Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu, nuôi chó đi

Author : Đu Quay Cô Đơn

=====

"Cậu." Giang Trừng quay đầu nhìn lại, Kim Lăng dẫn theo Tiên Tử từ ngoài cửa chạy vào. Tiên Tử lao tới, Giang Trừng tiếp được nó một cách tự nhiên, vuốt nó mấy lần.

"Hôm nay làm sao rảnh rỗi tới đây?" Từ sau khi Kim Quang Dao chết, Kim Lăng kế thừa địa vị gia chủ Kim gia, thiếu niên ngồi lên, mặc dù có Giang Trừng ở trong bóng tối nâng đỡ, vẫn không tránh khỏi bị những lão thất phu kia làm khó dễ.

Có điều Giang Trừng không thể ở lại Kim gia quá lâu, dù sao hắn là người Vân Mộng Giang thị, nếu như hắn một mực nhúng tay vào sự vụ Kim gia, chỉ sợ càng bất lợi cho Kim Lăng tiếp quản Kim gia. Cho nên Giang Trừng chỉ giúp đỡ dựng nên một chút uy tín cho Kim Lăng, ổn định lại cục diện, về sau Kim Lăng phải làm như thế nào để người Kim gia hoàn toàn tin phục mình, thực sự trở thành gia chủ Lan Lăng Kim thị, liền không có quan hệ gì với hắn. Hắn cuối cùng không thể nào hoàn toàn vì Kim Lăng trải bằng con đường, bởi vì chim ưng non luôn luôn phải cất cánh.

Giang Trừng chỉ là đảm bảo Kim Lăng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng khi những người khác có ý đồ muốn đoạt vị Kim gia, chuyện còn lại sẽ do Kim Lăng tự mình xử lý. Giang Trừng cho rằng Kim Lăng xử lý xong những chuyện kia cũng phải mất một đoạn thời gian nữa, không nghĩ tới Kim Lăng lại nhanh như vậy tới Liên Hoa Ổ.

"Xong xuôi mọi chuyện liền đến gặp cậu." Không biết có phải bởi vì Kim Lăng kế thừa vị trí gia chủ hay không mà tính cách thành thục không ít, không còn khó tính như lúc trước.

Giang Trừng đưa tay giúp Kim Lăng sửa sang lại quần áo một chút, hiếm khi hòa hoãn sắc mặt, cười nói: "Cũng đã là gia chủ, về sau phải ổn trọng chút."

Khoảng thời gian này Kim Lăng kế nhiệm gia chủ đúng là mệt mỏi không chịu nổi, cho nên lúc đối mặt với cậu của mình, lại tựa như trở lại khi còn bé, không nhịn được muốn làm nũng với hắn.

Giang Trừng cũng không còn trêu chọc Kim Lăng, để hắn trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi. Kim Lăng cũng không từ chối, Liên Hoa Ổ cũng là nhà của hắn, đương nhiên là có phòng của hắn.

Mà sau khi tiểu thúc thúc đi, Giang Trừng là người thân duy nhất của hắn, Liên Hoa Ổ cũng là nhà duy nhất của hắn, Kim gia là trách nhiệm của hắn, không phải là nhà.

Kim Lăng ngủ thẳng tới chạng vạng tối, mở to mắt, hắn sững người một lúc mới phản ứng được, hắn bây giờ ở Liên Hoa Ổ, không phải Kim gia cực kỳ nguy hiểm. Giang Trừng mặc dù quét sạch giúp hắn rất nhiều chướng ngại vật, nhưng vị trí gia chủ kia nào dễ làm như vậy?

Trong thời gian yên vị, Kim Lăng cơ hồ không thể ngủ một giấc thật ngon, hắn cần phải giải quyết các loại sự vụ Kim gia, đối mặt với trưởng lão Kim gia làm khó dễ đủ thứ. Tuy nói tính mạng không lo, nhưng đến cùng là mệt mỏi không chịu nổi.

Kim Lăng đứng dậy đi tới ngoài cửa, ngoài gian phòng của hắn là một bãi cỏ, ở giữa trồng mấy cây hoa quế. Khi còn bé hắn tới Liên Hoa Ổ, sáng sớm liền luyện kiếm ở đây, khi rảnh rỗi thì cùng chơi với Tiên Tử ở nơi này.

Kim Lăng mặc dù cha mẹ mất sớm, nhưng hắn còn có cậu cùng với tiểu thúc thúc, bọn họ vì hắn xây dựng hai ngôi nhà, để hắn không buồn không lo lớn lên. Cho đến hôm nay, thành gia chủ Lan Lăng Kim thị, mới hiểu trọng trách trên vai cậu cùng tiểu thúc thúc nặng bao nhiêu.

Có đôi khi khiến con người trưởng thành không phải là thời gian, mà là trách nhiệm. Khi người lựa chọn gánh vác trách nhiệm kia, ngươi mới thật sự là lớn lên. Kim Lăng chính là như vậy, cơ hồ là từ một khắc tiếp quản Kim gia trở đi, hắn liền trưởng thành, hắn hiểu được cậu cùng cậu lớn vì sao lại mỗi người một ngả, không ai trong số họ sai, chỉ là cậu lớn là hiệp khách, cậu là Tông chủ, con đường bọn họ lựa chọn không giống nhau.

Nhưng chính là bởi vì hiểu được, Kim Lăng càng thêm đau lòng cậu của mình, Lan Lăng Kim thị là trách nhiệm của hắn, Vân Mộng Giang thị là trách nhiệm của cậu. Chính mình vừa mới kế nhiệm gia chủ đều mệt mỏi như vậy, vậy cậu năm ấy thì sao?

Khi cậu kế nhiệm vị trí gia chủ tuổi tác cũng ngang mình, bên cạnh mình còn có nhiều nâng đỡ như vậy, vậy còn cậu? Cậu là làm thế nào có thể một mình đẩy lên Vân Mộng Giang thị thủng trăm ngàn lỗ? Làm thế nào từng chút một xây dựng lại phong cảnh Vân Mộng Giang thị năm đó?

Kim Lăng trước đó rất ít hỏi qua, hắn biết cậu vất vả, nhưng không biết vất vả ra sao, cho đến hôm nay, chính mình ngồi lên vị trí kia, mới thấm sâu trong người. Cho nên sau khi có thể xử lý xong mọi chuyện liền đến Liên Hoa Ổ, hắn muốn gặp cậu. Tiểu thúc thúc đi rồi, hắn không còn có cơ hội báo đáp công ơn y dưỡng dục, đảo mắt hắn chỉ còn lại cậu là người thân duy nhất. Hắn hi vọng cậu có thể sống vui vẻ một chút.

"Kim Lăng, đứng đần ở nơi đó làm gì?" Kim Lăng bị tiếng gọi của Giang Trừng gọi trở về thực tại, cậu của hắn vẫn là hung dữ như vậy. Kim Lăng nhấc chân đi ra ngoài, Tiên Tử quẫy đuôi chạy tới.

"Cậu, ngài có muốn tự mình nuôi một con chó không?" Kim Lăng đột nhiên nghĩ tới, cậu thích chó con như vậy, vừa vặn cậu nuôi con chó con, là có thể bồi tiếp cậu. Mặc dù Kim Lăng rất muốn ở bên cạnh cậu, nhưng dù sao hắn đã là gia chủ Kim gia, không phải đứa trẻ, không thể tùy tính mà tới.

"Không nuôi." Giang Trừng từ chối, cũng không nói lý do, nói Kim Lăng nghỉ ngơi xong liền tranh thủ thời gian về Kim gia đi, đã là gia chủ, sao có thể giống như khi còn bé muốn đi chơi liền đi chơi.

Kim Lăng bị Giang Trừng mắng, thở phì phò liền về Kim gia.

Giang Trừng nhìn bóng lưng Kim Lăng rời đi, Tiên Tử  lao nhanh theo ở phía sau, lắc đầu, vẫn là trẻ con.

"Ngụy Vô Tiện, ta không nuôi chó. Ngươi sợ chó, sau này ta đuổi bọn chúng đi giúp ngươi có được không?" Một bé trai nói với một bé trai khác vươn ra ngón út.

"Được." Bé trai kia lập tức ngoắc lấy ngón út.

"Ngoắc tay treo ngược một trăm năm không được thay đổi!"

Đêm dài chợt mơ chuyện thiếu niên, Giang Trừng mơ tới khi còn bé Ngụy Vô Tiện vừa tới Liên Hoa Ổ, bởi vì y sợ chó, phụ thân liền muốn mang chó con mà mình nuôi đi. Chính mình lén lút dùng chó hù dọa Ngụy Vô Tiện, sau đó tỷ tỷ khuyên giả hòa với y, còn đồng ý hứa hẹn cả đời giúp y đuổi chó.

Có lẽ là do ban ngày Kim Lăng nói để hắn nuôi chó làm nổi lên, Giang Trừng từ trong mộng tỉnh lại, không có buồn ngủ, hắn xách theo một bình Quân Tử Tiếu đi vào từ đường. Ngồi quỳ ở trên bồ đoàn, không nói một lời. Mười sáu năm qua, mỗi khi hắn không ngủ được hắn liền đi tới từ đường, người nhà của hắn đều an nghỉ ở nơi đây. Giang Trừng nghĩ, hắn mơ thấy quá khứ có lẽ là quá nhớ bọn họ.

Thẳng tới khi trời bắt đầu sáng hắn mới ra khỏi từ đường, đi tới cửa phòng thì một nhúm màu trắng hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn tới gần xem xét, là một con chó con. Kích thước không lớn, hẳn là mới ra đời không bao lâu. Bởi vì sáng sớm hơi lạnh, sương sớm dày đặc, con chó con co nhúm lại thành hình tròn, giống như là đang sưởi ấm.

Giang Trừng nhướng mày, từ lâu hắn đã hạ lệnh, trong Liên Hoa Ổ không được nuôi chó. Người gan to bằng trời sẽ làm chuyện như này ở Liên Hoa Ổ, ngoài Kim Lăng ra sẽ không có người thứ hai.

"Kim Lăng, ra đây!" Giang Trừng ngó nhìn bốn phía, thầm nghĩ pháp thuật của Kim Lăng tiến bộ không ít, ngay cả mình cũng không phát hiện tung tích của hắn.

Giang Trừng không tìm được tung tích của Kim Lăng, lại lo lắng con chó con này ở trong sương đêm sinh bệnh, trước tiên ôm chó con trở về phòng của mình.

Một lát sau, Giang Vũ đại đệ tử của Giang Trừng dẫn theo các sư đệ sư muội phía dưới tới vấn an hắn. Giang Trừng vốn là cảm thấy quá là phiền phức, liền nói miễn quy củ này. Nhưng Giang Vũ lại nói lễ không thể bỏ, kiên trì muốn ngày ngày tới vấn an. Trước kia Giang Trừng bề bộn nhiều việc gia tộc sự vụ, chỉ là thỉnh thoảng dành chút thời gian tới dạy bảo Giang Vũ, các đệ tử còn lại đều do Giang Vũ dạy bảo, cho nên uy tín của Giang Vũ rất cao với các đệ tử. Hắn nói muốn tới vấn an, các đệ tử còn lại cũng ngoan ngoãn đi cùng.

Giang Trừng nhìn đại đệ tử của mình, thường xuyên nghĩ rằng Giang Vũ có phải do Vân Thâm Bất Tri Xứ dạy ra hay không, nghiêm túc, ngược lại là có dáng vẻ đại sư huynh. Không giống với người đại sư huynh trước kia.

"Kim Lăng đâu?" Giang Trừng để các đệ tử khác đi luyện tập pháp thuật, giữ Giang Vũ lại. Kim Lăng tiểu tử này tuổi tác ngang với Giang Vũ, khi còn bé hai người thường xuyên chơi đùa cùng nhau, Giang Trừng vô thức hỏi Giang Vũ tung tích của Kim Lăng.

"Sư phụ, Kim tông chủ rời đi từ chiều hôm qua, nói là Kim gia còn có rất nhiều sự vụ phải xử lý. Ngày khác trở lại gặp sư phụ." Giang Vũ nghi hoặc mà nhìn Giang Trừng, không rõ vì sao hắn lại hỏi Kim Lăng, hôm qua không phải sư phụ bảo Kim Lăng sư đệ về Kim gia sao.

"Nó đi rồi." Giang Trừng cao giọng, chỉ vào con chó con ở trên giường hắn, "Vậy ai đặt nó ở cửa phòng ta?"

Con chó con kia bị giọng nói của Giang Trừng đánh thức, đôi mắt màu đen nhánh đảo quanh, giống như là đang tìm kiếm cái gì. Rốt cuộc nó tìm được mục tiêu, chạy từng bước nhỏ tới dừng ở bên người Giang Trừng, cọ cọ chân của hắn, lại bắt đầu sủa với hắn, bởi vì còn nhỏ mà trong cổ họng phát ra vài tiếng non nớt. Giang Trừng vô ý thức đưa tay bế nó lên.

"Kêu phòng bếp mang chút đồ ăn phù hợp với chó con đến." Giang Trừng làm dịu cảm xúc bồn chồn của chó con, cảm thấy rằng có lẽ nó đói bụng.

"Vâng, Tông chủ." Gã sai vặt theo hầu ở một bên lập tức chạy ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người Giang Trừng cùng Giang Vũ, con chó nhỏ trong ngực Giang Trừng không chịu nổi yên lặng lại kêu hai tiếng.

"Ngoan, đợi chút nữa là có ăn." Giang Trừng gãi gãi cằm chó con, con chó con cũng không có bài xích hắn một chút nào, thoải mái mà phát ra tiếng khò khè.

Hiếm khi nhìn thấy sư phụ dịu dàng như vậy, Giang Vũ nghĩ thầm, Kim Lăng sư đệ nói đúng, sư phụ một mình quá quạnh quẽ, để sư phụ nuôi con chó con, sư phụ liền sẽ không có lạnh lùng như vậy. Chờ về sau, lại tìm sư nương giúp sư phụ.

Đằng sau nhiệm vụ này không phải là Kim Lăng giao cho Giang Vũ, là Giang gia đại tổng quản nói, Tông chủ lạnh lùng như vậy, cô nương nhà nào sẽ chịu đựng được chứ? Nuôi con chó con, vừa vặn để những người kia biết, Tông chủ nhà chúng ta chỉ là trong nóng ngoài lạnh, ngươi xem hắn đối với động vật nhỏ đều thân thiện như vậy.

Gánh vác giao phó của Kim Lăng sư đệ cùng đại tổng quản, Giang Vũ thề sống chết cũng phải làm cho sư phụ giữ lại con chó nhỏ này.

"Giang Vũ, ngươi an bài người đem con chó nhỏ này đưa trả lại cho Kim Lăng, còn có nói với Kim Lăng nói nó sau này đừng làm như vậy." Phòng bếp bên kia rất nhanh mang đồ ăn tới, Giang Trừng đặt con chó nhỏ ở bên cạnh bồn ăn, nhìn nó ăn như gió cuốn, hẳn là thích đồ ăn này.

"Tông chủ, gần đây Liên Hoa Ổ sự vụ quá nhiều, lại đúng lúc gặp thế gia thi đấu, tu giả trong nhà đều đang gia tăng tu luyện, rất bận không có thời gian đi. Nếu như phái người bình thường đi, trên đường đi màn trời chiếu đất, mà con chó con này lại nhỏ bé yếu ớt, đệ tử sợ xảy ra vấn đề gì Kim Lăng sư đệ không vui." Giang Vũ đã lên kế hoạch từ lâu, như thế nào từ chối sư phụ.

Thế gia thi đấu, không chỉ là đệ tử trong tộc so tài, còn có khách khanh trong tộc, đội hộ vệ so tài. Giang Trừng không thể nào bởi vì một con chó con, lại làm lỡ người khác tu luyện.

"Thôi, ngươi đi xuống trước đi." Giang Trừng nghĩ đến thế gia thi đấu, đại đệ tử của mình cũng phải lên trận, cũng không tiện làm lỡ thời gian tu luyện của hắn, không tiện mở miệng bảo hắn nuôi con chó nhỏ này. Giang Trừng quyết định trước tiên tự mình nuôi nó, chờ tới lúc thế gia thi đấu lại dẫn đi cho Kim Lăng. Thế gia thi đấu, mình cũng phải ở lại Liên Hoa Ổ, chỉ điểm các đệ tử thi đấu, không thể giao tất cả cho đại đệ tử của mình.

Mấy ngày sau, người Liên Hoa Ổ liền thấy một cảnh tượng hiếm thấy, Giang tông chủ vốn hạ lệnh Liên Hoa Ổ không được nuôi chó, mà bên người xuất hiện một con chó trắng. Giang tông chủ đi đến đâu, con chó trắng nhỏ lại đi theo tới đó, Giang tông chủ cũng không hạn chế nó, có đôi khi sẽ ôm chó con vào trong ngực. Giang tông chủ yêu thích cưng chiều chó con khiến người kinh ngạc thốt lên, núi băng ngàn năm cuối cùng cũng tan chảy.

Trước thế gia thi đấu Kim Lăng lặng lẽ đến Liên Hoa Ổ một chuyến, vốn là đến tìm hiểu tình huống với Giang Vũ, kết quả bị Giang Trừng tóm gọn.

Có điều Giang tông chủ cũng không nói Kim Lăng mang Tiểu Bạch đi, đúng, không sai, con chó con gọi là Tiểu Bạch. Ngày thứ hai nuôi nó Giang Trừng liền đặt cho nó cái tên này. Giang Vũ còn muốn sư phụ suy nghĩ thêm một chút, xem xét lại xem có tên nào khác hay không.

"Vậy ngươi đặt?" Giang Trừng ôm Tiểu Bạch đang ngủ say ở trong ngực, nói. Hắn cũng biết cái tên này chẳng ra sao, nhưng vẻ mặt ghét bỏ của Giang Vũ là ra sao?

Giang Vũ suy nghĩ hồi lâu, ngượng ngùng nói ra: "Liền gọi Tiểu Bạch đi."

Giang Trừng giữ Kim Lăng lại ăn cơm, sau đó kêu hắn mau chóng về Kim gia xử lý chuyện thế gia thi đấu, đừng mãi chạy ra ngoài. Cứ như vậy, Tiểu Bạch chính thức trở thành chó cưng của Tông chủ.

Nháy mắt liền tới thế gia thi đấu, thế gia thi đấu năm nay cử hành ở Liên Hoa Ổ, Giang Vũ dẫn theo người Liên Hoa Ổ đến trước cửa tiếp đãi khách nhân. Trừ khi đến chính là cấp bậc Tông chủ, nếu không lấy thân phận của Giang Trừng, Giang Trừng chỉ cần trước khi bắt đầu thi đấu ra sân một chút là được.

Không có việc gì Giang Trừng ở trong đình viện dắt chó đi dạo, Tiểu Bạch gần đây ăn rất nhiều, cần giảm cân một chút. Bởi vì Tiểu Bạch quá ngoan, Giang Trừng rất ít buộc dây thừng cho nó, mặc kệ cho nó chạy tới chạy lui ở trong đình viện. Dù sao cũng không có người sẽ tới hậu viện Giang gia. Có điều Giang Trừng đã quên, còn có một người.

"Lam Trạm, cứu mạng." Giang Trừng lần theo âm thanh chạy tới, Ngụy Vô Tiện đã leo đến trên cây, Tiểu Bạch ở dưới cây sủa loạn về phía y. Chỉ chốc lát Lam Vong Cơ liền chạy tới.

"Tiểu Bạch, trở về." Tiểu Bạch nghe thấy hắn kêu gọi, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện ở trên cây, vội vàng trở về.

"Giang Trừng ngươi đây là ý gì?" Lam Vong Cơ bảo hộ Ngụy Vô Tiện ở sau lưng, mở miệng chất vấn.

"Đây chính là Lam nhị công tử quy phạm đoan chính Cô Tô Lam thị dạy dỗ sao? Còn không có hiểu rõ chân tướng sự việc, liền mở miệng chỉ trích người khác." Giang Vũ vốn ở tiền viện chạy tới, nghe được Lam Vong Cơ không phân tốt xấu liền chỉ trích sư phụ của hắn, lập tức chỉ trích ngược lại. "Huống chi, nơi này là Liên Hoa Ổ, ngươi chỉ trích là Tông chủ Giang thị chúng ta. Lam nhị công tử, ngươi đến Vân Mộng Giang thị chúng ta làm khách, phu nhân ngươi tự tiện xông vào hậu viện Giang thị, ngươi với Tông chủ Giang gia chúng ta không tuân theo gọi một tiếng Giang tông chủ, ngược lại là gọi thẳng tên. Thế nhưng là Cô Tô Lam thị các ngươi, xem thường chúng ta Vân Mộng Giang thị, chẳng lẽ cho rằng chúng ta là dễ bắt nạt hay sao?"

Giang Vũ bước vào cửa một hồi phích lịch đánh tới, ngay lập tức làm tăng thêm mâu thuẫn giữa Vân Mộng Giang thị cùng Cô Tô Lam thị. Lam Vong Cơ không tiện so đo với tiểu bối, chính mình cũng quả thực bởi vì lo lắng cho Ngụy Anh. Nghĩ rõ ràng điểm này, Lam Vong Cơ liền mở miệng xin lỗi Giang Trừng.

Giang Trừng cũng không muốn làm cái gì, có điều Giang Vũ là đệ tử của mình, cũng là vì bảo vệ hắn mới đối đầu với Lam Trạm. Giang Trừng tự nhiên cũng muốn che chở Giang Vũ.

"Giang Trừng, sao ngươi lại nuôi chó rồi? Không phải ngươi nói, Liên Hoa Ổ không còn nuôi chó sao?" Thấy Giang Trừng muốn rời đi, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy, không biết vì sao y hỏi ra câu này.

Giang Trừng sửng sốt một chút, hắn không xoay người lại, chỉ là nói một câu.

"Xin lỗi, ta nuốt lời."

Lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, theo phía sau hắn là con chó con, bước từng bước ngắn nhỏ, chậm rãi đi ở phía sau hắn.

=====

Tưởng tượng cảnh Trừng nuôi chó nó yên bình gì đâu á. Kim Lăng, Giang Vũ, Giang đại tổng quản cố lên, phải tìm được vợ cho Trừng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro