chương 4
Mn có thắc mắc về truyện thì quay lại chương 1 nha mình đã giải thích ở chương đó rồi á
Còn bây giờ thì vô truyện thôi :33
_____________________
___________________________
Sao khi cậu thức dậy không biết chuyện gì xảy ra nhưng cậu vẫn nằm trong căn phòng quen thuộc của chính mình. Chớp chớp mắt vài nhìn xung quanh thì không có gì lạ cả !! Cậu từ từ lê tấm thân ngọc ngà của mình đi vscn, vừa bước ra khỏi nhà vs thì ông ngoại của cậu đã ngồi trên ghế chờ cậu ra giải thích việc tối qua.
-Ông ngoại : Ngồi xuống đây và giải thích ông mày nghe xem tối qua có chuyện gì ??
-Take: Dạ.... Cháu có làm gì đâuuu~ tại tụi nó đồi đánh cháu chứ bộ :(( đã zậy còn cởn cợt chọc điên cháu nên cháu mới làm vài đường cho chúng nó sợ thôi ......
-Ông ngoại : ...cháu có chắc là làm vài đường không ?? Chứ ông thấy 3 thằng nhóc kia chắc phải nằm viện dài dài đó -_-
-Take: cháu có biết đâuu..... ai mà có zè .. :(( ~ lỡ mạnh tay tí thôi mà chuyện thành ra như vậy rồi :((
Thấy ông mình không đáp mà cứ nhìn cậu đầy nghi hoặc nên cậu liền lách qua chuyện khác
-Take :mà chuyện gì xảy ra tiếp theo vậy ạ ? Sao cháu lại ở nhà đã vậy còn ngủ trên giường của mình chứ không phải giường trong trại giao dưỡng nữa chứ ??
-ông ngoại :còn chuyện gì xảy ra nữa , tất nhiên là ông già này đã đút lót bảo lãnh mày ra rồi !! Hên cho nhóc là 3 thằng kia không đứa nào chết đó, chứ không là mày chôn thanh xuân tại trại giáo dưỡng rồi nhóc ạ :))
-Take: ồ ra vại ~~ mà cháu còn có một thắc mắc :((
-Ông ngoại :sao?? Thắc mắc thì cứ hỏi không cần phải ngại đâu
- Take: à thì cháu thấy có cái thằng giống i đúc cháu lun rồi còn kè kè bên cháu mãi mà chả ai thấy nó ngoài cháu cả :(( đã vậy nó còn khác xa cháu một trời một vực lun " tại sao nó lại mạnh như vậy còn mình thì .... trong khi 2 đứa nhìn giống nhau như đúc chứ :(( "
Ông ngoại cậu nghe câu nói đó không khỏi ngạc nhiên đã vậy còn mặt cười như không cười nhìn cậu đáp
- Ông ngoại : ... ồ~ thì ra là vậy sao ?? ... Để ông giải thích cho cháu, thật ra thì nó thức tỉnh quá sớm, những người thuộc gia tộc của chúng tai đều có 2 nhân cách đối lặp nhau nhưng ....
Take- hoang mang- michi nhìn ông mình không nói tiếp mà vội vàng cất lời
-Take: nhưng gì hả ông ?? Ông đừng có ngậm ngừng như vậy chứ, cháu sợ :((
-Ông ngoại :Của cháu nó thức tỉnh quá sớm a~ vì đa số những người khác tầm 16-20 mới thức tỉnh nhân cách thứ 2, chắc có thể là cho biến cố gì đó nhưng không sao.
.....
- ông ngoại : mà nè nhóc con !! Nhóc có muốn đi học võ không ?? Dù gì nhân cách đó cũng không giúp được cho nhóc mãi đâu :///
- Take : ooii cũng được , cháu cũng rất muốn bảo vệ những người xung quanh mình :)) * cậu nở một nụ cười chói lóa nhìn ông *
- ông ngoại :vậy cuối tuần ông dẫn cháu tới nhà ông bạn già của ta nhở ổng dạy cho nhóc nhá !!
Ông nói xong liền nhanh chong rời khỏi phòng của cậu để cậu thay đồ chuẩn bị đi học.
Mặc dù không muốn đi học lắm nhưng cậu vẫn phải lết xác đi vì một tương lai tươi sáng đang chờ ta đó. Thay đồ và soạn sách vở xong cậu xuống lầu ăn sáng cùng ông rồi đi học.
Không hiểu sao cậu cứ thấy lạ lạ, sao mọi người xung quanh nhìn cậu ghê thế. Bước tới cổng trường cậu đã nghe đường tiếng xôn xao của phụ huynh lẫn học sinh.
- con nè ! Không được tiếp xúc với côn đồ nghe không ?? - ph1
- bé ngoan của mẹ, không được chơi với du côn để mà hư người nha con - ph2.
- êy mày đọc báo chưa ?-hs1
- đọc gì mẹ chữ còn không rành đọc cái mã mẹ mày chứ đọc báo,... mà sao vậy ??-hs2
- à ừm xinloi đựt trưa ! Tao cũng có đọc đâu mẹ tao nói tao mới biết đó -hs1
- thằng đó hôm qua mới lên phường, còn nay lên báo trang nhất như nghệ sĩ zị đó mày- hs3
- Đùuuuu !! Để tao tới xin chữ kí hen ?? -hs2
- đừng có lại gần nó mà rước họa vào thân :(( -hs4
- nó nhìn vậy thôi chứ vật 3 thằng năm 2 ra bã đó @@- hs1
-oi né xa nó ra đi bâyy ơi !! nghe mà tao rợn hết da gà :(( -hs5
Nghe những câu nói đó cậu không hề để tâm mà đi thẳng vào lớp học đặt cái cặp xuống ghế một cách ' nhẹ nhàng' rồi úp mặt vào bàn mà ngủ 💤
Không lâu sau đó, có tiếng động lớn làm cậu phải thức giấc .
- ơ ... Tớ xinloi.. Đừng đánh tớ...tớ xin lỗi ... - nhỏ Ruki à không Kuri mới đúng , đứng kế bên cậu mà nức nở :))
Trong đầu cậu bây giờ xuất hiện hàng ngàn dấu chấm hỏi, hàng vạn câu hỏi vì sao. Mặt cậu nghệch ra không biết nên là gì với con ở xấu xa này :((
( "ủa mình đánh nó khi nào vậy ?? Ảo ma canada vãi *beep* , nó muốn bị đánh đến vậy sao ?? Không lẽ nó thích SM ?? Trời tha cho tao đi ả kia, tao thật sự mệt mõi lắm rồi vì phải tiếp thu quá nhiều thông tin từ qua tới giờ :(( tha cho tao đi mà cmn !! Tao tức cái lồng ngực á 💢" nội tâm ai đó đang gào thét nhưng gương mặt lại không có tí biểu tình nào )
Hina xuất hiện như một vị thần từ đằng sau đặt bàn tay lên vai con ả đó mà giật mạnh về phía sau.
-Hina: A ... Xinloi tớ không có ý gì đâu nhưng mà cậu đang cản đường tớ và đứng ngay chổ ngồi của tớ đó. Nếu không phiền thì mời cậu né qua một bên ~
- Kuri : à không phiền không phiền.
Ả bộ né qua để Hina bước vào chổ của mình. Trong lúc Kuri chuẩn bị lủi thủi về chổ của mình thì đã giả bộ vướng chân té ra sau . Ả nước mắt cá sấu dàng giụa, miệng thì mấp máy nói
-Kuri : sao,sao cậu lại gạt chân tớ ... Hức ...tớ đã làm gì.. hức...cậu đâu... tớ chỉ , tớ chỉ muốn làm quen....hức ... thôi mà~
( eooo... cái nết dẹo vãi _t/g)
____________________
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro