũng khiến cô vô cùng hạnh phúc.

"Có lẽ là do dịch chuyển tức thời, ý ta là trận pháp, bởi vì thế giới của ta khác với nơi đây, cho nên quần áo của ta đã thay đổi, chỉ để thích ứng với quy tắc của thế giới này, bởi vì thế giới của ta khác với ở đây."

Cô có thể nghe thấy những lời mình nói không mạch lạc, giống như những hạt châu rơi vãi, vì dây thanh quản căng nên những lời cô nói ra gần như đứt quãng, thật sự rất xấu hổ.

Cô gái không khỏi thầm khó chịu.

"Cho nên, vật này là do cô mang tới?"

Giang Trừng nâng viên gạch đen trong tay lên.

"Phải! Đây là điện thoại." Cô lại do dự.

Liệu một người kiêu hãnh có chấp nhận rằng mình bị người theo dõi không?

"Bởi vì là thế giới song song, có liên thông, thế giới của ngươi được trình bày cho chúng ta dưới dạng cuốn sách. Cuốn sách cuối cùng cũng sẽ có một kết thúc, sau đó chúng ta không nhìn thấy nó, điện thoại chính là mối dắt."

Giang Trừng cụp mắt xuống, lượng thông tin khổng lồ khiến hắn có phần không nắm bắt được, hắn là nhân vật trong một cuốn sách?

"Những gì ta nói là sự thật, lúc trước," cô gái nghiến răng, yếu ớt nói ra một số bí mật trước đó. "Ngươi không phải vì Ngụy Vô Tiện mà mất kim đan sao..."

Cô cúi đầu, không hiểu vì sao lương tâm cắn rứt.

Những điều này hắn vốn có thể không biết, nếu như một ngày nào đó cô biết mình là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, có lẽ là không thể chấp nhận được. Mọi hành động đều bị người theo dõi, chỉ sợ là khiến người phát điên.

"Ta biết, cảm ơn."

Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, có phần không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi, ngươi không tức giận sao? Bởi vì, bởi vì..."

Càng muốn nói, cô lại càng không biết phải nói như thế nào, cô nên nói gì đây? Ngươi thật ra là một nhân vật hư cấu? Ngươi lúc nào cũng có thể bị người phán xét?

"Một số sạp nhỏ trong chợ có rất nhiều sách liên quan tới ta, một số là nịnh nọt, một số là chỉ trích, một số thì dùng để dọa trẻ con".

"Ta luôn bị người bàn tán, chuyện này có là gì đâu, cho dù là một nhân vật trong sách cũng không sao cả. Hàng ngàn năm sau, dựa trên những việc lớn nhỏ mà ta tham gia, vẫn luôn bị người bàn tán, không có gì, không cần phải hoảng hốt.

Hắn thật sự rất dịu dàng...

"Vậy, ta có thể đi theo ngươi đến Liên Hoa Ổ không? Ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi."

Kết quả không cần nói cũng biết.

"Ngươi có quan tâm tới những lời đánh giá ở bên kia chúng ta không?"

Cô gái nghịch hoa sen, trước đây cô đã từng làm điều này trong mơ, nhưng không có cảm xúc như bây giờ.

Giang Trừng đứng trên hành lang bằng gỗ bên hồ, gió mát không khô hanh, hắn nhìn mặt trời rải vàng trên mặt hồ.

"Không phải người ở nơi này vẫn luôn phán xét ta sao," hắn nhướng mày, mỉa mai nói, "Ta không quan tâm đến sự khiêu khích của một con bọ."

A a a a a a a a a A Trừng ngầu quá!!

Cô gái trong lòng sóng cả mãnh liệt, nhưng cô không muốn đánh mất hình tượng của mình trước mặt người mình thích.

Vì vậy cô mỉm cười nghĩ đến những lời nói từng khiến mình tức giận, cùng những kẻ ngu ngốc lăn lộn khóc lóc om xòm trong vòng của người khác, xem ra cũng không còn tức giận như vậy nữa.

"Đương nhiên, chỉ là một đám bọ trong khe cống ngầm, A Trừng nói hay lắm!"

Giang Trừng vẫn có chút không quen với những lời xu nịnh phổ biến này.

"Những cô gái ở bên kia cũng phóng khoáng giống như cô sao?"

"Ta đã dè dặt rồi... ngươi phải biết, nếu là không cẩn thận một chút, họ sẽ trực tiếp vồ lấy mình."

"Họ vồ không được."

Giang Trừng nghiêm túc nói, "Ta sẽ không để người lạ lại gần."

Thẳng thắn dứt khoát.

——

"Ở chỗ chúng ta, có rất nhiều người thích ngươi, và tất nhiên một số người không thích ngươi, nhưng ai thèm quan tâm chứ! Ta nằm mơ cũng mong nghĩ có ngày nào đó ngươi biết được ngươi được người yêu thích cỡ nào."

Giang Trừng yên lặng lắng nghe, nhìn giọt nước lăn trên lá sen xanh, liếc nhìn sợi tơ hồng rải trên mặt hồ lúc hoàng hôn.

Cô gái líu ra líu ríu, giống như những người không thích hắn chạy đến vòng tròn những người thích hắn chửi ầm lên, ngang ngược đánh đá, cái gì tốn nhiều thời gian để giải thích những cái Ô Long với những người xa lạ có thành kiến với hắn, còn có nhân khí bảng gì đó, đám đông xem thứ hạng của họ tăng lên với niềm vui sướng như một kẻ ngốc.

Cho dù hắn không biết.

"Là cái thá gì chứ, một đám như chó dại, gặp ai cắn đó, hung hăng chửi bới, thật kinh tởm!"

Giang Trừng thu lại ánh mắt nhìn sương trên lá sen, quay đầu nhìn về phía cô gái đang vì mình mà cau mày, nở nụ cười.

Lông mày nhẹ nhàng cong lên, khóe miệng không còn độ cong châm biếm lạnh lùng, mà là nhẹ nhàng mềm mại, tựa như một mảnh băng tan.

Cô gái sững sờ, A Trừng đây là cười? Là vì cô sao? Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Giang Trừng, cô gái sững sờ một lúc.

"Cảm ơn, để ta biết rằng hóa ra ta vẫn còn được hoan nghênh như vậy, ta rất vui."

"Ta, ta cũng rất vui!"

Mặt trời dần lặn xuống, cô gái bỗng thấy trong lòng hoảng hốt, cô nên đi, cô biết.

"Ta phải đi."

Cuối cùng cô mất đi sức sống, giọng nói trống rỗng chỉ còn lại nỗi buồn.

"Ta biết." Giang Trừng nhìn mặt trời lặn xuống, "Rốt cuộc cô không thuộc về nơi này."

"Ta không thể nói chuyện với ngươi nữa, có lẽ vĩnh viễn không thể."

"Ít nhất, cô biết đến sự tồn tại của ta."

"Đúng!" Đôi mắt cô gái cuối cùng cũng sáng lên một chút. "Ít nhất tín ngưỡng của chúng ta có một điểm hội tụ!"

Mặt trăng mọc ở một nơi khác, cô gái chắp tay sau lưng, cảm nhận được chính mình tan biến.

Giang Trừng lại mỉm cười, trong gió đêm trông đặc biệt dịu dàng, hắn lắc đầu nói với cô gái.

"Chẳng qua là, thành kiến của một nhóm người ngoài."

Chúc mừng năm mới!

Chúc mọi người sang năm mới mạnh khỏe, luôn vui vẻ, đạt được thành công trong công việc cũng như học tập!

Tình hình dịch bệnh đang căng thẳng nên mọi người chú ý sức khỏe, thực hiện 5K của BYT nha! (gần nhà tôi bị phong tỏa rồi)

* Lảm nhảm: Năm 2021 là một năm xui xẻo với tôi. Ngày đi làm đầu tiên của 2021 - thứ 2 đầu tuần tôi bị người ta tông xe, đến thứ tư giữa tuần - cách tai nạn 1 ngày thì tôi lại thất nghiệp. Một năm khởi đầu toàn điều xui và nhiều gian nan. Tôi lại bị stress. Tôi không biết tôi muốn gì và phải làm gì, tôi chán công việc bấy lâu vẫn làm, lặp đi lặp lại một vòng luẩn quẩn, cảm giác bản thân đang chết dần chết mòn ấy. Nhà chẳng có ai hiểu, có thể tâm sự cùng, mẹ tôi thì suốt ngày kêu tôi là mắc tội lớn nhất trong đạo "hiếu" là "không lấy chồng", đây là 1 khoảng thời gian khó khăn với tôi. Cơ mà hiện giờ có lẽ là đã tạm ổn 1 chút rồi, giờ tôi làm về đồ họa 3D, có lẽ từ giờ tôi có rất ít thời gian rảnh để mà mò truyện, chẳng biết có thể đu được bao lâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro