Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[All Trừng] Luận mấy câu BE

Author : Vấn Hàn

[ Tiện Trừng ]

"Này, Tông chủ đâu?"

"... Ở đầu cảng kia."

"Ôi trời? Trời lạnh như vậy? Không phải, Tông chủ vì sao luôn ra bến cảng chứ?"

"Vì chờ người."

"Chờ ai vậy?"

"Một người không trở về."

Trong gió tuyết, người kia đứng ngạo nghễ ở bến cảng, trên tay còn cầm một cây sáo toàn thân đen nhánh. Chiếc áo khoác trên người hắn không dày, căn bản không có tác dụng giữ ấm.

Bằng không trong lòng này, tại sao lạnh như vậy chứ?

[ Lăng Trừng ]

"Cậu, người sẽ không không cần ta chứ?"

"Nói cái gì vậy? Sao có thể chứ?"

"Hắc hắc hắc, ta biết cậu đối với ta tốt nhất!"

"Bộ dạng gì vậy, còn không mau đi luyện kiếm?"

"A? Vừa mới luyện xong!"

Nam tử thân mang hoa phục quỳ gối ở một bên giường, nắm chặt bàn tay người nằm trên giường không có nhiệt độ, giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nơi để dựa vào, đành phải ở tại chỗ khóc đến không còn hình dáng.

Cậu, ngươi gạt ta.

[ Hi Trừng ]

"Lam Hi Thần, ngươi buộc cái gì vậy?"

"Dây đỏ."

"Ngươi buộc cái này có ích lợi gì???"

"Như này, duyên phận của ta cùng Vãn Ngâm, chính là một đời một kiếp."

"... Ngu xuẩn."

"Ô? Vãn Ngâm cảm thấy không tốt sao?"

"Không phải, ta nói là, không cần buộc, hai ta vốn là đang ở cùng nhau."

Lam tông chủ ôn nhuận như ngọc cột một sợi dây đỏ vào trên tay mình, nhìn vào sợi dây màu đỏ thêm trên tay, cười giống như một đứa trẻ nhận được bánh kẹo.

Vãn Ngâm, ngươi xem, ta hai vĩnh viễn không chia lìa.

Người trong ngực chỉ là nằm ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.

[ Trạm Trừng ]

"Lam Vong Cơ, ta thấy ngươi có bệnh."

"Ăn nói ngông cuồng."

"Hả, ngông cuồng? Nhưng mà Lam nhị công tử so với Giang mỗ còn ngông cuồng hơn."

"... Quy phạm."

"Lam gia các ngươi nói không lại được người khác liền lấy quy phạm ra dọa?"

"..."

"Được rồi, Giang mỗ lại không tính toán chi li. Con quỷ này tặng cho Lam gia các ngươi."

Lam nhị công tử đứng tại chỗ, nhìn nhân yêu kia ưỡn lưng thẳng tắp, tựa hồ vĩnh viễn phải thẳng như vậy, tuyệt đối không đổ xuống.

Nhưng cuối cùng không phải cong sao?

Lam nhị công tử vuốt ve đôi mắt hạnh của hắn, hiếm hoi nở nụ cười.

[ Dao Trừng ]

"Kim tông chủ."

"A, Giang tông chủ gọi Kim tông chủ xa cách biết bao nhiêu? Không bằng gọi A Dao đi?"

"... Không được."

"Vì sao? Như vậy đi, ta gọi ngươi A Trừng, ngươi gọi ta A Dao. Như vậy ổn chứ? A Trừng?"

"... A Dao?"

"Trời ơi."

Cuối cùng, y bị khóa kín ở trong quan tài.

Từ đây, sẽ không có ai lại gọi hắn A Trừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro