Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Bi kịch

Tan trường ngày hôm sau, Takemichi đứng ở cổng chờ em gái, lát sau có một nữ sinh đi đến, nhưng không phải Nakyto.

"Đã làm anh phải chờ." Aino nhẹ giọng từ tốn nói: "Nakyto cùng những người khác đang bận ở câu lạc bộ, tôi giúp cậu ấy chuyển lời tới anh."

"Thế sao." Takemichi gật đầu, bỗng chú ý ánh mắt người khác tụ về chỗ hai người, cậu nhớ không lầm đó là những học sinh cùng lớp Aino.

Takemichi trầm ngâm, khẽ nói: "Có thể nhờ cậy người khác, không cần phải đến tận đây."

Aino hiểu ý cậu, cô liếc nhìn những người xung quanh, sau đó quay lại bình tĩnh nói: "Người trong cuộc biết rõ là được, người khác hiểu lầm tôi không quan tâm."

Thấy Aino chuẩn bị rời đi, Takemichi liền hỏi một câu: "Sao biết tôi đã hồi tâm chuyển ý?"

Trước đây nguyên thân từng làm trò không ít, kể cả bỗng nhiên thay đổi, hẳn cũng phải nghi ngờ cậu đang thầm lặng âm mưu chuyện gì.

"Vừa kết thúc kỳ nghỉ xuân, lần gặp đầu tiên ở nhà ăn." Đưa ra câu trả lời chắc chắn, Aino nói xong liền rời đi.

Biểu cảm Takemichi có chút ngạc nhiên, chỉ với hành động lúc ấy đã có thể đoán ra.

【 Hệ thống: Vừa xinh đẹp, vừa thông minh. Mặc dù nói nguyên thân mù quáng, nhưng anh ta thật sự có mắt nhìn người. 】

Lần đầu tiên Takemichi đồng ý với lời nói của hệ thống.

Theo thói quen, trước khi về nhà đều đến siêu thị mua đồ làm bữa tối.

Chọn xong nguyên liệu Takemichi liền đi qua khu đồ ăn vặt, vì tay đau mà khó khăn làm việc, hai ngày qua việc trong nhà là do Nakyto tự tin đảm nhận. Nên muốn mua ít bánh ngọt làm phần thưởng cho cô.

Kiểm tra lại giỏ không thấy thiếu thứ gì, Takemichi chuẩn bị đi tính tiền, từ sau lưng truyền đến một cái vỗ nhẹ.

Takemichi quay đầu, thấy phía sau là một thiếu niên, tóc tím ngắn, bên tai có đeo khuyên hình chữ thập, dưới ánh đèn siêu thị mà hơi lấp lánh.

Thiếu niên mỉm cười: "Lại gặp nhau rồi."

Lần trước chia đôi hai hộp thịt, Takemichi rất có ấn tượng với thiếu niên này, gật đầu chào hỏi lại.

"Đã lần gặp thứ 3 nhưng tôi vẫn chưa giới thiệu đàng hoàng." Thiếu niên nói: "Tôi là Mitsuya Takashi, học sinh sơ trung năm hai."

Chắc do trí nhớ kém nên không thể nhớ rõ, đối với Takemichi đây chỉ là lần gặp thứ hai với thiếu niên trước mặt. Cậu nhẹ giọng giới thiệu: "Hanagaki Takemichi, cao trung năm hai."

Cả hai nói chuyện phiếm vài câu, sau khi tính tiền thì mỗi người một ngã.

Đến tối, Takemichi khoác áo khoác chuẩn bị ra ngoài, Nakyto từ trên lầu đi xuống, mơ màng dụi dụi mắt: "Anh đến nhà bạn nữa sao?"

"Ừm." Takemichi xoa đầu cô: "Em ngủ trước đi, nhớ khóa cửa cẩn thận, tí anh về."

Nakyto im lặng gật gật đầu, không hỏi gì thêm.

Takemichi đi khỏi nhà được một đoạn, trước mặt có nhóm moto chạy tới, vừa lướt qua cậu liền quay đầu xe lại, rồi dừng ngay bên cạnh.

Baji nói: "Để bọn tôi chở anh đến trường."

Có phương tiện đi lại Takemichi cũng không từ chối, nói tiếng cảm ơn sau đó leo lên xe của Angry.

Nhìn một màn này Smiley bên cạnh cười cười, Chifuyu hơi nhăn mày, Draken im lặng không nói, nhưng Mikey đã lập tức mở miệng kêu gọi: "Sao anh không qua đây?"

Takemichi nói: "Ai chở cũng như nhau?"

"Tất nhiên là khác." Mikey nói: "Tôi chạy rất an toàn."

"Gì cơ?" Baji liếc xéo, nghe không lọt tai: "Takemichi-kun, tôi khuyên anh nếu để tên đó chở, chi bằng bây giờ gọi tới bệnh viện đặt phòng trước luôn đi."

Mắt thấy sắp có cảnh tình anh em lục đục, Takemichi nói một tiếng, chỉ chỉ màn hình di động, ý bảo thời gian đang gấp rút.

Nghe vậy, lời tới bên miệng đành nuốt trở vào, cả hai dùng ánh mắt trừng trừng nhìn nhau.

Thấy bọn họ còn chưa đi, Takemichi bất đắc dĩ vỗ vỗ lên vai Angry: "Có thể đi trước không?"

"Được." Angry gật đầu, khởi động xe di chuyển.

Những người khác thấy thế cũng lần lượt chạy theo, bỏ rơi hai con người nào đó phía sau còn chưa kịp phản ứng.

Angry chạy xe tương đối, nhưng có vài lúc tốc độ hơi nhanh, Takemichi cũng không kêu la, chỉ đưa một tay ôm người phía trước để giữ thăng bằng.

Cúi xuống thấy bàn tay đặt ở bên hông, Angry hơi hơi mím môi, ngẩng đầu tập trung nhìn đường, tay vặn giảm ga lại.

Đến nơi nhưng vẫn còn vài phút, cổng trường vẫn chưa thể mở, Takemichi cùng bọn hắn đứng ở bên ngoài, trao đổi vài câu.

"Từ việc chúng ta bị tấn công lần trước, phỏng đoán năng lực cô ta sẽ không giới hạn như cô em gái." Takemichi nói: "Phạm vi có thể là toàn trường."

"... Toàn trường sao?" Chifuyu nghe xong bất giác nổi da gà, dĩ nhiên vẫn nhớ vết thương ở chân hắn và tay Takemichi do ai gây ra.

Draken cũng nhận thức được mức độ nguy hiểm lần này, hắn hỏi một câu: "Anh có biện pháp nào không?"

Takemichi lắc đầu: "Tùy cơ ứng biến thôi."

Nữ sinh kia là vong hồn, lúc ẩn lúc hiện, có thể điều khiển đồ vật mà không cần lộ mặt, cho dù có kế hoạch thì cũng là dư thừa.

Cuối cùng đã đến mười giờ, Takemichi mở cổng, nhắc nhở những người phía sau: "Cô ta vẫn còn tức giận, cẩn thận một chút."

Bảy người đi vào trường, tựa như bước vào một thế giới khác.
Chỉ cần quay đầu nhìn lại, cảnh sắc bên ngoài phủ lên một màu u tối, người đi đường hay xe cộ không còn xuất hiện, những âm thanh tạp nham biến mất. Hiện tại ngoài trừ tiếng bước chân của bọn họ, bốn bề xung quanh đều lặng ngắt như tờ.

Gần đến giữa sân trường, Mikey ngó ngang ngó dọc, nói: "Chẳng thấy gì cả."

Takemichi nói: "Có lẽ vì hôm nay là thứ ba."

Hắn hỏi: "Thì sao?"

"Chắc cô ta đi học rồi."

"..."

"Có gì kỳ lạ?" Takemichi bình tĩnh nói: "Trở thành ma nhưng vẫn là học sinh, muốn lên lớp thì phải đi học." Nói đến đây cậu khe khẽ thở dài: "Có tri thức sẽ có một tương lai tốt, đúng là cuộc đời ngã rẽ thế nào cũng phải học tập thật chăm chỉ."

Bọn hắn biểu cảm không nói nên lời, ý anh muốn nói dưới âm ti còn có trường học để vong hồn đỗ tốt nghiệp?

【 Hệ thống: Kí chủ thật dí dỏm. 】

Bỏ qua lời nói có ý cười nhạo của hệ thống, âm thầm quan sát, nét mặt từng người đã không còn căng thẳng như lúc nãy.

Takemichi im lặng dời mắt, nhìn về phía trước.

Lần nữa phải đối mặt với thực thể nguy hiểm không có lời lý giải, một khi bị ghi thù sẽ không bao giờ chạy thoát. Tâm trí của người bình thường hẳn đã không đứng vững, huống chi trong số bọn hắn đã hai lần trải nghiệm cách tấn công của nữ sinh kia.

Bước đi thêm một đoạn, Takemichi bỗng cảm nhận điều khác lạ.

Mặc dù không lên tiếng đảm nhận, nhưng trong lòng ai cũng âm thầm xác định Takemichi chính là người dẫn đầu. Nên khi vừa thấy cậu dừng lại, Angry liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Takemichi chưa hồi đáp, bên khóe mắt bắt được một thứ lấp lánh, cùng lúc đó tiếng gió vút mạnh càng ngày rõ ràng.

Rất quen thuộc, đây là âm thanh đồ vật được ném tới.

Mặt Takemichi lập tức biến sắc: "Chạy đi, theo tôi!"

Bị tiếng nói gấp gáp của cậu, bọn hắn không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng chạy theo. Trước mặt hiện tại là khu sơ trung, Takemichi trong đầu tính toán tốc độ của vật phía sau và khoảng cách đến trường- hoàn toàn không kịp.

Takemichi tiếp tục nhìn xung quanh, ánh mắt bị một thân cây to lớn cách đó không xa hấp dẫn.

Đã tìm thấy cơ hội, cậu vừa rẽ hướng vừa kêu những người khác.

Cả bọn ngay khi đứng sau thân cây, giây sau một chiếc lọ hoa thủy tinh liền đáp xuống bên chân, nó vỡ nát, máu bên trong bắn ra khắp nơi, dính lên cả quần áo bọn hắn.

Sau đó tựa như một cơn mưa, không biết bao nhiêu lọ thủy tinh bay tới rồi tan rã thành từng mảnh, tiếng thủy tinh bị đập vỡ vang lên liên tiếp, như một cách tra tấn màng nhĩ, nghe vào cực kỳ chói tai.

Chifuyu bịt tai lại, trừng mắt lớn nhìn vô số lọ thủy tinh không ngừng rơi xuống mặt đất: "Nếu vừa rồi chúng ta đến giữa sân... chắc chắn là không chạy kịp!"

Diện tích sân trường cho mỗi khu sơ trung và cao trung là rất rộng lớn. Không nhờ Takemichi kịp thời lôi kéo bọn hắn, hẳn là mỗi người đã lãnh trọn vài lọ hoa thủy tinh.

Baji nói: "Bà mọe nó, lần trước là bàn ghế, lần này tiếp tục là lọ thủy tinh. Rốt cuộc chị em nhà cô ta có chấp niệm gì với mấy thứ này vậy?"

"Không phải chấp niệm, mà là..." Takemichi hơi dừng lại: "Nên nói là vật bị ghi thù."

"Ý anh là sao? Có phải là ghét người còn chưa đủ, cô ta còn ghét từng cái ghế cái lọ hả?" Gã gãi đầu khó hiểu: "Đến giận luôn đồ vật, tính gì mà kỳ cục vậy?"

Mọi người: "..." Là tự mày suy diễn, có ai bảo thế đâu.

Takemichi thở dài, hỏi bọn hắn còn nhớ tình hình đêm đầu tiên ở lớp 2-6 không.

"Khó để quên." Draken nói: "Như Akashi-sensei đã giới thiệu, nữ sinh chúng ta gặp lúc đó hẳn là Miwoyaka Niiho?"

"Đúng vậy, là em gái của Miwoyaka Yushi." Takemichi hỏi: "Vẫn nhớ cách cô ta tấn công?"

Mikey hậm hực nói: "Lần ấy bị 3 cái ghế của cô ta rượt sắp tắt thở, dĩ nhiên là nhớ."

Takemichi nói một câu: "3 học sinh đã tử vong là học sinh lớp 2-6."

Cả bọn nghe xong, lát sau liền hiểu ra.

Chifuyu nhanh miệng trả lời: "3 chiếc ghế ấy là của 3 học sinh kia!?"

"Đó là lý do tại sao." Takemichi giải thích: "Ngược lại việc nữ sinh chỉ tấn công những người bị ghi thù, những đồ vật được cô ta cho rằng là liên quan đến họ, lại có thể dễ dàng điều khiển chúng."

Đến đây bọn hắn đã hiểu ra, vì sao trong lớp học nhiều vật dụng như vậy, nhưng hai nữ sinh kia chỉ sử dụng bàn và ghế.

"Còn lọ hoa?" Angry nhìn cảnh tượng xung quanh, lúc này lọ thủy tinh vẫn liên tục rơi xuống.

"Theo suy đoán của tôi, có lẽ liên quan đến cái chết của cả hai." Nói đến đây Takemichi bỗng rơi vào im lặng, như đang suy nghĩ gì đó.

Âm thanh choang của đồ vật bị đổ vỡ truyền miên không dứt, "cơn mưa thủy tinh" kéo dài đến gần nửa tiếng mới có dấu hiệu giảm nhiệt, cách một lát sẽ có một lọ hoa chứa đầy máu được ném tới.

Lúc đầu còn cảm thấy căng thẳng, nhưng sau sự chờ đợi này làm cả bọn mệt mỏi mang theo chán chường, ngồi xuống gốc cây nói nhảm tán dóc.

"Tao đếm rồi nhé, gom hết lọ hoa trong trường lại cũng không bằng số lọ bị vỡ ngoài đó." Baji nói: "Chắc ngoài điều khiển ra, cô ta có năng lực nhân đôi số lượng."

Chifuyu đồng ý: "Bao nhiêu đó có thể mở một tiệm bán lọ hoa."

"Tao lại cảm thấy tiếc máu hơn." Smiley cười nói: "Cô ta dư máu như vậy, đem đến bệnh viện đưa cho bệnh nhân thiếu máu, biết bao nhiêu tiền."

"Lúc nhỏ có người nào đó té đập đầu nên chắc bị thiếu máu não." Draken ung dung nói: "Đàn anh Takemichi, chúng ta có thể thương lượng với nữ sinh kia xin một lọ máu để chữa trị cho tên đó được không?"

Mikey bực tức: "Mày nói ai đấy hả? Bố đây rõ ràng không có bệnh!"

Draken nói: "Có tật giật mình? Tao đã nói tên đâu?"

Takemichi: "..."

Người lý trí còn sót lại là Angry, chỉ đứng im bên cạnh nhìn mọi người trò chuyện. Sau đó anh đến bên cạnh Takemichi, khẽ nói: "Với nữ sinh kia, chúng ta thật sự không có biện pháp?"

"Trước tiên phải tìm ra cô ta." Takemichi trả lời: "Cần xác định vị trí rõ ràng."

Những lọ thủy tinh xuất hiện từ bên trái, đồng nghĩa Miwoyaka Yushi đang ở bên khu cao trung, tỉ lệ cao sẽ ở trong lớp học trước đây của cô.

Takemichi nói: "Hành động có vẻ nguy hiểm, nhưng chỉ có khoảng cách gần mới đối phó được Miwoyaka."

Cho dù năng lực gấp đôi cô em gái, nhưng cũng sẽ có lúc ngừng lại, phải nhắm vào thời điểm đó để ra tay.

Angry đã hiểu, gật gật đầu.

"May mắn trong nguy hiểm." Takemichi tiến lên chạm vào thân cây, kích thước không so bằng cây cổ thụ, nhưng thân cây đủ lớn để che chắn bảy người bọn họ. Là nhờ có nó mà mọi người mới nhất thời được an toàn...

Takemichi bỗng ngây người.

Trong khuôn viên trường... làm gì có loại cây nào to lớn như vậy?

Lần theo lớp vỏ gồ ghề chậm rãi nhìn lên phía trên, thân cây không quá cao, nhưng bởi vì không có ánh sáng, chỉ có thể thấy một vùng tối dày đặc phía trên đỉnh đầu, tàn lá hay nhánh cây cũng không thể nhìn ra. Takemichi lại cúi xuống, lại phát hiện xung quanh gốc cây không có một chiếc lá nào rơi rụng.

Điều này hoàn toàn không theo lẽ tự nhiên.

Bỗng một tiếng choang thật lớn đánh gãy dòng suy nghĩ của Takemichi. Một lọ thủy tinh tan nát gần bên chân cậu, tuy mảnh vỡ không trúng người, nhưng một ít máu lại bắn lên mặt.

"Mặt anh bị bẩn rồi." Chiếc khăn tay từ sau lưng đưa tới: "Dùng cái này đi."

Takemichi cầm lấy, đang định cảm ơn thì khẽ dừng lại. Angry đứng bên trái cậu, năm người còn lại đều ngồi ở gốc cây, nhưng chiếc khăn này lại từ bên phải đưa tới.

Giọng nói xa lạ mang theo phần dịu dàng— không phải là người trong số bọn họ.

Takemichi lập tức quay đầu, phía sau trống không, chẳng có bóng dáng một ai.

Cậu im lặng, nhìn xuống chiếc khăn tay, sau đó để vào túi áo khoác.

Cơn mưa lọ thủy tinh cuối cùng cũng chấm dứt, để lại sân trường đã nhuốm thành màu máu và mảnh vỡ rải rác. Angry thuật lại lời Takemichi cho những người còn lại, tất cả quyết định sẽ đi qua khu cao trung.

Draken chờ đáp án của cậu: "Anh thế nào?"

"Đi thôi." Takemichi nói.

Bởi vì dưới chân vô số mảnh thủy tinh, cũng biết được tình huống hiện tại tạm thời an toàn, bọn hắn không gấp gáp, đi bộ từ từ né tránh.

Trước khi di chuyển, Takemichi quay đầu nhìn lại cái cây đã che chắn cả bọn, không ngoài dự liệu mặt trước thân cây dính đầy vết máu đen kịt và vụn thủy tinh ghim vào. Tàn lá to lớn như cũ ẩn trong bóng tối, không thể dựa vào hình dạng của lá để đoán ra tên cây.

Takemichi nhìn chằm chằm nó thật lâu, đến khi có người nhắc tên cậu mới xoay người rời đi.

Chỉ là nhóm Takemichi vừa đi, tàn lá im lặng bỗng đung đưa phát ra tiếng xào xạc, máu và thủy tinh dính trên thân cây dần dần chìm vào, biến mất sau lớp vỏ sần sùi, sau đó mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Sạch sẽ tựa như chưa có gì xảy ra.

...

Thời hạn trong khu vực cấm kỵ chỉ có hai tiếng, vừa rồi lại lãng phí hơn nửa tiếng đồng hồ. Không biết tiếp theo sẽ xảy ra sự cố gì, nên bảy người chạy một mạch đến khu cao trung, cố gắng tiết kiệm thời gian nhất có thể.

Draken vừa chạy vừa hỏi: "Anh biết lớp cô ta trước đây?"

"Lớp 6-2." Takemichi nói: "Tầng 3, bên phải." Sáng nay cậu có đến gặp Takeomi hỏi về lớp học Miwoyaka Yushi.

Cả nhóm men theo cầu thang đi lên, trong lúc di chuyển qua lớp khác, Takemichi nhắc bọn hắn đi cách xa một chút. Dù sao kính trên cửa sổ có liên quan đến thủy tinh, không biết có vỡ hay không, lần trước cũng bị dọa một lần, cẩn thận vẫn tốt hơn.

"Đây rồi." Takemichi nhìn bảng hiệu in số 6-2, dừng lại.

Lớp 6 - lớp học cao nhất trong trường, năm thứ ba cũng là năm cuối của học sinh cao trung. Nhớ lại cái chết của nữ sinh, Takemichi thầm thở dài.

Sau kỳ nghỉ đông tiếp theo chính là mùa xuân, hoa lá nở rộ học sinh tốt nghiệp trưởng thành. Miwoyaka Yushi không ngoài ý muốn, chỉ một chút nữa đã có thể bước qua trang mới cuộc đời.

Takemichi thử đưa tay đẩy nhẹ cửa lớp, không khóa.

Cậu không dám đẩy sâu, dừng lại rồi quay sang nói với bọn hắn: "Vào vị trí."

Cả bọn nghe xong ngây ra một lúc, sau đó liền hiểu ý cậu, lùi về sau đứng ngay ngắn.

Phòng trường hợp giống như lần trước có thứ gì trong lớp bay ra.

Takemichi cũng đứng nép qua một bên, vươn tay, kéo mạnh cửa một lần.

Sau tiếng động cửa bị kéo mạnh, bầu không khí trở nên yên tĩnh. Khẽ liếc mắt vào trong thăm dò, lớp học hơi tối nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn được, không có đồ vật kỳ lạ hay bóng dáng người nào.

Sau khi xác nhận an toàn, Takemichi bảo bọn hắn có thể đi ra đứng trước cửa lớp.

Mikey chỉ vào trong: "Phải vào hả?"

"Ừ." Takemichi nói: "Chuẩn bị sẵn đèn pin di dộng."

Lời nhắc nhở còn chưa nói hết, bỗng một lực đạo vô hình kéo mạnh cổ tay Takemichi về phía trước.

Tình huống bất ngờ không kịp phòng bị, Takemichi theo quán tính ngã vào trong lớp, phía sau lập tức nghe được tiếng cánh cửa đã đóng lại.

Lần nữa mở mắt, Takemichi thấy mình đang ở trên hành lang. Trước mặt là một lớp học, bên trong đông đúc học sinh, đang trò chuyện cười nói ồn ào. Ngẩng đầu nhìn lên, là lớp 2-6.

Cậu xoay người, nhìn bên ngoài đang là ban ngày, mặt trời trên cao chói lọi.

Takemichi thử di chuyển cơ thể, ngoại trừ xoay tới xoay lui, không thể đi ra chỗ khác.

Lúc này trên hành lang có tiếng bước chân, một cao một thấp đang đi tới. Takemichi nhìn người đang đi đầu là giáo viên Akashi Takeomi, ngoại hình có chút trẻ trung.

Phía sau hắn là một nữ sinh, Takemichi chăm chú nhìn, sau khi thấy rõ dung mạo thì nhận ra.

Đó là Miwoyaka Niiho.

Cũng có nghĩa cậu đang ở quá khứ, trong dòng thời gian của chị em Miwoyaka.

Hai người đi xuyên qua người Takemichi, bước vào lớp học. Sau khi nhắc nhở lớp trật tự, Takeomi lên tiếng: "Đây là Miwoyaka Niiho, em ấy mới chuyển đến đây, cả lớp làm quen với nhau."

Niiho đứng bên cạnh khẽ chào mọi người, giới thiệu bản thân đôi ba câu, sau đó được Takeomi sắp xếp đi về chỗ ngồi.

Nghe thấy là học sinh chuyển trường, Takemichi không ngạc nhiên, trong cuộc trò chuyện buổi sáng đã nghe Takeomi nói qua.

Nhà Miwoyaka từng ở đây sinh sống, chỉ là sau khi ba mẹ bị tai nạn qua đời, hai chị em Miwoyaka mới từ nơi xa xôi trở về, rồi liền nhập học vào ngôi trường này.

Điều xui xẻo là gặp phải những học sinh thích tìm kiếm thú vui.

Cảnh tượng trong lớp học bắt đầu thay đổi, Takemichi thấy được Niiho cúi đầu cầm chổi quét lớp, trước mặt là ba học sinh ăn uống cười đùa ngồi trên bàn, ném rác xung quanh.

"Quét đi." Nữ sinh duy nhất lên tiếng: "Không thì nói với lớp trưởng không dọn dẹp nhé?"

Niiho im lặng không lên tiếng, tiếp tục đi lại quét rác.

Nam sinh bên cạnh cười mỉa mai: "Nói gì nghe đấy, ngoan như chó ấy nhỉ?"

"Làm xong rồi thì giải bài tập cho tụi tao." Nam sinh khác vừa ăn vừa nói: "Nhớ ghi nét chữ khác đó, giáo viên mà nhìn ra được là mày không xong đâu."

Không cần đoán cũng biết, đây chính là ba học sinh tử vong kia. Kounori, Shoru và Wosaku.

Bạo lực học đường, ma cũ bắt nạt ma mới khi chuyển trường, không còn là điều mới mẻ. Những thành phần thích sai khiến người khác, chỉ cần mục tiêu không vừa mắt, liền sẽ trở thành nạn nhân bị cô lập.

Takemichi đã đoán được chuyện này, chỉ là không biết lá gan của ba học sinh kia lớn cỡ nào mà lại có thể ra tay giết người.

Khung cảnh tiếp tục thay đổi, xoay quanh Niiho và ba học sinh bắt nạt, có thể thấy cô đã bị giày vò đến đỉnh điểm. Lớp học biến thành phòng giáo viên, Niiho nức nở quỳ gối cầu xin chuyển lớp, Takemichi có thể thấy biểu cảm Takeomi bất lực đến cỡ nào khi đáp ứng cô.

Niiho ngồi một mình cuối góc, những học sinh xung quanh không ai đến bắt chuyện. Takemichi nhìn lên, thấy bảng hiệu lớp đã đổi thành 2-5.

Mặc dù đã chuyển lớp, nhưng không có nghĩa hoàn toàn thoát khỏi.

Ba học sinh thừa dịp mọi người tan trường, chặn Niiho trong lớp, tác động lên người cô.

"Đừng nghĩ chuyển lớp là mày sẽ được yên ổn." Shoru nói.

"Trước đây còn nghĩa tình "bạn" cùng lớp." Kounori khoanh tay, nhìn Niiho xơ xác ngồi dưới đất, cười gằn: "Bây giờ đã là học sinh lớp khác, vậy thì tụi tao không cần nương tay nữa."

Trong mắt Niiho lúc này chỉ còn sự tuyệt vọng.

Ngày tháng trôi qua, Niiho càng ngày tiều tụy, bạn học trong lớp xa lánh. Chỉ có giáo viên và chị gái luôn săn sóc hỏi thăm, nhưng cô lại một mực không hé miệng.

Takemichi hiểu được nguyên nhân, vì một khi chuyện này bại lộ, ba học sinh bắt nạt bị phạt, nhưng rồi sau đó sẽ đem mối thù này đổ lên người cô, tiếp tục ở sau lưng hành hạ không thương tiếc.

Niiho hẳn đã nghĩ đến hậu quả này.

Sau đó khung cảnh lại thay đổi, Takemichi nhìn ra bầu trời không sáng không tối, bông tuyết luân phiên rơi xuống.

Đây là trước ngày kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Trong lớp học như cũ một nữ sinh bị ba học khác coi thành món đồ mà mặc sức chơi đùa.

Shoru nói: "Nghe bảo Miwoyaka Yushi là chị gái mày?"

Niiho đang cúi đầu, khựng người.

"Ồ, bà chị cao trung năm ba kia sao?" Wosaku cười nói: "Nhìn cũng xinh ấy chứ."

Shoru nói: "Năm cuối đang ôn thi cử, tao thấy cô ta một mình ở thư viện đến tận tối, muốn đi phá khôn-"

Hắn còn chưa nói xong, một bóng hình lao đến đẩy mạnh thân thể, khiến hắn ngã trúng vào bàn giáo viên phía sau.

"Đừng có đụng vào chị tôi!" Niiho nước mắt rơi lã chã, gào thét: "Tôi cấm mấy người!"

Hai người còn lại nhìn một màn này mà ngây ra, sau khi định thần muốn đến xem Shoru thế nào, lại thấy hắn vừa xoa đầu vừa mắng.

"Mày muốn chết!?" Shoru tức giận đến đỏ mặt, hắn chộp lấy bình hoa trên bàn giáo viên, lập tức bước tới trước mặt Niiho: "Vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện!"

Sau đó Takemichi nghe được tiếng thủy tinh vỡ tan, máu chảy lênh láng dưới nền gạch, cùng tiếng hét sợ hãi chói tai.

Trừng mắt nhìn thi thể không còn hơi thở, Kounori run rẩy che miệng: "Mày... mày giết người rồi!?"

"Con mẹ nó, mày điên hả?" Wosaku tức giận nắm áo Shoru: "Sao lại giết nó? Mày muốn vào trại giam sao!?"

Shoru sợ hãi ngồi bệt xuống, ôm đầu nói: "Không... không phải tao... là lỗi tại nó, là tại nó..."

Một giây không thể kiểm soát cảm xúc, sẽ gây ra những hậu quả không thể lường trước.

Takemichi nhìn bọn họ bàn bạc về việc giấu xác, nếu để người khác phát hiện, Shoru sẽ bị giam, hai người còn lại cũng không thoát tội đồng lõa.

Lúc này có âm thanh đồ vật rơi xuống bên tai.

Takemichi giật mình quay sang, đập vào mắt là khuôn mặt cứng đờ của Miwoyaka Yushi. Cặp sách nằm ngổn ngang dưới chân, cô mở to mắt nhìn cảnh tượng bên trong lớp học.

"Niiho!!!"

Yushi lao vào ôm lấy em gái, sau khi chạm vào thân thể không còn hơi ấm, cô lập tức nức nở gào thét điên cuồng, tựa như mất đi thứ quý giá nhất của mình.

"Là bọn mày!" Yushi trong mắt toàn là tơ máu, nhìn thẳng vào Shoru: "Chính mày, là mày phải không!?"

Shoru thấy Yushi đến gần liền sợ hãi lùi về sau, đến khi lưng chạm phải bàn giáo viên không còn đường lui. Yushi liền nắm chặt cổ áo hắn: "Là mày đã giết em gái tao! Tao phải đòi mạng mày!"

Nhìn hành động tiếp theo, Takemichi mở to mắt, theo phản xạ hít thở thật sâu.

Ầm!

Thân thể nặng nề trượt dài trên nền gạch, Yushi không còn động đậy, máu ở đầu làm ướt một phần mái tóc.

Shoru run rẩy: "Mày... mày cũng giết người rồi!"

Wosaku thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi, đem chiếc ghế dính máu thả xuống.

"Không còn cách nào đâu..." Hắn nói: "Phải loại trừ cô ta, bằng không cả bọn sẽ bị bắt..."

Bên ngoài nhiều người đi lại, chỉ có thể phi tang thi thể trong trường học.

Kounori chứng kiến hai người bạn lần lượt giết người, ánh mắt cô ta dại ra, miệng không thể phát ra tiếng. Đến khi Wosaku giao cho cô nhiệm vụ tới phòng bảo vệ xóa đoạn video vừa rồi và tắt camera ở hành lang.

Cô ta hỏi lại: "Tắt, tắt camera?"

"20 phút nữa bảo vệ thay ca sẽ tới, bọn tao sẽ đi chôn xác, đi nhanh đi!" Wosaku quát lớn.

"... Được, được rồi, tao đi." Kounori loạng choạng chạy ra khỏi lớp.

Wosaku và Shoru mỗi người kéo một xác, cả hai đi ngang qua Takemichi, cùng lúc có một âm thanh leng keng nhỏ vang lên.

Takemichi cúi đầu, nhìn thấy một chiếc vòng bạc rơi trên mặt đất.

Cậu khom người, thử đụng vào. Thay vì xuyên qua, bàn tay cậu lại cầm được chiếc vòng.

Takemichi nhìn gần kiểm tra, trên vòng bạc có khắc tên Miwoyaka Niiho.

Lúc này hai người Wosaku đã kéo hai chị em Miwoyaka tới cầu thang, Takemichi im lặng, sau đó đưa chân về phía trước.

Lần này cậu đã có thể di chuyển.

Takemichi đi theo hai người đến một khoảng đất trống. Nơi này vẫn trong quá trình tu sửa, những núi đất lỏm chỏm khó đi, lá cây khô rơi đầy xung quanh, rõ ràng là nơi không có người thường xuyên lui tới.

Shoru lấy xẻng từ phòng dụng cụ, bắt đầu đào đất, vì chỉ có một cái, hắn và Wosaku thay nhau luân phiên đào.

Nếu đào quá rộng sẽ dễ gây chú ý, bọn hắn không màng quần áo bị bẩn, nhảy xuống đào cái hố thật sâu.

Sau đó lần lượt thả xác Niiho xuống trước, tiếp theo là Yushi, cẩn thận lấp đất lại thật bằng phẳng.

"Mau đi thôi." Wosaku nói: "Còn phải lau vết máu trong lớp, bảo vệ sắp tới rồi."

Shoru gật đầu, cùng Wosaku chạy đi.

Takemichi nhìn cái hố bọn hắn vừa lấp, thật lâu sau bỗng nhiên có dấu hiệu chuyển động, như có thứ gì từ dưới đất muốn chui lên.

Giây sau liền thấy vài ngón tay xuất hiện, chúng quơ quào xung quanh, như muốn kêu gọi ai đó giúp đỡ.

Takemichi trầm mặc.

Yushi vẫn chưa chết, cô ta bị chôn sống mà chết.

Rất nhanh chỉ sau vài phút những ngón tay đã ngừng lại, đồng nghĩa chủ nhân của bàn tay ấy đã thật sự ra đi.

Một ngọn gió từ sau lưng thổi tới, Takemichi xoay người, đối diện với Yushi. Hiện tại trên người cô là đồng phục ướt đẫm máu, chúng rơi xuống tí tách, lan ra trên nền tuyết mỏng vừa hình thành.

Yushi nhìn cậu, chậm rãi bước đến. Mà Takemichi lúc này lại chôn chân tại chỗ, giống như vừa rồi không thể di chuyển.

Đến khi khoảng cách còn hai bước chân, Yushi dừng lại, Takemichi có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc từ cô.

Hai hốc mắt đen lẳng lặng nhìn cậu, sau đó khuôn miệng cong lên một nụ cười man rợ. Yushi đưa cánh tay đầy máu về phía Takemichi, mục tiêu chính là cổ của cậu.

Takemichi trơ mắt nhìn cánh tay sắp chạm vào cổ mình, bỗng một tiếng nói vang lên:

"Takemichi-kun!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro