Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mẫu tử quyển

Mẫu tử quyển • Vi mẫu tắc cương • Trở về vẫn là thiếu niên • Kỳ nhất

Tác giả : Thí Đào Trà. Trà Trà (屁桃茶.茶茶)

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Hàng ngày yêu Dao muội, yêu Tử Diên, từ sáng tới tối đau lòng Cậu.

Tôn trọng Vong Tiện, nhưng là vô cảm, nếu như có người không thoải mái có thể rời đi chớ phun.

Thường ngày từ sáng tới tối oán hận đại móng heo Giang Phong Miên.

-------------------

"Ta sau này muốn làm nữ hiệp danh chấn thiên hạ, chém hết yêu ma trong thiên hạ, không bị tình ái dây dưa, tiêu sái khoái hoạt."

Đỉnh Mi Sơn năm ấy, Ngu Tử Diên chẳng qua mới mười bốn tuổi ở trước mặt chúng tiên gia nói ra những câu âm vang mạnh mẽ này, khi đó trong lòng nàng chỉ có thiên hạ, chỉ có chúng sinh.

Thế nhân đều khen ngợi Ngu Thị yêu nữ này, sáu tuổi thông thạo bổn gia bí pháp, chín tuổi diệt tai họa trăm năm, trời sinh cứng cỏi, linh lực thông thấu, tương lai sẽ là truyền kỳ một đời, liền ngay cả Ngu Tử Diên cũng cảm thấy chính mình như vậy.

Mãi đến tận Tàng Sắc Tán Nhân xuất hiện.

Có lẽ là ông trời cũng cảm thấy nàng quá mức ngạo, quá mức xinh đẹp, không ai giày vò qua sự sắc sảo của nàng, khiến cho nàng ăn vào vị đắng, liền phái người cực kỳ xuất sắc xuất hiện trước mặt nàng.

Luận võ công, Tàng Sắc kế thừa Bão Sơn Tán Nhân. Luận tướng mạo, Ngu Tử Diên cũng chỉ bằng nàng bảy phần.

Không biết từ khi nào, trong miệng mỗi người truyền phát kỳ nữ tử có thay đổi.

Hai người làm gì cũng bị so sánh thành chuyện thường, mà nữ tử kia đã từng được khen là giai thoại khắp nơi chiếm thế hạ phong.

Liền giống như từ trên đỉnh rơi xuống vực sâu, một người cao ngạo liền ở đáy lòng chôn xuống mầm mống tự ti, ở bên trong ba mươi năm sau, Ngu Tử Diên lớn lên từ trong bụi gai trái tim đau buồn đầy vết tích.

Nàng càng cố gắng tu luyện, lại phát hiện tu luyện không sánh bằng thiên tư.

Nàng cùng Giang Phong Miên đồng tu mười hai năm, nhưng không sánh bằng Tàng Sắc cùng hắn quen biết một đêm kia.

Đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào, vận mệnh luôn là lén lút đánh dấu cho mấy người giá trị nhất định của nó, Giang Trừng không sánh bằng Ngụy Anh, Ngu Tử Diên không sánh bằng Tàng Sắc Tán Nhân.

Khi nàng rõ ràng hiểu được điểm này, là ở ánh lửa khắp nơi Liên Hoa Ổ, ở lúc Giang Trừng tan nát cõi lòng mà gọi nàng là Nương, nàng mới hiểu được, đời này nàng dằn vặt chính mình, cũng dằn vặt hài tử.

Ngày đó Giang Trừng được sinh ra, Giang Phong Miên không có mặt.

Nghe Kim Châu nói, Tàng Sắc Tán Nhân từ Bắc Hoang truyền tin tới, hắn liền không ngừng không nghỉ mà đuổi tới.

Một ngày kia so với lúc sinh Giang Yếm Ly đau hơn nhiều, Giang Trừng ở lại trong bụng chính là không chịu đi ra, khiến cho Ngu Tử Diên hôn mê nhiều lần, vài bồn máu loãng lục tực bưng ra, nàng nghĩ rằng nàng phải chết ở trong phòng sinh này.

Nàng đến nay đều còn nhớ rõ, ngày đó nàng dùng tiếng nói khàn khàn lặp đi lặp lại một câu nói.

"Bảo vệ hắn, bảo vệ hài tử, ta không việc gì."

Lúc đó nàng chẳng qua mới hai mươi ba tuổi, giống như là thời điểm của năm nở hoa, và đó cũng là tuổi của sự sợ hãi.

Ròng rã ba ngày, mãi đến khi nàng mệt mỏi gần như sụp đổ, tiếng khóc kèm theo hoàng hôn trên bầu trời.

Nàng không đau, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn kia, hơi nở nụ cười.

Đúng, nàng không sao.

Trước lúc Giang Trừng bốn tuổi, nàng dường như chỉ là Ngu Tử Diên.

Vào lúc ấy, nàng không nghiêm khắc một chút nào. Khuôn mặt dịu dàng, tiếng nói chuyện cũng không mềm mại như những nữ tử khác nhưng rất dịu dàng, cho dù Giang Trừng lúc đó không nhớ, hắn vẫn như cũ nhớ tới điểm đó, vào lúc đó, mẹ luôn thương yêu vì hắn hát ca khúc.

Phần lớn tiểu thư nhà giàu, đều ngại cho hài tử bú khiến ngực đau đớn, cũng mệt mỏi khi phải thức dậy vào ban đêm, đều là giao cho bà vú. Có thể bất kể là Giang Yếm Ly cùng Giang Trừng, Ngu Tử Diên đều là tự thân làm.

Nàng thật rất là yêu thích hai đứa nhỏ này.

Mặt mũi cực kỳ giống hắn, miệng cũng như hắn.

Khi đó Ngu Tử Diên vẫn luôn tin tưởng, sớm hay muộn sẽ có một ngày, Giang Phong Miên sẽ vui lòng cùng hắn sinh sống thật tốt.

Bất tri bất giác Giang Trừng ba tuổi, có một ngày từ rìa đường mang về hai con chó con, ánh mắt thuần khiết của bọn chúng, thật trông giống y như hắn, Ngu Tử Diên cũng chỉ là cười cười, tự mình mang theo hắn đi rửa tay, bọn họ cùng nhau đặt tên.

Mạt Lỵ, Phi Phi.

Mãi tến tận có một ngày, không thấy chúng nó, đó là lần đầu tiên Giang Trừng khóc thảm thiết như vậy, Ngu Tử Diên cũng đau ở trong lòng, nhưng lại không biết an ủi.

Giang Phong Miên đi tới cửa, trong tay dắt một đứa bé.

Trong nháy mắt nhìn thấy đứa nhỏ kia, Ngu Tử Diên biết, tín ngưỡng của nàng sụp đổ.

Nhìn hình dáng kia, cùng Tàng Sắc Tán Nhân giống nhau như đúc.

Ngu Tử Diên lúc này cuối cùng cũng hiểu được, bản thân nàng lừa dối chính mình nhiều năm như vậy. Cũng chính là vào lúc này, trái tim Nương của Giang Trừng đã thay đổi.

Bọn họ cãi nhau một trận lớn, bình lọ trong phòng không một cái lành lặn, Ngu Tử Diên giống như là điên rồi, tranh cãi kịch liệt, oan ức nơi đáy lòng vào lúc này hoàn toàn bùng nổ, phu quân lạnh nhạt, không giống như một người cha, đã khiến nàng thất vọng hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà bày ra ở trước mặt nàng.

Có lẽ là kế thừa di truyền tính tình của Giang Phong Miên, Giang Yếm Ly bỗng nhiên nổi lên sợ hãi đối với người mẫu thân này, nàng không muốn học võ, không muốn trở thành như mẫu thân, cũng liền đáy lòng mang theo có chút sợ hãi Giang Trừng.

Sau này Giang Trừng cũng đã hiểu, đưa đi Mạt Lỵ cùng Phi Phi không phải ai khác, chính là cha của hắn, không vì ai khác, vẻn vẹn là vì Ngụy Vô Tiện.

Bắt đầu từ vào lúc này, Giang Trừng liền cảm thấy được hắn liền không có bản thân.

Ở mọi thời khắc Ngụy Anh xuất hiện nhắc nhở Ngu Tử Diên về cuộc hôn nhân khủng khiếp này, ở mọi thời khắc mà nhắc nhở nàng sự thật nàng vĩnh viễn ở phía sau hào quang của người kia.

Chính là sau một đêm kia, Giang Trừng dường như chính là nàng ta chiếu rọi, hắn sánh không bằng Ngụy Anh, nàng tức giận. Việc khác cũng không bằng hắn, nàng liền phạt.

Giống như là công cụ cạnh tranh.

Giang Trừng không hiểu vì sao mẫu thân thay đổi, nhưng lại phảng phất lại rõ ràng.

Giang Trừng không hiểu tại sao tỷ tỷ đối đãi với người kia rất tốt, giống như hắn tốt, thậm chí càng tốt hơn.

Giang Trừng cũng không hiểu tại sao tình yêu thương của phụ thân lại không nhiều, nhàn nhạt, khiến cho hắn đau lòng.

Chuyện này cuối cùng thành bi ai cả đời hắn.

Cũng là Ngu Tử Diên cả đời hổ thẹn.

Nếu như nàng có thể nhẫn tâm một chút, nhẫn tâm không cho Ngụy Anh nhập môn.

Nếu như nàng sớm có thể hiểu được, hiểu được A Trừng không dễ dàng, hiểu được Giang Phong Miên vô tình.

Có thể sự việc sẽ không trở thành như vậy.

Trước khi chết, trong đầu Ngu Tử Diên hiện lên không phải là Giang Phong Miên nửa đời trước hào hoa phong nhã tươi đẹp, cũng không phải là nửa đời sau tự mình giam cầm, chỉ vẻn vẹn là bốn năm kia, nàng cùng Giang Trừng lớn lên, nếu có thể, nàng muốn cùng hắn lâu một chút nữa, giống như một người mẫu thân vậy, cùng hài tử chậm rãi lớn lên.

Nửa đời sau, Giang Trừng vẫn đang nghĩ, tại sao mẫu thân không đi, tại sao mẫu thân không muốn cùng hắn cùng chết đây? Tại sao trong một đêm liền thay đổi? Tại sao tỷ tỷ có thể bỏ xuống A Lăng đi chết? Tại sao cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn?

Hắn có thể cả đời sẽ không biết Ngu Tử Diên cảm thấy hắn tốt đẹp, nàng không sao. Sẽ không biết, Nương của hắn cũng từng yêu thương hắn yêu đến trong xương tủy, cho dù sau này sẽ không thể hiện, vẫn như cũ lo lắng ở trong lòng, sẽ không biết bọn họ đời này đều vặn vẹo mà sống sót. Càng sẽ không biết nàng có nhiều rất nhiều điều không cùng hắn nói, có rất nhiều tiếc nuối chưa từng làm.

"Ta thật sự muốn nói cho A Trừng, nói cho hắn, hắn là con của ta, là sự kiêu ngạo của ta. Hắn rất ưu tú, rất tài giỏi. Ta còn muốn nói cho hắn, Nương nợ ngươi quá nhiều, không có ở lúc ngươi cần mà yêu thương ngươi, lại khi ngươi đang còn niên thiếu thì vĩnh viễn rời bỏ ngươi...."

---------------

Khi làm cái đoản này, ta uất ức rất là nhiều, ta thương Giang Trừng, ta thương Ngu Phu Nhân.

Ngu phu nhân tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, chỉ vì số mệnh bất công, vì thằng đàn ông không xứng mà cuộc đời nàng trải qua thật sự mệt mỏi khó khăn.

Thái độ làm người của Giang Phong Miên thật khiến ta muốn phỉ nhổ, trong mắt hắn có bao giờ coi Ngu phu nhân là vợ, có bao giờ coi Giang Trừng là con trai? Hay trong mắt của hắn họ chỉ là Chủ Mẫu cùng Thiếu Tông Chủ? Ta cực kỳ không thể nào tiêu hóa nổi cái tình tiết tẩy trắng tên đốn mạt này, ai fans của lão thì cút, đừng có chui vào đây mà bênh vực tẩy trắng.

Giang Trừng không hiểu được gia huấn Giang gia? Hắn không bằng Ngụy Anh sao? Thật xin lỗi, đối với ta Giang Trừng ưu tú hơn Ngụy Anh rất nhiều. Nói hắn không hiểu gia huấn Giang gia, Giang Phong Miên ngươi lại hiểu? Nói hắn không ưu tú, hắn chính là một tông chủ ưu tú nhất từ trước tới giờ. Giang Phong Miên ngươi làm được như hắn không?

Ngu Phu Nhân cũng chẳng phải không bằng Tàng Sắc, chính ngươi tạo áp lực cho nàng. Ngươi không bỏ xuống được Tàng Sắc, lại gây nên bi kịch cho người vợ, cho con trai của chính mình. Đúng là loại đàn ông tồi tệ nhất mà ta biết (Kim Quang Thiện còn tốt gấp ngươi bội lần!!!)

Ngụy Anh hắn đáng thương, mất cha mẹ., còn Giang Trừng hắn thì sao? Có cha như ngươi thà không có còn hơn, có cha mà không bằng kẻ mồ côi. Bao nhiêu sự sủng ái của người cha giành cho con ngươi đều giành cho Ngụy Anh, một chút đối với Giang Trừng ngươi có không? Ngươi chưa từng nghĩ tới con trai của chính mình bao nhiêu năm qua sống ra sao sao?

Làm xong đoản này ta thực sự nóng máu, ta đau lòng, ta uất ức, ta muốn chửi người, đánh người. Ừ, ta là fan cuồng Giang Trừng, cuồng đến não tàn. Trong mắt ta chỉ có Giang Trừng, Giang Trừng là cả thế giới của ta, nên đừng có ai mà nói kiểu "làm như Trừng là cả thế giới". (Câu này ta thấy có rất nhiều người nói rồi) Đừng có ai mà nhảy vào bênh lão, bênh cái rắm!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro