Chương 7 Ai mà chưa qua tay cậu
Cảnh vật bên ngoài tuy hơi hoang sơ hẻo lánh, nhưng đổi lại không khí rất trong lành. Takemichi vui vẻ hít một hơi, cậu cảm thấy cả người mình đều được thả lỏng.
Rindou nhìn vẻ mặt vui vẻ của tư tế nhà hắn, tâm trạng bỗng chốc cũng vui vẻ theo, Takemichi cười ngọt như đường vậy cười lên một cái liền kéo lấy không ít hảo cảm của Rindou.
"Đi thôi"
Takemichi ngơ ngác bị Rindou bế lên vai, cậu khó chịu nhíu mày
"Tôi có thể tự đi được"
Rindou nghe vậy chỉ cười lạnh
"Đi? Ngài biết đường à, ngài có mệnh hệ gì là ta bị giết đấy"
Giỡn mặt chắc Takemichi là người nào, kẻ như hắn có thể đắc tội nổi sao? Người này có mệnh hệ gì, Izana chắc chắn đánh chết hắn luôn.
Takemichi chán chết nhìn Rindou đang bắt cá dưới suối, tưởng người này dắt cậu ra đây làm gì ai ngờ là ngồi xem mỹ nam bán khỏa thân bắt cá, cho xin đi cậu không có hắn thú gì với ba cái cơ bắp đó đâu, một mình Izana đủ làm cậu bội thực rồi.
"Xuống đây đi" Rindou mặt lạnh đưa tay đến trước mặt Takemichi.
Thiếu niên vốn đang buồn bực, nghe vậy liền cười vui vẻ nắm lấy tay hắn nhảy xuống nước, Takemichi được Rindou dẫn đi nghịch nước cả buổi chiều về đến lều thì bắt đầu sốt cao. Có lẽ vì sức đề kháng cậu quá yếu không thể so nổi với người đàn ông, Rindou cũng lần đầu tiên chăm sóc người khác, tay chân cứ lóng ngóng không đâu vào đâu.
Takemichi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lúc tỉnh lại cũng không thể phân rõ nổi ngày hay đêm nữa. Nhưng lần bệnh nặng này cũng cảnh cáo cho Takemichi biết, cậu ở thế giới này yếu ớt đến cỡ nào, cho nên Takemichi càng quyết tâm kiếm được một nhóm 'cấp dưới' mà xem mình như một phần sinh mệnh, đến lúc đó nếu Izana có nổi điên không dung nổi cậu nữa thì cậu vẫn còn đường thoát.
Takemichi thở dài, chống đỡ cơ thể mệt mỏi mà ngồi dậy. Rất nhanh một bàn tay rắn chắc liền đỡ lấy eo cậu, Takemichi kinh ngạc quay đầu lúc này mới phát hiện bên cạnh mình còn một người nữa. Nhìn ánh mắt đầy tơ máu của người đàn ông, e là cả đêm không ngủ.
Takemichi áy náy nhìn Rindou, nhỏ giọng hỏi
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"2 ngày" giọng nói Rindou khàn đặc
"Lâu như vậy sao?"
"Ừm" vừa đủ hai ngày hai đêm, hắn không ngừng hối hận, không ngừng tự trách bản thân, đến nổi lười ăn uống chỉ yên lặng ở bên cạnh Takemichi tròn hai ngày hai đêm.
"Tôi không sao, anh đi nghỉ đi, tôi ngủ một giấc đã tốt hơn rồi..."
Rindou không đáp chỉ im lặng quỳ bên cạnh giường thiếu niên, nửa bước không rời. Takemichi nhíu mày, nhìn bộ dáng này của hắn e là chẳng ăn uống ngủ nghỉ gì, cái này là đi tìm chết hay sao?
"Đứng dậy trước đi, tôi thật sự không sao mà...... " giọng Takemichi rất nhẹ, dễ dàng đi vào lòng người.
Thế nhưng người đàn ông chẳng chút phản ứng, chỉ cúi mặt không nói không rằng, Takemichi trông mà chán ghét. Cậu ngồi dậy, đưa chân muốn bước xuống giường Rindou ngay lập tức đưa tay ra đỡ để thiếu niên đạp lên tay mình. Nhìn chân mình được đỡ lấy, Takemichi bật cười đưa mắt nhìn người trước mặt.
"Rốt cuộc chịu phản ứng rồi đó hả? Tôi đã bảo không trách là không trách anh mà"
Rindou lúc này mới ngẩng mặt nhìn Takemichi, phải một lúc lâu người đàn ông mới lắp bắp lên tiếng.
"Xin lỗi..."
"Tôi không sao thật mà...." dù người này hơi lạnh nhạt chút, cử chỉ cũng thô lỗ nữa nhưng anh ta quả thực là một người tốt. Nếu không phải hệ thống chắc chắn với cậu rằng, đây là Haitani Rindou chuyển kiếp có lẽ cậu cũng không ngờ được đâu.
"Tôi ra ngoài canh, cần gì cứ lớn tiếng gọi là được" Rindou lúc này mới cất tiếng nói.
"Khoan đã" Takemichi nắm lấy tay người trước mặt.
"Sao vậy?"
"Gác cái gì mà gác, bộ nguyên cái bộ lạc này có mình anh chắc, để bọn họ gác một đêm đi anh quay về ngủ đi"
Rindou người này cứng đầu như đá, sao có thể nghe lời Takemichi thứ hắn muốn hắn phải làm cho bằng được.
"Không , tôi phải bảo vệ cậu"
"Sao anh không biết nghe lời cấp trên gì hết vậy hả?"
Takemichi tức giận đến khóe miệng cũng giật mấy cái, cậu đạp lên chân người đàn ông một cái cho hả dạ, ai ngờ vừa đạp một cái hắn đã ngã xuống Takemichi còn đang nắm tay Rindou cũng bị kéo theo.
*bịch* một tiếng.
Takemichi cứ như thế ngã nhào vào lòng Rindou, mà người kia cứ như thế bất tỉnh luôn. Sau đó Takemichi dùng hết sức lực mới tha Rindou từ dưới đất lên giường đá, vốn còn đang bệnh lại lao lực Takemichi cứ như vậy lăn lên giường cùng Rindou ngủ một giấc nữa, chỉ là tên này hôi quá, giống như mấy ngày chưa tắm vậy, Takemichi không biết Rindou quả thật hai ngày chưa tắm.
Đợi đến lúc Rindou tỉnh lại lần nữa, đã phát hiện một bàn hư đốn đang đặt lên ngực mình, xoa đông xoa tây. Đưa mắt nhìn Takemichi, rồi lại nhìn cơ thể mình hắn im lặng ra là người này muốn hắn ngủ cùng cậu ta, bảo sao cậu ta đột nhiên tốt với hắn như thế sự dịu dàng mấy ngày nay của Takemichi khiến hắn quên mất cậu là kẻ tàn nhẫn thế nào. Lúc trước Takemichi không phải nhắm vào Izana mà là anh trai hắn, bởi vì anh trai tốt đẹp như thế lại rất được chào đón Takemichi đương nhiên không muốn buông tha, nhưng anh trai không chịu cậu ta thế là Takemichi cứ như vậy cưỡng ép, dưới sự bức ép nặng nề của cậu ta anh trai quả thực đã ngủ với Takemichi một đêm, lần này là tới hắn sao? Nhưng nếu là cậu hiện tại, Rindou giật mình phát hiện nếu lấy tính cách của Takemichi hiện tại hắn quả thực không thấy khó chấp nhận nữa.
Takemichi ngủ một giấc dài, cũng mơ một giấc thật dài cậu mơ thấy từng người cậu quan tâm lần lượt chết đi mà cậu chỉ có thể bất lực đứng nhìn, bàn tay cậu đều là máu tươi.
Takemichi hoảng sợ đến mức lập tức bật dậy, gương mặt cậu trắng bệch mồ hôi không ngừng mà túa ra. Rindou nhíu mày ngồi dậy, vốn muốn đưa tay đỡ lấy Takemichi nhưng lại phát hiện tay mình hơi bẩn, bèn ngượng ngùng rút tay lại.
"Ha~" Takemichi mệt mỏi gục đầu, toàn thân đều tỏa ra cảm giác mệt mỏi.
"Có sao không?" Rindou khẽ nhích đến gần người ta, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ.
Takemichi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại mệt mỏi nhắm chặt mắt khẽ tựa lên vai Rindou, cậu lẩm bẩm.
"Anh đã từng thấy bất lực khi làm một điều gì đó chưa?"
"Có rồi"
"Là gì thế?"
"Là lúc cậu đòi ngủ với anh trai tôi, mà tôi đánh cậu không được" Rindou như không biết nhìn tình hình mà phán một câu xanh rờn.
Vốn đang buồn bực về giấc mơ, Takemichi chưa kịp phòng bị đã bị Rindou đả kích cho một câu đầy chấn động. Thiếu niên ngay lập tức bật dậy, cậu nắm lấy tay Rindou nghiêm túc hỏi rõ.
"Anh nói tôi ngủ với anh trai anh rồi hả?"
Rindou ngay lập tức gật đầu, đoạn hắn còn mở miệng nói tiếp
"Cậu ngủ với đâu có ít người đâu, mấy người có chút tiếng hay nhan sắc ở đây có ai mà chưa qua tay cậu đâu"
Takemichi nhìn ánh mắt 'cậu là tên đàn ông tồi tệ' của Rindou thì khóe miệng giật giật mấy cái, làm ơn đi cậu không có như vậy nhé. Là nguyên chủ mới biến thái như thế thôi, chứ đáng yêu khả ái người gặp người thích như cậu sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ.
"V..vậy tôi đã ngủ với anh rồi sao?" Takemichi thận trọng hỏi
May mắn lần này Rindou lại lắc đầu
"Không có, anh trai ra điều kiện với cậu nếu cậu ngủ với anh ấy thì không được đụng vào tôi" Rindou người đàn ông duy nhất có sắc nhưng không bị cướp đời trai lên tiếng.
Takemichi rốt cuộc nghe không nổi nữa xua tay bảo Rindou im lặng
"Thôi thôi bỏ qua đi"
"Để tôi đi nướng thịt cho ngài"
"Tùy anh"
Takemichi nằm sắp trên giường đọc manga mà hệ thống đưa cho, vừa chống cằm nhìn Rindou nướng thịt, nhìn góc nghiêng thành thần của người đàn ông cậu khe khẽ cảm thán. Nếu không phải người này làm xã hội đen, thì đi làm người mẫu ảnh không tồi chút nào đáng tiếc đẹp mà bị khờ, lại đi đầu nhập Mikey rồi bị cậu và Naoto cho vào ăn cơm nhà nước.
Nếu Rindou của kiếp trước mà nghe được tiếng lòng của Takemichi, e là sẽ bị sốc đến phun vài ngụm máu không chừng.
"Bao giờ đám người Izana mới về vậy?" Takemichi vừa gặm thịt vừa hỏi.
"Không thể nói trước"
Rindou lắc đầu vẻ mặt nghiêm trọng, lần này đi săn còn cả anh trai hắn nhưng lo lắng cũng không giúp được gì. Thứ Rindou có thể làm là cố gắng tập luyện, để có thể đuối kịp anh trai thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro