
Chương 1 : Trốn
Chương 1 : Trốn
Tác giả : Verally
---------------------------------------
Sâu trong khoảng rừng âm u vô tận, cậu bé mái tóc bạch kim nổi bật giữa màn đêm đang buông xuống. Cậu ta cả người run lẩy bẩy như con thú nhỏ nấp đằng sau 1 cái cây lớn khuất bóng, trên người đầy rẫy những vết thương to nhỏ
Xa xa còn vang tiếng bước chân to lớn của nhiều người, từng lời nói đe dọa từ xa đều đến tai cậu ta. Izana bịt chặt mồm mình lại, đưa mắt khẽ liếc ra ngoài quan sát tình hình
Nhận thấy đám người cầm đèn đuốc kia đang có xu hướng tiến lại gần đây, cậu ta nhanh chóng rụt người lại. Cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình, mặc cho đôi chân cùng thân thể có đau đớn cách mấy cũng một bước không nhúc nhích
Đám người kia đã tiến đến gần, thô bạo dẫm nát từng lọn cỏ non trên đường đi. Lục ục lật hết đám cây cỏ ra nhằm tìm người, một gã bước đến nơi chốn của Izana bắt đầu ngó xung quanh tìm kiếm
Tim cậu ta đập mạnh liên hồi, biểu hiện cho sự sợ hãi của chủ nhân nó. Mà Izana lại sợ đến nỗi hận không thể cho tim mình ngừng đập, để không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào, để không bị những tên khốn kinh tởm kia tóm lấy
Gã kia có vẻ không hi vọng gì mấy vào việc tìm ra Izana ở chỗ này nên rất qua loa liền bỏ đi báo cáo với một người đang đứng quan sát nãy giờ " Thưa chỉ huy, không tìm thấy người "
Tên chỉ huy cắn chặt răng, lớn tiếng mắng chửi " Không phải lúc nãy nói nó chạy ra đây sao? Đi ra nơi khác tìm, càng sớm càng tốt, phải lục tung khu rừng này trước khi trời sáng! "
Đợi đến khi những tiếng bước chân kia đã đi xa dần rồi im bặt, Izana mới dám bỏ tay ra tựa vào cây mà thở hồn hển. Mới lấy lại không khí chẳng được bao nhiêu, đã có tiếng hét lên " Nó ở bên này! "
Biết mình đã bị phát hiện, Izana đứng dậy chạy thẳng về phương hướng trước mắt. Chạy đến bán sống bán chết, không hề phân biệt trời đông đất tay mà cứ cắm đầu chạy, hắn vốn chẳng có hi vọng sẽ chạy thoát nổi những gã đàn ông trưởng thành kia
Cứ vậy, Izana vội vã lao vụt qua khe nứt một phiến đá to lớn phủ tầng tầng lớp lớp cây xanh cho đến khi rơi vào 1 cơ thể ấm áp rồi ngất lịm đi vì mệt mỏi
Takemichi nhìn vật thể nhỏ nhoi đột nhiên xuất hiện đang bám víu chặt lấy mình như cọng rơm cứu mạng, không biết phải làm sao đành ôm nó vào trong lòng. Đưa mắt nhìn khe nứt kia một cách đăm chiêu, cuối cùng vẫn là xoay người bế nó về
- - - - - - -
Đến khi Izana tỉnh, bầu trời đã ửng sáng. Giọng hát thánh thót từ những người con của mẹ thiên nhiên được cất lên làm cả khu rừng phải chìm đắm vào bản hòa ca say mê lòng người ấy, tiếng suối róc rách cùng bầu không khí trong lành, đây là thứ Izana chưa từng được trải qua
Bên cạnh, hắn còn cảm thấy một thân thể mềm mại ấm áp đang ôm ấp bao bọc lấy bản thân, mang đến cho hắn sự an toàn cùng thoải mái trước nay chưa bao giờ cảm nhận được, thứ hương thơm dịu nhẹ trên người của người ấy quoanh quẩn ở bên làm hắn càng thả lòng hơn
Izana tự hỏi liệu có phải hắn đã chết và được mang đến nơi thiên đường tươi đẹp nào đó, hay đơn giản đây chỉ là một giấc mơ đẹp để rồi khi tỉnh dậy sẽ là ngục tù tăm tối với sự thống khổ bất tận
Người bên cạnh đột nhiên cử động rồi ngồi dậy, từng cử chỉ từng va chạm giữa hai làn da đều làm Izana sung sướng hết cả người. Hắn cảm nhận được đôi bàn tay kia vuốt nhẹ mái tóc của hắn đầy dịu dàng, rồi lại mân mê từng bộ phận trên khuôn mặt hắn
Tất cả đều chân thật và tốt đẹp đến khó tin, Izana còn chẳng dám mở mắt để nhìn người trước mặt kia là ai. Vì hắn sợ tất cả chỉ là giấc mơ tươi đẹp bản thân hắn tự tạo ra để thỏa mãn lòng tham của mình về một hơi ấm dịu dàng hiếm hoi
Izana rần rần cả người cảm nhận đôi bàn tay mềm mại đang giao du khắp thân thể mình, từng nơi được đôi bàn tay ấy chạm tới đều thoải mái như không còn một chút vết thương nào còn gây nên nỗi đau âm ỉ trên cơ thể hắn
Takemichi dừng lại đôi tay của mình, nhìn những vết thương chi chít kia đã được chữa lành cùng khuôn mặt thỏa mãn của đứa nhỏ liền đứng dậy rời giường để chào đón ánh mai đã ghé thăm nơi đây
Bước đi chưa nổi một bước, tay cậu đã bị giữ chặt lại. Takemichi nhíu mày quay sang nhìn, thằng nhóc nom hao hao Izana đã tỉnh lại, nó mở to mắt chừng chừng nhìn về phía cậu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy
Thái độ thù địch như thế với ân nhân đã cứu mạng mình sao, Izana nhỏ?
" Tỉnh rồi sao? " Takemichi cất tiếng hỏi phá tan sự im lặng trước mắt
Izana đờ người một lúc lâu nhìn người đang đứng trước mắt mình, là một thiếu niên trưởng thành với mái tóc vàng tựa màu của ánh nắng. Đôi mắt xanh chất chứa cả một bầu trời trong trẻo bên trong đang nhìn hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào còn khẽ nhếch lên
Làn da trắng sứ mềm mại của người ấy đối lập hoàn toàn với làn da đen thô ráp của Izana, cả người khoác lên một bộ vải trắng bán che bán lộ những đường nét cong duyên dáng trên cơ thể ấy
Trước cảnh trời còn vừa mới ửng sáng, Takemichi cả người như giáp lên mình cả 1 vùng hào quang xung quanh. Những tia sáng ấy đụng vào bàn tay của Izana đem sự ấm áp đến, hắn nghĩ liệu hắn có đang ở nơi thiên đàng để nhìn thấy một tạo tác của thần linh mỹ lệ đến thế
" Được rồi, đừng nhìn nữa. Với cả, bỏ tay ra " Takemichi khẽ mỉm cười, đuôi mắt cong lại. Đưa bàn tay còn lại che đi đôi mắt đang si mê nhìn kia
Izana cũng lật đật nghe theo, chần chừ thả bàn tay kia ra. Đôi mắt vẫn chằm chằm từng bước đi của Takemichi, cánh cửa vừa mở ra ngay lập tức đã xuất hiện 2 đứa trẻ chờ sẵn
Một nhóc mái tóc san hô dài thong thả xõa trên vai, cả người hồng hào thon thả. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ nhìn về phía Izana, đôi mày phượng hơi nhíu lại, khuôn mặt tuy chứa đầy nét dịu dàng nữ tính những trước ngực lại bằng phẳng hoàn toàn
Nhóc còn lại mang mái tóc đen tuyền mượt mà, khuôn mặt non nớt lại chất chứa vẻ thành thục kì lạ. Làn da trắng muốt cùng đôi mắt đen lộ rõ vẻ khó chịu khi nhìn đến Izana, ngay sau đó liền đôi mắt phát sáng nhìn về phía Takemichi
Izana nhìn đến hai đứa trẻ ngoài cửa kia, đôi mắt mở to thoáng qua tia kinh ngạc. Không phải là do ngoại hình tinh xảo của hai bọn nó, mà là do cái tai cùng cái đuôi kia kìa
Thằng nhóc bán nam bán nữ tóc san hô trên đầu có thêm 1 cái tai trắng dựng đứng lên, bên dưới là chiếc đuổi hổ trắng dài. Thằng nhóc tóc đen lại có đôi tai màu đen tuyền, cái đuôi đen vằn trắng liên tục lắc lư qua lại biểu hiện sự phấn khích của nó khi thấy Takemichi
Cậu bước ra ngoài, hai tay đặt lên đầu 2 đứa trẻ rồi vuốt 1 trận. Mặc kệ Izana còn đang ngơ ngác nhìn, thấy Takemichi càng ngày càng đi xa hắn vội tiếp bước theo sau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro