Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hàn Trừng] Công Tâm

Công Tâm

Tác giả : Khâm Khanh Công Tử - 钦卿公子 (Weibo)

Hạc Vân Thường - 鹤云裳 (Lofter)

CP : Ôn Nhược Hàn x Giang Trừng

Đoản này giành tặng cho @Sac_Quy , mừng cô thi tốt!

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Kết cục có thể HE có thể BE.

---------------

'Giang Vãn Ngâm.'

Xạ Nhật chi chinh dần dần tới hồi kết thúc, mọi người Ôn gia cũng không bao giờ còn có thể tiếp tục hung hăng ngang ngược càn quấy giống như ngày xưa nữa, phần lớn đệ tử tựa như con chuột bị đốt cháy hang ổ, hoảng loạn chạy trốn, một mảnh hỗn loạn.

Thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Chỉ có Ôn Nhược Hàn còn đứng sừng sững ở trên tường thành, quay lưng về phía sau mọi người khoanh tay mà đứng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Tông Chủ, chỉ có ngài ra tay mới có thể tiêu diệt nhóm phiến quân loạn đảng kia, xoay chuyển tình thế, bằng không nhị công tử chết cũng không nhắm mắt a."

"Tận tình khuyên nhủ" như vậy, từ sau khi điểm đóng quân của Ôn Thị liên tục tháo chạy, liền thường thường vang vọng ở bên tai Ôn Nhược Hàn, đám thủ hạ ngu muội vô tri của y đem hi vọng đều ký thác ở trên người y, Ôn Triều chết như thế nào, tử trạng làm sao y căn bản không biết, cũng căn bản không muốn biết. Suy nghĩ của y, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở Ngụy Vô Tiện đã chết trên bãi tha ma kia.

Nếu như người này không thể không chết, sẽ trở nên càng rắc rối hơn khi quay trở lại, thiếu niên kia không biết còn có thể bắt trở về một lần nữa hay không, thực sự là nhớ mùi vị của hắn a... Ôn Nhược Hàn liếm khóe miệng có chút khô nứt, ổn định lại tâm trạng, đem thế cuộc đã sớm quên đến không còn một mảnh lượm trở lại.

Bây giờ Nhiếp gia, Giang gia thế tiến công rất căng thẳng, có lẽ là bởi vì mối thù lớn nhất của bọn họ? Cũng là một người bị hại chết gia phu, một người gặp phải cửa nát nhà tan. Lam gia dáng vẻ giả bộ ngớ ngẩn cùng đục nước béo cò Kim gia gần như vậy, thật giả lẫn lộn, căn bản không đáng nhắc tới, về phần những con tôm nhỏ còn lại... Quả thực buồn cười. Vì vậy Ôn Nhược Hàn mang theo tư tâm ra lệnh: Không tiếc tất cả thủ đoạn bắt lấy Giang Vãn Ngâm, đem hắn mang tới trước mặt mình.

Trong đầu lại hiện ra Giang Trừng tế mi mắt hạnh, khó gặp mắt hạnh xinh đẹp như thế nhưng lại luôn luôn theo một luồng ý công kích. Vốn là... Hắn là nên xếp hạng vị trí thứ nhất bảng xếp hạng thế gia công tử, chính mình đem hắn đặt ở thứ năm không cao không thấp, cùng với bên dưới một người con trai gia phó (ý nói là xếp Tiện trước Trừng Trừng), chính là muốn nhìn một chút hắn sẽ có phản ứng gì. Kết quả thật làm cho y thất vọng.

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên Giang Trừng viền mắt đỏ bừng, Ôn Nhược Hàn có chút buồn bực nhíu nhíu mày, giơ tay không cẩn thận đánh nát một chén trà nhỏ. Nước trà ấm áp làm ướt sàn nhà.

Ôn Nhược Hàn đơn giản đem tinh lực đều đặt ở nhớ lại trên người Giang Trừng, Giang Trừng có thể chạy ra Liên Hoa Ổ như địa ngục, là y cố ý để cho chạy, y xác thực rất khâm phục Ngu Phu Nhân, nhưng lại đối với tình yêu ngu xuẩn kia của nàng biểu thị xem thường, Giang Phong Miên hèn nhát một đời, thậm chí bồi mất cả tổ tiên Liên Hoa Ổ vài lần, nhắc tới đến đều là kéo xuống một loại sỉ nhục bất diệt. Y muốn nhìn Giang Trừng một chút, hành động của con trai Ngu Phu Nhân, sẽ có hay không có cái gì làm cho y ngạc nhiên bất ngờ.

Kết quả cũng không tệ lắm, một thân ngông nghênh, tính tình kiêu căng khó thuần, đúng là mỹ vị cực kì.

Nhưng càng khiến người ta muốn đem một thân ngông nghênh này của hắn bẻ gẫy.

Thăm dò tính tình một người, chính là đầu tiên đem hắn vững vàng mà nắm ở trong lòng bàn tay.

Sau khi y sắp xếp thủ hạ hướng về phía kia tuần tra, quả nhiên, Giang Vãn Ngâm tự chui đầu vào lưới, cuối cùng đem hắn thuận lợi bắt được trong tay, còn chưa kịp lăng nhục một phen, hắn liền được người sư huynh kia của hắn cứu đi rồi. Hừm... Đó là một sai lầm.

Ôn Nhược Hàn nhìn một chút giấy viết thư trên tay, nhất thời cảm thấy trận "Xạ Nhật chi chinh" này chẳng khác gì nói chuyện trò hề vô nghĩa, Kỳ Sơn Ôn Thị, trăm năm căn cơ, há có thể bị mấy tiên môn nhỏ bé tốt xấu lẫn lộn lật đổ? Ôn Nhược Hàn ham muốn thắng bại rất mạnh, lần trước để cho Giang Trừng chạy thoát, như vậy y lần này sẽ không mềm lòng. Đồng thời cũng quyết định phải cho Tiên môn một bài học kinh nghiệm lụi bại khó quên.

Ánh sáng mặt trời, mang lại ánh sáng cho thế giới, cũng đồng dạng có thể mang đến tối tăm. Nếu như muốn đem y bắn xuống, chính là nghịch thiên.

Ôn Nhược Hàn cười khẽ, vốn định đem trang giấy ném vào bên trong ngọn đèn nhen lửa, đột nhiên từ bên trong rơi ra một món đồ vật.

Là một túi vật bị làm pháp thủ thuật che mắt.

Bên trong là đoản kiếm của Ôn gia trưởng lão, Ôn Nhược Hàn nếu như nhớ không lầm, là sau khi chiếm lĩnh Liên Hoa Ổ nhậm chức "Quản giáo" kiếm, trên chuôi kiếm đế trắng có chữ màu máu, nếu là người bình thường nhìn, nhất định sẽ cảm thấy nhìn thấy mà phát hoảng, nhưng ở trong mắt Ôn Nhược Hàn nhưng lại nhiễm phải một tầng chờ mong thần bí.

Chữ trên kiếm: Ôn Nhược Hàn, ta Giang Vãn Ngâm, chắc chắn sẽ đến lấy đầu ngươi.

Chính mình thật sự là không có có nhìn lầm người a, Giang Vãn Ngâm, ta chờ đợi sự báo thù của ngươi đối với ta.

Ôn Nhược Hàn có quân chủ chốt của chính mình, dựa theo tình hình hiện nay, y vẫn là muốn cùng con mèo nhỏ mang theo răng nanh này vui đùa thỏa thích một chút, để hắn hiểu rõ ở trong niềm vui, ở trong trò chơi này, ai là mèo, ai mới phải con chuột.

Nỗ lực của ngươi, cuối cùng chẳng qua là một hồi giấc mộng hoàng lương thôi.

Hai

Bọn họ đều đi rồi.

Giang Trừng ngồi ở bên trong chính thất không có một bóng người, ánh mắt thất thần nhìn hoa sen ngoài cửa. Bên tai vang lên đều là lời nói của mẫu thân đối với mình nói, có thể nàng vì bảo vệ chính mình, liều mạng bảo vệ Liên Hoa Ổ lại làm cho Giang Trừng không thể nào tiếp thu được. Một màn quyến luyến đều chân thật như vậy, thật giống như là chuyện vừa mới phát sinh ngày hôm qua.

Trải qua mấy tháng tiếp nạp đệ tử, Liên Hoa Ổ từng bị Ôn cẩu một cây đuốc thiêu hủy cũng rốt cục khôi phục một ít hình dáng, có chút hơi thở con người. Cũng không phải Giang Trừng nghĩ tới như vậy.

Bọn họ... Đều rời mình mà đi.

"A..."

Giang Trừng có chút không khống chế được khẽ run, biết rõ không có người nhưng vẫn là cúi đầu, giống như là muốn che khuất "trò hề" của chính mình, nước mắt tí tách rơi xuống sàn nhà, ngoài phòng tiếng gió mãnh liệt, đánh lá cây đung đưa không ngừng nghỉ, ngoài cửa không người, hoa sen chỉ có thể lắng nghe âm thanh ẩn nhẫn thổn thức của người trong phòng, nhưng không thể làm gì cả.

Hắn phải cố gắng, muốn cho Ôn cẩu nợ máu phải trả bằng máu, không thể để cho mẫu thân ở minh giới chết không nhắm mắt... Hắn còn có chưa tìm được Ngụy Vô Tiện, ngộ nhỡ y trở về đây, hắn còn muốn gặp y một lần. Giang gia hiện nay chỉ có ba trăm mười bảy người, ít hơn nhiều so với một nửa trước đây, chính mình còn chưa đủ cố gắng.

Không có đạt đến hy vọng của mẫu thân, tiếp tục như vậy chính mình nhất định là xin lỗi liệt tổ liệt tông Giang gia, muốn chống đỡ lên thân thể rời khỏi đại điện, đứng lên chưa tới một giây, liền lại ngã trở về bên trên chiếc ghế chạm trổ hoa văn.

Cả người không có khí lực.

Có lẽ là khóc quá mệt mỏi, Giang Trừng ngay cả khí lực đứng lên đi trở về phòng đều không có, không cam lòng như vậy, nhưng lại bất lực thay đổi, Giang Trừng đột nhiên cảm giác bụng mình rất đau, có lẽ là lần trước chém giết chịu kiếm bị thương bởi vì khí trời âm u lạnh lẽo lại tái phát đi.

Chỉ có điều hiện tại sẽ không có ai bôi thuốc cho mình.

Nghĩ tới đây, Giang Trừng tự giễu cười cợt, thù hận ở sâu trong nội tâm giày vò hắn, từ nhỏ tính tình cương quyết không cam chịu thua ở sau người lúc này đúng là trở lại hại hắn, khả năng là thân thể mỏng manh bị tâm tình ảnh hưởng, Giang Trừng đột nhiên cảm giác bụng mình co quắp một trận, không nhịn được kịch liệt ho khan. Máu từ trong miệng hắn ho ra.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Giang Nguyên, cực kỳ khẩn thiết, cũng không dám mạnh mẽ tiến vào, sợ Giang Trừng tâm tình không tốt lại trách cứ. Giang Trừng cảm thán: Vẫn là tuổi còn trẻ a. Trở về câu: "Không có chuyện gì, không cần phải lo lắng."

"Nhưng là, Tông Chủ..."

"Ta nói rồi không có chuyện gì." Thanh âm Giang Trừng mang điểm kiên cường chống đỡ ra uy nghiêm, hắn không muốn làm cho đệ tử của hắn vì hắn mà lo lắng, hiện tại sinh tử an nguy toàn bộ Vân Mộng Giang Thị đều đeo ở trên người một mình hắn, làm tông chủ chức trách hàng đầu, chính là để mọi người an tâm.

Giang trừng trở tay đem vết máu bên môi lau khô, sắc mặt tái nhợt, tựa như loại kia hồi lâu không thấy ánh sáng cực kỳ tái nhợt, người xem trong lòng căng thẳng, Giang Trừng chính là người như vậy, có khổ không nói, có đau đớn nhẫn nhịn. Một mực làm bộ không có gì, nhất định phải đem chính mình bức đến trong ngõ cụt mới bỏ qua.

Làm cho người ta đau lòng nhưng lại không thể làm gì.

Bởi vì, ngươi còn không lay động được trái tim hắn, sự tín niệm kiên định kia, cố chấp như là bàn thạch cực kỳ nóng rực, lại làm cho trái tim người an ổn...

Ngoài cửa mưa nhỏ róc rách, dồn dập rơi vào trên những phiến lá sen xanh biếc, giội rửa tất cả mùi hương.

Giang Trừng không có phát hiện Ôn Nhược Hàn dựa vào ở ngoài cửa, tương tự cũng không có phát hiện Ngụy Vô Tiện vừa trở lại Liên Hoa Ổ, Ôn Nhược Hàn trên tay xách theo đầu một người, máu me đầm đìa, đứng ở ngoài cửa nghe hồi lâu, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc tên là hối hận, y không nên. . . làm như vậy.

Ôn Nhược Hàn lặng lẽ rời đi, lúc ngự kiếm rời đi suy nghĩ, tại sao mình lại muốn đi tới nơi này.

Sau đó phát hiện, chính mình càng là không đành lòng, không tàn nhẫn hạ quyết tâm đối với hắn như vậy.

Ôn Nhược Hàn cảm giác trong lòng chính mình đã có một nơi bắt đầu sụp đổ.

Tam

Không có một bóng người.

Ở lại nơi này chỉ có một toà thành trống không, bọn họ bị đùa giỡn.

Nhiếp Minh Quyết có chút tức giận chém đứt những bức tượng đá của tổ tiên họ Ôn trong điện chính, sắc mặt mọi người đều rất không tốt, đặc biệt là Giang Trừng, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn phủ lên một tầng u ám mù mịt, rất dễ nhận thấy, sẽ không có ai lại chấp nhận kết quả như vậy, không ít người đã bắt đầu lên tiếng mắng, dồn dập chỉ trích đối phương không đúng. A, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.

Nếu không phải là Nhiếp Minh Quyết quát lại mọi người, trận trò cười không ngừng nghỉ này không biết còn muốn kéo dài bao lâu, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy có chút bi thương, có thể trận Xạ Nhật chi chinh này, thật sự giống như lời Ôn Nhược Hàn nói tới, ngư mục hỗn tạp, lời nói vô căn cứ.

Huống chi, hắn sắp không chịu được nữa.

Âm thanh xung quanh bỗng nhiên trở nên lớn lên, vừa vặn miệng vết thương không có xử lý đúng lúc bắt đầu chảy máu, Giang Trừng mất máu có chút choáng váng đầu óc. Mạnh mẽ chống đỡ lên tinh thần muốn nói cho mọi người kế tiếp bọn họ phải làm gì. Đột nhiên một luồng gió mạnh từ bên ngoài kéo tới, bụi bặm tung bay.

Là âm thanh vật nặng rơi.

Có người hoảng sợ hét lên: "Nơi này sắp sập, mau chạy a!"

Mọi người lập tức phản ứng lại, bọn họ rơi vào một cái bẫy, Ôn gia cố ý đem bọn họ dẫn tới đây, để cho ngói vỡ tường đổ nơi đây tách ra bọn họ!

Những tên nhát gan kia, những tên tu sĩ không có tài cán quay đầu chạy trốn như chuột, nhưng rất nhanh bị vách đá rơi xuống đè ở trên mặt đất, mọi người trơ mắt nhìn bọn họ nhiều lần thử bò lên, cuối cùng ở đây mà mất sinh mệnh.

Không còn ai dám tiến về phía trước.

Giang Trừng bởi vì mất máu hơi choáng một lúc, phản ứng lại lập tức gọi Giang gia đệ tử đi theo hắn đến bên trong đi tới, hướng về hướng ngược lại cửa lớn đi tới. Giang gia đệ tử không một ai phản đối, có thứ tự đi theo bước chân Giang Trừng đi vào bên trong.

Trong hỗn loạn có người mắng: "Giang Vãn Ngâm, ngươi điên rồi! Dĩ nhiên mang theo môn sinh đi chết !!"

Giang Trừng dừng bước lại, ngoái đầu lại nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo kiên định cùng xem thường, lời nói chân thành: "Ta không giống với một số người, vì sự sống chết của chính mình mà tự tay đem đệ tử đẩy ra ngoài, tất cả ta làm, đều là vì đệ tử của ta, cho dù là chết, ta cũng sẽ bảo vệ bọn họ."

Trên mặt người kia tức khắc trở nên vô cùng rõ ràng, Nhiếp Minh Quyết nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Giang Trừng, liền cao giọng quát: "Các đệ tử Nhiếp gia, đi theo Giang Tông Chủ cùng nhau đi vào bên trong! Muốn mạng sống liền không nên do dự!"

Các môn phái khác còn lại cũng đều không do dự nữa, đi theo bước chân Giang Trừng đi tới con đường hẻo lánh này. Trong thời gian này, không có người nào bị thương.

Giang Trừng dẫn mọi người đi qua một con đường vách đá hẻo lánh, đá bên đường rất hẹp rồi lại một chiếc đèn tiếp theo một chiếc đèn, hiển nhiên đây là vì mọi người mà chuẩn bị kỹ càng, đến tột cùng là ai, không cần nghi ngờ gì nữa. Mọi người yên lặng nuốt nước miếng, đang khó hiểu Giang Trừng vì sao lại biết rõ con đường bí mật này, đồng thời cùng với nỗi sợ hãi ngày xưa đối mặt với Ôn Nhược Hàn vẫn là khiến hai chân bọn họ run lên.

Đi một đoạn đường bí mật dường như dài đằng đẵng, đẩy ra cơ quan trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.

Nước mưa rửa sạch khí trời âm u, trên trời thậm chí đánh tới tiếng sấm, dự báo tối nay nhất định là một đêm không ngủ.

Có một người đã ở chỗ cần đến chờ bọn họ.

Hồng bào tay áo phiêu phiêu, quay lưng về phía bọn họ đeo kiếm mà đứng, hoa văn trên áo bào rõ ràng nói cho mọi người tên của y.

Ôn Nhược Hàn.

Phía sau y tu sĩ đông nghìn nghịt chắc chắn là tàn dư Ôn Thị, rõ ràng chết đến nơi nhưng vẫn là một bộ dáng điệu tình thế bắt buộc, Nhiếp Minh Quyết khịt mũi một tiếng, thù giết cha, không đội trời chung. Chỉ là đứng đối lập như vậy, hắn đều hận không thể đem Ôn Nhược Hàn thiên đao vạn quả.

"Không hổ là Giang Vãn Ngâm, quả thực tìm đến nơi này."

"Ngươi thực sự là, có thể mang đến bất ngờ cho ta a."

Giang Trừng không để ý tới lời nói quái gở của y, lạnh lùng nói "Ôn Nhược Hàn, ngươi xong rồi, Kỳ Sơn Ôn Thị, nên diệt."

Cuộc chiến giữa sự sống và cái chết hết sức căng thẳng.

"Xèo ----- "

Bỗng nhiên phóng ra một mũi tên bắn lén, làm bị thương một đệ tử phía sau Giang Trừng.

Không có bất kỳ dự báo, người hai bên bắt đầu chém giết, trận chiến này đều là trận chiến duy nhất giữa hai bên. Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng.

Giang Trừng rất muốn tự tay đâm chết Ôn Nhược Hàn, nhưng là Nhiếp Minh Quyết ở bên cạnh hắn làm sao không phải là cùng tâm trạng? Vì vậy hai người hắn phối hợp lẫn nhau, mỗi một kích, mỗi một chưởng, đều là muốn dồn Ôn Nhược Hàn vào chỗ chết, Ôn Nhược Hàn chính là có nhiều công lực, cũng là có dư tâm mà lực không đủ, bị hai người đánh liên tiếp lui về phía sau.

Cuối cùng Nhiếp Minh Quyết bóp lấy cổ Ôn Nhược Hàn, đem y nhấc lên, nhưng đối với Giang Trừng nói: "Ra tay đi."

Ánh mắt Giang Trừng bỗng nhiên trở nên vô cùng nghi hoặc.

"Ngươi so với ta trải qua càng nhiều, huống chi, trong Xạ Nhật chi chinh lần này công lao của ngươi càng to lớn hơn." Nhiếp Minh Quyết thanh âm vang vang mạnh mẽ, giữa lúc gọi là đại trượng phu.

Giang Trừng cười cười, trả lời: "Được" Không có chuyện gì so với tự tay giết chết Ôn Nhược Hàn có thể hung phấn hơn.

Nâng tay, đao từ từ hạ xuống.

Khi tam độc đâm vào cổ tay Giang Trừng xoay chuyển vô cùng linh hoạt, cổ tay trắng nõn nhưng ở trước mắt Ôn Nhược Hàn hình thành một loại trào phúng, Ôn Nhược Hàn cúi đầu nhìn thân kiếm tam độc.

Có phản chiếu khuôn mặt Giang Trừng trong đó, ở trước mặt mọi người, hắn không hề nói gì, liền như vậy kết thúc cuộc sống không tầm thường đồng thời cùng một đời tội lỗi của y.

Mãi cho đến khi, máu của y nhuộm đỏ áo bào của chính mình, tay nhưng lại gắt gao lôi kéo áo bào Giang Trừng không chịu buông tay.

Cứ như vậy, Giang Trừng cũng không có làm ra phản ứng gì.

Tiếng reo hò của tiên môn bách gia lớn hơn âm thanh giết chóc nơi đây, Ôn gia đệ tử sắc mặt tái nhợt, thế cuộc đã định.

Chỉ có Giang Trừng cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì.

Ôn Nhược Hàn vừa chết, người Ôn gia giống như đều không có niềm hi vọng, quân lính tan rã, phía trên tảng đá màu xanh nhiễm phải, đều là máu tươi mọi người Ôn gia.

Xạ Nhật chi chinh mênh mông cuồn cuộn liền như vậy kéo xuống màn che.

Ở thời khắc cuối cùng thì, Ôn Nhược Hàn dùng hết pháp lực còn sót lại làm một thủ thuật nho nhỏ che mắt người khắc, chỉ đối với một mình Giang Trừng nói tới.

Hắn nghe thấy Ôn Nhược Hàn đối với hắn nói một câu nói như vậy:

"Nhân sinh xem nhau như chưa từng gặp gỡ."

Làm cho hắn cảm thấy xấu xa.

Một kẻ giết cha mẹ hắn, người giết hại cả nhà hắn tàn sát Liên Hoa Ổ đẫm máu có tư cách gì mà nói lời này?

Giang Trừng nhìn cánh tay Ôn Nhược Hàn cầm lấy vạt áo của hắn chầm chậm buông xuống, để lại một chút vết máu, một người gối quỳ xuống, ngước lên nhìn hắn. Một người bên cạnh y nhìn xuống y, nhưng không có đưa tay.

Dường như trôi qua rất lâu.

Nước mưa dường như dội ướt tất cả mọi người ở đây, âm thanh thiếu niên Giang Trừng đã từng ngông cuồng đã sớm bị Ôn Nhược Hàn mang theo đi, thanh âm trầm thấp nhưng mang đến cho mọi người một tin hết sức vui mừng.

"Xạ Nhật chi chinh, thắng lợi!"

Rất nhiều năm sau, Giang Trừng ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, một mình thưởng thức cảnh đẹp núi sông Vân Mộng.

Nhớ tới nhiều năm trước Ôn Nhược Hàn tay nắm chặt vạt áo hắn cùng với ánh mắt kia, cùng với lời nói trước khi chết đối với hắn nói, Giang Trừng trong đầu đặt ra một loại giả thiết, nếu như không có...

Hắn đột nhiên cười ra tiếng.

Phong cảnh sóng nước mênh mông tươi đẹp, không có người cùng nhau thưởng thức.

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Mai là kỳ nghỉ lễ đầu tiên rồi, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro