Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[15]

Chỉ mới một ngày trôi qua mà Takemichi đã tàn tạ đến mức khó tin. Hôm trước còn thấy em vui vẻ cưới nói bên Hinata nhưng giờ lại nằm yên trên giường rơi lệ dài.

Cả cơ thể em nặng nề, đau đớn như vừa bị xe cán qua, không chỗ nào lành lặn cả. Gương mặt khả ái hôm nao giờ đã xanh xao, đầy vết thương, hai bên má vẫn còn đỏ vì phải hứng chịu nhiều cú tát trời giáng. Khóe miệng rách ra nghe mùi máu tanh nồng, Takemichi cảm nhận được bản thân mình rất rất dơ bẩn, em muốn chết, em muốn chết ngay bây giờ.

Em bị chúng cưỡng hiếp đấy, chúng chơi em tập thể, xem em như một nô lệ tình dục mà ra sức giẫm đạp. Chỗ xanh chỗ tím, dấu hôn hay vết cắn sâu hoắm hiện rõ trên cơ thể non nớt của em. Bên dưới đau lắm, đau đến chẳng thể thốt nên lời. Thà giết em, tra tấn bằng cực hình còn hay hơn là cưỡng hiếp em tập thể.

Chẳng phải, chúng ta từng là gia đình sao... Từng đi đánh nhau cùng nhau, dạo biển và thậm chí còn tâm sự với nhau mà, mọi thứ tốt đẹp đều vỡ vụn trong giây lát. Người em dơ quá, em không xứng để gặp Hinata nữa rồi, không xứng để cầu xin sự giúp đỡ của Izana nữa.

Một ngày trôi qua đối với em như địa ngục, mở mắt ra thứ chào đón em không phải là ánh nắng ban mai ấm áp mà là cơn đau nhức âm ỉ và một màu tăm tối. Ngày mai đến, nắng vẫn vàng nhưng em đã chết.

" H--tại sao..."

Em nằm bất động trên giường mà khóc, khóc một cách nức nở. Còn gì tủi nhục hơn nữa chứ, em nên chết quách đi cho rồi. Nghĩ là làm, Takemichi đã cắn vào lưỡi mình, cắn một cái thật mạnh nhưng em chẳng hề thấy đau. Mùi máu tanh nồng lan ra khắp miệng, máu tươi men theo khóe miệng mà chảy xuống dưới cằm. Em làm được rồi, em sẽ sớm thoát khỏi nơi địa ngục này rồi phải không?

Không hề, em đã vội đắc ý với hành động ngu ngốc của mình. Hakkai đã xông vào cứu em, cái tên chết tiệt này đã xông vào đánh cho em bất tỉnh rồi xem xét vết thương cho em. Vết cắn ở lưỡi không sâu, lực của Takemichi còn khá yếu lại được phát hiện trong thời gian ngắn nên Takemichi chẳng bị sao cả. Lưỡi bị tổn thương nhẹ, vẫn nói được nhưng bập bẹ vài từ không rõ.

Hakkai nhìn Takemichi ngủ say liền bật cười, tự mình tìm đến cái chết nhưng chẳng hề nhận ra góc nào trong phòng cũng có camera hết, có nên nói rằng Takemichi rất ngu không nhỉ?

" Mày chính xác là một kẻ ngốc đấy Takemichi à, sa vào bẫy cọp thì mày chỉ có nước chết. Ngoan ngoãn để bọn tao chơi đùa, mang thai con của bọn tao thì mày chẳng hề bị thương "

Sờ vào gương mặt nhỏ của Takemichi, hắn không kiềm được mà hôn vào môi em một cái. Môi em thật mềm khiến hắn thích thú không thôi. Thật muốn cạy miệng em ra để đưa chiếc lưỡi mình vào, ra sức càn quét mật ngọt ở bên trong nhưng tiếc quá, em đang bị thương cơ mà.

Nhìn em nhỏ thật, mảnh mai làm sao, chả giống một thằng bất lương tẹo nào cả. Ấy vậy, em lại dùng chính thân thể bé nhỏ này cứu hắn thoát khỏi tay Taiju đấy, giờ đến lúc hắn phải trả ơn em rồi. Trả ơn bằng cách hiếp em, bắn vào trong em tinh túy của hắn, cưỡng ép em mang thai. Đúng là cứu vật, vật trả ơn, cứu người, người trả oán mà.

Cạch--

" Ổn chứ Hakkai? "

" Ờ, vẫn còn chơi được, chưa hỏng gì "

Chỉ vỏn vẹn hai câu thoại thôi cũng khiến người khác phải giật mình. Rõ là em còn đang bị thương mà, bên dưới đau rát thế mà...

" Ngu ngốc nhỉ, Kazutora? "

Hakkai nhướng mày hỏi nam nhân đang tiến về phía giường Takemichi.

" Ừ ! "

Ngu ngốc thật Takemichi nhỉ? Muốn chết sao, khó lắm nhưng muốn sống càng khó hơn. Kazutora là một kẻ trong quá khứ tốt đẹp kia được em cứu nhưng giờ gã lại trả ơn cho em bằng cách bắt tay với Hakkai làm những việc đồi bại sao.

" Tao biết mày tỉnh rồi, đừng vờ nữa. Chúng ta còn có nhiều việc phải làm đó Đội Trưởng à ~ "

Một tên tinh ranh, tinh mắt như Kazutora đã sớm phát hiện Takemichi đã tỉnh nhưng vẫn vờ như mình đang ngủ. Bị lật bài tẩy, Takemichi cũng chả thèm diễn thêm nữa. Đôi mắt xanh mở to nhìn vào hai kẻ trước mặt, ánh mắt mang bao sự hận thù và căm phẫn.

" C-chó..đẻ "

" Ồ ~ Còn chửi rất hăng nhờ, thôi chừa sức để được đụ nhé, Takemichi cưng "

Cưng con mẹ mày, Takemichi muốn đấm thẳng vào mồm của Kazutora nhưng sức em lúc này mà nói chỉ như mèo cào thôi. Nhân lúc em không để ý đến mình, Hakkai nhanh tay bóp miệng Takemichi ra nhét thuốc vào và đổ nước thật nhanh, ép buộc Takemichi phải nuốt xuống.

Lưỡi đau, cổ họng rát lại bị Hakkai chơi xấu, Takemichi đau đến mức ứa nước mắt. Miệng và mũi bị Hakkai bịt lại cho đến khi thấy yết hầu Takemichi đảo lên đảo xuống mới yên tâm rút tay về.

Được thả, Takemichi như cá trên thớt vội hít lấy hít để không khí. Nước mắt, nước miếng cứ tuôn ướt hết cả mặt. Trông Takemichi đáng thương lắm.

" M-mày cho tao..uống gì? "

Takemichi lấy tay mình che miệng lại và lên tiếng hỏi Hakkai, câu nói rất ngắn nhưng Takemichi mất chút thời gian để nói tròn chữ hơn. Thật đáng yêu, Hakkai không kiềm chế được mà đã hôn lên trán em một cái khiến em tức tối.

" Nào nào, dữ quá đi hà. Chỉ là chút thuốc cho mày tự nguyện ấy dạng rộng chân, cầu thao tụi tao "

Takemichi nghe xong muốn nôn thứ thuốc kia ra nhưng quá muộn, vào bụng hết rồi... Hiếp em chưa đủ sao, giờ lại dùng đến phương pháp hèn hạ này.

" Cút...thằng chó...cút !! "

" Giữ sức đi, xíu rên thật lớn, rên lớn lên để quay video cho sống động "

Vô sỉ...Takemichi sợ hãi hai kẻ trước mặt mình, trông vô tội thế kia nhưng lại rất đáng kinh tởm.

" Hức..cầu xin hãy giết tao đi..''

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Author : Zycarot

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro