37
Takemichi một lần nữa chôn đầu giữa hai gối bên cạnh có chiếc vali nhỏ cậu không còn ngồi trên chiếc giường cũ kỹ nữa, mà bây giờ cậu ngồi bên lề đường đối diện với con hẻm nhà cậu trời đã tối hẵn Takemichi dùng đôi mắt vô hồn nhìn người ra người vào con hẻm nhà mình
Takemichi cậu thật sự chẳng còn nơi để trở về rồi...
Thoáng chốc mất nhà mất nơi ở thoáng chốc lại biết chính mình còn một người anh em cùng cha khác mẹ, mà người đó lại là người thích mình lại còn là người bị cậu hại chết trớ trêu thật cuộc đời của Takemichi chẳng bao giờ tìm thấy được 2 chữ bình yên
Đôi mắt hơi thâm đen chắc cậu của vài hôm trước đã không ngủ đủ giấc gió đêm thổi nhè nhẹ làm lung lay mái tóc đen huyền vốn có của Takemichi, đôi mắt khép hờ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì trước mặt lại xuất hiện bóng dáng của một nam nhân quen thuộc...mà cậu mệt rồi chỉ muốn ngủ Takemichi chẳng quan tâm người trước mặt là ai mà chìm vào giấc ngủ
Izana vô tình đi đến con đường mà cậu từng nói trước khi ra trại hắn chỉ muốn quan sát cuộc sống hàng ngày của cậu cứ thế buổi chiều vô bổ chỉ nhìn kẻ qua người lại mà chẳng thấy bóng dáng của cậu, đến khi tối hẵn thì chân tay ngứa ngáy hắn quyết định đến những nơi sẽ xuất hiện những cuộc đẩu đả chính là những con hẻm vắng người
Ai mà ngờ thu hoạch ngoài ý muốn hình ảnh một Takemichi đang co người bên lề đường liền thu vào mắt không dấu được sự vui vẻ mà chạy đến cạnh cậu, nhưng nhìn kìa đứa nhóc họ từng chăm sóc khi trong trại đủ da đủ thịt sao bây giờ nhìn ốm yếu có thể ngất bất cứ lúc nào như thế này
Izana bỗng xuất hiện tia đau sót nhìn một Takemichi chỉ biết chôn đầu giữa hai chân lim dim chìm vào giấc ngủ giữa đêm lạnh, hắn nhanh chóng bế cậu mà ôm vào lòng vỗ nhẹ tấm lưng của cậu vài cái
"Takemichi không có nhà thì cứ nói, sao lại nói dối rằng nhà mình ở đây chứ"
"Izana mày đừng có đi--Takemichi?"
Kakuchou mệt mỏi ra mặt vì đuổi theo Izana định mở giọng trách mắng thì nhìn thấy người trong lòng Izana cựa quậy vì tiếng ồn, hắn bất ngờ khi Izana đi một về hai đầu thì suy nghĩ nhiều viễn cảnh bắt cóc khác nhau
"Kakuchou đừng nghĩ mày nghĩ gì mà tao không biết, tao chỉ nó thấy bên vệ đường thôi"
"Mà...chẳng phải nhà nó ở đây sao?"
"Ai biết, mày đi tìm hiểu xem"
Cứ thế Takemichi được đưa đến nơi Kakuchou và Izana đang sống trong tình trạng ngái ngủ nằm trọn trong lòng Izana, Kakuchou khi vừa vào liền chạy thẳng xuống bếp làm bữa tối cho cậu phòng hờ Takemichi dậy khi đói
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro