Chương 3: Cặp Song Sinh
Ngoại thành xa xôi tồn tại một cô nhi viện, nơi nuôi dưỡng cặp song sinh quyền quý - Đứa con của phế hậu Philomena.
Mái tóc vàng đẹp tựa nắng ban mai, đôi mắt quyền quý mang màu sắc đại dương sâu thẳm, huyền ảo đến mê hoặc.
Người chị tên Tamiko, còn người em tên Takemichi.
Người chị thông minh sáng dạ, người em hiền lành lãng tử, một đôi trai tài gái sắc, tiếc rằng lại chỉ là một cô nhi, bị đem làm trò đùa cho giới quý tộc.
"Em đang viết cái gì?"
"Cậu chuyện của cuộc đời em"
Tamiko từ đâu xuất hiện, cô nhìn Takemichi, đứa trẻ này vậy mà lại nhốt mình trong phòng viết sách.
Cô thở dài hỏi:"Em mới 12 tuổi"
Takemichi ngừng bút, em quay đầu nhìn cô cười híp mắt:"Nhưng linh hồn của em đã 41 tuổi rồi chị"
Tamiko's POV:
Chúng tôi đều là người đã sống một kiếp, đều là người được quay về quá khứ làm lại cuộc đời.
Kiếp trước, tôi cùng em trai đã trải qua một thảm kịch. Tôi chứng kiến hai người thân yêu nhất của chúng tôi bỏ mạng, ông tôi bị đâm xuyên tim, bà tôi bị chặt đầu.
Chưa từng hối hận, chưa từng la oán, cái chết của họ đều vì bảo vệ chúng tôi - Giọt máu duy nhất của con gái họ.
Rừng đêm lạnh lẽo, đáng sợ bao nhiêu cũng không sánh bằng nỗi đau của chúng tôi lúc ấy.
Chúng tôi chạy, chạy không biết ngừng nghỉ. Sợ rằng chỉ cần chúng tôi dừng lại, mọi công sức của ông bà đều tan thành mây khói.
Chúng tôi đã cố hết sức chạy đến được biên giới lãnh địa, nơi ở của bác hai - Người anh hai ốm yêu của mẹ. Takemichi gần như vỡ òa khi chỉ còn vài bước chân nữa thôi chúng tôi sẽ sống sót.
Nhưng đời không như mơ, một cơn mưa tên bất ngờ rơi xuống tước đi sinh mạng của tôi, trong một khoảnh khắc, tôi đã thấy người em trai của mình bình an ở phía bên kia biên giới lãnh địa.
Em nhìn tôi, đôi mắt kinh hoàng đến cùng cực. Tôi nhìn em, trên môi chỉ nở nụ cười đau thương.
Tôi lúc đó buồn lắm, tôi đã không thể cùng em đi tiếp cuộc đời này nữa, điều tôi có thể nói lúc đó, chỉ là hai từ "Sống tốt"
Em có lẽ hận tôi, hận người chị này vì đã thất hứa, đã đẩy em khỏi biển tên ngay khoảnh khắc đó.
Tôi để em hận, vì tôi biết chỉ có hận em mới trưởng thành, trả lại mối thù đẫm máu này.
Có điều không ngờ tôi cùng em lại cùng được quay về quá khứ. Linh hồn tôi lúc đó 20 còn em đã gần 30.
End POV.
Đi tới nhéo tai em, Tamiko nói bằng giọng khiển trách:"Em giỏi lắm Takemichi, sống gì mà chỉ sống được thêm 9 năm là sao?!"
"Chị đã bảo em sống tốt rồi kia mà!"
Takemichi cười trừ, mặt không hiện vẻ đau đớn, em cầm tay cô rồi từ từ gỡ ra khỏi tai mình, em bảo:"Em đã sống tốt trong 9 năm đó, nhưng sinh tử bệnh lão vẫn không thể vượt qua được"
"Ai đã giết em?"
"Không ai cả"
Takemichi trả lời rồi quay đi tiếp tục viết cuốn sách đang dang dở. Tamiko nhìn bóng lưng em, tuyệt nhiên không có ý định nhìn lén.
Đứa em này của cô so về tuổi đã hơn cô 9 tuổi, em nghĩ gì, làm gì cô đều không thể biết. Càng không thể tự ý đọc cuốn sách kể về cuộc đời của em.
Đối với cô, thứ chưa xuất bản kể về cuộc đời, suy cho cùng cũng giống một quyển nhật kí. Cô là người thông minh tinh tế, nhưng cũng là người yếu đuối về tình cảm, cô không đủ dũng khí để biết về cuộc sống của em sau khi cô chết.
Tamiko đứng đó nhìn em cặm cụi viết sách một lúc rồi quay lưng rời đi. Cô không phải là người tin vào thần thánh, nhưng có lẽ từ lúc sống lại, niềm tin của cô đã khác.
Cảm ơn người vì đã cho chúng tôi cơ hội cứu sống gia tộc, cứu sống người thương và lật đổ hoàng tộc mục nát kia.
Đi được một đoạn liền dừng lại, qua chiếc cửa sổ nhìn ra bầu trời rộng lớn kia, thâm tâm cô lúc này chỉ còn một suy nghĩ.
Mẹ ơi, ngày đó sắp đến rồi, ngày mà chúng con trả thù cho mẹ, trả thù cho những người bởi vì bọn họ mà chết đi.
Chúng con nhất định sẽ đem về cho mẹ chiếc vương miệng, trả lại vinh quang mà người từng có, trả lại sự trong sạch của một mẫu nghi.
Phương bắc quanh năm lạnh giá vậy mà vẫn ấm áp tình người. Thủ đô bốn mùa xuân hạ thu đông, ấm có, lạnh có thế mà tình người lại so với mùa đông phương bắc chỉ hơn chứ không kém.
...
Phòng ngủ của Takemichi và Tamiko.
Takemichi ngồi trên ghế, em không tiếp tục viết nữa, mắt nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn ánh chiều tà, ánh mắt tựa hồ nhớ về ngày xưa.
Em thầm nói:"À...mùa đông sắp đến rồi"
Thật nhớ về bọn hắn, những kẻ phản bội.
Ta không muốn trở thành hoàng đế, nhưng hoàng đế thì chỉ có thể là Hanagaki.
'Rắc!'
"Hm?...ôi chết, gãy bút rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro